Hoa Tư Dẫn là điệu
Hoa Tư mà khi nó được gảy lên, con người sẽ rơi vào mộng cảnh. Ở đó, họ có
quyền chọn lựa một lần nữa, cái giá phải trả là tính mạng của họ. Họ chấp nhận
nó. Bởi lẽ đời người mấy ai sống mà không có hối tiếc, suy đi tính lại cuối
cùng thành nỗi day dứt không nguôi. Nếu có thể chọn một lần nữa để chấm dứt nỗi
mệt mỏi này thì cái giá phải trả là tương xứng.
Hoa tư dẫn của Đường Thất công tử
là một câu chuyện được mở đầu bằng cái chết:
……. “Tôi chết vào một ngày đông hàn năm mười bảy tuổi”……
Là câu chuyện về một người
đã chết nhưng đang sống kể lại cuộc hành trình đi tìm giá trị tái sinh trên một
giai điệu tuyệt vời- Hoa tư điệu.
Nàng là công chúa
nước Vệ, vì một lời tiên đoán mà mười sáu năm đầu đời lớn lên nơi thôn dã. Từ
lúc sinh ra nàng đã được đưa đến Thanh Ngôn tông, được Huệ Nhất tiên sinh dạy
dỗ, lớn lên như mọi môn đệ khác trong tông phái, không có đặc quyền của công
chúa, cũng không có mối liên hệ gì với vương cung.
Năm mười bốn tuổi, duyên phận đưa nàng đến với Mộ Ngôn, một chàng trai bí ẩn chỉ trong vòng bảy ngày đã cứu nàng đến hai lần, khiến nàng nghĩ đến chuyện ‘lấy thân báo đáp’. Sau lần gặp ấy, suốt ba năm ròng không lúc nào là nàng không thôi kiếm tìm tung tích của chàng. Tình yêu đầu đời, thanh khiết như mai, theo những ngày tháng bôn ba cũng đâm chồi nảy rễ.
Năm nàng mười bảy tuổi, thái tử Trần quốc Tô Dự dẫn quân chinh phạt, phụ vương nàng nhu nhược đầu hàng. Nàng đứng trên thành cao, trên chỉ trích quốc chủ, dưới chỉ trích ba quân, rồi từ trên thành nhảy xuống tuẫn tiết cùng Vệ quốc. nàng đã đem tính mạng mình hoàn thành bổn phận một công chúa, giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho xã tắc. Chết trong tiếng ai ca tống tiễn nước Vệ, trong tiếng khóc than của tướng sĩ, trong niềm kính trọng của nhiều đời đế vương hậu thế về sau…Nàng đã ra đi vào lúc tuổi xuân đang tươi đẹp nhất, trong một cơn mưa tầm tã. Trước lúc nhắm mắt, vẫn còn mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay thoang thoảng hương mai đang run run vuốt má mình. Hồi ức chập chờn, theo sinh mệnh nàng tàn lụi.
Công chúa Diệp Trăn đã chết.Từ nay, thế gian này chỉ còn Quân Phất.
Những tưởng với chừng ấy nỗi đau Đường Thất sẽ tấu cho chúng ta nghe một điệu Hoa tư của nước mắt, của nỗi buồn rợn ngợp trong tâm hồn.
Nhưng câu chuyện mà tác giả kể không phải là sự suy sụp của một cô gái phải chết vào cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời, không phải là nỗi hận của một công chúa vong quốc, sống trong chuỗi dài của những giấc mơ báo thù, không phải là sự giằng xé của nước mắt, giữa yêu- hận- tình- cừu, yêu hoặc buông tay người cô yêu, không phải là những đêm dài của nỗi đớn đau đẫm máu người khác.
Mà là câu chuyện được kể bằng cái nhìn trong veo
như pha lê nơi thế giới nhiệm màu của tình yêu và lòng biết ơn đối với cuộc đời
này, đã cho nàng được sống lần thứ hai.
Chuyện tình của Mộ Ngôn-Quân Phất vốn không được tác giả miêu tả
không quá nhiều, nhưng lại xuyên suốt qua từng thiên truyện nhỏ. Hai thiên
truyện đầu không có gì đáng kể, từ thiên truyện thứ ba, mối quan hệ của họ được
xác đinh. A Phất bị bắt cóc, Mộ Ngôn đã tìm thấy nàng. Đêm hôm đó, Mộ Ngôn đã
thổ lộ lòng mình.
“Sao. Vậy cô nói xem, A Phất, tại sao người ta sợ?”
