Hoa Tư Dẫn là điệu
Hoa Tư mà khi nó được gảy lên, con người sẽ rơi vào mộng cảnh. Ở đó, họ có
quyền chọn lựa một lần nữa, cái giá phải trả là tính mạng của họ. Họ chấp nhận
nó. Bởi lẽ đời người mấy ai sống mà không có hối tiếc, suy đi tính lại cuối
cùng thành nỗi day dứt không nguôi. Nếu có thể chọn một lần nữa để chấm dứt nỗi
mệt mỏi này thì cái giá phải trả là tương xứng.
Hoa tư dẫn của Đường Thất công tử
là một câu chuyện được mở đầu bằng cái chết:
……. “Tôi chết vào một ngày đông hàn năm mười bảy tuổi”……
Là câu chuyện về một người
đã chết nhưng đang sống kể lại cuộc hành trình đi tìm giá trị tái sinh trên một
giai điệu tuyệt vời- Hoa tư điệu.
Nàng là công chúa
nước Vệ, vì một lời tiên đoán mà mười sáu năm đầu đời lớn lên nơi thôn dã. Từ
lúc sinh ra nàng đã được đưa đến Thanh Ngôn tông, được Huệ Nhất tiên sinh dạy
dỗ, lớn lên như mọi môn đệ khác trong tông phái, không có đặc quyền của công
chúa, cũng không có mối liên hệ gì với vương cung.
Năm mười bốn tuổi, duyên phận đưa nàng đến với Mộ Ngôn, một chàng trai bí ẩn chỉ trong vòng bảy ngày đã cứu nàng đến hai lần, khiến nàng nghĩ đến chuyện ‘lấy thân báo đáp’. Sau lần gặp ấy, suốt ba năm ròng không lúc nào là nàng không thôi kiếm tìm tung tích của chàng. Tình yêu đầu đời, thanh khiết như mai, theo những ngày tháng bôn ba cũng đâm chồi nảy rễ.
Năm nàng mười bảy tuổi, thái tử Trần quốc Tô Dự dẫn quân chinh phạt, phụ vương nàng nhu nhược đầu hàng. Nàng đứng trên thành cao, trên chỉ trích quốc chủ, dưới chỉ trích ba quân, rồi từ trên thành nhảy xuống tuẫn tiết cùng Vệ quốc. nàng đã đem tính mạng mình hoàn thành bổn phận một công chúa, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho xã tắc. Chết trong tiếng ai ca tống tiễn nước Vệ, trong tiếng khóc than của tướng sĩ, trong niềm kính trọng của nhiều đời đế vương hậu thế về sau…Nàng đã ra đi vào lúc tuổi xuân đang tươi đẹp nhất, trong một cơn mưa tầm tã. Trước lúc nhắm mắt, vẫn còn mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay thoang thoảng hương mai đang run run vuốt má mình. Hồi ức chập chờn, theo sinh mệnh nàng tàn lụi.
Công chúa Diệp Trăn đã chết.Từ nay, thế gian này chỉ còn Quân Phất.
Những tưởng với chừng ấy nỗi đau Đường Thất sẽ tấu cho chúng ta nghe một điệu Hoa tư của nước mắt, của nỗi buồn rợn ngợp trong tâm hồn.
Nhưng câu chuyện mà tác giả kể không phải là sự suy sụp của một cô gái phải chết vào cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời, không phải là nỗi hận của một công chúa vong quốc, sống trong chuỗi dài của những giấc mơ báo thù, không phải là sự giằng xé của nước mắt, giữa yêu- hận- tình- cừu, yêu hoặc buông tay người cô yêu, không phải là những đêm dài của nỗi đớn đau đẫm máu người khác.
Mà là câu chuyện được kể bằng cái nhìn trong veo
như pha lê nơi thế giới nhiệm màu của tình yêu và lòng biết ơn đối với cuộc đời
này, đã cho nàng được sống lần thứ hai.
