Hoa Tư Dẫn là điệu
Hoa Tư mà khi nó được gảy lên, con người sẽ rơi vào mộng cảnh. Ở đó, họ có
quyền chọn lựa một lần nữa, cái giá phải trả là tính mạng của họ. Họ chấp nhận
nó. Bởi lẽ đời người mấy ai sống mà không có hối tiếc, suy đi tính lại cuối
cùng thành nỗi day dứt không nguôi. Nếu có thể chọn một lần nữa để chấm dứt nỗi
mệt mỏi này thì cái giá phải trả là tương xứng.
Hoa tư dẫn của Đường Thất công tử
là một câu chuyện được mở đầu bằng cái chết:
……. “Tôi chết vào một ngày đông hàn năm mười bảy tuổi”……
Là câu chuyện về một người
đã chết nhưng đang sống kể lại cuộc hành trình đi tìm giá trị tái sinh trên một
giai điệu tuyệt vời- Hoa tư điệu.
Nàng là công chúa
nước Vệ, vì một lời tiên đoán mà mười sáu năm đầu đời lớn lên nơi thôn dã. Từ
lúc sinh ra nàng đã được đưa đến Thanh Ngôn tông, được Huệ Nhất tiên sinh dạy
dỗ, lớn lên như mọi môn đệ khác trong tông phái, không có đặc quyền của công
chúa, cũng không có mối liên hệ gì với vương cung.
Năm mười bốn tuổi, duyên phận đưa nàng đến với Mộ Ngôn, một chàng trai bí ẩn chỉ trong vòng bảy ngày đã cứu nàng đến hai lần, khiến nàng nghĩ đến chuyện ‘lấy thân báo đáp’. Sau lần gặp ấy, suốt ba năm ròng không lúc nào là nàng không thôi kiếm tìm tung tích của chàng. Tình yêu đầu đời, thanh khiết như mai, theo những ngày tháng bôn ba cũng đâm chồi nảy rễ.
Năm nàng mười bảy tuổi, thái tử Trần quốc Tô Dự dẫn quân chinh phạt, phụ vương nàng nhu nhược đầu hàng. Nàng đứng trên thành cao, trên chỉ trích quốc chủ, dưới chỉ trích ba quân, rồi từ trên thành nhảy xuống tuẫn tiết cùng Vệ quốc. nàng đã đem tính mạng mình hoàn thành bổn phận một công chúa, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho xã tắc. Chết trong tiếng ai ca tống tiễn nước Vệ, trong tiếng khóc than của tướng sĩ, trong niềm kính trọng của nhiều đời đế vương hậu thế về sau…Nàng đã ra đi vào lúc tuổi xuân đang tươi đẹp nhất, trong một cơn mưa tầm tã. Trước lúc nhắm mắt, vẫn còn mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay thoang thoảng hương mai đang run run vuốt má mình. Hồi ức chập chờn, theo sinh mệnh nàng tàn lụi.
Công chúa Diệp Trăn đã chết.Từ nay, thế gian này chỉ còn Quân Phất.
Những tưởng với chừng ấy nỗi đau Đường Thất sẽ tấu cho chúng ta nghe một điệu Hoa tư của nước mắt, của nỗi buồn rợn ngợp trong tâm hồn.
Nhưng câu chuyện mà tác giả kể không phải là sự suy sụp của một cô gái phải chết vào cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời, không phải là nỗi hận của một công chúa vong quốc, sống trong chuỗi dài của những giấc mơ báo thù, không phải là sự giằng xé của nước mắt, giữa yêu- hận- tình- cừu, yêu hoặc buông tay người cô yêu, không phải là những đêm dài của nỗi đớn đau đẫm máu người khác.
Mà là câu chuyện được kể bằng cái nhìn trong veo
như pha lê nơi thế giới nhiệm màu của tình yêu và lòng biết ơn đối với cuộc đời
này, đã cho nàng được sống lần thứ hai.
Chuyện tình của Mộ Ngôn-Quân Phất vốn không được tác giả miêu tả
không quá nhiều, nhưng lại xuyên suốt qua từng thiên truyện nhỏ. Hai thiên
truyện đầu không có gì đáng kể, từ thiên truyện thứ ba, mối quan hệ của họ được
xác đinh. A Phất bị bắt cóc, Mộ Ngôn đã tìm thấy nàng. Đêm hôm đó, Mộ Ngôn đã
thổ lộ lòng mình.
