Giết chỉ huy đội kỵ sĩ, Tập 1: Ý tưởng xuất hiện:
“Có thể một ngày nào đó tôi sẽ vẽ được chân dung của thứ không có. Như một họa sĩ đã vẽ được bức tranh Giết chỉ huy đội kỵ sĩ. Nhưng để làm được vậy, tôi cần có thời gian. Tôi phải làm bạn với thời gian.”
Rời khỏi người vợ đã đơn phương đòi ly hôn, “tôi” - chàng họa sĩ vẽ chân dung ba mươi sáu tuổi lang thang khắp nẻo đường rồi dừng chân tại một biệt thự nằm giữa khu rừng âm u trên đỉnh ngọn núi trông về phía biển, và sống tiếp tại đó trong nỗi cô đơn thăm thẳm. Không lâu sau, con cú đại bàng trên gác mái và tiếng chuông kỳ quái lúc đêm khuya đã khơi mào một chuỗi hiện tượng bí ẩn, dẫn dụ “tôi” bước vào chuyến phiêu lưu tâm linh huyền hoặc. Người đàn ông tóc bạc trắng xuất hiện từ bên kia thung lũng xanh biếc, ngôi miếu với căn hầm đá trong rừng, đĩa hát cũ, “Chỉ huy đội kỵ sĩ”… những chi tiết nửa thực nửa hư chậm rãi hiện hình trong bức tranh siêu thực u hoài, lạnh gáy của Murakami.
Giết chỉ huy đội kỵ sĩ, Tập 2: Ẩn dụ dịch chuyển:
“Các người sinh ra không phải để giết chóc. Nhưng đôi lúc, để cứu được thứ quan trọng, hoặc vì mục đích lớn lao, con người buộc phải làm điều không mong muốn.”
Bức tranh được cất giấu trên gác mái cùng những bức tranh do “Tôi” vẽ kết hợp với nhau như các mảnh ghép trong trò xếp hình và bắt đầu kể một câu chuyện. Bóng đen che khuất quá khứ của người họa sĩ già chủ nhân căn biệt thự trên núi đã dần sáng tỏ, nhưng tiếng chuông lúc đêm khuya vẫn không ngừng khắc khoải ngân lên…
“Tôi” phải vượt qua thử thách tàn khốc của Chỉ huy đội kỵ sĩ để cứu một cô bé mất tích và đóng lại vòng tròn của thế giới mở ra từ ngôi miếu cũ. Câu chuyện bí ẩn dần hạ màn, và ở điểm cuối cuộc hành trình, hy vọng bừng lên trong hình hài một ân sủng.
Tác giả
Haruki Murakami sinh ngày 12/1/1949 tại Kyoto, lớn lên ở thành phố Ashiya, tỉnh Hyogo nhưng phần lớn thời thanh xuân lại trải qua ở Tokyo. Murakami từng học về kịch tại đại học Waseda, Tokyo. Khi đang còn là sinh viên tại đại học Waseda, ông mở một quán nhạc Jazz có tên là Peter Cat và bắt đầu viết tiểu thuyết. Văn phong của ông chịu ảnh hưởng lớn từ văn học Mỹ, các tác phẩm của ông chủ yếu miêu tả cuộc sống và con người ở đô thị hiện đại.
Các tác phẩm khác của Haruki Murakami do Nhã Nam xuất bản:
Lắng nghe gió hát
Cuộc săn cừu hoang
Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới
Rừng Na Uy
Nhảy nhảy nhảy
Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời
Biên niên ký chim vặn dây cót
Ngầm
Người tình Sputnik
Kafka bên bờ biển
Tôi nói gì khi nói về chạy bộ
1Q84
Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương
Những người đàn ông không có đàn bà
Xem thêm
Ngoài ba mươi tuổi không phải là con số nhỏ. Nghĩa là bạn có thể vẫn còn khá trẻ, dù không còn là một chàng trai trẻ nữa. Cái tuổi mà Scott Fitzgerald bắt đầu xuống dốc. Đó lại là điểm xuất phát của nhà văn mà tôi yêu mến. Tất nhiên để viết tiếp trong gần bốn mươi năm mà phải luôn giữ mình ở đỉnh cao thì không phải việc dễ dàng. Để đi tiếp, ta phải duy trì một nhịp điệu. Đây là điều quan trọng đối với một việc lâu dài. Tôi học được việc giữ nhịp điệu của bác trong một số việc. Dẫu vậy, trong khi chạy bộ, tôi tình cờ nhận ra thế này. Có những hôm ta không thể sung mãn bằng những hôm khác. Có những hôm ta lại tệ hơn đôi chút. Có thể đó chỉ là một hôm không đẹp trời mà không hẳn lý do nào khác. Tôi không biết đích xác nên gọi nó là gì. Nhưng nếu có ai đó có nói rằng: “Này ông bạn, ông đã mệt rồi, ông không còn phù hợp đâu, ông nên tạm nghỉ đi thì hơn”. Tất nhiên không phải không có lý nhưng tôi chưa hề mảy may có suy nghĩ như thế.
___________
Đối với tôi Giết chỉ huy đội kỵ sĩ (Kill Commendatore) cũng như một ngày không đẹp đó chả hạn. Nói sao nhỉ? Tôi không nhớ được nhiều về nó mặc dù mới đọc xong. Tôi chỉ có thể nhớ mơ hồ về nó. Duy chỉ có cảm giác thật phiêu lưu khi đọc xong mà tôi còn lưu trong ký ức. Đối với tôi, cảm giác còn quan trọng hơn chính tác phẩm. Có những điểm tôi thích và không thích. Nhưng có lẽ không thích sẽ nhiều hơn hẳn đấy. Đầu tiên phải nói là lần này bác viết dài quá, nhiều chi tiết hơi bị gượng ép, motip thì khá quen thuộc. Điều đó không thể gạt bỏ suy nghĩ so sánh với những cuốn sách khác mà tôi đã từng đọc trước đó. Thậm chí đoán trước một số tình huống sẽ xảy ra, điều chẳng mấy khi tôi có thể làm được. Phần siêu thực thì hơi khó hiểu, không được rõ nghĩa lắm. Tôi cũng chưa bao giờ thấy việc mô tả về sex của bác lại tỉ mỉ và hơi thừa thãi như vậy. Tất nhiên điều này không thể thiếu trong tác phẩm của Haruki nhưng lần này nó thiếu đi hẳn sự tinh tế thường thấy... Cái kết không giống như mọi khi và tôi nghĩ nó không phải là điều tôi mong đợi. Không biết có phải những tác phẩm gần đây tôi đều chưa đọc tới nên tôi còn lạ lẫm với sự thật này.