"Nồng nàn lên với
Cốc rượu trên tay
Xanh xanh lên với
Trời cao ngàn ngày
Dài nhanh lên với
Tóc xõa ngang mày
Lớn nhanh lên với
Bé bỏng chiều nay"
Mở đầu là kỳ nghỉ hè tại một ngôi làng thơ mộng ven sông với nhân vật là những đứa trẻ mới lớn có vô vàn trò chơi đơn sơ hấp dẫn ghi dấu mãi trong lòng. Mối tình đầu trong veo của cô bé Rùa và chàng sinh viên quê học ở thành phố có giống tình đầu của bạn thời đi học? Và cái cách họ thương nhau giấu giếm, không dám làm nhau buồn, khát khao hạnh phúc đến nghẹt thở có phải là câu chuyện chính?
Bạn sẽ được tác giả dẫn đi liền một mạch trong một thứ cảm xúc rưng rưng của tình yêu thương. Bạn sẽ thấy may mắn vì đang đuợc sống trong cuộc sống này, thấy yêu thế những tấm tình người… tất cả đều đẹp hồn hậu một cách giản dị.
Với cuốn sách này, một lần nữa người đọc lại được Nguyễn Nhật Ánh tặng món quà quý giá: lòng tin vào điều tốt có thật trên đời.
Xem thêm
Có thể thấy, tác phẩm đưa người từ sự kiện này tới sự kiện khác, hết bi kịch nọ tới bi kịch kia rồi lại hóa ra không có gì cứ nhứ muốn đùa giỡn cảm xúc của độc giả. Ngoài ra, một trong những đặc trưng trong truyện Nguyễn Nhật Ánh đó là những dòng tả cảnh rất đẹp, với những dòng chữ đó, làng Đo Đo với khu rừng, nơi chứa những kỉ niệm đẹp của Đông với Rùa, hiện ra tươi đẹp như một xứ trong mơ. Nhưng điều đặc biệt khi tôi thấy ở tác phẩm này khác các tác phẩm tôi đã đọc trước đó chính là đi sâu vào tâm lý nhân vật. Đôi lúc, nhà văn đã đi sâu lí giải những cảm xúc bằng cách so sánh rất hài hước khiến tui phải bật cười như một sự giải tỏa căng thẳng khi ngập trong bi kịch.
Vì tác phẩm lần này sao màn dạo đầu ngọt thì lại tới bi kịch ngổn ngang làm tôi lo sợ đây sẽ lại một kết thúc buồn bã như Mắt biếc, Còn chút gì để nhớ, Hoa hồng xứ khác, Những cô em gái,… Tôi mất niềm tin đến mức khi đã biết kết thúc là có hậu, tôi vẫn lo lắng đó chỉ là nỗi nhớ nhung của Đông quá lớn đã khiến anh nhìn thấy Rùa, bằng chứng là việc Thục không thể nghe tiếng hát của Rùa dù anh thừa nhận tại Thục thính hơn tai anh. Nhưng đó cũng chỉ là sự buồn bã khi các nỗi buồn lần lượt lướt qua trang giấy, tôi lại chợt nghĩ chỉ mình Đông nghe được tiếng hát vì anh đang ở thung lũng bí mật nơi chứa đựng kỉ niệm của anh với Rùa. Một sợi dây liên kết của hai đã hình thành như mối tình duyên của hai người, cái kết dở dang của câu chuyện vừa kịp làm sống lại hi vọng. Sau cơn mưa, trời lại sáng.