“Sao. Vậy cô nói xem, A Phất, tại sao người ta sợ?”
“Bởi vì có những thứ muốn giữ gìn bảo vệ”
“Cô nói đúng, đó là lý do tối nay lần đầu tiên tôi đã thấy sợ.”
“Nhưng huynh nói chưa bao giờ huynh sợ…”
“Tối nay tôi rất sợ.”
“Tôi thích em”
“Tôi thích em, A Phất, có phải em cũng thích tôi?”.
“Em nghĩ tình cảm của tôi với em là thế nào? Nếu cả đời tôi chỉ lấy mình em, em có đồng ý lấy tôi?”.
Mộ Ngôn là người có đủ lý trí, cuộc sống đối với chàng là một thế cờ, mọi
nước đi đều được tính toán kĩ lưỡng, không có cái gọi là sai số, cũng không có
vạn nhất. Hình ảnh chàng khác rất nhiều với một Dạ Hoa si tình trong Tam sinh tam thế, nhưng đừng vì lý trí
của Mộ Ngôn mà cho rằng tình yêu của chàng không sâu đâm. Mộ Ngôn yêu, rất yêu
A Phất. Có thể nói, người yêu A Phất nhất là Mộ Ngôn, cùng với thế tử Tô Dự
lý trí là hai bản ngã trong một con người. Có những thứ chàng chẳng thể điều
khiển trong tay. Quân Phất đã đúng, con người ta khi có thứ cần để bảo vệ thì
sẽ lo sợ, vì lo sợ sẽ dẫn đến vạn nhất. Chàng để nàng nghĩ rằng mình là vị
tướng quân nước Trần nào thay đó vì là Tô Dự, người đã tiêu diệt Vệ Quốc. Nếu
chàng biết rằng A Phất đã không còn là Diệp Trăn nữa, chỉ còn là Quân Phất
sống vì bản thân. Nếu có thể cho nàng biết điều ấy bi kịch đã chẳng xảy ra.
Nhưng tôi thực sự yêu Mộ Ngôn, yêu cái cách chàng yêu A Phất.
Khi A Phất không còn thở nữa, chàng bế nàng bái qua bốn cột đình, chính
thức trở thành phu thê.
Khi A Phất rơi xuống vực, chàng nhảy theo.
“Nếu em chết, có phải chàng cũng không sống nổi, cũng muốn đi theo em?”
“Nếu thích tôi, em hãy sống tiếp, ở bên tôi suốt đời suốt kiếp”.
“Nhưng nếu không có tôi, em sợ thì sao? Nếu không muốn cùng tôi ở cõi trần,
hãy để tôi đi cùng em, có được không?”.
“Nhưng tôi sợ. Không có em, tôi sẽ rất sợ”.
Người nói ra câu đó thật sự là Mộ Ngôn? Một Mộ Ngôn luôn điềm tĩnh, Mộ
Ngôn gặp chuyện gì cũng không nao núng? Bắt đầu là sự ngưỡng mộ tài hoa của Văn
Xương công chúa, đến xót thương cho sự ra đi của nàng, biết nàng là Diệp Trăn,
Mộ Ngôn có bao nhiêu dằn vặt. Một lần rồi lại một lần đẩy nàng vào chỗ chết.
Cái vạn nhất vốn không thể xảy ra đã xảy ra. Cuối cùng thì, người duy nhất
khiến Mộ Ngôn rối trí, người duy nhất khiến chàng hy sinh mình chỉ có Quân Phất
mà thôi.
Chàng chẳng còn lý
trí, tỉnh táo khi vắng A Phất.
Vì đâm phải nàng, chàng
đã không thể dùng kiếm được nữa.
Vì nàng, chàng ôm một
linh vị đặt vào ghế hoàng hậu trong lễ sắc phong.
Vì nàng, chàng đến
hang động nơi chàng từng cứu nàng khi xưa, đàn hết các khúc nhạc chàng biết,
chẵn một ngày một đêm, đàn đến tay rướm mau.
Vì nàng, chàng đuổi
theo một con bướm, cơ hồ như muốn giữ nàng lại.
