Bắt đầu thai nghén năm 1990, xuất bản lần đầu năm 2002, “Coraline” đã không phụ tâm huyết của tác giả để trở thành cuốn sách nổi tiếng và giành nhiều giải thưởng nhất của Neil Gaiman (hơn 20 giải thưởng và đề cử). Trong đó, đặc biệt phải kể đến Giải thưởng Hugo năm 2003 hạng mục Tiểu thuyết hay nhất (Hugo là giải thưởng uy tín hàng đầu mảng khoa học viễn tưởng), Giải thưởng Nebula năm 2003 hạng mục Tiểu thuyết hay nhất, Giải thưởng Bram Stoker năm 2002 hạng mục Tác phẩm hay nhất dành cho độc giả trẻ…
Xem thêm

Neil Gaiman đã xây dựng “Coraline” như một tác phẩm kinh dị dành cho trẻ em, nhưng tính chất kinh dị ấy không nằm ở máu me hay quái vật, mà ở sự tối giản tinh tế. Những chi tiết như đôi mắt nút áo, tiếng cào bên trong tường, hay những con búp bê giống hệt người thật khiến độc giả sởn gai ốc. Gaiman hiểu rằng nỗi sợ thật sự không đến từ cái ta nhìn thấy, mà từ cái ta không thể hiểu hết – từ sự lạ lẫm xen kẽ với quen thuộc.
Bà Mẹ Khác là minh chứng sống động cho phong cách kinh dị tâm lý mà Gaiman theo đuổi. Bà ta không gào thét, không tấn công ngay lập tức, mà dụ dỗ Coraline bằng lời nói nhẹ nhàng và nụ cười hiền lành. Sự ngọt ngào giả tạo ấy khiến nhân vật trở nên đáng sợ hơn rất nhiều. Mỗi lần bà xuất hiện, độc giả đều cảm thấy rợn người vì biết rằng ẩn sau dáng vẻ tử tế đó là một sinh vật khao khát chiếm đoạt linh hồn của Coraline.
Không gian trong truyện cũng góp phần tạo nên cảm giác kinh dị đặc trưng: ngôi nhà cũ với hành lang tối, cánh cửa gạch được mở ra bí ẩn, khu vườn biến dạng, những hàng xóm lập dị phiên bản “khác”… Tất cả được mô tả bằng những chi tiết nhỏ nhưng sắc bén, khiến người đọc vừa tưởng tượng được, vừa muốn tránh xa. Không có cảnh nào quá đáng sợ, nhưng cái cách mọi thứ “không đúng lắm” lại khiến ta rùng mình.