Cuộc sống của người lớn như ngồi trong một chiếc tàu lửa, mặc nhiên đi về phía trước mà đôi khi bản thân không biết đang tìm kiếm điều gì. Giữa hàng vạn những chuyện mệt mỏi trong cuộc sống, đôi lúc bạn không còn đủ sức để mở lòng mình và sẻ chia với mọi người xung quanh. Và khi ấy, ai cũng mong một lần được bé lại, thả mình nhẹ trôi bên tiếng ru của mẹ và kỷ niệm chơi đùa cùng đám bạn mỗi chiều. Mang trong mình câu hỏi “Ai rồi cũng phải lớn lên, nhưng mấy ai có thể trẻ lại như thuở ban đầu?”, Jun Phạm đưa bạn đọc đến với “Xứ sở miên man” để tìm kiếm câu trả lời cho con đường trở về với niềm vui trong dáng vẻ của một đứa nhỏ được yêu thương, che chở.
“Xứ sở miên man” là cuốn sách dành cho thiếu nhi với tất cả sự hồn nhiên trong câu từ, vun vén trí tưởng tượng diệu kỳ và làm thế giới nở đầy sắc hoa rực rỡ trong mắt mỗi em nhỏ. Hình bóng cô bé Mì Gói đắm mình nơi các bức vẽ xinh, tự mình sáng tạo ra một thế giới trong mơ nhiệm màu với các nhân vật đàn cá đầu mèo, tộc Huỳnh Điệp, nông trại của những phú bà rau củ, chú Cuội… Jun Phạm tỉ mỉ xây dựng vùng đất đầy thi vị, khiến trẻ em thích thú khi từ trên trời rơi xuống những thiên thạch đẹp mắt hay từ dưới đất mọc lên như đóa hoa rực rỡ, ngỡ như giấc mơ ngay đời thực. Nhân vật Tò He có nói rằng: “Mơ hay thực cũng phụ thuộc vào cách suy nghĩ của chúng ta. Trẻ con vẫn sống ở thế giới thực, nhưng chúng vẫn luôn mơ mộng đó thôi. Và quan trọng là chúng vẫn rất hạnh phúc.”
Chính từ khung cảnh đáng yêu trong trí tưởng tượng trẻ thơ đó, cuốn sách này cũng dành cho tất cả người lớn từng là những đứa trẻ mộng mơ, đã bỏ quên tình yêu chính mình giữa bộn bề cuộc sống. Dù muốn hay không thì con người ai cũng phải trải qua giai đoạn trưởng thành một lần trong đời. Những khuôn khổ, rào cản, trách nhiệm, bổn phận, hay những phán xét, quy định chẳng phải là chiếc lồng giam vô hình khiến cho chúng ta từng ngày kiệt quệ đi sao.
“Khôn lớn thật đáng sợ!”
“Cái gì cũng có cái giá của nó. Sự trưởng thành tuy hơi buồn một chút vì ta phải hy sinh những điều thật thân thương, nhưng con có quyền chọn giữ lại hay bỏ đi mà. Đúng không?”
Thế giới “Minamun” bay bổng, diệu kỳ giúp bạn sống chậm lại giữa dòng đời vội vã để cảm nhận bao điều tuyệt diệu nhỏ bé xung quanh mình, ngay cả nỗi đau. Từng dòng suy nghĩ của nhân vật ông Thảo trên hành trình khám phá vùng đất này như tan chảy vào ánh nhìn của bạn đọc, nhỏ giọt rơi trên áo và cơ thể bạn, nhẹ nhàng mang tấm vé quay về tuổi thơ với hàng nghìn tia sáng kỷ niệm rất đỗi dịu dàng chữa lành trái tim bạn.