Chuyện tình của Mộ Ngôn-Quân Phất vốn không được tác giả miêu tả
không quá nhiều, nhưng lại xuyên suốt qua từng thiên truyện nhỏ. Hai thiên
truyện đầu không có gì đáng kể, từ thiên truyện thứ ba, mối quan hệ của họ được
xác đinh. A Phất bị bắt cóc, Mộ Ngôn đã tìm thấy nàng. Đêm hôm đó, Mộ Ngôn đã
thổ lộ lòng mình.
“Sao. Vậy cô nói xem, A Phất, tại sao người ta sợ?”
“Bởi vì có những thứ muốn giữ gìn bảo vệ”
“Cô nói đúng, đó là lý do tối nay lần đầu tiên tôi đã thấy sợ.”
“Nhưng huynh nói chưa bao giờ huynh sợ…”
“Tối nay tôi rất sợ.”
“Tôi thích em”
“Tôi thích em, A Phất, có phải em cũng thích tôi?”.
“Em nghĩ tình cảm của tôi với em là thế nào? Nếu cả đời tôi chỉ lấy mình em, em có đồng ý lấy tôi?”.
Mộ Ngôn là người có đủ lý trí, cuộc sống đối với chàng là một thế cờ, mọi
nước đi đều được tính toán kĩ lưỡng, không có cái gọi là sai số, cũng không có
vạn nhất. Hình ảnh chàng khác rất nhiều với một Dạ Hoa si tình trong Tam sinh tam thế, nhưng đừng vì lý trí
của Mộ Ngôn mà cho rằng tình yêu của chàng không sâu đâm. Mộ Ngôn yêu, rất yêu
A Phất. Có thể nói, người yêu A Phất nhất là Mộ Ngôn, cùng với thế tử Tô Dự
lý trí là hai bản ngã trong một con người. Có những thứ chàng chẳng thể điều
khiển trong tay. Quân Phất đã đúng, con người ta khi có thứ cần để bảo vệ thì
sẽ lo sợ, vì lo sợ sẽ dẫn đến vạn nhất. Chàng để nàng nghĩ rằng mình là vị
tướng quân nước Trần nào thay đó vì là Tô Dự, người đã tiêu diệt Vệ Quốc. Nếu
chàng biết rằng A Phất đã không còn là Diệp Trăn nữa, chỉ còn là Quân Phất
sống vì bản thân. Nếu có thể cho nàng biết điều ấy bi kịch đã chẳng xảy ra.
Nhưng tôi thực sự yêu Mộ Ngôn, yêu cái cách chàng yêu A Phất.
Khi A Phất không còn thở nữa, chàng bế nàng bái qua bốn cột đình, chính
thức trở thành phu thê.
Khi A Phất rơi xuống vực, chàng nhảy theo.
“Nếu em chết, có phải chàng cũng không sống nổi, cũng muốn đi theo em?”
“Nếu thích tôi, em hãy sống tiếp, ở bên tôi suốt đời suốt kiếp”.
“Nhưng nếu không có tôi, em sợ thì sao? Nếu không muốn cùng tôi ở cõi trần,
hãy để tôi đi cùng em, có được không?”.
“Nhưng tôi sợ. Không có em, tôi sẽ rất sợ”.
Người nói ra câu đó thật sự là Mộ Ngôn? Một Mộ Ngôn luôn điềm tĩnh, Mộ
Ngôn gặp chuyện gì cũng không nao núng? Bắt đầu là sự ngưỡng mộ tài hoa của Văn
Xương công chúa, đến xót thương cho sự ra đi của nàng, biết nàng là Diệp Trăn,
Mộ Ngôn có bao nhiêu dằn vặt. Một lần rồi lại một lần đẩy nàng vào chỗ chết.
Cái vạn nhất vốn không thể xảy ra đã xảy ra. Cuối cùng thì, người duy nhất
khiến Mộ Ngôn rối trí, người duy nhất khiến chàng hy sinh mình chỉ có Quân Phất
mà thôi.
Chàng chẳng còn lý
trí, tỉnh táo khi vắng A Phất.
Vì đâm phải nàng, chàng
đã không thể dùng kiếm được nữa.
Vì nàng, chàng ôm một
linh vị đặt vào ghế hoàng hậu trong lễ sắc phong.