Quân Phất biết tất cả
điều ấy, nàng rơi xuống núi không chết. Thế nhưng viên giao châu trong ngực
từng chút từng chút vỡ nát, nàng chỉ còn hai tháng. Nàng như nhìn thấy kí ức
ngày bé, cô bé chờ chàng suốt 3 năm. Nấp mình nghe chàng gảy từng khúc từng
khúc nhạc, chỉ có thể kìm nén tiếng khóc nấc, không muốn buông tay. Nhưng chỉ
còn hai tháng, thà rằng để chàng quên đi.
Điệu hoa tư cuối cùng
nàng gảy là vì chàng. Vội vã mong người ấy yêu nàng trong mộng, dùng mộng cảnh
để buộc chàng quên nàng.
Mối tình giữa Quân Phất và Mộ Ngôn là mối tình chủ đạo của Hoa Tư dẫn, trải dài từ đầu đến cuối truyện. Có hài hước, có ngọt ngào, có ghen tuông, và có cả đau thương. Hoa Tư dẫn được viết theo lối truyện trong truyện, vì bản thân mỗi một giấc mộng mà Quân Phất dệt đều là một câu chuyện tình đầy cay đắng và tiếc nuối. Qua những mảnh ghép cuộc đời mà Hoa tư điệu nàng tấu, ta thấy nó luôn là khúc ca của hạnh phúc trong cõi vĩnh hằng. Là Tống Ngưng thi cốt hóa thành tro bụi nhưng trong thế giới của giấc mơ cô đã tìm thấy một tình yêu mà hiện thực cô không cách nào có được, Oanh Ca sát thủ có thể bỏ rơi tất cả nhưng lại lưu giữ lại trái tim, là tình cảm không thể lý giải của Cẩm Tước, là Tống Ngưng thi cốt hóa thành tro bụi nhưng trong thế giới của giấc mơ cô đã tìm thấy một tình yêu mà hiện thực cô không cách nào có được…. Cuộc sống của họ quá đau khổ, sống mà không tình yêu chẳng khác nào những linh hồn chết. Nên họ chọn chết mà như sống trong những giấc mơ ngọt ngào nhất cuộc đời. Họ không đủ can đảm như Diệp Trăn. Can đảm tiếp tục sống, đấu tranh để giành lại tình yêu của bản thân.
Cuộc
đời của Diệp Trăn không quá nhiều sự phù phiếm, xa hoa, bon chen tranh đấu, mà
nàng được bảo bọc trong tình yêu thương của sư phụ, sư huynh. Sư huynh nàng tuy
không chín chắn như cái phận vị mà anh ta đang có nhưng Quân Vỹ đã xem Diệp
Trăn như người em chứ không phải là kẻ thù, người thân chứ không phải kẻ xa lạ
như những kẻ là vốn chảy chung dòng máu trong chốn hoàng cung phi nhân tính.
Nên những bất hạnh đến với nàng luôn được nhìn bằng ở khía cạnh bất ngờ nhất,
đây có thể được xem là điều tuyệt vời của Đường Thất. Những nhân vật luôn kể
câu chuyện tràn ngập những nỗi đau của bản thân bằng cái nhìn lãnh tĩnh nhất, bằng
một khía cạnh trong sáng đến lạ thường mà không ai có thể ngờ tới có lẽ vì vậy
mà các nhân vật ấy hay Diệp Trăn luôn có cuộc sống tràn ngập tình yêu thương.
So với nhiều tuyến nhân vật trong các
tác phẩm của Đường Thất Công Tử có lẽ. Mộ Ngôn có lẽ là nhân vật
bình thường nhất.
Chàng không
sống vì những lí tưởng xa vời như việc bảo vệ tam giới của Đông Hoa
hay Dạ Hoa hi sinh thân mình cứu lấy con dân trong Tứ Hải Bát Hoang.
Chàng ích kỳ sống và tự mình đấu tranh cho thứ hạnh phúc nhỏ bé
bên cạnh người mình yêu thương. Có lẽ vì vậy mà đường thất công tử
cũng đã không ngược chàng quá nhiều cho chàng sống một cuộc sống
trọn vẹn nhất.