Chìm vào những trang sách, chúng ta đón nhận vô vàn điều bất ngờ trên cuộc hành trình khám phá xứ sở miên man của ông Thảo và chú Tò He bằng mọi giác quan, hương vị hạnh phúc trên từng đầu ngón tay khi chạm vào tâm hồn các nhân vật vô cùng trong trẻo nhưng không kém phần nhạy cảm. Bạn nhận ra chúng ta cũng giống ông Thảo, không có quyền được bé mãi, nhưng có quyền lựa chọn quên những mộng mơ hay gìn giữ nó để nuôi dưỡng bình yên sau khi trải qua nhiều tổn thương ở đời.
Hãy cùng Jun Phạm và “Xứ sở miên man” tìm về nơi bình yên cho tâm hồn, nhìn lại những yêu thương, dũng khí sống hạnh phúc theo cách riêng mình mà bạn vô tình lãng quên sau bao ngày tháng chạy miệt mài vì hai chữ “trưởng thành” nhé!
Xem thêm

“Cuộc đời của kẻ lớn khôn khiến cho cậu mất niềm tin vào nhiều thứ.”
Đọc Xứ sở Miên Man - Nơi nỗi buồn dễ dàng được xoa dịu bằng những điều giản đơn. Đây là câu chuyện của Mì Gói – một cô bé nhỏ nhắn sống giữa thế giới thực dụng của người lớn, nhưng lại mang trong mình một tâm hồn rực rỡ và trong veo.
Cuốn sách mở ra một thế giới tưởng tượng đầy màu sắc với những nàng tiên khổ qua, xe đò ốc sên, tàu ngầm mặt trăng,… và quái dị nhất là khoanh cá thu to biết bay, dẫn theo đàn cá thu nhỏ lơ lửng trong không trung. Hình ảnh ấy ngô nghê, dễ thương đến nỗi khiến mình phải bật cười tại lúc nhỏ mình cũng từng như vậy, chẳng biết cá thu hình thù ra sao, chỉ thấy mẹ hay kho cá thành khoanh.
“Nếu bắt buộc phải giữ lại một thứ sau khi vứt đi tất cả... thì đó chính là sự ngây thơ.”
Không nghĩ cuốn sách về thần tiên mà lại logic thật sự. Mỗi nhân vật, mỗi lời nguyền trong Xứ sở Miên Man đều có lý do để tồn tại, kết nối chặt chẽ từ đầu đến cuối. Đó là điểm đặc biệt khiến truyện cổ tích này không chỉ để “kể cho con nít nghe”, mà còn để người lớn suy ngẫm.
Một hình ảnh khiến mình ấn tượng là việc người bố người đã từng đưa những cây bút màu đầu tiên cho Mì Gói. Ông từng tự hào khi thấy con vẽ nên vườn hoa, bãi biển, mặt trời... Nhưng rồi vì guồng quay mưu sinh, ông dần trở nên lạnh nhạt, cáu gắt với thế giới mộng mơ ấy. Đúng là có những điều ta từng tự hào, rồi chính tay ta chán ghét nó lúc nào không hay. Sự chiêm nghiệm này mình có vì thấy trong tình yêu, nhiều người tự hào về nhau vì những đức tính đó nhưng dần dần chính nó lại làm mình khó chịu.
“Có những mục tiêu rất lớn lao để vội vàng theo đuổi, nhưng không phải vì thế mà ta lại bỏ qua những điều khiến mình mỉm cười vu vơ.”
Jun không tô hồng nỗi buồn, cũng không giả vờ xoa dịu. Anh để nó tồn tại như một phần tự nhiên của đời sống. Như chi tiết tên khổng lồ to như một ngọn núi bị chôn vùi trong lớp băng lạnh – hình ảnh ẩn dụ cho người bố lầm lũi với cơm áo gạo tiền. Nhưng cuối cùng, khi được đánh thức bởi trái tim đứa con, hắn cũng tan chảy lớp băng, mang mùa xuân về cho Xứ sở Miên Man. "Trái tim của cậu ấy bắt đầu ấm nóng hơn làm tan chảy hết băng tuyết! Giờ đây xứ sở băng giá đã có mùa xuân ấm áp rồi!"
Và đến cuối cùng mình chợt hiểu ra. "Chúng ta đều là những người lớn đang học cách ngu ngốc mà."