Hoa Tư Dẫn là điệu Hoa Tư mà khi nó được gảy lên, con người sẽ rơi vào mộng cảnh. Ở đó, họ có quyền chọn lựa một lần nữa, cái giá phải trả là tính mạng của họ. Họ chấp nhận nó. Bởi lẽ đời người mấy ai sống mà không có hối tiếc, suy đi tính lại cuối cùng thành nỗi day dứt không nguôi. Nếu có thể chọn một lần nữa để chấm dứt nỗi mệt mỏi này thì cái giá phải trả là tương xứng.

        Hoa tư dẫn của Đường Thất công tử là một câu chuyện được mở đầu bằng cái chết:

        ……. “Tôi chết vào một ngày đông hàn năm mười bảy tuổi”……

        Là câu chuyện về một người đã chết nhưng đang sống kể lại cuộc hành trình đi tìm giá trị tái sinh trên một giai điệu tuyệt vời- Hoa tư điệu.

        Nàng là công chúa nước Vệ, vì một lời tiên đoán mà mười sáu năm đầu đời lớn lên nơi thôn dã. Từ lúc sinh ra nàng đã được đưa đến Thanh Ngôn tông, được Huệ Nhất tiên sinh dạy dỗ, lớn lên như mọi môn đệ khác trong tông phái, không có đặc quyền của công chúa, cũng không có mối liên hệ gì với vương cung.

         


        Năm mười bốn tuổi, duyên phận đưa nàng đến với Mộ Ngôn, một chàng trai bí ẩn chỉ trong vòng bảy ngày đã cứu nàng đến hai lần, khiến nàng nghĩ đến chuyện ‘lấy thân báo đáp’. Sau lần gặp ấy, suốt ba năm ròng không lúc nào là nàng không thôi kiếm tìm tung tích của chàng. Tình yêu đầu đời, thanh khiết như mai, theo những ngày tháng bôn ba cũng đâm chồi nảy rễ.


        Năm nàng mười bảy tuổi, thái tử Trần quốc Tô Dự dẫn quân chinh phạt, phụ vương nàng nhu nhược đầu hàng. Nàng đứng trên thành cao, trên chỉ trích quốc chủ, dưới chỉ trích ba quân, rồi từ trên thành nhảy xuống tuẫn tiết cùng Vệ quốc. nàng đã đem tính mạng mình hoàn thành bổn phận một công chúa, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho xã tắc. Chết trong tiếng ai ca tống tiễn nước Vệ, trong tiếng khóc than của tướng sĩ, trong niềm kính trọng của nhiều đời đế vương hậu thế về sau…Nàng đã ra đi vào lúc tuổi xuân đang tươi đẹp nhất, trong một cơn mưa tầm tã. Trước lúc nhắm mắt, vẫn còn mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay thoang thoảng hương mai đang run run vuốt má mình. Hồi ức chập chờn, theo sinh mệnh nàng tàn lụi.


        Công chúa Diệp Trăn đã chết.Từ nay, thế gian này chỉ còn Quân Phất.

        Những tưởng với chừng ấy nỗi đau Đường Thất sẽ tấu cho chúng ta nghe một điệu Hoa tư của nước mắt, của nỗi buồn rợn ngợp trong tâm hồn.

        Nhưng câu chuyện mà tác giả kể không phải là sự suy sụp của một cô gái phải chết vào cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời, không phải là nỗi hận của một công chúa vong quốc, sống trong chuỗi dài của những giấc mơ báo thù, không phải là sự giằng xé của nước mắt, giữa yêu- hận- tình- cừu, yêu hoặc buông tay người cô yêu, không phải là những đêm dài của nỗi đớn đau đẫm máu người khác.

        Mà là câu chuyện được kể bằng cái nhìn trong veo như pha lê nơi thế giới nhiệm màu của tình yêu và lòng biết ơn đối với cuộc đời này, đã cho nàng được sống lần thứ hai.

        Chuyện tình của Mộ Ngôn-Quân Phất vốn không được tác giả miêu tả không quá nhiều, nhưng lại xuyên suốt qua từng thiên truyện nhỏ. Hai thiên truyện đầu không có gì đáng kể, từ thiên truyện thứ ba, mối quan hệ của họ được xác đinh. A Phất bị bắt cóc, Mộ Ngôn đã tìm thấy nàng. Đêm hôm đó, Mộ Ngôn đã thổ lộ lòng mình.

        “Sao. Vậy cô nói xem, A Phất, tại sao người ta sợ?”

        “Bởi vì có những thứ muốn giữ gìn bảo vệ”

        “Cô nói đúng, đó là lý do tối nay lần đầu tiên tôi đã thấy sợ.”

        “Nhưng huynh nói chưa bao giờ huynh sợ…”

        “Tối nay tôi rất sợ.”

        “Tôi thích em”

        “Tôi thích em, A Phất, có phải em cũng thích tôi?”.

        “Em nghĩ tình cảm của tôi với em là thế nào? Nếu cả đời tôi chỉ lấy mình em, em có đồng ý lấy tôi?”.



        Mộ Ngôn là người có đủ lý trí, cuộc sống đối với chàng là một thế cờ, mọi nước đi đều được tính toán kĩ lưỡng, không có cái gọi là sai số, cũng không có vạn nhất. Hình ảnh chàng khác rất nhiều với một Dạ Hoa si tình trong Tam sinh tam thế, nhưng đừng vì lý trí của Mộ Ngôn mà cho rằng tình yêu của chàng không sâu đâm. Mộ Ngôn yêu, rất yêu A Phất. Có thể nói, người yêu A Phất nhất là Mộ Ngôn, cùng với thế tử Tô Dự lý trí là hai bản ngã trong một con người. Có những thứ chàng chẳng thể điều khiển trong tay. Quân Phất đã đúng, con người ta khi có thứ cần để bảo vệ thì sẽ lo sợ, vì lo sợ sẽ dẫn đến vạn nhất. Chàng để nàng nghĩ rằng mình là vị tướng quân nước Trần nào thay đó vì là Tô Dự, người đã tiêu diệt Vệ Quốc. Nếu chàng biết rằng A Phất đã không còn là Diệp Trăn nữa, chỉ còn là Quân Phất sống vì bản thân. Nếu có thể cho nàng biết điều ấy bi kịch đã chẳng xảy ra.

        Nhưng tôi thực sự yêu Mộ Ngôn, yêu cái cách chàng yêu A Phất.

        Khi A Phất không còn thở nữa, chàng bế nàng bái qua bốn cột đình, chính thức trở thành phu thê.

        Khi A Phất rơi xuống vực, chàng nhảy theo.

        “Nếu em chết, có phải chàng cũng không sống nổi, cũng muốn đi theo em?”

        “Nếu thích tôi, em hãy sống tiếp, ở bên tôi suốt đời suốt kiếp”.

        “Nhưng nếu không có tôi, em sợ thì sao? Nếu không muốn cùng tôi ở cõi trần, hãy để tôi đi cùng em, có được không?”.

        “Nhưng tôi sợ. Không có em, tôi sẽ rất sợ”.



        Người nói ra câu đó thật sự là Mộ Ngôn? Một Mộ Ngôn luôn điềm tĩnh, Mộ Ngôn gặp chuyện gì cũng không nao núng? Bắt đầu là sự ngưỡng mộ tài hoa của Văn Xương công chúa, đến xót thương cho sự ra đi của nàng, biết nàng là Diệp Trăn, Mộ Ngôn có bao nhiêu dằn vặt. Một lần rồi lại một lần đẩy nàng vào chỗ chết. Cái vạn nhất vốn không thể xảy ra đã xảy ra. Cuối cùng thì, người duy nhất khiến Mộ Ngôn rối trí, người duy nhất khiến chàng hy sinh mình chỉ có Quân Phất mà thôi.

        Chàng chẳng còn lý trí, tỉnh táo khi vắng A Phất.

        Vì đâm phải nàng, chàng đã không thể dùng kiếm được nữa.

        Vì nàng, chàng ôm một linh vị đặt vào ghế hoàng hậu trong lễ sắc phong.

        Vì nàng, chàng đến hang động nơi chàng từng cứu nàng khi xưa, đàn hết các khúc nhạc chàng biết, chẵn một ngày một đêm, đàn đến tay rướm mau.

        Vì nàng, chàng đuổi theo một con bướm, cơ hồ như muốn giữ nàng lại.

        Quân Phất biết tất cả điều ấy, nàng rơi xuống núi không chết. Thế nhưng viên giao châu trong ngực từng chút từng chút vỡ nát, nàng chỉ còn hai tháng. Nàng như nhìn thấy kí ức ngày bé, cô bé chờ chàng suốt 3 năm. Nấp mình nghe chàng gảy từng khúc từng khúc nhạc, chỉ có thể kìm nén tiếng khóc nấc, không muốn buông tay. Nhưng chỉ còn hai tháng, thà rằng để chàng quên đi.

        Điệu hoa tư cuối cùng nàng gảy là vì chàng. Vội vã mong người ấy yêu nàng trong mộng, dùng mộng cảnh để buộc chàng quên nàng.