KẾT:
Mỗi một mối tình, mỗi một cuộc đời của một nhân vật trong Hoa tư dẫn đều mang một ý nghĩa, một thông điệp, một quan điểm riêng của tác giả về cuộc sống và tình yêu, để lại cho độc giả nhiều điều để suy ngẫm. Đường Thất Công Tử có một lối kể chuyện rất độc đáo, vừa cổ điển lại vừa hiện đại, hài hước...Bên cạnh những câu chữ mang đậm phong vị văn thơ cổ của một câu chuyện cổ trang, những lời bình luận và những đoạn hội thoại hài hước, đầy bất của các nhân vật lại mang đến cho người đọc cảm giác hiện đại rất rõ nét. Điều đó khiến cho những câu chuyện tình buồn trong cuốn truyện này được nhìn nhận dưới một góc nhìn khác hơn, không đơn thuần là bi kịch như nhiều truyện khác.
---------
Khi viết bài Review này, tôi chỉ mới đọc tác phẩm một lần, trí nhớ cũng không tốt lắm, nên có thể có một vài chi tiết không chính xác.
Bài viết có một số đoạn spoiler. Bạn nên cân nhắc kỹ trước khi đọc, tránh giảm hứng thú khi đọc truyện.
Công chúa Diệp Trăn (Quân Phất)
Nàng là công chúa nước Vệ, vì một lời tiên đoán mà mười sáu năm đầu đời lớn lên nơi thôn dã.
Năm mười bốn tuổi, duyên phận đưa nàng đến với Mộ Ngôn, một chàng trai bí ẩn chỉ trong vòng bảy ngày đã cứu nàng đến hai lần, khiến nàng nghĩ đến chuyện ‘lấy thân báo đáp’. Sau lần gặp ấy, suốt ba năm ròng không lúc nào là nàng không thôi kiếm tìm tung tích của chàng. Tình yêu đầu đời, thanh khiết như mai, theo những ngày tháng bôn ba cũng đâm chồi nảy rễ.
Năm nàng mười bảy tuổi, thái tử Trần quốc Tô Dự dẫn quân chinh phạt, phụ vương nàng nhu nhược đầu hàng. Nàng đứng trên thành cao, trên chỉ trích quốc chủ, dưới chỉ trích ba quân, rồi từ trên thành nhảy xuống tuẫn tiết cùng Vệ quốc.
Nàng đã ra đi vào lúc tuổi xuân đang tươi đẹp nhất, trong một cơn mưa tầm tã. Trước lúc nhắm mắt, vẫn còn mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay thoang thoảng hương mai đang run run vuốt má mình. Hồi ức chập chờn, theo sinh mệnh nàng tàn lụi.
Công chúa Diệp Trăn đã chết.
Từ nay, thế gian này chỉ còn Quân Phất.
Hoa Tư dẫn là câu chuyện về điệu nhạc Hoa Tư, một bí thuật có thể giúp người ta dệt một giấc mộng như mình ao ước và mãi mãi sống trong giấc mộng ấy, đổi lại là cái chết ngoài đời thực. Cùng với người bạn thanh mai trúc mã là Quân Vỹ và con hổ mê gà rán- Tiểu Hoàng, Quân Phất đã lên đường tìm những khách hàng cần dệt mộng khắp Cửu Châu, dùng sinh mạng của họ để kéo dài thời gian sống cho mình. Trong chuyến đi ấy, nàng tình cờ gặp lại Mộ Ngôn. Có vẻ như, dù nàng đã chết, ông trời vẫn không muốn để trái tim nàng chết.
Mối tình giữa Quân Phất và Mộ Ngôn là mối tình chủ đạo của Hoa Tư dẫn, trải dài từ đầu đến cuối truyện. Có hài hước, có ngọt ngào, có ghen tuông, và có cả đau thương. Hoa Tư dẫn được viết theo lối truyện trong truyện, vì bản thân mỗi một giấc mộng mà Quân Phất dệt đều là một câu chuyện tình đầy cay đắng và tiếc nuối. Đó là tình yêu oan ức và vô vọng của Tống Ngưng; là nhân duyên ngắn ngủi nhưng khắc cốt ghi tâm của Oanh Ca; là mối tình dằn vặt và oan trái của Khanh Tửu Tửu; là câu hỏi giang sơn và mỹ nhân muôn thuở của thế gian- cuộc tình đã rút cạn sinh lực của Mộ Dung An. Trong những kẻ đau khổ vì tình đã nhờ Quân Phất dệt mộng ấy, có những người chọn sống trong hạnh phúc của ảo mộng, cũng có những người quyết định bước ra khỏi giấc mộng, chết cùng người mình yêu trong đời thực. Dù là lựa chọn nào, kết cục cuối cùng của họ vẫn là cái chết.
