"Nồng nàn lên với
Cốc rượu trên tay
Xanh xanh lên với
Trời cao ngàn ngày
Dài nhanh lên với
Tóc xõa ngang mày
Lớn nhanh lên với
Bé bỏng chiều nay"
Mở đầu là kỳ nghỉ hè tại một ngôi làng thơ mộng ven sông với nhân vật là những đứa trẻ mới lớn có vô vàn trò chơi đơn sơ hấp dẫn ghi dấu mãi trong lòng. Mối tình đầu trong veo của cô bé Rùa và chàng sinh viên quê học ở thành phố có giống tình đầu của bạn thời đi học? Và cái cách họ thương nhau giấu giếm, không dám làm nhau buồn, khát khao hạnh phúc đến nghẹt thở có phải là câu chuyện chính?
Bạn sẽ được tác giả dẫn đi liền một mạch trong một thứ cảm xúc rưng rưng của tình yêu thương. Bạn sẽ thấy may mắn vì đang đuợc sống trong cuộc sống này, thấy yêu thế những tấm tình người… tất cả đều đẹp hồn hậu một cách giản dị.
Với cuốn sách này, một lần nữa người đọc lại được Nguyễn Nhật Ánh tặng món quà quý giá: lòng tin vào điều tốt có thật trên đời.
Xem thêm

Ngồi Khóc Trên Cây được mở đầu bằng khung cảnh làng Đo Đo đang vắt mình sang Thu, với dòng sông Kiếp Bạc cuồn cuộn, khi nhân vật Đông vừa trở về quê sau kì học dài. Chốn làng quê ấy đặc biệt bởi cách tụi nhỏ gọi bốn mùa bằng mấy thứ đồ chơi chúng nó chuộng quanh năm, và Rùa xuất hiện lần đầu trong cuộc cãi vã lúc giành đồ chơi với mấy đứa nhỏ trong xóm.
Thoạt đầu, Rùa làm cho người đọc nhớ tới một cô gái có phần gai góc khi đã có lần dọa đánh Thục lúc bị chòng ghẹo. Nhưng qua hành trình dạo chơi nơi làng Đo Đo cùng cô bé, độc giả lại nhìn Rùa qua vẻ đẹp nội tâm đã kinh qua nhiều vết xước khi em mất cha từ sớm, mắc căn bệnh khó chữa làm em đi học trễ, đã thế lại chẳng có ai bầu bạn.
Rùa rất thích đọc quyển sách được người ông cho, nhưng em lại chẳng biết ngoại ngữ, nên khi biết Đông thích đọc sách em ngưỡng mộ lắm. Qua năm lần bảy lượt trộm nhìn Đông đọc sách và chợt bắt trúng ánh nhìn của anh, Rùa và Đông bỗng trở thành đôi bạn dính với nhau như hình với bóng. Dù thời gian bên nhau chẳng dài, nhưng người đọc sẽ khó quên tiếng cười ngây thơ của hai đứa nhỏ trong quãng thời gian này, như lúc Rùa dẫn Đông đi thăm thú khu rừng “mầu nhiệm” của em, như mấy lúc Đông chăm chú kể cho Rùa nghe câu chuyện của ông để lại mà em vẫn hoài mong đợi.