         Mối tình giữa Quân Phất và Mộ Ngôn là mối tình chủ đạo của Hoa Tư dẫn, trải dài từ đầu đến cuối truyện. Có hài hước, có ngọt ngào, có ghen tuông, và có cả đau thương. Hoa Tư dẫn được viết theo lối truyện trong truyện, vì bản thân mỗi một giấc mộng mà Quân Phất dệt đều là một câu chuyện tình đầy cay đắng và tiếc nuối. Qua những mảnh ghép cuộc đời mà Hoa tư điệu nàng tấu, ta thấy nó luôn là khúc ca của hạnh phúc trong cõi vĩnh hằng. Là Tống Ngưng thi cốt hóa thành tro bụi nhưng trong thế giới của giấc mơ cô đã tìm thấy một tình yêu mà hiện thực cô không cách nào có được, Oanh Ca sát thủ có thể bỏ rơi tất cả nhưng lại lưu giữ lại trái tim, là tình cảm không thể lý giải của Cẩm Tước, là Tống Ngưng thi cốt hóa thành tro bụi nhưng trong thế giới của giấc mơ cô đã tìm thấy một tình yêu mà hiện thực cô không cách nào có được…. Cuộc sống của họ quá đau khổ, sống mà không tình yêu chẳng khác nào những linh hồn chết. Nên họ chọn chết mà như sống trong những giấc mơ ngọt ngào nhất cuộc đời. Họ không đủ can đảm như Diệp Trăn. Can đảm tiếp tục sống, đấu tranh để giành lại tình yêu của bản thân.

        Cuộc đời của Diệp Trăn không quá nhiều sự phù phiếm, xa hoa, bon chen tranh đấu, mà nàng được bảo bọc trong tình yêu thương của sư phụ, sư huynh. Sư huynh nàng tuy không chín chắn như cái phận vị mà anh ta đang có nhưng Quân Vỹ đã xem Diệp Trăn như người em chứ không phải là kẻ thù, người thân chứ không phải kẻ xa lạ như những kẻ là vốn chảy chung dòng máu trong chốn hoàng cung phi nhân tính. Nên những bất hạnh đến với nàng luôn được nhìn bằng ở khía cạnh bất ngờ nhất, đây có thể được xem là điều tuyệt vời của Đường Thất. Những nhân vật luôn kể câu chuyện tràn ngập những nỗi đau của bản thân bằng cái nhìn lãnh tĩnh nhất, bằng một khía cạnh trong sáng đến lạ thường mà không ai có thể ngờ tới có lẽ vì vậy mà các nhân vật ấy hay Diệp Trăn luôn có cuộc sống tràn ngập tình yêu thương.

         Diệp Trăn có lẽ đã lựa chọn nhút nhát mà tránh né, lần nhút nhát đầu tiên và cũng là sai lầm lớn nhất của nàng. Nhưng thật tốt khi nàng yêu phải một người can đảm như Mộ Ngôn. Chàng đủ sáng suốt để sống trong hiện thực dù rằng điều ấy phải đánh đổi bằng rất nhiều giá trị mà có lẽ không thể dùng ngôn từ để biểu đạt. Chàng lựa chọn đấu tranh bởi lẽ những bất hạnh của chàng chứng kiến sẽ vĩnh viễn không thể phát sinh ở nơi người con gái chàng yêu thương. Và Mộ Ngôn đã thành công. Chàng đã sống trong hiện thực bên cạnh người chàng yêu thương chứ không phải mơ một giấc mơ xa vời của hạnh phúc hư ảo.



        So với nhiều tuyến nhân vật trong các tác phẩm của Đường Thất Công Tử có lẽ. Mộ Ngôn có lẽ là nhân vật bình thường nhất.

        Chàng không sống vì những lí tưởng xa vời như việc bảo vệ tam giới của Đông Hoa hay Dạ Hoa hi sinh thân mình cứu lấy con dân trong Tứ Hải Bát Hoang. Chàng ích kỳ sống và tự mình đấu tranh cho thứ hạnh phúc nhỏ bé bên cạnh người mình yêu thương. Có lẽ vì vậy mà đường thất công tử cũng đã không ngược chàng quá nhiều cho chàng sống một cuộc sống trọn vẹn nhất.

        KẾT:

        Mỗi một mối tình, mỗi một cuộc đời của một nhân vật trong Hoa tư dẫn  đều mang một ý nghĩa, một thông điệp, một quan điểm riêng của tác giả về cuộc sống và tình yêu, để lại cho độc giả nhiều điều để suy ngẫm. Đường Thất Công Tử có một lối kể chuyện rất độc đáo, vừa cổ điển lại vừa hiện đại, hài hước...Bên cạnh những câu chữ mang đậm phong vị văn thơ cổ của một câu chuyện cổ trang, những lời bình luận và những đoạn hội thoại hài hước, đầy bất của các nhân vật lại mang đến cho người đọc cảm giác hiện đại rất rõ nét. Điều đó khiến cho những câu chuyện tình buồn trong cuốn truyện này được nhìn nhận dưới một góc nhìn khác hơn, không đơn thuần là bi kịch như nhiều truyện khác.


        Tác giả: Đinh Thủy - Bookademy

        ---------

        Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại 

        Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE
        Xem thêm

        Ầy, nói về ngôn tình thì chắc là ai cũng biết đến quyển Hoa Tư Dẫn rồi nhỉ? Nhưng hôm nay em vẫn thích review về quyển này. Tại sao à? Em thích thì em viết thôi.

        Nói thế thôi chứ do hôm trước em nghe được bài hát này, thế là lên cơn đọc lại Hoa Tư Dẫn. Mà công nhận truyện này hay thật và dù em đã đọc n lần thì nó vẫn cuốn hút được em.

        Truyện kể về A Phất – một cô gái từng là một cô công chúa. A Phất xinh đẹp, tài giỏi, thông minh... Có lẽ trên đời này, nếu có bao nhiêu tính từ đẹp đẽ nhất thì nó sẽ là dành cho A Phất. Thế nhưng, A Phất không cần những điều đó vì cô chết rồi, chết để rồi sống lại với cuộc sống thiếu đi những màu sắc nhất định. Và để kéo dài sự tồn tại của mình, A Phất đã gảy những khúc đàn Hoa Tư Dẫn. Cũng từ đó, cô gặp Mộ Ngôn - niềm tiếc nuối của cô trước khi chết, người cô yêu dù cô có là ai. Mỗi khúc đàn Hoa Tư Dẫn vang lên là mỗi câu truyện được tái hiện. Mỗi câu chuyện tái hiện là mỗi giọt nước mắt của mỗi nhân vật trong Hoa Tư Dẫn. Thế nhưng, khúc đàn ấy lại mãi mãi chôn vùi theo A Phất, mặc cho Mộ Ngôn ao ước được nghe.

        Trong Hoa Tư Dẫn là mối tình đơn phương dằng dặc của Thẩm Ngạn và Tống Ngưng, là những hiểu lầm chẳng đáng có, có lẽ ngay từ đầu, điểm xuất phát của Tống Ngưng và Thẩm Ngạn đã là một sai lầm.

        Trong Hoa Tư Dẫn là mối tình ngọt ngào mà chẳng thể viên mãn của Dung Viên và Oanh Ca, là tình yêu bị chính mình cưỡng ép của Dung Tầm.

        Trong Hoa Tư Dẫn là mối tình song phương mà cũng chẳng phải là song phương của Khanh Tửu Tửu và Công Nghi Huân, tình yêu ấy khiến A Phất lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng khóc vì thương cảm.

        Trong Hoa Tư Dẫn là sự lựa chọn đánh đổi bằng mạng sống của Mộ Dung An, là sự chọn lựa giữa vương vị và tình yêu của Tô Hoành.

        Mỗi số phận, mỗi kiếp người trong câu truyện đều bị vòng xoáy số phận đùa bỡn đến cùng cực, Họ giãy dụa để cố gắng thoát ra khỏi đó nhưng sau tất cả, họ cũng chính là người đẩy mình vào vòng xoáy bất hạnh ấy.

        Khép lại câu truyện là cuộc sống mang hơi thở hạnh phúc của Mộ Ngôn và A Phất, tuy hạnh phúc ấy ngắn ngủi và chỉ kéo dài 15 năm thì nó cũng mang chút cảm xúc an ủi cho Mộ Ngôn và cũng cho chính người đọc.

        “Ở đời nhiều khi người ta bị tổn thương nặng nề bởi một câu nói, có lúc chúng ta đau lòng không phải bởi câu nói đó quá tàn nhẫn, mà bởi không thể chấp nhận.”

         

        Câu chuyện bắt đầu từ cái chết của công chúa Diệp Trăn. Cô vốn là công chúa Vệ quốc nhưng từ lúc mới sinh ra đã được đem đến Thanh Ngô Tông, nhận Hệ Nhất tiên sinh làm sư phụ, vẫn lớn lên như các huynh đệ khác, không hưởng bất kỳ đặc quyền nào của công chúa. Ấy vậy mà lúc Vệ quốc sụp đổ, cô lấy danh nghĩa công chúa nhảy từ trên tường cao trăm trượng ra đi cùng Vệ quốc.

         

        “Ta không thể lớn lên như một nàng công chúa, nhưng ta có thể chết đi như một nàng công chúa.”

         

        Cứ ngỡ cuộc đời Diệp Trăn đã kết thúc từ đó, nhưng không, chính nhờ sư phụ cô dùng viên giao châu thay thế trái tim cho nàng, nhờ vậy mà có thể sống lại.