Đa số những người đọc Hoa Tư dẫn đều cảm thấy đau khổ vật vã nhất ở thiên truyện của Tống Ngưng. Yêu một người, dường như đã dốc cả sinh mạng để cứu người ấy, nhưng rốt cuộc lại bị hiểu lầm. Chẳng những không được người ấy yêu thương trân trọng, mà còn phải nếm trải hết nỗi đau này đến nỗi đau kia, mãi đến khi xương cốt đã hóa thành tro bụi mới nhận được thứ tình yêu hối hận muộn màng. Người thì đã chết. Thứ tình yêu ấy, cần sao?
So với Tống Ngưng, có thể nói Oanh Ca may mắn hơn một chút. Nàng hy sinh nhiều, chịu đựng nhiều, đau khổ cũng nhiều, nhưng ông trời lại ban cho nàng một người đàn ông khác - một người đàn ông thật sự xứng đáng với tình cảm của nàng. “Thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”. Tình yêu của Oanh Ca và Dung Viên chính là như vậy. Và Dung Viên, chứ không phải nam chính Mộ Ngôn, mới là nhân vật nam khiến tôi ‘đau tim một cách cam tâm tình nguyện’ nhất Hoa Tư dẫn. Câu chuyện giữa họ khép lại bằng cái chết, nhưng tôi cảm thấy phía sau cái chết ấy là hạnh phúc, một hạnh phúc thật sự viên mãn. Đó là một trong những cái chết vì tình hiếm hoi trong mà tôi ủng hộ trong suốt sự nghiệp đọc truyện của mình từ trước đến giờ.
Có lẽ tôi thuộc về thiểu số. Tôi không có ấn tượng gì đặc biệt với tình yêu của Tống Ngưng, dù rất nhiều người đã rơi nước mắt vì thiên truyện này. Cốt truyện của phần này không có gì bứt phá lắm so với những truyện ngược khác tôi từng đọc, có chăng là tài kể chuyện và bút pháp điêu luyện của Đường Thất Công Tử đã khiến câu chuyện trở nên sâu sắc hơn, ám ảnh hơn. Có điều, cái sâu sắc và ám ảnh đó lại không đủ để đọng lại trong tôi, nhất là khi tôi đọc đến thiên truyện về chuyện tình của Công Nghi Phỉ và Khanh Tửu Tửu, một chuyện tình quá nhiều đau đớn và day dứt.
Nữ chính của thiên truyện này, Khanh Tửu Tửu, rất khác với nữ chính của các thiên truyện khác trong Hoa Tư dẫn. Cô không đứng ở vai trò người bị phụ bạc, mà, có thể nói, cô là người phụ bạc. Cô sắp đặt một cái bẫy hoàn mỹ, nhưng cuối cùng chính mình lại không thể thoát ra. Cô khiến người em trai song sinh của mình quằn quại trong thứ tình yêu đan xen thù hận, nhưng chính mình cũng bị thứ tình yêu ấy bào mòn con tim từ ngày này qua tháng nọ. Dày vò nhau, hình như cũng là một loại yêu.
Càng yêu càng hận, càng hận càng yêu. Tình yêu ấy dai dẳng đến độ một người thì đã chết, không còn ký ức; một người thì đã uống Thiên Nhật Vong để quên đi nỗi đau tê tâm phế liệt về tình yêu ấy, rốt cuộc, vẫn một lần nữa yêu nhau.
Khi Khanh Tửu Tửu trở lại Công Nghi gia với thân phận Công Nghi Huân, Công Nghi Phỉ – một người đã không còn ký ức về Khanh Tửu Tửu, đã nảy sinh tình cảm với cô, dù trên danh nghĩa cô là chị của chàng. Chàng yêu cô, nhưng lại sợ hãi thứ tình yêu trái với luân thường ấy. Và khi biết cô cũng có thứ tình cảm như thế đối với mình, chàng lại càng tỏ ra khó chịu, hành xử gay gắt với cô. Dường như chàng sợ rằng nếu cô không rút ra được, mình cũng sẽ không kìm nén nổi. Cứ một vòng luẩn quẩn như thế, cuối cùng, cô lại một lần nữa chết vì chàng.