“Bởi vì có những thứ muốn giữ gìn bảo vệ”
“Cô nói đúng, đó là lý do tối nay lần đầu tiên tôi đã thấy sợ.”
“Nhưng huynh nói chưa bao giờ huynh sợ…”
“Tối nay tôi rất sợ.”
“Tôi thích em”
“Tôi thích em, A Phất, có phải em cũng thích tôi?”.
“Em nghĩ tình cảm của tôi với em là thế nào? Nếu cả đời tôi chỉ lấy mình em, em có đồng ý lấy tôi?”.
Mộ Ngôn là người có đủ lý trí, cuộc sống đối với chàng là một thế cờ, mọi
nước đi đều được tính toán kĩ lưỡng, không có cái gọi là sai số, cũng không có
vạn nhất. Hình ảnh chàng khác rất nhiều với một Dạ Hoa si tình trong Tam sinh tam thế, nhưng đừng vì lý trí
của Mộ Ngôn mà cho rằng tình yêu của chàng không sâu đâm. Mộ Ngôn yêu, rất yêu
A Phất. Có thể nói, người yêu A Phất nhất là Mộ Ngôn, cùng với thế tử Tô Dự
lý trí là hai bản ngã trong một con người. Có những thứ chàng chẳng thể điều
khiển trong tay. Quân Phất đã đúng, con người ta khi có thứ cần để bảo vệ thì
sẽ lo sợ, vì lo sợ sẽ dẫn đến vạn nhất. Chàng để nàng nghĩ rằng mình là vị
tướng quân nước Trần nào thay đó vì là Tô Dự, người đã tiêu diệt Vệ Quốc. Nếu
chàng biết rằng A Phất đã không còn là Diệp Trăn nữa, chỉ còn là Quân Phất
sống vì bản thân. Nếu có thể cho nàng biết điều ấy bi kịch đã chẳng xảy ra.
Nhưng tôi thực sự yêu Mộ Ngôn, yêu cái cách chàng yêu A Phất.
Khi A Phất không còn thở nữa, chàng bế nàng bái qua bốn cột đình, chính
thức trở thành phu thê.
Khi A Phất rơi xuống vực, chàng nhảy theo.
“Nếu em chết, có phải chàng cũng không sống nổi, cũng muốn đi theo em?”
“Nếu thích tôi, em hãy sống tiếp, ở bên tôi suốt đời suốt kiếp”.
“Nhưng nếu không có tôi, em sợ thì sao? Nếu không muốn cùng tôi ở cõi trần,
hãy để tôi đi cùng em, có được không?”.
“Nhưng tôi sợ. Không có em, tôi sẽ rất sợ”.
Người nói ra câu đó thật sự là Mộ Ngôn? Một Mộ Ngôn luôn điềm tĩnh, Mộ
Ngôn gặp chuyện gì cũng không nao núng? Bắt đầu là sự ngưỡng mộ tài hoa của Văn
Xương công chúa, đến xót thương cho sự ra đi của nàng, biết nàng là Diệp Trăn,
Mộ Ngôn có bao nhiêu dằn vặt. Một lần rồi lại một lần đẩy nàng vào chỗ chết.
Cái vạn nhất vốn không thể xảy ra đã xảy ra. Cuối cùng thì, người duy nhất
khiến Mộ Ngôn rối trí, người duy nhất khiến chàng hy sinh mình chỉ có Quân Phất
mà thôi.
Chàng chẳng còn lý
trí, tỉnh táo khi vắng A Phất.
Vì đâm phải nàng, chàng
đã không thể dùng kiếm được nữa.
Vì nàng, chàng ôm một
linh vị đặt vào ghế hoàng hậu trong lễ sắc phong.
Vì nàng, chàng đến
hang động nơi chàng từng cứu nàng khi xưa, đàn hết các khúc nhạc chàng biết,
chẵn một ngày một đêm, đàn đến tay rướm mau.
Vì nàng, chàng đuổi
theo một con bướm, cơ hồ như muốn giữ nàng lại.
Quân Phất biết tất cả
điều ấy, nàng rơi xuống núi không chết. Thế nhưng viên giao châu trong ngực
từng chút từng chút vỡ nát, nàng chỉ còn hai tháng. Nàng như nhìn thấy kí ức
ngày bé, cô bé chờ chàng suốt 3 năm. Nấp mình nghe chàng gảy từng khúc từng
khúc nhạc, chỉ có thể kìm nén tiếng khóc nấc, không muốn buông tay. Nhưng chỉ
còn hai tháng, thà rằng để chàng quên đi.