Vì nàng, chàng đến
hang động nơi chàng từng cứu nàng khi xưa, đàn hết các khúc nhạc chàng biết,
chẵn một ngày một đêm, đàn đến tay rướm mau.
Vì nàng, chàng đuổi
theo một con bướm, cơ hồ như muốn giữ nàng lại.
Quân Phất biết tất cả
điều ấy, nàng rơi xuống núi không chết. Thế nhưng viên giao châu trong ngực
từng chút từng chút vỡ nát, nàng chỉ còn hai tháng. Nàng như nhìn thấy kí ức
ngày bé, cô bé chờ chàng suốt 3 năm. Nấp mình nghe chàng gảy từng khúc từng
khúc nhạc, chỉ có thể kìm nén tiếng khóc nấc, không muốn buông tay. Nhưng chỉ
còn hai tháng, thà rằng để chàng quên đi.
Điệu hoa tư cuối cùng
nàng gảy là vì chàng. Vội vã mong người ấy yêu nàng trong mộng, dùng mộng cảnh
để buộc chàng quên nàng.
Mối tình giữa Quân Phất và Mộ Ngôn là mối tình chủ đạo của Hoa Tư dẫn, trải dài từ đầu đến cuối truyện. Có hài hước, có ngọt ngào, có ghen tuông, và có cả đau thương. Hoa Tư dẫn được viết theo lối truyện trong truyện, vì bản thân mỗi một giấc mộng mà Quân Phất dệt đều là một câu chuyện tình đầy cay đắng và tiếc nuối. Qua những mảnh ghép cuộc đời mà Hoa tư điệu nàng tấu, ta thấy nó luôn là khúc ca của hạnh phúc trong cõi vĩnh hằng. Là Tống Ngưng thi cốt hóa thành tro bụi nhưng trong thế giới của giấc mơ cô đã tìm thấy một tình yêu mà hiện thực cô không cách nào có được, Oanh Ca sát thủ có thể bỏ rơi tất cả nhưng lại lưu giữ lại trái tim, là tình cảm không thể lý giải của Cẩm Tước, là Tống Ngưng thi cốt hóa thành tro bụi nhưng trong thế giới của giấc mơ cô đã tìm thấy một tình yêu mà hiện thực cô không cách nào có được…. Cuộc sống của họ quá đau khổ, sống mà không tình yêu chẳng khác nào những linh hồn chết. Nên họ chọn chết mà như sống trong những giấc mơ ngọt ngào nhất cuộc đời. Họ không đủ can đảm như Diệp Trăn. Can đảm tiếp tục sống, đấu tranh để giành lại tình yêu của bản thân.
Cuộc
đời của Diệp Trăn không quá nhiều sự phù phiếm, xa hoa, bon chen tranh đấu, mà
nàng được bảo bọc trong tình yêu thương của sư phụ, sư huynh. Sư huynh nàng tuy
không chín chắn như cái phận vị mà anh ta đang có nhưng Quân Vỹ đã xem Diệp
Trăn như người em chứ không phải là kẻ thù, người thân chứ không phải kẻ xa lạ
như những kẻ là vốn chảy chung dòng máu trong chốn hoàng cung phi nhân tính.
Nên những bất hạnh đến với nàng luôn được nhìn bằng ở khía cạnh bất ngờ nhất,
đây có thể được xem là điều tuyệt vời của Đường Thất. Những nhân vật luôn kể
câu chuyện tràn ngập những nỗi đau của bản thân bằng cái nhìn lãnh tĩnh nhất, bằng
một khía cạnh trong sáng đến lạ thường mà không ai có thể ngờ tới có lẽ vì vậy
mà các nhân vật ấy hay Diệp Trăn luôn có cuộc sống tràn ngập tình yêu thương.
So với nhiều tuyến nhân vật trong các
tác phẩm của Đường Thất Công Tử có lẽ. Mộ Ngôn có lẽ là nhân vật
bình thường nhất.
Chàng không
sống vì những lí tưởng xa vời như việc bảo vệ tam giới của Đông Hoa
hay Dạ Hoa hi sinh thân mình cứu lấy con dân trong Tứ Hải Bát Hoang.