Đoạn cuối của thiên truyện này, khi Công Nghi Phỉ đứng trước bức tượng của Khanh Tửu Tửu trong căn phòng tối, diễn lại cảnh lần đầu hai người gặp mặt, đối với tôi là chi tiết bi thương nhất truyện.
Công Nghi Phỉ - Khanh Tửu Tửu
Công Nghi Phỉ thất thần đứng mãi, như sực nhớ ra, rút trong ống tay áo chiếc vòng ngọc màu đen, chìa ra trước bức tượng gỗ, nhẹ nhàng:“Chiếc vòng này có phải của cô nương?”
Âm thanh trống rỗng vang lên trong căn phòng mờ mờ ánh đèn, nhưng không thấy tiếng trả lời. Chàng ta lại không bận tâm, ánh mắt tươi cười, giọng vẫn nhẹ: “Hình như tại hạ đã gặp cô nương ở đâu?”.
Nghe đến đây tôi đã biết câu sau chàng ta sẽ nói gì.
Đó là cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau, cuối cùng chàng ta vẫn uống thuốc giải Thiên Nhật Vong. Quả nhiên, chàng ta nắm tay cô, nói khẽ: “Tại hạ là Công Nghi Phỉ ở Bối Trung, dám hỏi quý danh cô nương”.
Như có tiếng thanh thanh vẳng lại: “Vĩnh An, Khanh Tửu Tửu”. Nhưng tất cả đã không thể quay trở lại.
Đó là lần duy nhất Quân Phất khóc vì chuyện tình mà mình dệt mộng, và cũng là một trong số những mối tình đếm trên đầu ngón tay mà tôi từng rơi nước mắt vì xúc động. Tôi đã đọc nhiều truyện ngôn tình được xem là “lấy nước mắt độc giả”, ví dụ như Bộ bộ kinh tâm, Thất tịch không mưa, nhưng những truyện ấy vẫn chưa lấy được của tôi giọt nước mắt nào. Có một thời tôi còn tự ti chắc mình máu lạnh. Giờ mới biết là không phải, tôi vẫn còn thuốc chữa.
Câu chuyện của Mộ Dung An và Trần vương Tô Hoành khá ngắn so với những thiên truyện trước, nên không đủ để lại cho tôi cảm xúc gì đặc biệt. Không có cảm xúc đặc biệt cũng không có nghĩa là câu chuyện không hay, chẳng qua là tôi bị cái bóng quá lớn của chuyện tình Công Nghi Phỉ - Khanh Tửu Tửu ám ảnh mà thôi.
Những ai mau nước mắt, tốt nhất không nên đọc Hoa Tư dẫn ở chỗ đông người. Khóc vì truyện là chuyện bình thường đối với giới nữ; nhưng vừa khóc xong trước đó mấy phút lại cười khúc khích, rồi lại khóc, thì đó là chuyện bất bình thường, rất dễ bị người khác hiểu lầm thần kinh của mình có vấn đề. Hoa Tư dẫn là một câu chuyện khiến người ta trở nên như thế.
Những thiên truyện trong Hoa Tư dẫn đều buồn. Kể cả câu chuyện của nữ chính Quân Phất, vốn tưởng như là ánh mặt trời sau mỗi trận mưa, cũng có lúc gặp phải hiện tượng nhật thực, khiến độc giả thầm oán tác giả sao mà tàn nhẫn thế. Cũng may, Đường Thất Công Tử ngoài khả năng sáng tác những câu chuyện khiến độc giả đau tim, vẫn còn có một khả năng đầy nhân đạo khác là viết những câu chuyện đau tim ấy bằng một ngòi bút hài hài, tưng tửng. Những tư duy rất logic mà quái đản của Quân Phất, những hành động thoạt nhìn lạnh lùng mà ấm áp của Mộ Ngôn, cũng như những chi tiết về mối tình ‘đoạn tụ’ của Quân Vỹ, về sự linh tính đến đáng ngờ của con hổ Tiểu Hoàng, tất cả đều khiến Hoa Tư dẫn bớt đi phần u ám, như một liều thuốc trợ tim cho độc giả.
Chuyện tình của những nhân vật phụ là như thế. Còn cặp đôi chính Quân Phất – Mộ Ngôn của chúng ta, họ trải qua những gì, kết thúc ra sao?
Hãy đọc Hoa Tư dẫn để có lời giải đáp.