         

        Dù đã được hồi sinh chăng nữa, Diệp Trăn vẫn không thể trở thành Diệp Trăn như cũ, mọi suy nghĩ, hành động vẫn như nàng nhưng lại mất đi khứu giác, vị giác, xúc giác như một xác chết biết đi. Viên giao châu ấy chỉ giúp nàng sống được ba năm, nếu muốn kéo dài mạng sống chỉ còn một cách duy nhất…

         

        Nàng sống lại trở thành một sứ giả thực mong ước của những con người khốn khổ bằng Hoa Tư Dẫn – một bí thuật có thể khiến mộng tưởng trở thành hiện thực. Khi mà khúc Hoa Tư điệu cất lên, là lúc người đàn và người có ước nguyện đều rơi vào mộng cảnh. Ở đó bất kì ước nguyện nào cũng đều có thể thực hiện điều còn lại sẽ là hạnh phúc, nhưng cái giá phải trả chính là mạng sống, và nàng sẽ được kéo dài mạng sống.

         

        Sống lại lần nữa nàng được sư phụ tặng cho một cái tên mới: Quân Phất – nhẹ như hạt bụi, phủi một cái là tan. Vì viên giao châu không thể chịu bất kỳ chấn động nào bởi nếu vậy mạng sống nàng cũng tan biến.

         

        Cuộc hành trình của Quân Phật bắt đầu, mỗi khúc Tư Dẫn điệu được tấu lên là một câu chuyện mới được mở ra!!!!

         

        Chuyện gì sẽ đến với cô???!!!

         

        “Đời người không coi trọng ngắn dài, có lúc một khắc cũng bằng một đời dài lâu. Có lúc một đời chỉ bằng một khắc ngắn ngủi. Tất cả đều là số mệnh.”

        Nhận được Hoa Tư Dẫn đồng thời với Thất Dạ Đàm của Thập Tứ Khuyết.

        Phong cách của Thập Tứ Khuyết là mở ra trước mắt người đọc một khung cảnh mà khi nhìn vào ai cũng tưởng mình hiểu hết về nó nhưng sự thật ẩn sau còn nhiều hơn thế.

        Phong cách của Đường Thất Công Tử lại mang một màu sắc khác, trước tiên vẽ ra cho người đọc khung cảnh đầy uẩn khúc, sau đó lại dẫn người đọc khám phá từng câu chuyện ẩn sâu bên trong. Phong cách này được sử dụng rất nhiều trong truyện của Đường Thất Công Tử, nhưng nó lại không gây nhàm chán mà còn thu hút người đọc theo mạch truyện ấy.

         

        Tam Sinh Tam Thế – Thập Lý Đào Hoa là một ví dụ, và Hoa Tư Dẫn cũng thế.

         

        Hoa Tư Dẫn được viết theo lối truyện lồng trong truyện. Trong truyện còn có một truyện khác. Nói rõ hơn, xoay quanh câu chuyện về mối tình của Mộ Ngôn – Quân Phất (hay Tô Dự – Diệp Trăn) còn có những chuyện tình khác, mà khi một khúc Hoa Tư được gảy lên, mọi việc như rõ ràng trước mắt.

         

        Bắt đầu bằng câu chuyện Diệp Trăn – Văn Xương Vệ Quốc Công Chúa nhảy xuống bức tường thành quyên sinh sau khi Vệ Quốc đầu hàng Trần Quốc.

         

        “Tôi không thể lớn lên như một nàng công chúa, nhưng tôi có thể chết đi như một nàng công chúa.”

         

        Nàng tưởng rằng mình đã chết. Nhưng sư phụ nàng đã nhờ một viên giao châu cứu nàng chết đi sống lại. Tuy thế, viên giao châu chỉ có thể giúp nàng sống được ba năm. Để có thể sống lâu hơn nữa, nàng phải dệt nên giấc mộng cho người khác nhờ vào Hoa Tư điệu, khi người đó chấp nhận từ bỏ hiện thực và sống với mộng cảnh, cũng là lúc họ phải trả giá cho nàng bằng mạng sống của mình. Nhờ đó nàng có thể sống lâu hơn nữa.

         

        Mỗi điệu Hoa Tư được gảy lên, một câu chuyện lại được tái hiện. Có khi là mộng cảnh, có khi là hồi ức, nhưng đa phần những câu chuyện hiện lên thường rất đau khổ và xót xa. Có người chấp nhận ở lại trong mộng cảnh, cũng có người từ bỏ nó để sống với hiện thực. Hoa Tư điệu gảy lên, một câu chuyện bắt đầu.

         

        Thẩm Ngạn – Tống Ngưng – “Tận kiếp phù du”

         

        Hoa Tư điệu đầu tiên, và cũng là Hoa Tư điệu mang âm hưởng đau đớn và xót xa nhất. Thẩm Ngạn và Tống Ngưng thực chất rất cố chấp, đó cũng là một trong những lý do khiến kết cục của họ không mấy tốt đẹp. Khi Tống Ngưng yêu Thẩm Ngạn – Thẩm Ngạn hận Tống Ngưng. Khi Thẩm Ngạn yêu Tống Ngưng – Tống Ngưng hận Thẩm Ngạn. Yêu yêu hận hận cứ nối tiếp nhau, Hoa Tư điệu gảy lên, một câu chuyện được thêu dệt bằng mộng cảnh…

        Rốt cuộc người kia có chấp nhận đối mặt với thực tế hay mãi mãi đắm chìm trong mộng cảnh ?

         

        (Cô hôn mắt chàng, run rẩy chống tay ngồi dậy,, ôm mặt chàng: “Em sẽ cứu chàng, cho dù phải chết, em cũng cứu chàng”.)

        (“Cô ấy đã không còn mong muốn bất kì điều gì từ chàng nữa.”)

         

        Oanh Ca – Dung Viên – Dung Tầm – Cẩm Tước – “Thập Tam Nguyệt”

         

        Có lẽ đối với tôi, đây là Hoa Tư điệu duy nhất mang âm hưởng ấm áp và đôi chỗ ngọt ngào. Và có lẽ đây cũng là Hoa Tư điệu tôi thích nhất. Cũng như Tận kiếp phù du, lẫn vào Hoa Tư điệu này cũng có mùi máu, mùi giết chóc, nỗi đau đớn, tuyệt vọng nhưng câu chuyện của nó rất sáng sủa và đối với tôi – kết thúc cho Oanh Ca cùng Dung Viên cũng rất viên mãn.

        “Có những thứ quan trọng mà khi mất nó bản thân mới nhận ra được.” – Câu này quả thật rất đúng với Dung Tầm. Mở đầu câu chuyện, có lẽ Dung Tầm và Oanh Ca thật sự là một cặp rất xứng đôi. Đáng tiếc, lúc ấy trong mắt chàng, Oanh Ca chỉ là thanh đao tuyệt nhất của Dung Gia, là sát thủ giỏi nhất bấy giờ. Nhưng Dung Tầm đã vì Cẩm Tước – người em có khuôn mặt giống với Oanh Ca – mà đẩy Oanh Ca đến bên Dung Viên. Sau đó chàng mới chợt nhận ra cô đối với chàng thật sự quan trọng đến mức nào.

        Nhắc đến câu chuyện của Oanh Ca và Dung Viên. Tôi rất thích thời gian vui vẻ bên nhau của họ. Dung Viên có thể nói là nhân vật nam tôi yêu mến nhất Hoa Tư Dẫn, hơn cả Mộ Ngôn. Chàng đối xử với Oanh Ca thật tốt, rất tốt, dù biết rằng nàng không phải người mà mình trước đây muốn cưới. trên hết thảy mọi thứ, Dung Viên yêu Oanh Ca, rất sâu đậm, nhưng cũng rất ôn nhu. Và Oanh Ca cũng thế. Cô đã cố tình bỏ lỡ cơ hội Dung Viên cho mình chạy trốn để xuất hiện trước mặt chàng. Điều đó đã chứng tỏ tình yêu của cô với chàng rồi.

        Tiếc là cuộc tình của họ không kéo dài quá lâu. Nhiều biến cố ập đến rồi vụt qua, để lại nhũng thắc mắc không lời giải.

        Ba năm sau, qua Hoa Tư điệu của sát thủ áo tím, câu chuyện này được tái hiện.

         

        “Tôi sẽ dệt mộng cho cô để cô và Dung Viên ở bên nhau mãi mãi.”

         

        Sát thủ liệu sẽ lựa chọn như thế nào ?

         

        Công Nghị Phỉ – Khanh Tửu Tửu – “Tuyết ở Bối Trung”

         

        Nếu như Hoa Tư điệu của Tân kiếp phù du mang âm hưởng xót xa, đau đớn, Hoa Tư điệu của Thập Tam Nguyệt mang âm hưởng ấm áp, ngọt ngào, thì Hoa Tư điệu của Tuyết ở Bối Trung lại mang âm hưởng lạ lùng và buồn bã. Nói lạ lùng là có lý do. Hai nhân vật trong câu chuyện cứ như quen rồi lại không quen, như yêu mà lại không yêu. Tất cả đều bắt nguồn từ những hiểu lầm không đáng có. Đây cũng có thể được xem là câu chuyện buồn nhất trong Hoa Tư Dẫn. Yêu sâu đậm, nhưng mọi cố gắng đều chỉ nhạt nhòa. Ca khúc Thanh Hoa Huyền Tưởng được gảy lên cùng điệu múa năm nào, ai còn nhớ, ai đã quên ? Yêu thương hay Bỏ mặc ? Một câu chuyện với muôn vàn những khúc mắc khó có thể giải thích được.