Chàng ích kỳ sống và tự mình đấu tranh cho thứ hạnh phúc nhỏ bé
bên cạnh người mình yêu thương. Có lẽ vì vậy mà đường thất công tử
cũng đã không ngược chàng quá nhiều cho chàng sống một cuộc sống
trọn vẹn nhất.
KẾT:
Mỗi một mối tình, mỗi một cuộc đời của một nhân vật trong Hoa tư dẫn đều mang một ý nghĩa, một thông điệp, một quan điểm riêng của tác giả về cuộc sống và tình yêu, để lại cho độc giả nhiều điều để suy ngẫm. Đường Thất Công Tử có một lối kể chuyện rất độc đáo, vừa cổ điển lại vừa hiện đại, hài hước...Bên cạnh những câu chữ mang đậm phong vị văn thơ cổ của một câu chuyện cổ trang, những lời bình luận và những đoạn hội thoại hài hước, đầy bất của các nhân vật lại mang đến cho người đọc cảm giác hiện đại rất rõ nét. Điều đó khiến cho những câu chuyện tình buồn trong cuốn truyện này được nhìn nhận dưới một góc nhìn khác hơn, không đơn thuần là bi kịch như nhiều truyện khác.
---------
Nhận được Hoa Tư Dẫn đồng thời với Thất Dạ Đàm của Thập Tứ Khuyết.
Phong cách của Thập Tứ Khuyết là mở ra trước mắt người đọc một khung cảnh mà khi nhìn vào ai cũng tưởng mình hiểu hết về nó nhưng sự thật ẩn sau còn nhiều hơn thế.
Phong cách của Đường Thất Công Tử lại mang một màu sắc khác, trước tiên vẽ ra cho người đọc khung cảnh đầy uẩn khúc, sau đó lại dẫn người đọc khám phá từng câu chuyện ẩn sâu bên trong. Phong cách này được sử dụng rất nhiều trong truyện của Đường Thất Công Tử, nhưng nó lại không gây nhàm chán mà còn thu hút người đọc theo mạch truyện ấy.
Tam Sinh Tam Thế – Thập Lý Đào Hoa là một ví dụ, và Hoa Tư Dẫn cũng thế.
Hoa Tư Dẫn được viết theo lối truyện lồng trong truyện. Trong truyện còn có một truyện khác. Nói rõ hơn, xoay quanh câu chuyện về mối tình của Mộ Ngôn – Quân Phất (hay Tô Dự – Diệp Trăn) còn có những chuyện tình khác, mà khi một khúc Hoa Tư được gảy lên, mọi việc như rõ ràng trước mắt.
Bắt đầu bằng câu chuyện Diệp Trăn – Văn Xương Vệ Quốc Công Chúa nhảy xuống bức tường thành quyên sinh sau khi Vệ Quốc đầu hàng Trần Quốc.
“Tôi không thể lớn lên như một nàng công chúa, nhưng tôi có thể chết đi như một nàng công chúa.”
Nàng tưởng rằng mình đã chết. Nhưng sư phụ nàng đã nhờ một viên giao châu cứu nàng chết đi sống lại. Tuy thế, viên giao châu chỉ có thể giúp nàng sống được ba năm. Để có thể sống lâu hơn nữa, nàng phải dệt nên giấc mộng cho người khác nhờ vào Hoa Tư điệu, khi người đó chấp nhận từ bỏ hiện thực và sống với mộng cảnh, cũng là lúc họ phải trả giá cho nàng bằng mạng sống của mình. Nhờ đó nàng có thể sống lâu hơn nữa.
Mỗi điệu Hoa Tư được gảy lên, một câu chuyện lại được tái hiện. Có khi là mộng cảnh, có khi là hồi ức, nhưng đa phần những câu chuyện hiện lên thường rất đau khổ và xót xa. Có người chấp nhận ở lại trong mộng cảnh, cũng có người từ bỏ nó để sống với hiện thực. Hoa Tư điệu gảy lên, một câu chuyện bắt đầu.
