"Nồng nàn lên với
Cốc rượu trên tay
Xanh xanh lên với
Trời cao ngàn ngày
Dài nhanh lên với
Tóc xõa ngang mày
Lớn nhanh lên với
Bé bỏng chiều nay"
Mở đầu là kỳ nghỉ hè tại một ngôi làng thơ mộng ven sông với nhân vật là những đứa trẻ mới lớn có vô vàn trò chơi đơn sơ hấp dẫn ghi dấu mãi trong lòng. Mối tình đầu trong veo của cô bé Rùa và chàng sinh viên quê học ở thành phố có giống tình đầu của bạn thời đi học? Và cái cách họ thương nhau giấu giếm, không dám làm nhau buồn, khát khao hạnh phúc đến nghẹt thở có phải là câu chuyện chính?
Bạn sẽ được tác giả dẫn đi liền một mạch trong một thứ cảm xúc rưng rưng của tình yêu thương. Bạn sẽ thấy may mắn vì đang đuợc sống trong cuộc sống này, thấy yêu thế những tấm tình người… tất cả đều đẹp hồn hậu một cách giản dị.
Với cuốn sách này, một lần nữa người đọc lại được Nguyễn Nhật Ánh tặng món quà quý giá: lòng tin vào điều tốt có thật trên đời.
Xem thêm
Có lẽ tuổi thơ của những đứa nhóc tầm tuổi tôi không ai không đọc truyện của Bác Nguyễn Nhật Anh, cái phong vị nhẹ nhàng tinh khôi thấm đẫm trong từng trang truyện như khúc ru ngọt ngào ru tôi qua hết tuổi thơ ấy. Chính vì yêu truyện yêu ngôn từ của bác mà từ lúc nào không hay cái cách tôi cảm nhận cuộc sống, nhìn nhận mọi thứ xung quanh và thói quen ghi chép lại cảm xúc của mình đều có bóng dáng riêng đặc biệt của Nguyễn Nhật Ánh. Tôi đã yêu biết bao nhiêu cái cách bác nhìn mọi vật với ánh mắt thật trừu mến thật dịu dàng như ánh nắng rót mật vàng ngoài hiên, tiếng gió xào xạc trong từng bụi cây ngọt cỏ, tiếng con chào mào lảnh lot đâu đây. Bác đã dậy tôi cách bình yên ngắm nhìn cuộc sống này, vì chỉ những điều nhỏ nhoi thế thôi cũng đủ làm tôi thấy mình sao hạnh phúc.
Trở lại với diễn đàn văn học với “Ngồi khóc trên cây”, lại một lần nữa bác không làm người đọc thất vọng, tôi có thể ngồi hàng giờ để đọc truyện của bác, để nhấn nhá cái vị rất riêng của bác và thấy mình lại quay trở về làm con nhóc nhỏ ngày nào. Tôi đã khóc, khóc một cách rấm rứt tức tưởi khi nhân vật mà tôi yêu quý chết đi, và cũng chính tôi đã khóc trong nụ cười khi biết bác đã viết một cái kết có hậu, đề dù có bao lâu đi chăng nữa, bác đều không muốn làm tổn thương người khác, ngay cả đứa con tinh thần của mình. Tôi cảm ơn bác bằng cả tấm lòng mình vì đã dành một cái kết đẹp vẹn nguyên như thế cho tôi, cho đám nhóc yêu truyện của bác ngày nào.