         

        “Khanh Tửu Tửu, rốt cuộc cô yêu chàng thế nào ?”

         

        Một câu chuyện ấn định trước kết quả đau buồn… nhưng vẫn khiến người ta chạnh lòng rơi lệ.

         

        Mộ Dung An – Tô Hoành – “Trọn đời bình an”

         

        Hoa Tư điệu thứ tư và cũng là Hoa Tư điệu cuối cùng Quân Phất gảy cho người khác. Mội Hoa Tư điệu mang một sắc thái khác nhauu, và lần này, âm hưởng của nó lại mang màu sắc của sự ân hận, tiếc nuối.

        Hoa Tư điệu này không dài, và cũng không quá rắc rối như những Hoa Tư điệu trước đây, nhưng nó vẫn để lại ấn tượng khá sâu sắc. Một câu chuyện vượt khỏi ranh giới đạo lý lúc bấy giờ, sư phụ yêu đệ tử, đệ tử yêu sư phụ. Mở đầu câu chuyện rất êm đềm và thú vị. Nhưng tình yêu sâu đậm cũng chỉ thiệt thòi bởi một thứ – Vị thế.

        Có được vị thế rồi mới thấy sao lại quá dễ dàng buông tay ? Ngày này qua tháng nọ sống trong trằn trọc và nhung nhớ. Đến khi gặp lại thì người đã không còn bên mình.

        Trong thực là mơ, trong mơ là thực, Hoa Tư điệu gảy lên, trong giấc mộng của Tô Hoành.

         

        Khi đã có thể nhìn thấy tương lai, tình yêu hay bị thế, liệu người kia có quyết định chọn lại một lần nữa, dù là trong mộng cảnh ?

         

        “Nếu tất cả quay lại lần nữa, người sẽ lựa chọn như thế nào ?”

        “Chuyện quá hoang đường…”

         

        Về mối tình của hai nhân vật chính. Tôi rõ ràng thích mối tình này hơn mối tình của Bạch THiển và Dạ Hoa trong Tam Sinh Tam Thế – Thập Lý Đào Hoa. Có thể do nó tiến triển chậm hơn, hợp lý hơn và vui vẻ hơn. Những câu nói mỗi khi hai người trêu đùa nhau quả thật rất vui. Trải qua bao nhiêu khó khăn, bất chấp mọi thứ, họ đã có đôi lúc được ở bên nhau rất hạnh phúc. Câu chuyện của cả hai thực chất cũng chả phải bi kịch hay thảm kịch gì. Nhưng một người đã chết và một người còn sống, liệu họ có thể đến với nhau ?

         

        “Vương hậu của quả nhân rất hay ghen, thu nạp nàng rất dễ, nhưng vương hậu sẽ không vui, nàng nói xem, quả nhận để cho nàng không vui hay để cho vương hậu của quả nhân không vui ?”

         

        Ngoài những nhân vật nêu trên, Hoa Tư Dẫn còn một hệ thống nhân vật phụ khá hài hước như Tiểu Hoàng, Quân Vỹ, Bách Lý Tấn,… Trong đó không hiểu sao tôi lại rất thích Quân Vỹ. Một kiếm sĩ biết viết tiểu thuyết, hay một tiểu thuyết gia biết xài kiếm, thật khó phân định.

        Hôm trước mới nhận một cuốn truyện của bạn nhỏ – một cuốn mình chẳng nhờ mua, bạn nhỏ gửi đính kèm một note ngắn thế này: “Sách đẹp quá nên tôi mua, nhưng mua rồi mới ớ ra chẳng bao giờ đọc nổi những chuyện tình yêu thế này, đọc nửa chừng lại phải dừng. Thôi thì cậu đọc đi, rồi cho tôi ý kiến coi có nên vì sách đẹp mà mua tiếp tập hai.”

        Bạn nhỏ gửi cuốn “Hoa Tư Dẫn” của Đường Thất Công Tử. Mạn phép thì mình gọi đó là ngôn tình cổ trang cho ngắn và dễ liên tưởng một chút. Chưa nghe đến tác giả bao giờ nên lên Google kiếm nhanh một cái – đúng là không quen biết haha. Dù sao thì mình cũng mới finish nó hôm nay và định bụng viết vài dòng để bạn nhỏ có cái mà tham khảo.

        Rồi, sau đây là phần nhí nhảnh không triết lý.

        Cuốn sách có mở đầu khá rắc rối: công chúa Diệp Trăn tuẫn tiết theo Vệ quốc sắp mất vào tay giặc, cô gái Quân Phất và chuyện cô đã gặp chàng trai hào hoa mà cô đem lòng yêu ra sao, cô gái này thật ra chính là Diệp Trăn. Tiếp theo là một loạt những chuyện lằng nhằng khác như Diệp Trăn chết đi rồi sống lại thế nào, Hoa Tư Dẫn là một năng lực đặc biệt đi vào cõi mơ ra sao, hành trình sử dụng Hoa Tư Dẫn của Quân Phất và những gặp gỡ của cô gái, những số phận cô đi qua. Nói chung là dài hơi và mình cũng chẳng định preview gì hết.

        Nhận xét chung sau khi đọc xong là, mình vẫn đi vào lối mòn cũ của bản thân, đọc truyện bao giờ cũng thích nhân vật phụ hơn nhân vật chính, vậy nên mình thích anh chàng Quân Vỹ hơn Mộ Ngôn, quan tâm cô em Cẩm Tước hơn cô chị Oanh Ca, và cảm thấy không thích ứng lắm với sự vặn vẹo của nữ chính Quân Phất. Chắc tại đọc đam mỹ nhiều hơn ngôn tình nên mình thấy sự triết lý và vặn vẹo của Quân Phất khá phi lý, dường như cô gái đó chỉ có nhiệm vụ chính là đọc lại lời sâu ý xa của tác giả hơn là bản thân cô ấy – ý mình là cô ấy khá Mary Sue. Nếu cô ấy là con trai, một bạn thụ vặn vẹo mình sẽ thấy xuôi hơn nhưng đó lại là một cô công chúa (tuy thời gian sống trong cung ít nhưng well anyway *nhún vai*…). Thêm nữa là mình thấy mệt với sự love–struck của cô nàng, mọi chuyện tình yêu cô ấy đều liên tưởng tới cô và Mộ Ngôn – chuyện đó lặp đi lặp lại, mình bị chán.

        À nha, theo nhận xét mình đọc loanh quanh trên mạng thì “Hoa Tư Dẫn” là những bản đàn buồn và đẹp và nên thơ. Bạn nhỏ nói với mình bạn nhỏ không thấy thế. Mình hiểu được tại sao. Thật ra là vì bạn nhỏ chưa đọc hết cả cuốn sách, bạn mới đọc phần vặn vẹo của cô nàng nữ chính, mà phần đó mình chẳng thấy có gì thơ mộng hoa lá buồn thương cả, mình chỉ thấy Quân Phất rất có hứng thú xem chuyện chăn gối của người ta và luôn bứt rứt với việc… đi vệ sinh. Những người yêu cầu Quân Phất gảy Hoa Tư cho họ, câu chuyện của những người ấy mới thật sự đẹp và buồn. Vì vậy mình khuyên bạn nhỏ hãy đọc hết, bất chấp bạn có định mua tập tiếp chăng.

        Sau rốt, trước khi kết thúc đoạn tán nhảm về những nhân vật chính và tiến tới bàn luận hai phần “Tận kiếp phù du”, “Thập Tam Nguyệt”, mình xin đưa ra một suy đoán, Mộ Ngôn chính là Tô Dự ấy.

        Đây là phần bắt đầu triết lý. Vì mình ngồi triết lý nên không tóm tắt truyện nữa.

        Về “Tận kiếp phù du”.

        Thật ra chuyện bi tình của Tống Ngưng là một kiểu tình ái tiểu thuyết điển hình, giống như “Nàng tiên cá”, người đáng lẽ được hoàng tử lựa chọn, cuối cùng lại chịu sự xa lánh từ chàng ta, phải đau khổ và thống hận. Tống Ngưng, nàng đã yêu Thẩm Ngạn nhiều như thế, đã chấp nhận sẽ hy sinh tất cả cho người mình hằng nhung nhớ, nhưng nàng đến chậm một bước, hoặc thật ra là ông trời sắp xếp cho nàng bước lệch một bước, để nàng ấy rời đi vào thời khắc đáng lẽ nên ở lại. Phải chăng ta nên nghĩ Liễu Thê Thê thật trơ tráo, thật ác độc vì nẫng tay trên tình yêu kẻ khác? Nhưng mà tôi thấy tình yêu chính là như vậy. Không phải anh yêu người ta bao nhiêu, anh vì người ta bao nhiêu, mà là anh đến trước hay sau, anh đến có đúng thời điểm hay không. Vì tình yêu là thứ bất thường biến động như thế, nó chỉ kéo dài vài năm, nó chẳng bao lâu và chẳng nên mang ra hứa hẹn. Giả như người xuất hiện lúc Thẩm Ngạn mở mắt không phải Thê Thê mà là cô nào đi nữa, đau khổ của Tống Ngưng vẫn xảy ra.