Thẩm Ngạn – Tống Ngưng – “Tận kiếp phù du”
Hoa Tư điệu đầu tiên, và cũng là Hoa Tư điệu mang âm hưởng đau đớn và xót xa nhất. Thẩm Ngạn và Tống Ngưng thực chất rất cố chấp, đó cũng là một trong những lý do khiến kết cục của họ không mấy tốt đẹp. Khi Tống Ngưng yêu Thẩm Ngạn – Thẩm Ngạn hận Tống Ngưng. Khi Thẩm Ngạn yêu Tống Ngưng – Tống Ngưng hận Thẩm Ngạn. Yêu yêu hận hận cứ nối tiếp nhau, Hoa Tư điệu gảy lên, một câu chuyện được thêu dệt bằng mộng cảnh…
Rốt cuộc người kia có chấp nhận đối mặt với thực tế hay mãi mãi đắm chìm trong mộng cảnh ?
(Cô hôn mắt chàng, run rẩy chống tay ngồi dậy,, ôm mặt chàng: “Em sẽ cứu chàng, cho dù phải chết, em cũng cứu chàng”.)
(“Cô ấy đã không còn mong muốn bất kì điều gì từ chàng nữa.”)
Oanh Ca – Dung Viên – Dung Tầm – Cẩm Tước – “Thập Tam Nguyệt”
Có lẽ đối với tôi, đây là Hoa Tư điệu duy nhất mang âm hưởng ấm áp và đôi chỗ ngọt ngào. Và có lẽ đây cũng là Hoa Tư điệu tôi thích nhất. Cũng như Tận kiếp phù du, lẫn vào Hoa Tư điệu này cũng có mùi máu, mùi giết chóc, nỗi đau đớn, tuyệt vọng nhưng câu chuyện của nó rất sáng sủa và đối với tôi – kết thúc cho Oanh Ca cùng Dung Viên cũng rất viên mãn.
“Có những thứ quan trọng mà khi mất nó bản thân mới nhận ra được.” – Câu này quả thật rất đúng với Dung Tầm. Mở đầu câu chuyện, có lẽ Dung Tầm và Oanh Ca thật sự là một cặp rất xứng đôi. Đáng tiếc, lúc ấy trong mắt chàng, Oanh Ca chỉ là thanh đao tuyệt nhất của Dung Gia, là sát thủ giỏi nhất bấy giờ. Nhưng Dung Tầm đã vì Cẩm Tước – người em có khuôn mặt giống với Oanh Ca – mà đẩy Oanh Ca đến bên Dung Viên. Sau đó chàng mới chợt nhận ra cô đối với chàng thật sự quan trọng đến mức nào.
Nhắc đến câu chuyện của Oanh Ca và Dung Viên. Tôi rất thích thời gian vui vẻ bên nhau của họ. Dung Viên có thể nói là nhân vật nam tôi yêu mến nhất Hoa Tư Dẫn, hơn cả Mộ Ngôn. Chàng đối xử với Oanh Ca thật tốt, rất tốt, dù biết rằng nàng không phải người mà mình trước đây muốn cưới. trên hết thảy mọi thứ, Dung Viên yêu Oanh Ca, rất sâu đậm, nhưng cũng rất ôn nhu. Và Oanh Ca cũng thế. Cô đã cố tình bỏ lỡ cơ hội Dung Viên cho mình chạy trốn để xuất hiện trước mặt chàng. Điều đó đã chứng tỏ tình yêu của cô với chàng rồi.
Tiếc là cuộc tình của họ không kéo dài quá lâu. Nhiều biến cố ập đến rồi vụt qua, để lại nhũng thắc mắc không lời giải.
Ba năm sau, qua Hoa Tư điệu của sát thủ áo tím, câu chuyện này được tái hiện.
“Tôi sẽ dệt mộng cho cô để cô và Dung Viên ở bên nhau mãi mãi.”
Sát thủ liệu sẽ lựa chọn như thế nào ?
