Giết chỉ huy đội kỵ sĩ, Tập 1: Ý tưởng xuất hiện: “Có thể một ngày nào đó tôi sẽ vẽ được chân dung của thứ không có. Như một họa sĩ đã vẽ được bức tranh Giết chỉ huy đội kỵ sĩ. Nhưng để làm được vậy, tôi cần có thời gian. Tôi phải làm bạn với thời gian.” Rời khỏi người vợ đã đơn phương đòi ly hôn, “tôi” - chàng họa sĩ vẽ chân dung ba mươi sáu tuổi lang thang khắp nẻo đường rồi dừng chân tại một biệt thự nằm giữa khu rừng âm u trên đỉnh ngọn núi trông về phía biển, và sống tiếp tại đó trong nỗi cô đơn thăm thẳm. Không lâu sau, con cú đại bàng trên gác mái và tiếng chuông kỳ quái lúc đêm khuya đã khơi mào một chuỗi hiện tượng bí ẩn, dẫn dụ “tôi” bước vào chuyến phiêu lưu tâm linh huyền hoặc. Người đàn ông tóc bạc trắng xuất hiện từ bên kia thung lũng xanh biếc, ngôi miếu với căn hầm đá trong rừng, đĩa hát cũ, “Chỉ huy đội kỵ sĩ”… những chi tiết nửa thực nửa hư chậm rãi hiện hình trong bức tranh siêu thực u hoài, lạnh gáy của Murakami. Giết chỉ huy đội kỵ sĩ, Tập 2: Ẩn dụ dịch chuyển: “Các người sinh ra không phải để giết chóc. Nhưng đôi lúc, để cứu được thứ quan trọng, hoặc vì mục đích lớn lao, con người buộc phải làm điều không mong muốn.” Bức tranh được cất giấu trên gác mái cùng những bức tranh do “Tôi” vẽ kết hợp với nhau như các mảnh ghép trong trò xếp hình và bắt đầu kể một câu chuyện. Bóng đen che khuất quá khứ của người họa sĩ già chủ nhân căn biệt thự trên núi đã dần sáng tỏ, nhưng tiếng chuông lúc đêm khuya vẫn không ngừng khắc khoải ngân lên… “Tôi” phải vượt qua thử thách tàn khốc của Chỉ huy đội kỵ sĩ để cứu một cô bé mất tích và đóng lại vòng tròn của thế giới mở ra từ ngôi miếu cũ. Câu chuyện bí ẩn dần hạ màn, và ở điểm cuối cuộc hành trình, hy vọng bừng lên trong hình hài một ân sủng. Tác giả Haruki Murakami sinh ngày 12/1/1949 tại Kyoto, lớn lên ở thành phố Ashiya, tỉnh Hyogo nhưng phần lớn thời thanh xuân lại trải qua ở Tokyo. Murakami từng học về kịch tại đại học Waseda, Tokyo. Khi đang còn là sinh viên tại đại học Waseda, ông mở một quán nhạc Jazz có tên là Peter Cat và bắt đầu viết tiểu thuyết. Văn phong của ông chịu ảnh hưởng lớn từ văn học Mỹ, các tác phẩm của ông chủ yếu miêu tả cuộc sống và con người ở đô thị hiện đại. Các tác phẩm khác của Haruki Murakami do Nhã Nam xuất bản: Lắng nghe gió hát Cuộc săn cừu hoang Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới Rừng Na Uy Nhảy nhảy nhảy Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời Biên niên ký chim vặn dây cót Ngầm Người tình Sputnik Kafka bên bờ biển Tôi nói gì khi nói về chạy bộ 1Q84 Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương Những người đàn ông không có đàn bà
Xem thêm

Một câu chuyện rất điển hình của Murakami: Tôi có thể nói phong cách của nó là gì đó giữa 1Q84 và Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót. Đây là trò chơi bingo của Murakami sau cuốn một (có một số quyền tự do). Cho đến khoảng giữa, tôi nghĩ nó sẽ là một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời. Một họa sĩ - nhân vật chính điển hình của Murakami: trung thực, giản dị và có phần thu hút những người xa lạ - lái xe khắp Nhật Bản để cố gắng tránh xa người vợ vừa rời bỏ anh ta càng xa càng tốt. Cuối cùng anh ta đến một ngôi nhà bên sườn núi, nơi một họa sĩ khác từng sống. Anh ta phát hiện ra một bức tranh hấp dẫn của anh ta và một người hàng xóm giàu có rất bí ẩn, người đã đưa cho anh ta một số tiền lớn để đổi lấy bức chân dung của anh ta. Mọi chuyện dần trở nên điên cuồng (giống như The Little People and the Go Of 1Q84) và đoạn cao trào thật bất ngờ. Tôi khá sợ hãi khi đọc cảnh đó haha! Tuy nhiên, sau đó, căng thẳng giảm bớt và chúng ta không còn hướng đi rõ ràng nào nữa. Người hàng xóm giàu có (Menshiki) đang điều khiển câu chuyện và nhân vật chính đang phản ứng lại điều đó. Trong khi đó, anh ấy ngày càng khám phá nhiều hơn về người họa sĩ có ngôi nhà mà anh ấy đang sống, nhưng ngoài điều đó ra, không rõ anh ấy thực sự đang tìm kiếm/cố gắng làm gì. Có một số mối liên hệ với Đức Quốc xã, nhưng vẫn chưa có mối liên hệ nào đáng kể (tôi đoán là có lẽ sẽ nhiều hơn trong Tập 2). Không có gì giống như Mãn Châu trong Biên niên Sử Chim Vặn Dây Cót. Có lẽ chỉ là tôi đang quen với những chiêu trò của anh ta thôi, nhưng các nhân vật có vẻ hơi tái chế. Chúng ta sẽ xem tập 2 phát triển như thế nào, nhưng đến giờ tôi vẫn lưỡng lự giữa 3 và 4 sao.