        Vậy nên, điều kinh khủng nhất trong chuyện tình bi kịch này, chính là cố chấp. Cả Tống Ngưng, cả Thẩm Ngạn, đều cố chấp đến mệt mỏi. Tống Ngưng thì cố chấp yêu một tượng đài, giống như những cô gái mới lớn đều yêu thích những chàng trai họ thấy ngầu và hay ho, thực chất Thẩm Ngạn cũng chỉ là một gã ngầu và hay ho với Tống Ngưng. Vì vậy lại nói, nếu không phải Thẩm Ngạn đánh bại Tống Ngưng năm đó, mà là một gã mù dở đánh bại nàng, chẳng phải nàng vẫn có thể đem lòng yêu gã sao? Không bởi Thẩm Ngạn là ai, Thẩm Ngạn tính tình ra sao, chỉ vì Thẩm Ngạn đã đến vào lúc ấy, hành động như vậy – thế thôi.

        Mà tính cách của Tống Ngưng chính là cố chấp. Một cô gái cứng đầu và cố chấp. Nàng có tự tôn quá cao, hoặc nó chẳng cao thế, nhưng khi cưới vào nhà họ Thẩm để bị từ chối phũ phàng, thì tự tôn đắp thành đắp lũy cao ngất nhằm bảo vệ nàng: vậy nên đối diện Thẩm Ngạn, Tống Ngưng ra vẻ khốc lãnh, giẫm đạp mọi sự ủy mị. Nàng ngay từ đầu đã không nói những lời yêu thương. Mà con người, nếu không thẳng thắn nói chuyện, thì sẽ không bao giờ thông suốt. Chính vì không thông suốt, nên Thẩm Ngạn nữa, chàng ta chẳng phải đã yêu Tống Ngưng đấy ư, nhưng cũng không minh bạch được, cũng vì đoán mò lòng dạ nhau mà kiệt quệ cả.

        Bởi thế xét ra, Tống Ngưng là nạn nhân của vận mệnh éo le nhưng nàng cũng là kẻ gây ra bi kịch ấy. Nàng đã cố chấp thì chỉ còn nước theo tới cùng. Mà theo tới cùng là chết. Có lẽ ít nhất người con gái ấy đã có một giấc mộng đẹp để an nghỉ.

        Cá nhân tôi cảm thấy sự vật vã và tỉnh ngộ của Thẩm Ngạn cuối truyện là khá thừa thãi. Từ đầu chàng ta vốn đã là một kẻ mờ nhạt, hành động lỡ dở ba phải thì cứ thế đến hết đi: không chắc tới, người đọc càng khỏi phải bận tâm số phận chàng. Có lẽ Đường Thất Công Tử muốn tặng Tống Ngưng một chút hạnh phúc muộn màng, hoặc ngược lại, muốn đẩy câu chuyện lên mức bi kịch cao hơn – kiểu bi tình luẩn quẩn như Romeo và Juliet. Lý do nào chăng nữa, một nhân vật ban đầu vốn ít xuất hiện nay lại than khóc vào phút cuối, cũng là sự chen ngang đường đột và hơi hoang đường.

        Trong “Thập Tam Nguyệt”, có hai nữ chính Oanh Ca và Cẩm Tước (thật ra một là chính một là thứ chính rất phụ thôi ). Hai chị em sinh đôi, giống hệt nhau.

        Với tôi, Oanh Ca là một cô gái có cuộc sống. Không phải là một cô gái hạnh phúc hay bất hạnh, mà là “có cuộc sống”, vì đơn giản là cuộc sống bao gồm cả đau khổ và niềm vui. Mừng cho Oanh Ca vì nàng đã hưởng những yêu thương bên Dung Viên, nhưng mừng nữa là nàng từng đau khổ tan nát một lần dưới tay Dung Tầm. Ít nhất đớn đau ấy đã khiến tình cảm giữa Dung Viên – Oanh Ca sâu đậm, đẹp đẽ hơn.

        Thật ra tôi có thói quen đau buồn cho những nhân vật phụ. Câu chuyện về Cẩm Tước rất ít chi tiết và vụn vặt, thực chất cô gái ấy xuất hiện chỉ như thứ công cụ để tác giả tăng sự bi kịch cho Oanh Ca. Nhưng tôi thích nghĩ về Cẩm Tước song hành với sự xuất hiện của Oanh Ca. Tôi thích nghĩ rằng Cẩm Tước yêu thương chị mình hơn ai hết, Cẩm Tước chẳng dụng tâm tổn thương ai cả – Cẩm Tước chỉ là một cô gái lớn lên trong bần hàn song vẫn giữ được nụ cười thiện lương. Rồi Cẩm Tước gặp Dung Tầm và bị kéo vào thứ tình cảm đầy lý trí rối rắm của Dung Tầm, rồi nàng lại lỡ đem lòng yêu gã đàn ông ấy, và sau đó chỉ có dằn vặt, dằn vặt, dằn vặt.

        Cẩm Tước biết về tình cảm chị mình dành cho Dung Tầm, Cẩm Tước biết về sự vô tình của Dung Tầm, chắc chắn Cẩm Tước cũng đọc vị được tình cảm của Dung Tầm. Chắc chắn Cẩm Tước hiểu, gã vương gia hào hoa dịu ngọt với mình kia, chỉ coi nàng như một thứ thay thế, một thứ an toàn để sử dụng, một hiện thân phù hợp cho hình ảnh Oanh Ca trong đầu gã. Và vì tôi tin Cẩm Tước biết tất cả, nên mới thấy thương cho Cẩm Tước bao nhiêu. Từ ngày nhập nhủ Bình hầu vương, Cẩm Tước bắt đầu cuộc sống làm cái bóng cho chị gái. Làm cái bóng của Oanh Ca trước mắt Dung Tầm, sống dưới cái tên của Oanh Ca, chết với cái tên của Oanh Ca – thế nhưng, thế nhưng, vậy mà Dung Tầm vẫn không chọn cho nàng sống. Dầu cho Cẩm Tước chẳng mong thoát khỏi giới mộng, muốn trốn tránh hiện thực đầy tiếc hận chăng nữa, thì vì sao Dung Tầm vẫn không đặt nàng vào mắt? Vì sao Dung Tầm vẫn chọn Oanh Ca?

        Có một đoạn (gần như kết của phần truyện này), tôi xin trích dẫn, tất nhiên theo bản dịch của Nguyễn Thành Phước mà tôi đã được đọc: “…mọi người cầu được ước thấy, Dung Viên muốn Oanh Ca sống, cô ấy đã sống. Dung Tầm muốn có Oanh Ca, giờ họ đã ở bên nhau. Oanh Ca muốn có Dung Viên, trong ý thức cô quả thực đã có Dung Viên. Giống như một giấc mộng Hoa Tư viên mãn…”

        Bạn tôi nói, Cẩm Tước muốn sửa chữa sai lầm bằng cách giết Dung Tầm trong mơ, nàng đã giết được Dung Tầm. Nhưng mà, có lẽ cũng không phải vậy. Thật ra Cẩm Tước ước được yêu Dung Tầm trong nhẹ nhõm, và có thể còn được Dung Tầm yêu thật lòng nữa. Điều đó Cẩm Tước chẳng bao giờ có cả. Dù cho đánh đổi một mạng. Thôi được, dẫu sao nàng cũng đã lựa chọn, tôi cũng không muốn bàn thêm.

        Khi viết bài Review này, tôi chỉ mới đọc tác phẩm một lần, trí nhớ cũng không tốt lắm, nên có thể có một vài chi tiết không chính xác.

        Bài viết có một số đoạn spoiler. Bạn nên cân nhắc kỹ trước khi đọc, tránh giảm hứng thú khi đọc truyện.

        Công chúa Diệp Trăn (Quân Phất)

        Nàng là công chúa nước Vệ, vì một lời tiên đoán mà mười sáu năm đầu đời lớn lên nơi thôn dã.

        Năm mười bốn tuổi, duyên phận đưa nàng đến với Mộ Ngôn, một chàng trai bí ẩn chỉ trong vòng bảy ngày đã cứu nàng đến hai lần, khiến nàng nghĩ đến chuyện ‘lấy thân báo đáp’. Sau lần gặp ấy, suốt ba năm ròng không lúc nào là nàng không thôi kiếm tìm tung tích của chàng. Tình yêu đầu đời, thanh khiết như mai, theo những ngày tháng bôn ba cũng đâm chồi nảy rễ.

        Năm nàng mười bảy tuổi, thái tử Trần quốc Tô Dự dẫn quân chinh phạt, phụ vương nàng nhu nhược đầu hàng. Nàng đứng trên thành cao, trên chỉ trích quốc chủ, dưới chỉ trích ba quân, rồi từ trên thành nhảy xuống tuẫn tiết cùng Vệ quốc.

