Bắt đầu thai nghén năm 1990, xuất bản lần đầu năm 2002, “Coraline” đã không phụ tâm huyết của tác giả để trở thành cuốn sách nổi tiếng và giành nhiều giải thưởng nhất của Neil Gaiman (hơn 20 giải thưởng và đề cử). Trong đó, đặc biệt phải kể đến Giải thưởng Hugo năm 2003 hạng mục Tiểu thuyết hay nhất (Hugo là giải thưởng uy tín hàng đầu mảng khoa học viễn tưởng), Giải thưởng Nebula năm 2003 hạng mục Tiểu thuyết hay nhất, Giải thưởng Bram Stoker năm 2002 hạng mục Tác phẩm hay nhất dành cho độc giả trẻ…
Xem thêm

Một điều nổi bật trong “Coraline” chính là cách Neil Gaiman khắc họa nỗi cô đơn của một đứa trẻ. Coraline không bị ngược đãi, không bị bỏ rơi, nhưng lại bị lãng quên trong chính ngôi nhà của mình. Cha mẹ cô yêu cô, nhưng sự bận rộn khiến họ thiếu quan tâm. Điều này tạo nên một nỗi buồn âm ỉ mà bất kỳ ai từng lớn lên cũng có thể đồng cảm. Coraline tìm kiếm sự chú ý, mong muốn được nhìn thấy, được lắng nghe – điều mà người lớn đôi khi dễ dàng xem nhẹ.
Chính từ cảm giác cô độc ấy, Coraline bị hấp dẫn bởi thế giới bên kia – nơi “Cha Mẹ Khác” chiều chuộng cô, nấu những món ăn cô thích, và tỏ ra vô cùng quan tâm. Sự chăm sóc hoàn hảo ấy khiến Coraline tưởng rằng đó là điều cô luôn mong chờ. Nhưng rồi sự thật dần hiện rõ: tình thương vô điều kiện có thể trở thành xiềng xích nếu nó không bám rễ vào sự chân thật.
Điểm hay của Gaiman nằm ở việc mô tả quá trình Coraline nhận ra giá trị thật sự của gia đình. Thế giới hoàn mỹ kia chỉ là ảo ảnh; còn cha mẹ cô – dù không hoàn hảo – vẫn là những người yêu thương cô theo cách chân thật nhất. Khi cha mẹ biến mất, Coraline hiểu rằng tình yêu không nằm ở sự nuông chiều, mà nằm ở việc sẵn sàng hy sinh vì nhau.