Điệu hoa tư cuối cùng
nàng gảy là vì chàng. Vội vã mong người ấy yêu nàng trong mộng, dùng mộng cảnh
để buộc chàng quên nàng.
Mối tình giữa Quân Phất và Mộ Ngôn là mối tình chủ đạo của Hoa Tư dẫn, trải dài từ đầu đến cuối truyện. Có hài hước, có ngọt ngào, có ghen tuông, và có cả đau thương. Hoa Tư dẫn được viết theo lối truyện trong truyện, vì bản thân mỗi một giấc mộng mà Quân Phất dệt đều là một câu chuyện tình đầy cay đắng và tiếc nuối. Qua những mảnh ghép cuộc đời mà Hoa tư điệu nàng tấu, ta thấy nó luôn là khúc ca của hạnh phúc trong cõi vĩnh hằng. Là Tống Ngưng thi cốt hóa thành tro bụi nhưng trong thế giới của giấc mơ cô đã tìm thấy một tình yêu mà hiện thực cô không cách nào có được, Oanh Ca sát thủ có thể bỏ rơi tất cả nhưng lại lưu giữ lại trái tim, là tình cảm không thể lý giải của Cẩm Tước, là Tống Ngưng thi cốt hóa thành tro bụi nhưng trong thế giới của giấc mơ cô đã tìm thấy một tình yêu mà hiện thực cô không cách nào có được…. Cuộc sống của họ quá đau khổ, sống mà không tình yêu chẳng khác nào những linh hồn chết. Nên họ chọn chết mà như sống trong những giấc mơ ngọt ngào nhất cuộc đời. Họ không đủ can đảm như Diệp Trăn. Can đảm tiếp tục sống, đấu tranh để giành lại tình yêu của bản thân.
Cuộc
đời của Diệp Trăn không quá nhiều sự phù phiếm, xa hoa, bon chen tranh đấu, mà
nàng được bảo bọc trong tình yêu thương của sư phụ, sư huynh. Sư huynh nàng tuy
không chín chắn như cái phận vị mà anh ta đang có nhưng Quân Vỹ đã xem Diệp
Trăn như người em chứ không phải là kẻ thù, người thân chứ không phải kẻ xa lạ
như những kẻ là vốn chảy chung dòng máu trong chốn hoàng cung phi nhân tính.
Nên những bất hạnh đến với nàng luôn được nhìn bằng ở khía cạnh bất ngờ nhất,
đây có thể được xem là điều tuyệt vời của Đường Thất. Những nhân vật luôn kể
câu chuyện tràn ngập những nỗi đau của bản thân bằng cái nhìn lãnh tĩnh nhất, bằng
một khía cạnh trong sáng đến lạ thường mà không ai có thể ngờ tới có lẽ vì vậy
mà các nhân vật ấy hay Diệp Trăn luôn có cuộc sống tràn ngập tình yêu thương.
So với nhiều tuyến nhân vật trong các
tác phẩm của Đường Thất Công Tử có lẽ. Mộ Ngôn có lẽ là nhân vật
bình thường nhất.
Chàng không
sống vì những lí tưởng xa vời như việc bảo vệ tam giới của Đông Hoa
hay Dạ Hoa hi sinh thân mình cứu lấy con dân trong Tứ Hải Bát Hoang.
Chàng ích kỳ sống và tự mình đấu tranh cho thứ hạnh phúc nhỏ bé
bên cạnh người mình yêu thương. Có lẽ vì vậy mà đường thất công tử
cũng đã không ngược chàng quá nhiều cho chàng sống một cuộc sống
trọn vẹn nhất.
KẾT:
Mỗi một mối tình, mỗi một cuộc đời của một nhân vật trong Hoa tư dẫn đều mang một ý nghĩa, một thông điệp, một quan điểm riêng của tác giả về cuộc sống và tình yêu, để lại cho độc giả nhiều điều để suy ngẫm. Đường Thất Công Tử có một lối kể chuyện rất độc đáo, vừa cổ điển lại vừa hiện đại, hài hước...Bên cạnh những câu chữ mang đậm phong vị văn thơ cổ của một câu chuyện cổ trang, những lời bình luận và những đoạn hội thoại hài hước, đầy bất của các nhân vật lại mang đến cho người đọc cảm giác hiện đại rất rõ nét. Điều đó khiến cho những câu chuyện tình buồn trong cuốn truyện này được nhìn nhận dưới một góc nhìn khác hơn, không đơn thuần là bi kịch như nhiều truyện khác.