        Nàng đã ra đi vào lúc tuổi xuân đang tươi đẹp nhất, trong một cơn mưa tầm tã. Trước lúc nhắm mắt, vẫn còn mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay thoang thoảng hương mai đang run run vuốt má mình. Hồi ức chập chờn, theo sinh mệnh nàng tàn lụi.

        Công chúa Diệp Trăn đã chết.

        Từ nay, thế gian này chỉ còn Quân Phất.

        Hoa Tư dẫn là câu chuyện về điệu nhạc Hoa Tư, một bí thuật có thể giúp người ta dệt một giấc mộng như mình ao ước và mãi mãi sống trong giấc mộng ấy, đổi lại là cái chết ngoài đời thực. Cùng với người bạn thanh mai trúc mã là Quân Vỹ và con hổ mê gà rán- Tiểu Hoàng, Quân Phất đã lên đường tìm những khách hàng cần dệt mộng khắp Cửu Châu, dùng sinh mạng của họ để kéo dài thời gian sống cho mình. Trong chuyến đi ấy, nàng tình cờ gặp lại Mộ Ngôn. Có vẻ như, dù nàng đã chết, ông trời vẫn không muốn để trái tim nàng chết.

        Mối tình giữa Quân Phất và Mộ Ngôn là mối tình chủ đạo của Hoa Tư dẫn, trải dài từ đầu đến cuối truyện. Có hài hước, có ngọt ngào, có ghen tuông, và có cả đau thương. Hoa Tư dẫn được viết theo lối truyện trong truyện, vì bản thân mỗi một giấc mộng mà Quân Phất dệt đều là một câu chuyện tình đầy cay đắng và tiếc nuối. Đó là tình yêu oan ức và vô vọng của Tống Ngưng; là nhân duyên ngắn ngủi nhưng khắc cốt ghi tâm của Oanh Ca; là mối tình dằn vặt và oan trái của Khanh Tửu Tửu; là câu hỏi giang sơn và mỹ nhân muôn thuở của thế gian- cuộc tình đã rút cạn sinh lực của Mộ Dung An. Trong những kẻ đau khổ vì tình đã nhờ Quân Phất dệt mộng ấy, có những người chọn sống trong hạnh phúc của ảo mộng, cũng có những người quyết định bước ra khỏi giấc mộng, chết cùng người mình yêu trong đời thực. Dù là lựa chọn nào, kết cục cuối cùng của họ vẫn là cái chết.

        Đa số những người đọc Hoa Tư dẫn đều cảm thấy đau khổ vật vã nhất ở thiên truyện của Tống Ngưng. Yêu một người, dường như đã dốc cả sinh mạng để cứu người ấy, nhưng rốt cuộc lại bị hiểu lầm. Chẳng những không được người ấy yêu thương trân trọng, mà còn phải nếm trải hết nỗi đau này đến nỗi đau kia, mãi đến khi xương cốt đã hóa thành tro bụi mới nhận được thứ tình yêu hối hận muộn màng. Người thì đã chết. Thứ tình yêu ấy, cần sao?

        So với Tống Ngưng, có thể nói Oanh Ca may mắn hơn một chút. Nàng hy sinh nhiều, chịu đựng nhiều, đau khổ cũng nhiều, nhưng ông trời lại ban cho nàng một người đàn ông khác - một người đàn ông thật sự xứng đáng với tình cảm của nàng. “Thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”. Tình yêu của Oanh Ca và Dung Viên chính là như vậy. Và Dung Viên, chứ không phải nam chính Mộ Ngôn, mới là nhân vật nam khiến tôi ‘đau tim một cách cam tâm tình nguyện’ nhất Hoa Tư dẫn. Câu chuyện giữa họ khép lại bằng cái chết, nhưng tôi cảm thấy phía sau cái chết ấy là hạnh phúc, một hạnh phúc thật sự viên mãn. Đó là một trong những cái chết vì tình hiếm hoi trong mà tôi ủng hộ trong suốt sự nghiệp đọc truyện của mình từ trước đến giờ.

        Có lẽ tôi thuộc về thiểu số. Tôi không có ấn tượng gì đặc biệt với tình yêu của Tống Ngưng, dù rất nhiều người đã rơi nước mắt vì thiên truyện này. Cốt truyện của phần này không có gì bứt phá lắm so với những truyện ngược khác tôi từng đọc, có chăng là tài kể chuyện và bút pháp điêu luyện của Đường Thất Công Tử đã khiến câu chuyện trở nên sâu sắc hơn, ám ảnh hơn. Có điều, cái sâu sắc và ám ảnh đó lại không đủ để đọng lại trong tôi, nhất là khi tôi đọc đến thiên truyện về chuyện tình của Công Nghi Phỉ và Khanh Tửu Tửu, một chuyện tình quá nhiều đau đớn và day dứt.

         Nữ chính của thiên truyện này, Khanh Tửu Tửu, rất khác với nữ chính của các thiên truyện khác trong Hoa Tư dẫn. Cô không đứng ở vai trò người bị phụ bạc, mà, có thể nói, cô là người phụ bạc. Cô sắp đặt một cái bẫy hoàn mỹ, nhưng cuối cùng chính mình lại không thể thoát ra. Cô khiến người em trai song sinh của mình quằn quại trong thứ tình yêu đan xen thù hận, nhưng chính mình cũng bị thứ tình yêu ấy bào mòn con tim từ ngày này qua tháng nọ. Dày vò nhau, hình như cũng là một loại yêu.

        Càng yêu càng hận, càng hận càng yêu. Tình yêu ấy dai dẳng đến độ một người thì đã chết, không còn ký ức; một người thì đã uống Thiên Nhật Vong để quên đi nỗi đau tê tâm phế liệt về tình yêu ấy, rốt cuộc, vẫn một lần nữa yêu nhau.

        Khi Khanh Tửu Tửu trở lại Công Nghi gia với thân phận Công Nghi Huân, Công Nghi Phỉ – một người đã không còn ký ức về Khanh Tửu Tửu, đã nảy sinh tình cảm với cô, dù trên danh nghĩa cô là chị của chàng. Chàng yêu cô, nhưng lại sợ hãi thứ tình yêu trái với luân thường ấy. Và khi biết cô cũng có thứ tình cảm như thế đối với mình, chàng lại càng tỏ ra khó chịu, hành xử gay gắt với cô. Dường như chàng sợ rằng nếu cô không rút ra được, mình cũng sẽ không kìm nén nổi. Cứ một vòng luẩn quẩn như thế, cuối cùng, cô lại một lần nữa chết vì chàng.

        Đoạn cuối của thiên truyện này, khi Công Nghi Phỉ đứng trước bức tượng của Khanh Tửu Tửu trong căn phòng tối, diễn lại cảnh lần đầu hai người gặp mặt, đối với tôi là chi tiết bi thương nhất truyện.

        Công Nghi Phỉ - Khanh Tửu Tửu

        Công Nghi Phỉ thất thần đứng mãi, như sực nhớ ra, rút trong ống tay áo chiếc vòng ngọc màu đen, chìa ra trước bức tượng gỗ, nhẹ nhàng:“Chiếc vòng này có phải của cô nương?”

        Âm thanh trống rỗng vang lên trong căn phòng mờ mờ ánh đèn, nhưng không thấy tiếng trả lời. Chàng ta lại không bận tâm, ánh mắt tươi cười, giọng vẫn nhẹ: “Hình như tại hạ đã gặp cô nương ở đâu?”.   

        Nghe đến đây tôi đã biết câu sau chàng ta sẽ nói gì.   

        Đó là cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau, cuối cùng chàng ta vẫn uống thuốc giải Thiên Nhật Vong. Quả nhiên, chàng ta nắm tay cô, nói khẽ: “Tại hạ là Công Nghi Phỉ ở Bối Trung, dám hỏi quý danh cô nương”.   

        Như có tiếng thanh thanh vẳng lại: “Vĩnh An, Khanh Tửu Tửu”. Nhưng tất cả đã không thể quay trở lại.

        Đó là lần duy nhất Quân Phất khóc vì chuyện tình mà mình dệt mộng, và cũng là một trong số những mối tình đếm trên đầu ngón tay mà tôi từng rơi nước mắt vì xúc động. Tôi đã đọc nhiều truyện ngôn tình được xem là “lấy nước mắt độc giả”, ví dụ như Bộ bộ kinh tâm, Thất tịch không mưa, nhưng những truyện ấy vẫn chưa lấy được của tôi giọt nước mắt nào. Có một thời tôi còn tự ti chắc mình máu lạnh. Giờ mới biết là không phải, tôi vẫn còn thuốc chữa.

        Câu chuyện của Mộ Dung An và Trần vương Tô Hoành khá ngắn so với những thiên truyện trước, nên không đủ để lại cho tôi cảm xúc gì đặc biệt. Không có cảm xúc đặc biệt cũng không có nghĩa là câu chuyện không hay, chẳng qua là tôi bị cái bóng quá lớn của chuyện tình Công Nghi Phỉ - Khanh Tửu Tửu ám ảnh mà thôi.

        Những ai mau nước mắt, tốt nhất không nên đọc Hoa Tư dẫn ở chỗ đông người. Khóc vì truyện là chuyện bình thường đối với giới nữ; nhưng vừa khóc xong trước đó mấy phút lại cười khúc khích, rồi lại khóc, thì đó là chuyện bất bình thường, rất dễ bị người khác hiểu lầm thần kinh của mình có vấn đề. Hoa Tư dẫn là một câu chuyện khiến người ta trở nên như thế.