Ở Đức, cuốn sách mới nhất của Murakami được xuất bản thành hai phần, phần đầu tiên có tựa đề: "Giết Chỉ Huy Đội Kỵ Sĩ- Tập 1: Ý Tưởng Xuất Hiện" - và bạn biết tại sao không? Bởi vì một trong những nhân vật trong cuốn sách này là một ý tưởng. Đúng. Một ý tưởng. Chào mừng đến với thế giới của Murakami. Tuy nhiên, nhân vật chính của chúng ta là một họa sĩ 36 tuổi. Anh (giấu tên) vừa bị vợ bỏ và ẩn náu trong một ngôi nhà đơn độc ở vùng núi Nhật Bản để suy nghĩ lại về cuộc đời mình. Trong khi cố gắng tìm hiểu xem phải làm gì tiếp theo, anh phải đối mặt với số phận của hai người đàn ông khác, ở ngã rẽ cuộc đời, đã đưa ra những quyết định ám ảnh họ. Lần đầu tiên có một họa sĩ nổi tiếng thế giới từng sống trong ngôi nhà cô đơn và đã giấu bức tranh bí ẩn "Chỉ Huy Đội Kỵ Sĩ" trên gác mái. Sau đó, có người hàng xóm bí ẩn của nhân vật chính từ bên kia thung lũng, người dường như không thể vẽ được. Những người đàn ông này và những bức tranh của họ che giấu và tiết lộ những bí mật gì? Mặc dù câu chuyện bắt đầu một cách thực tế nhưng nó ngày càng trở nên siêu thực hơn và có những cảnh giống như ảo giác (trên thực tế, các nhân vật chính tự hỏi liệu tất cả những điều này có thực sự xảy ra hay không). Tôi thực sự thích cách Murakami kết nối tất cả các chủ đề và qua đó, cuộc sống của ba người đàn ông. Trong khi người họa sĩ nổi tiếng không có mặt ở đó mà chỉ nhìn qua ngôi nhà của anh ta và những gì trong đó (anh ta mắc chứng mất trí nhớ và sống trong viện dưỡng lão), người kể chuyện và người hàng xóm đã phát triển một tình bạn đặc biệt. Thông qua nghệ thuật và cuộc sống, ngày càng nhiều lớp của cả ba người đàn ông được bộc lộ - và họ phản chiếu lẫn nhau, nhưng những hình ảnh phản chiếu này được tạo ra bằng những chiếc gương nhà vui nhộn, khiến người đọc phải đoán về sự khác biệt và tương đồng giữa trải nghiệm của họ. Tất nhiên, bản thân nghệ thuật đóng một vai trò quan trọng: hội họa trừu tượng và cụ thể, phong cách phương Tây và phong cách Nhật Bản, câu hỏi liệu nghệ thuật có thể nắm bắt được bản chất của một con người hay không, vai trò của người nghệ sĩ trong xã hội, v.v. Tôi thích điều đó, chính là như vậy giống như một phiên bản lành tính hơn của The Map And The Territory. Hình ảnh của Dorian Gray. Nghệ thuật có chân thực hơn hiện thực không? Đọc cuốn sách này, bạn chắc chắn bắt đầu nghĩ rằng điều này có thể xảy ra. Phải chăng bức tranh “Giết Chỉ Huy Đội Kỵ Sĩ” chứa đựng bí mật của họa sĩ nổi tiếng về quá khứ của ông ở Vienna năm 1938? Liệu người hàng xóm bí ẩn có đủ can đảm để tìm hiểu bí mật gia đình đen tối của mình? Và loại hình nghệ thuật nào sẽ là tương lai của nhân vật chính của chúng ta? Có thể ý tưởng đó sẽ cho chúng ta biết trong "Giết Chỉ Huy Đội Kỵ Sĩ- Tập 2: Ẩn Dụ Dịch Chuyển" (đây là bài đánh giá của tôi cho Tập 2).

Trở lại sau một khoảng thời gian dài cày cuốc, xin giới thiệu với các bạn, đặc biệt là các bạn fan của nhà văn Haruki Murakami sách mới chia ra làm 2 tập: “Giết chỉ huy đội kỵ sĩ”.