---------
Hôm trước mới nhận một cuốn truyện của bạn nhỏ – một cuốn mình chẳng nhờ mua, bạn nhỏ gửi đính kèm một note ngắn thế này: “Sách đẹp quá nên tôi mua, nhưng mua rồi mới ớ ra chẳng bao giờ đọc nổi những chuyện tình yêu thế này, đọc nửa chừng lại phải dừng. Thôi thì cậu đọc đi, rồi cho tôi ý kiến coi có nên vì sách đẹp mà mua tiếp tập hai.”
Bạn nhỏ gửi cuốn “Hoa Tư Dẫn” của Đường Thất Công Tử. Mạn phép thì mình gọi đó là ngôn tình cổ trang cho ngắn và dễ liên tưởng một chút. Chưa nghe đến tác giả bao giờ nên lên Google kiếm nhanh một cái – đúng là không quen biết haha. Dù sao thì mình cũng mới finish nó hôm nay và định bụng viết vài dòng để bạn nhỏ có cái mà tham khảo.
Rồi, sau đây là phần nhí nhảnh không triết lý.
Cuốn sách có mở đầu khá rắc rối: công chúa Diệp Trăn tuẫn tiết theo Vệ quốc sắp mất vào tay giặc, cô gái Quân Phất và chuyện cô đã gặp chàng trai hào hoa mà cô đem lòng yêu ra sao, cô gái này thật ra chính là Diệp Trăn. Tiếp theo là một loạt những chuyện lằng nhằng khác như Diệp Trăn chết đi rồi sống lại thế nào, Hoa Tư Dẫn là một năng lực đặc biệt đi vào cõi mơ ra sao, hành trình sử dụng Hoa Tư Dẫn của Quân Phất và những gặp gỡ của cô gái, những số phận cô đi qua. Nói chung là dài hơi và mình cũng chẳng định preview gì hết.
Nhận xét chung sau khi đọc xong là, mình vẫn đi vào lối mòn cũ của bản thân, đọc truyện bao giờ cũng thích nhân vật phụ hơn nhân vật chính, vậy nên mình thích anh chàng Quân Vỹ hơn Mộ Ngôn, quan tâm cô em Cẩm Tước hơn cô chị Oanh Ca, và cảm thấy không thích ứng lắm với sự vặn vẹo của nữ chính Quân Phất. Chắc tại đọc đam mỹ nhiều hơn ngôn tình nên mình thấy sự triết lý và vặn vẹo của Quân Phất khá phi lý, dường như cô gái đó chỉ có nhiệm vụ chính là đọc lại lời sâu ý xa của tác giả hơn là bản thân cô ấy – ý mình là cô ấy khá Mary Sue. Nếu cô ấy là con trai, một bạn thụ vặn vẹo mình sẽ thấy xuôi hơn nhưng đó lại là một cô công chúa (tuy thời gian sống trong cung ít nhưng well anyway *nhún vai*…). Thêm nữa là mình thấy mệt với sự love–struck của cô nàng, mọi chuyện tình yêu cô ấy đều liên tưởng tới cô và Mộ Ngôn – chuyện đó lặp đi lặp lại, mình bị chán.
À nha, theo nhận xét mình đọc loanh quanh trên mạng thì “Hoa Tư Dẫn” là những bản đàn buồn và đẹp và nên thơ. Bạn nhỏ nói với mình bạn nhỏ không thấy thế. Mình hiểu được tại sao. Thật ra là vì bạn nhỏ chưa đọc hết cả cuốn sách, bạn mới đọc phần vặn vẹo của cô nàng nữ chính, mà phần đó mình chẳng thấy có gì thơ mộng hoa lá buồn thương cả, mình chỉ thấy Quân Phất rất có hứng thú xem chuyện chăn gối của người ta và luôn bứt rứt với việc… đi vệ sinh. Những người yêu cầu Quân Phất gảy Hoa Tư cho họ, câu chuyện của những người ấy mới thật sự đẹp và buồn. Vì vậy mình khuyên bạn nhỏ hãy đọc hết, bất chấp bạn có định mua tập tiếp chăng.
Sau rốt, trước khi kết thúc đoạn tán nhảm về những nhân vật chính và tiến tới bàn luận hai phần “Tận kiếp phù du”, “Thập Tam Nguyệt”, mình xin đưa ra một suy đoán, Mộ Ngôn chính là Tô Dự ấy.