        Những thiên truyện trong Hoa Tư dẫn đều buồn. Kể cả câu chuyện của nữ chính Quân Phất, vốn tưởng như là ánh mặt trời sau mỗi trận mưa, cũng có lúc gặp phải hiện tượng nhật thực, khiến độc giả thầm oán tác giả sao mà tàn nhẫn thế. Cũng may, Đường Thất Công Tử ngoài khả năng sáng tác những câu chuyện khiến độc giả đau tim, vẫn còn có một khả năng đầy nhân đạo khác là viết những câu chuyện đau tim ấy bằng một ngòi bút hài hài, tưng tửng. Những tư duy rất logic mà quái đản của Quân Phất, những hành động thoạt nhìn lạnh lùng mà ấm áp của Mộ Ngôn, cũng như những chi tiết về mối tình ‘đoạn tụ’ của Quân Vỹ, về sự linh tính đến đáng ngờ của con hổ Tiểu Hoàng, tất cả đều khiến Hoa Tư dẫn bớt đi phần u ám, như một liều thuốc trợ tim cho độc giả.

        Chuyện tình của những nhân vật phụ là như thế. Còn cặp đôi chính Quân Phất – Mộ Ngôn của chúng ta, họ trải qua những gì, kết thúc ra sao?

         Hãy đọc Hoa Tư dẫn để có lời giải đáp.

        Đây là cặp đôi mà tôi rất thích trong Hoa tư dẫn. Bởi một lẽ, câu chuyện tình của họ, đã có một cái kết đẹp.

        Oanh Ca, sát thủ được nuôi dạy từ nhỏ tại Dung gia, chịu ơn cứu mạng của Dung Tầm, đã bán cả tuổi thanh xuân, tính mạng và tình cảm của mình cho Dung Tầm. Đáng tiếc, thứ mà cô nhận được, lại chỉ là sự vứt bỏ.

        Mặc dù vậy, cũng phải nói thêm rằng, nếu cô không hề chịu qua các đau đớn, bất hạnh như thế, có lẽ cô luôn luôn sẽ chẳng làm rung động được tấm lòng của chàng quân vương trẻ tuổi: Dung Viên.

        Và cô, cũng vì chàng mà rung động. Hóa ra, kể cả có là sát thủ, Oanh Ca cũng chỉ là một người phụ nữ cần yêu thương. Lần đầu tiên tại cuộc đời, có người bảo cô không nên kìm nén, nếu đau thì kêu, nếu như âu sầu thì khóc. Lần đầu tiên, có người nâng niu chăm lo cô còn hơn cả bản thân mình. Lần đầu tiên, có người cung cấp cho cô tính mạng của mình, kéo cô ra sau lưng khi gặp phải nguy hiểm, dù biết rõ rằng cô có công dụng tự bảo vệ mình.

        Có lẽ cũng vì các cái trước tiên ấy, Oanh Ca, một sát thủ luôn sống rất sáng suốt, đã từ bỏ cơ hội chạy trốn, từ bỏ thời cơ tự do, đồng ý một cuộc sống đời thường bị trói buộc bởi những lễ nghi, chịu chôn mình nơi chốn cung đình, chỉ để được sống trong vòng tay chàng.

        Dung Viên, vị quân vương trẻ tuổi đã cung cấp cho Oanh Ca tình yêu của chính bản thân mình. Người chàng yêu, chàng muốn giữ tại tay mà nâng niu bảo vệ. lúc đầu, chàng đối với Oanh Ca chỉ đơn giản là sự thương tiếc, xót xa cho một người con gái xinh đẹp, trẻ tuổi mà đã phải chịu rất nhiều bất hạnh. 

        “Không phải vừa gặp đã yêu, nhưng từ thương xót đến yêu chỉ vỏn vẹn ba ngày”.

        Dung Viên, chàng dám yêu dám hận, tình cảm của chàng nói theo cách khác là vô cùng thẳng thắn, rất đơn thuần. Cái tôi thích nhất ở Dung Viên, chính là thứ tình yêu của bậc đế vương tại chàng. Tình yêu ấy không phải giả dối, không phải che đậy.

        Chàng biết cô nguyện ước rời đi, chàng tìm cách giữ cô lại. Chàng biết cô có một lớp băng lạnh giá, chàng tận dụng hết sức mình để sưởi ấm cô. Vị trí bên cạnh bậc đế vương, chàng chỉ nguyện ước một mình Oanh Ca.

        Đáng tiếc, không cái gì trên đời này là lý tưởng. Khi biết cái chết đang đợi mình, Dung Viên đã chọn cách phụ tình Oanh Ca, giam cô lại trên núi, hi vọng 1. Năm sau, cô hoàn toàn có thể lại một lần nữa tìm thấy hạnh phúc cho mình.

        Có người nói rằng Dung Viên thực ra chẳng hề mong muốn Oanh Ca sẽ được sống hạnh phúc bên mọi người, còn nếu không, bằng sự hiểu biết của chàng về Oanh Ca, tại sao chàng không được hiểu rằng khi rời khỏi núi, biết tin chàng đã chết, cô cũng sẽ chọn cách chết theo chàng? mặc dù vậy cá nhân tôi, lại thấy cảm thông cho sự chọn lựa của Dung Viên.

        Tôi mong muốn nói rằng, chàng đã chọn một phương án ngốc nghếch, tuy nhiên lại dễ hiểu. Dung Viên, chàng cũng chỉ là một người bình thường hay, làm như thế nào chàng rất có thể hạnh phúc khi Quan sát thấy người con gái mình yêu bên cạnh một người đàn ông khác. Chàng, có ý nghĩ của bản thân mình, có sự tôn nghiêm của chính mình. Chàng trao lại ngôi vị cho Dung Tầm, mặc dù vậy lại không có cách nào để Oanh Ca về lại bên Dung Tầm.

        Vì thế, dù mong cho Oanh Ca được hạnh phúc, mặc dù thế tại lòng Dung Viên lại không tránh khỏi sự ích kỷ, dẫn đến một sự lựa chọn mà nếu còn sáng suốt, có lẽ chính chàng cũng không được tự hiểu nổi. Nhưng dù sao, cái kết cuối cùng mà Oanh Ca lựa chọn cho chính mình, vẫn là được chết bên cạnh Dung Viên. Đây thực sự là một cái kết đẹp, nhưng tôi không coi rằng nó viên mãn.

        Một khi đã chết, ai còn biết được thực sự hoàn toàn có thể gặp lại nhau hay không? tuy nhiên ít ra, xét từ một phương diện nào đó, Dung Viên , Oanh Ca, họ đã thực sự rất có thể ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.

        Còn một người nữa, cũng để lại cho tôi nhiều suy đoán, là Dung Tầm. trong suy nghĩ của Oanh Ca, Dung Tầm là kẻ phụ tình. Còn tôi, tôi cho rằng anh ta là một kẻ ngốc nghếch. Anh ta có yêu Oanh Ca nữa không tôi không biết, có lẽ đó thực sự là tình yêu, cũng hoàn toàn có thể đó chỉ là sự luyến tiếc thứ đồ chơi bị mình vứt bỏ lại được mọi người nâng niu.

        Nếu anh ta chỉ xem Oanh Ca là một món đồ chơi, thì anh ta thật sai lầm khi quá yêu quý món đồ chơi đấy như thế. Nếu anh ta thật lòng yêu thương cô, Dung Tầm lại càng đáng trách, bởi lẽ anh ta là một người đàn ông hèn nhát, đã không nhận ra tình cảm của chính mình kịp thời, kết cục là phải ôm tiếc nuối cả đời.

        Không như nhiều người khác cảm động trước thiên truyện thứ ba, bản thân tôi lại đau xót nhiều về thiên truyện thứ nhất này. Tống Ngưng , Thẩm Ngạn, hai người họ rơi vào một hoàn cảnh vô cùng cũ, nói theo một cách khác là một motip cực kỳ cũ, kể ra ở ngoài đời hay tại truyện: kẻ thù – nhận nhầm – yêu nhầm – hiểu lầm – ly biệt.

        Yêu phải người không nên yêu, nhận nhầm người đối tốt với mình, hiểu lầm quá sâu, dùng hết sức để thương tổn nhau, sau cùng khi nhận ra sự thực, thì tổng thể đều đã quá muộn. Cảnh tượng ấy, chúng ta đã bắt gặp bao nhiêu lần tại hiện thực.

        Có mấy người chưa từng trải qua một tình yêu vì những cãi vã, các hiểu lầm nho nhỏ mà dẫn tới kết cục chia tay. Một tình yêu rất đời thường, nhưng vì đời thường, nên tôi càng thấy đau xót.

        Nếu như có điều gì đặc biệt tại cái motip đời thường (thậm chí có chút tầm thường) này, thì đó chính là Tống Ngưng, người con gái dũng cảm sử dụng hết sức mình để yêu, đã đánh đổi cả tính mạng mình để giữ thu thập một ảo ảnh mơ hồ. Tống Ngưng, một người con gái thật tự tin, kiêu ngạo, vì một lần bị đánh bại mà đem lòng si mê kẻ thù của mình.

