"Nồng nàn lên với
Cốc rượu trên tay
Xanh xanh lên với
Trời cao ngàn ngày
Dài nhanh lên với
Tóc xõa ngang mày
Lớn nhanh lên với
Bé bỏng chiều nay"
Mở đầu là kỳ nghỉ hè tại một ngôi làng thơ mộng ven sông với nhân vật là những đứa trẻ mới lớn có vô vàn trò chơi đơn sơ hấp dẫn ghi dấu mãi trong lòng. Mối tình đầu trong veo của cô bé Rùa và chàng sinh viên quê học ở thành phố có giống tình đầu của bạn thời đi học? Và cái cách họ thương nhau giấu giếm, không dám làm nhau buồn, khát khao hạnh phúc đến nghẹt thở có phải là câu chuyện chính?
Bạn sẽ được tác giả dẫn đi liền một mạch trong một thứ cảm xúc rưng rưng của tình yêu thương. Bạn sẽ thấy may mắn vì đang đuợc sống trong cuộc sống này, thấy yêu thế những tấm tình người… tất cả đều đẹp hồn hậu một cách giản dị.
Với cuốn sách này, một lần nữa người đọc lại được Nguyễn Nhật Ánh tặng món quà quý giá: lòng tin vào điều tốt có thật trên đời.
Xem thêm
Theo dấu chân Đông về quê và trải nghiệm những trò chơi tuổi thơ của trẻ con nơi đây để mà nhớ lại những ký ức ngày xưa ẩn giấu đâu đó trong tim mỗi người. Tụi trẻ nơi đây có 6 mùa, mỗi mùa là những đồ vật hay trò chơi mà tụi nó hay dùng, gồm có: giấy kính, nắp keng, cọng dừa, bao thuốc lá, thả diều, và chong chóng. Mỗi mùa tụi nó sẽ thu thập các đồ vật đó, đứa nào có nhiều nhất sẽ giàu nhất làng. Tụi nó có thể dùng nó như một loại tiền tệ để đổi bi ve, dây thun hay nhờ bạn bè chép bài giùm. Đó là những trò chơi tuổi thơ mà ngày xưa Đông cũng từng theo đuổi. Giọng văn của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh khi nhắc về quê hương luôn có một cảm giác bình dị mà gần gũi, gợi cho mỗi người về một mái nhà thân thương của riêng mình.
Điều này còn được thể hiện qua câu chuyện của ông ngoại con Rùa kể cho nó nghe về làng Đo Đo qua truyện “Asterix và lưỡi hái vàng”. Ông ngoại nó đã dành trọn tình yêu quê hương xứ sở về ngôi làng Đo Đo nơi đây để kể về bác Bụng Bự, bác Ria Vàng, hay bác Bông Gòn chống lại bọn cướp… Nhờ thế mà cảm nhận được những tình cảm dạt dào và chấp niệm về mảnh đất nơi ông cháu nó chôn rau cắt rốn và lớn lên.
Từ những lần kể chuyện ấy mà Đông và Rùa thân thuộc hơn, dần dần nảy sinh những tình cảm khác. Đông lúc này đã là chàng sinh viên 18 tuổi, trưởng thành và hiểu chuyện. Còn con Rùa mới chỉ 14, nghỉ học từ lớp Năm và vẫn hồn nhiên vui chơi. Thứ cảm xúc thanh thuần ấy khiến Đông bồi hồi, ngơ ngẩn trong khi Rùa không hay biết gì. Có lẽ, đối với mỗi người, mối tình đầu đời luôn là tình cảm khó quên nhất. Cũng bởi vì thế, sau này Đông vẫn không thể nào thôi nhung nhớ về Rùa sau những biến cố to lớn mà anh trải qua trong cuộc đời chỉ trong chừng ấy năm ngắn ngủi.