Sở hữu một lượng fan đông đảo trên toàn thế giới, và tất nhiên bản thân mình không nằm ngoài danh sách đó. Là một trong những người đầu tiên sở hữu 2 quyển sách đặt hàng từ Kafka Bookstore. Mình thật sự rất xúc động vì cuối cùng, bố cũng đã chịu ra mắt sách và xuất bản về Việt Nam, như một cơn mưa rào trút xuống bãi đất khô cằn này. Tuy nhiên cơn mưa này có vẻ không dài và nặng hạt như mình nghĩ. Vẫn là các yếu tố chúng ta có thể thường thấy ở bố, tuy nhiên mình chỉ cảm nhận sự trọn vẹn đó ở quyển sau, còn quyển đầu, cá nhận mình cảm thấy sự hụt hơi của bố, và cái kết cũng… nhạt.

Nếu bạn là fan, là người yêu thích bố từ những ngày đầu. Hãy mua để sưu tầm, để đọc giết thời gian, còn đối với các bạn tò mò về bố hay chỉ muốn “the best of…” thì đây không phải. Lắng nghe gió hát, Tôi nói gì khi nói về chạy bộ, Những người đàn ông không có đàn bà, Phía Nam biên giới phía Tây mặt trời, Rừng Nauy, Kafka bên bờ biển, Biên niên ký chim vặn dây cót,... sẽ là lựa chọn sáng suốt và tuyệt hơn rất nhiều.

Trở lại với việc đọc sách, đọc một quyển sách để “Brain workout” hay “train the mindset” không còn là mục tiêu của mình, sở hữu lượng kiến thức vừa đủ, thư giãn, và tiên quyết là giúp cho mình luôn duy trì thói quen tốt này sẽ là kim chỉ nam trong ít nhất năm nay. Hy vọng mọi người sẽ tìm cho mình một mục tiêu để đọc sách và đừng từ bỏ.

Ngoài ba mươi tuổi không phải là con số nhỏ. Nghĩa là bạn có thể vẫn còn khá trẻ, dù không còn là một chàng trai trẻ nữa. Cái tuổi mà Scott Fitzgerald bắt đầu xuống dốc. Đó lại là điểm xuất phát của nhà văn mà tôi yêu mến. Tất nhiên để viết tiếp trong gần bốn mươi năm mà phải luôn giữ mình ở đỉnh cao thì không phải việc dễ dàng. Để đi tiếp, ta phải duy trì một nhịp điệu. Đây là điều quan trọng đối với một việc lâu dài. Tôi học được việc giữ nhịp điệu của bác trong một số việc. Dẫu vậy, trong khi chạy bộ, tôi tình cờ nhận ra thế này. Có những hôm ta không thể sung mãn bằng những hôm khác. Có những hôm ta lại tệ hơn đôi chút. Có thể đó chỉ là một hôm không đẹp trời mà không hẳn lý do nào khác. Tôi không biết đích xác nên gọi nó là gì. Nhưng nếu có ai đó có nói rằng: “Này ông bạn, ông đã mệt rồi, ông không còn phù hợp đâu, ông nên tạm nghỉ đi thì hơn”. Tất nhiên không phải không có lý nhưng tôi chưa hề mảy may có suy nghĩ như thế.

___________

Đối với tôi Giết chỉ huy đội kỵ sĩ (Kill Commendatore) cũng như một ngày không đẹp đó chả hạn. Nói sao nhỉ? Tôi không nhớ được nhiều về nó mặc dù mới đọc xong. Tôi chỉ có thể nhớ mơ hồ về nó. Duy chỉ có cảm giác thật phiêu lưu khi đọc xong mà tôi còn lưu trong ký ức. Đối với tôi, cảm giác còn quan trọng hơn chính tác phẩm. Có những điểm tôi thích và không thích. Nhưng có lẽ không thích sẽ nhiều hơn hẳn đấy. Đầu tiên phải nói là lần này bác viết dài quá, nhiều chi tiết hơi bị gượng ép, motip thì khá quen thuộc. Điều đó không thể gạt bỏ suy nghĩ so sánh với những cuốn sách khác mà tôi đã từng đọc trước đó. Thậm chí đoán trước một số tình huống sẽ xảy ra, điều chẳng mấy khi tôi có thể làm được. Phần siêu thực thì hơi khó hiểu, không được rõ nghĩa lắm. Tôi cũng chưa bao giờ thấy việc mô tả về sex của bác lại tỉ mỉ và hơi thừa thãi như vậy. Tất nhiên điều này không thể thiếu trong tác phẩm của Haruki nhưng lần này nó thiếu đi hẳn sự tinh tế thường thấy... Cái kết không giống như mọi khi và tôi nghĩ nó không phải là điều tôi mong đợi. Không biết có phải những tác phẩm gần đây tôi đều chưa đọc tới nên tôi còn lạ lẫm với sự thật này.