LOST CONNECTIONS - MẤT KẾT NỐI
Chứng trầm cảm, lo âu và những điều bị bỏ quên
Trầm cảm - căn bệnh của thời đại 4.0
Khái niệm và các triệu chứng của rối loạn trầm cảm đang dần ngày càng trở nên quen thuộc hơn trong xã hội hiện đại, đặc biệt là khi internet và các mạng xã hội trở nên phổ biến hơn. Tuy nhiên, không vì thế mà người ta có cái nhìn đúng đắn hay tích cực về căn bệnh này. Vẫn còn đâu đó có người nghĩ rằng, trầm cảm là một chứng bệnh của những tính cách yếu đuối, của những cơn buồn bã nhất thời, của những tưởng tượng của tuổi vị thành niên hướng nội, Thực tế thì, căn bệnh này ảnh hưởng đến 264 triệu người trên thế giới, và dần được công nhận là một vấn đề y khoa, giống như bệnh tim hoặc tiểu đường.
Chắc hẳn rằng, không ít lần bạn tự hỏi: “Tại sao ngày càng có nhiều người trở nên trầm cảm – trong một thời đại mà nếu xét về mặt vật chất, chúng ta đang ở đỉnh cao chưa từng có trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại và tiện nghi cuộc sống giúp chúng ta dễ dàng kết nối với nhau hơn bao giờ hết? Phải chăng những giá trị mà xã hội và chính chúng ta đang vẽ ra không thực sự đáp ứng được những nhu cầu cơ bản nhất của chính mình? Phải chăng trên con đường tiến hóa, con người đã quên đi những điều thật sự làm mình hạnh phúc?”. Và bạn đã tìm được câu trả lời chưa?
Những viên thuốc điều trị trầm cảm liệu có hiệu quả?
Nếu trước kia sự can thiệp cho căn bệnh chỉ là vài lời khuyên tùy tiện kiểu như “hãy vui lên nào”, “hãy suy nghĩ tích cực”, hay thậm chí là thái độ kỳ thị xem bệnh trạng như biểu hiện tâm lý đặc thù của một giai cấp thị dân nhàn rỗi, khuynh hướng điều trị chiếm ưu thế hiện nay lại mang đầy ảo tưởng về những viên thuốc “thần” có thể giải quyết mọi vấn đề của tâm lý. Khuynh hướng này không chỉ đơn giản là âm mưu thương mại của những tập đoàn dược phẩm toàn cầu mà nó còn phát xuất từ sự lười biếng trong nhận thức và hành vi của mỗi cá nhân, khi chúng ta thèm khát sự dễ dãi của việc uống vài viên thuốc mỗi ngày thay vì đánh giá lại cuộc sống hằng ngày.
Xem thêm
Là một chuyên gia sức khỏe tâm thần và là người mắc chứng rối loạn trầm cảm nặng, tôi khá chắc chắn rằng mình sẽ không đồng ý với cuốn sách này, vì nó phản đối bất kỳ nguyên nhân sinh học nào gây ra chứng trầm cảm. Điều tôi không ngờ tới là lượng thông tin vô lý và sự hiểu lầm/diễn giải sai lệch có chủ đích mà tôi tìm thấy.
Theo quan điểm của tôi, sự vô lý bắt đầu khi tác giả viết rằng ông đã có một "sự sáng tỏ" ở tuổi 18: "Tôi không hạnh phúc, tôi không yếu đuối - tôi bị trầm cảm. Có một thuật ngữ để chỉ cảm giác như thế này! Đây là một tình trạng bệnh lý, giống như bệnh tiểu đường hoặc hội chứng ruột kích thích! Tất nhiên, tôi đã nghe điều này, như một thông điệp lan truyền trong nền văn hóa, trong nhiều năm, nhưng giờ đây, tôi đột nhiên hiểu ra. Họ ám chỉ tôi! Và, tôi đột nhiên nhớ ra vào lúc đó, có một giải pháp cho chứng trầm cảm: thuốc chống trầm cảm. Vậy nên đó chính là thứ tôi cần! Tôi biết về phương pháp chữa trị [Prozac] vì phương tiện truyền thông toàn cầu đã công bố nó chỉ vài năm trước đó."
Nhiều năm sau, bác sĩ trị liệu của ông nhận thấy ông có vẻ chán nản, và ông khẳng định rằng điều đó không thể xảy ra vì thuốc chống trầm cảm của ông đã làm tăng mức serotonin của ông. Điều này nghe không giống bất kỳ ai tôi từng gặp phải, những người mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng và đặt ra nghi ngờ nghiêm trọng về phán đoán của tác giả.