Công Nghị Phỉ – Khanh Tửu Tửu – “Tuyết ở Bối Trung”
Nếu như Hoa Tư điệu của Tân kiếp phù du mang âm hưởng xót xa, đau đớn, Hoa Tư điệu của Thập Tam Nguyệt mang âm hưởng ấm áp, ngọt ngào, thì Hoa Tư điệu của Tuyết ở Bối Trung lại mang âm hưởng lạ lùng và buồn bã. Nói lạ lùng là có lý do. Hai nhân vật trong câu chuyện cứ như quen rồi lại không quen, như yêu mà lại không yêu. Tất cả đều bắt nguồn từ những hiểu lầm không đáng có. Đây cũng có thể được xem là câu chuyện buồn nhất trong Hoa Tư Dẫn. Yêu sâu đậm, nhưng mọi cố gắng đều chỉ nhạt nhòa. Ca khúc Thanh Hoa Huyền Tưởng được gảy lên cùng điệu múa năm nào, ai còn nhớ, ai đã quên ? Yêu thương hay Bỏ mặc ? Một câu chuyện với muôn vàn những khúc mắc khó có thể giải thích được.
“Khanh Tửu Tửu, rốt cuộc cô yêu chàng thế nào ?”
Một câu chuyện ấn định trước kết quả đau buồn… nhưng vẫn khiến người ta chạnh lòng rơi lệ.
Mộ Dung An – Tô Hoành – “Trọn đời bình an”
Hoa Tư điệu thứ tư và cũng là Hoa Tư điệu cuối cùng Quân Phất gảy cho người khác. Mội Hoa Tư điệu mang một sắc thái khác nhauu, và lần này, âm hưởng của nó lại mang màu sắc của sự ân hận, tiếc nuối.
Hoa Tư điệu này không dài, và cũng không quá rắc rối như những Hoa Tư điệu trước đây, nhưng nó vẫn để lại ấn tượng khá sâu sắc. Một câu chuyện vượt khỏi ranh giới đạo lý lúc bấy giờ, sư phụ yêu đệ tử, đệ tử yêu sư phụ. Mở đầu câu chuyện rất êm đềm và thú vị. Nhưng tình yêu sâu đậm cũng chỉ thiệt thòi bởi một thứ – Vị thế.
Có được vị thế rồi mới thấy sao lại quá dễ dàng buông tay ? Ngày này qua tháng nọ sống trong trằn trọc và nhung nhớ. Đến khi gặp lại thì người đã không còn bên mình.
Trong thực là mơ, trong mơ là thực, Hoa Tư điệu gảy lên, trong giấc mộng của Tô Hoành.
Khi đã có thể nhìn thấy tương lai, tình yêu hay bị thế, liệu người kia có quyết định chọn lại một lần nữa, dù là trong mộng cảnh ?
“Nếu tất cả quay lại lần nữa, người sẽ lựa chọn như thế nào ?”
“Chuyện quá hoang đường…”
Về mối tình của hai nhân vật chính. Tôi rõ ràng thích mối tình này hơn mối tình của Bạch THiển và Dạ Hoa trong Tam Sinh Tam Thế – Thập Lý Đào Hoa. Có thể do nó tiến triển chậm hơn, hợp lý hơn và vui vẻ hơn. Những câu nói mỗi khi hai người trêu đùa nhau quả thật rất vui. Trải qua bao nhiêu khó khăn, bất chấp mọi thứ, họ đã có đôi lúc được ở bên nhau rất hạnh phúc. Câu chuyện của cả hai thực chất cũng chả phải bi kịch hay thảm kịch gì. Nhưng một người đã chết và một người còn sống, liệu họ có thể đến với nhau ?
“Vương hậu của quả nhân rất hay ghen, thu nạp nàng rất dễ, nhưng vương hậu sẽ không vui, nàng nói xem, quả nhận để cho nàng không vui hay để cho vương hậu của quả nhân không vui ?”
Ngoài những nhân vật nêu trên, Hoa Tư Dẫn còn một hệ thống nhân vật phụ khá hài hước như Tiểu Hoàng, Quân Vỹ, Bách Lý Tấn,… Trong đó không hiểu sao tôi lại rất thích Quân Vỹ. Một kiếm sĩ biết viết tiểu thuyết, hay một tiểu thuyết gia biết xài kiếm, thật khó phân định.