Đây là phần bắt đầu triết lý. Vì mình ngồi triết lý nên không tóm tắt truyện nữa.
Về “Tận kiếp phù du”.
Thật ra chuyện bi tình của Tống Ngưng là một kiểu tình ái tiểu thuyết điển hình, giống như “Nàng tiên cá”, người đáng lẽ được hoàng tử lựa chọn, cuối cùng lại chịu sự xa lánh từ chàng ta, phải đau khổ và thống hận. Tống Ngưng, nàng đã yêu Thẩm Ngạn nhiều như thế, đã chấp nhận sẽ hy sinh tất cả cho người mình hằng nhung nhớ, nhưng nàng đến chậm một bước, hoặc thật ra là ông trời sắp xếp cho nàng bước lệch một bước, để nàng ấy rời đi vào thời khắc đáng lẽ nên ở lại. Phải chăng ta nên nghĩ Liễu Thê Thê thật trơ tráo, thật ác độc vì nẫng tay trên tình yêu kẻ khác? Nhưng mà tôi thấy tình yêu chính là như vậy. Không phải anh yêu người ta bao nhiêu, anh vì người ta bao nhiêu, mà là anh đến trước hay sau, anh đến có đúng thời điểm hay không. Vì tình yêu là thứ bất thường biến động như thế, nó chỉ kéo dài vài năm, nó chẳng bao lâu và chẳng nên mang ra hứa hẹn. Giả như người xuất hiện lúc Thẩm Ngạn mở mắt không phải Thê Thê mà là cô nào đi nữa, đau khổ của Tống Ngưng vẫn xảy ra.
Vậy nên, điều kinh khủng nhất trong chuyện tình bi kịch này, chính là cố chấp. Cả Tống Ngưng, cả Thẩm Ngạn, đều cố chấp đến mệt mỏi. Tống Ngưng thì cố chấp yêu một tượng đài, giống như những cô gái mới lớn đều yêu thích những chàng trai họ thấy ngầu và hay ho, thực chất Thẩm Ngạn cũng chỉ là một gã ngầu và hay ho với Tống Ngưng. Vì vậy lại nói, nếu không phải Thẩm Ngạn đánh bại Tống Ngưng năm đó, mà là một gã mù dở đánh bại nàng, chẳng phải nàng vẫn có thể đem lòng yêu gã sao? Không bởi Thẩm Ngạn là ai, Thẩm Ngạn tính tình ra sao, chỉ vì Thẩm Ngạn đã đến vào lúc ấy, hành động như vậy – thế thôi.
Mà tính cách của Tống Ngưng chính là cố chấp. Một cô gái cứng đầu và cố chấp. Nàng có tự tôn quá cao, hoặc nó chẳng cao thế, nhưng khi cưới vào nhà họ Thẩm để bị từ chối phũ phàng, thì tự tôn đắp thành đắp lũy cao ngất nhằm bảo vệ nàng: vậy nên đối diện Thẩm Ngạn, Tống Ngưng ra vẻ khốc lãnh, giẫm đạp mọi sự ủy mị. Nàng ngay từ đầu đã không nói những lời yêu thương. Mà con người, nếu không thẳng thắn nói chuyện, thì sẽ không bao giờ thông suốt. Chính vì không thông suốt, nên Thẩm Ngạn nữa, chàng ta chẳng phải đã yêu Tống Ngưng đấy ư, nhưng cũng không minh bạch được, cũng vì đoán mò lòng dạ nhau mà kiệt quệ cả.
Bởi thế xét ra, Tống Ngưng là nạn nhân của vận mệnh éo le nhưng nàng cũng là kẻ gây ra bi kịch ấy. Nàng đã cố chấp thì chỉ còn nước theo tới cùng. Mà theo tới cùng là chết. Có lẽ ít nhất người con gái ấy đã có một giấc mộng đẹp để an nghỉ.
Cá nhân tôi cảm thấy sự vật vã và tỉnh ngộ của Thẩm Ngạn cuối truyện là khá thừa thãi. Từ đầu chàng ta vốn đã là một kẻ mờ nhạt, hành động lỡ dở ba phải thì cứ thế đến hết đi: không chắc tới, người đọc càng khỏi phải bận tâm số phận chàng. Có lẽ Đường Thất Công Tử muốn tặng Tống Ngưng một chút hạnh phúc muộn màng, hoặc ngược lại, muốn đẩy câu chuyện lên mức bi kịch cao hơn – kiểu bi tình luẩn quẩn như Romeo và Juliet. Lý do nào chăng nữa, một nhân vật ban đầu vốn ít xuất hiện nay lại than khóc vào phút cuối, cũng là sự chen ngang đường đột và hơi hoang đường.