        Nàng sử dụng sự kiên trì, sự dịu dàng, , cả sự mù quáng để cứu thu thập người mình yêu, để thực hiện vợ người ấy, để trao tình yêu, tôn nghiêm, và cả bản thân mọi người vào tay chàng. Nhưng kết cục của nàng, lại là hiện thực tàn khốc không được chấp nhận nổi. Tình yêu ấy, đã giày vò con người ta đến mức nào, để đến nỗi nàng đồng ý sống trong mơ với một ảo ảnh, ảo ảnh rằng người ấy mãi mãi chỉ yêu một mình nàng.

        Yêu bao nhiêu, để đến khi chết, nàng vô vọng đến mức không muốn nói một lời nào, biến mất bất kì nguyện ước gì với chàng nữa. Mà đau khổ nhất, có lẽ là Tống Ngưng đã chết trong khi vẫn không thể rõ mình đã yêu Thẩm Ngạn hay yêu cái ảo ảnh của Thẩm Ngạn do chính bạn xây dựng ra?

        Về Thẩm Ngạn, tất tần tật tôi chẳng hề thấy chàng sai, chàng chỉ giản đơn là cố chấp, cố chấp với sự kiêu hãnh của chính bản thân mình, cố chấp với những gì mình ước muốn tin… Đến khi nhận biết, tất tần tật đều đã quá muộn, biến mất hoàn toàn có thể thay đổi được nữa.

        Chỉ giản đơn là một sự hiểu nhầm, nhưng giá cả phải trả lại là cả tính mạng. Tôi vô cùng thích điều mà Đường Thất Công Tử đặt ra, liệu có phải vì Tống Ngưng đã chết mà Thẩm Ngạn không muốn sống nữa? Quân Phất không tin, tôi cũng không tin.

        Có lẽ, Thẩm Ngạn chỉ đơn giản dễ dàng là không có khả năng chịu nổi cảm giác hối hận giày vò mà đi tìm tới cái chết… nhưng mà, rốt cuộc có phải thế nữa không, cũng chẳng còn trọng yếu. Dù sao, người thì cũng chết rồi…

        Hoa Tư Dẫn là một câu chuyện đồ sộ, không phải bởi vì độ dài của nó, cũng không phải vì lồng chứa bên trong đó là bốn câu chuyện nữa, mà bởi vì nó thực sự đồ sộ từ tầm vóc, bối cảnh, đến tư tưởng của mỗi cá nhân trước vận mệnh và thời cuộc. Nó là một thiên tình sử viết về tình yêu nam nữ, nhưng vây quanh những đôi nam nữ ấy lại không chỉ có cảm tình và lưu luyến đơn thuần, mà còn có trách nhiệm, tín ngưỡng, đánh đổi, và cả hy sinh. Dù là Tô Dự – Diệp Trăn hay Mộ Ngôn – Quân Phất, dù là Thẩm Ngạn – Tống Ngưng, Oanh Ca – Dung Viên – Dung Tầm – Cẩm Tước, Công Nghi Phỉ – Khanh Tửu Tửu hay Tô Hoành – Mộ Dung An, cũng không tránh khỏi sự lựa chọn ấy. Bởi vậy, vốn định đọc một câu chuyện, nhưng cuối cùng lại chứng kiến cả một đời người. Cửu Châu thời viễn cổ, cửu tộc hướng triều, vạn dân đều phục. Không có khả năng và cũng không dám khái quát hết tất cả mọi tiểu tiết của thiên truyện diệu kỳ ấy, cho nên, trong bài review này tớ sẽ chỉ quan tâm đến sự lựa chọn Quân Phất, đứng từ góc nhìn của Quân Phất, hay gọi đúng tên của nàng: Văn Xương công chúa Diệp Trăn, để tiếp cận một thời đại đã sớm vùi trong huyền sử, không còn vết tích. Văn Xương công chúa, hàm ý văn đức hưng thịnh, nàng không được nuôi lớn như một công chúa nhưng lại chết đi như một công chúa. Cái chết của Diệp Trăn ở phần mở đầu chính là chi tiết bi tráng nhất, đẹp đẽ nhất, đắt giá nhất thiên truyện: Trần quốc Thế tử dẫn binh chinh phạt, Vệ vương đầu hàng, Văn Xương công chúa Diệp Trăn nhảy từ trên tường cao trăm trượng, tuẫn tiết cùng Vệ quốc. Hóa ra cuộc đời này nhẹ tựa một cái phất tay vậy thôi. Từ lúc sinh ra nàng đã được đưa đến Thanh Ngôn tông, được Huệ Nhất tiên sinh dạy dỗ, lớn lên như mọi môn đệ khác trong tông phái, không có đặc quyền của công chúa, cũng không có mối liên hệ gì với vương cung. Thế nhưng, vào thời khắc lâm chung của Vệ quốc, nàng đã đem tính mạng mình hoàn thành bổn phận một công chúa, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho xã tắc. Chết trong tiếng ai ca tống tiễn nước Vệ, trong tiếng khóc than của tướng sĩ, trong niềm kính trọng của nhiều đời đế vương hậu thế về sau… Chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng lại có thể chọn cho mình cách sống. Mình đã thích Diệp Trăn ngay từ những nét phác họa đầu tiên đó, và mãi về sau, mình biết, mình đã không mến nhầm người. Là Văn Xương công chúa, nàng không giũ bỏ trách nhiệm của mình. Là Quân cô nương, nàng không cố chấp hận thù mù quáng. Đủ đơn thuần mà không vô tâm vô phế. Can trường. Trí tuệ. Tài hoa. Nếu không can trường, làm sao tiểu cô nương có thể đối mặt với con báo hung mãnh trong đêm mưa, mặc cho móng vuốt con ác thú cào tước vai, run run ướm dao lên ngực mình, thà làm ngọc nát… Nếu không trí tuệ, sao nhìn ra tình thế chư hầu phân tranh, một tờ Gián Vệ công sớ nhìn trước an nguy đất nước… Nếu không tài hoa, làm sao họa ra một bức Sơn cư đồ danh chấn Cửu Châu, mười lăm tuổi đã có thể biến hoán mười hai chỉ pháp không sai một âm trong một khúc… Người con gái tài mạo song toàn như thế, lương thiện, đơn thuần, vốn không nên bị trói buộc trong cung thất vàng son. Cuối cùng vẫn là vương cung phế khí quá nặng, không giữ được mạng sống cho nàng. Diệp Trăn chẳng có ước vọng gì cao xa, cho đến lúc chết, vẫn một lòng chỉ mong tìm được người thanh niên đã hai lần cứu nàng khi trước. Người thanh niên trong tay áo thoảng hương mai thanh lạnh, đeo mặt nạ bạc, không rõ thân thế, không rõ nhân thân, bặt vô âm tín, chưa từng hứa hẹn, nhưng nàng cứ cố chấp kiếm tìm. Tới khi tìm được, trái tim ấy đã không còn đập nữa. Trong lồng ngực Quân Phất, chỉ còn lại một viên Giao Châu giá lạnh mà thôi. Ánh trăng trong sáng vằng vặc, tôi đưa tay bịt mắt mình, như chàng đã từng làm vậy. Nhưng đôi mắt đó bây giờ đã chết. Chuyện này thực không biết làm sao. Có thể nhiều bạn sẽ cảm thấy, chuyện của Mộ Ngôn – Quân Phất không lâm li bi đát như những couple phụ kia. Mình thì ngược lại, mình đọc đi đọc lại Hoa Tư Dẫn rất nhiều lần, hầu như đều tua hết các couple phụ, chỉ đọc những khúc hai nhân vật chính xen kẽ xuất hiện. Bởi vì, mỗi lần đọc lại, mình sẽ đều phát hiện ra một chi tiết nào đó đã bỏ quên khi trước. Mình không thấy loãng, vì đối với mình đoạn cố sự kia thật đẹp. Mình thích Quân Phất, vì cô gái nhỏ ấy lương thiện, kiên cường, hiểu chuyện, thủy chung. Không ít nữ chính ngôn tình thường tự coi mình là nhất, đòi hỏi nam chính nam phụ phải chiều chuộng mình phải vây quanh mình vô điều kiện, nhưng lại chẳng làm được gì cho nam chính, ngoài việc gây rắc rối khắp nơi. A Phất không phải kiểu con gái như thế. Vất vả kiếm tìm, cứu chàng, hiểu chàng, bảo vệ chàng bằng khúc nhạc Hoa Tư. Đem tính mạng mình gảy nên khúc Hoa Tư Tý Ngọ, nàng là Văn Xương công chúa có một không hai khắp Đại Triều, cũng là A Phất ôm mối tình thầm lặng với Tiểu Lam công tử… Nữ tử như thế, mới xứng để Trần Tuyên hầu Tô Dự tung người xuống vực sâu, bê bài vị mà sắc phong Văn Đức hoàng hậu, dùng thọ mệnh của bản thân đổi lấy một lần trùng sinh cho nàng… Nữ tử như thế, mới đáng được binh sĩ nước Vệ ào lên tiếng ai ca, mới đáng để kẻ tống tiễn Vệ quốc cũng phải thở dài mà tuyên bố hậu táng theo chế lễ. Hai cuộc đời tuy ngắn, nhưng cuộc đời nào cũng vô khuyết vô song.