Trong “Thập Tam Nguyệt”, có hai nữ chính Oanh Ca và Cẩm Tước (thật ra một là chính một là thứ chính rất phụ thôi ). Hai chị em sinh đôi, giống hệt nhau.
Với tôi, Oanh Ca là một cô gái có cuộc sống. Không phải là một cô gái hạnh phúc hay bất hạnh, mà là “có cuộc sống”, vì đơn giản là cuộc sống bao gồm cả đau khổ và niềm vui. Mừng cho Oanh Ca vì nàng đã hưởng những yêu thương bên Dung Viên, nhưng mừng nữa là nàng từng đau khổ tan nát một lần dưới tay Dung Tầm. Ít nhất đớn đau ấy đã khiến tình cảm giữa Dung Viên – Oanh Ca sâu đậm, đẹp đẽ hơn.
Thật ra tôi có thói quen đau buồn cho những nhân vật phụ. Câu chuyện về Cẩm Tước rất ít chi tiết và vụn vặt, thực chất cô gái ấy xuất hiện chỉ như thứ công cụ để tác giả tăng sự bi kịch cho Oanh Ca. Nhưng tôi thích nghĩ về Cẩm Tước song hành với sự xuất hiện của Oanh Ca. Tôi thích nghĩ rằng Cẩm Tước yêu thương chị mình hơn ai hết, Cẩm Tước chẳng dụng tâm tổn thương ai cả – Cẩm Tước chỉ là một cô gái lớn lên trong bần hàn song vẫn giữ được nụ cười thiện lương. Rồi Cẩm Tước gặp Dung Tầm và bị kéo vào thứ tình cảm đầy lý trí rối rắm của Dung Tầm, rồi nàng lại lỡ đem lòng yêu gã đàn ông ấy, và sau đó chỉ có dằn vặt, dằn vặt, dằn vặt.
Cẩm Tước biết về tình cảm chị mình dành cho Dung Tầm, Cẩm Tước biết về sự vô tình của Dung Tầm, chắc chắn Cẩm Tước cũng đọc vị được tình cảm của Dung Tầm. Chắc chắn Cẩm Tước hiểu, gã vương gia hào hoa dịu ngọt với mình kia, chỉ coi nàng như một thứ thay thế, một thứ an toàn để sử dụng, một hiện thân phù hợp cho hình ảnh Oanh Ca trong đầu gã. Và vì tôi tin Cẩm Tước biết tất cả, nên mới thấy thương cho Cẩm Tước bao nhiêu. Từ ngày nhập nhủ Bình hầu vương, Cẩm Tước bắt đầu cuộc sống làm cái bóng cho chị gái. Làm cái bóng của Oanh Ca trước mắt Dung Tầm, sống dưới cái tên của Oanh Ca, chết với cái tên của Oanh Ca – thế nhưng, thế nhưng, vậy mà Dung Tầm vẫn không chọn cho nàng sống. Dầu cho Cẩm Tước chẳng mong thoát khỏi giới mộng, muốn trốn tránh hiện thực đầy tiếc hận chăng nữa, thì vì sao Dung Tầm vẫn không đặt nàng vào mắt? Vì sao Dung Tầm vẫn chọn Oanh Ca?
Có một đoạn (gần như kết của phần truyện này), tôi xin trích dẫn, tất nhiên theo bản dịch của Nguyễn Thành Phước mà tôi đã được đọc: “…mọi người cầu được ước thấy, Dung Viên muốn Oanh Ca sống, cô ấy đã sống. Dung Tầm muốn có Oanh Ca, giờ họ đã ở bên nhau. Oanh Ca muốn có Dung Viên, trong ý thức cô quả thực đã có Dung Viên. Giống như một giấc mộng Hoa Tư viên mãn…”
Bạn tôi nói, Cẩm Tước muốn sửa chữa sai lầm bằng cách giết Dung Tầm trong mơ, nàng đã giết được Dung Tầm. Nhưng mà, có lẽ cũng không phải vậy. Thật ra Cẩm Tước ước được yêu Dung Tầm trong nhẹ nhõm, và có thể còn được Dung Tầm yêu thật lòng nữa. Điều đó Cẩm Tước chẳng bao giờ có cả. Dù cho đánh đổi một mạng. Thôi được, dẫu sao nàng cũng đã lựa chọn, tôi cũng không muốn bàn thêm.