Xuân Diệu đã từng viết: “Làm sao sống được mà không yêu/Không nhớ không thương một kẻ nào.” Đúng vậy dù cuộc sống có diễn ra như thế nào đi chăng nữa thì chắc hẳn ai cũng mang lòng tương tư về một ai đó. Nếu bạn đã từng trải qua một mối tình nào đó, ắt hẳn bạn sẽ thấy tình yêu đem lại cho cuộc sống một màu sắc riêng biệt hơn bất kỳ một cảm xúc nào khác, có thể là vui vẻ, buồn đau hay nhớ nhung da diết, tình yêu là một gia vị khiến cuộc sống trọn vẹn hơn. Nhưng khi kết thúc một mối tình bạn có từng luận ra những quy luật chân thật của nó, bạn có ngẫm lại những kỉ niệm, cảm xúc và bạn có cảm thấy hoài niệm khôn nguôi? Nếu bạn mang trong mình những cảm xúc đó thì đó chính là bạn đang đặt mình vào “dấu chấm lửng” , mặc dù mọi thứ đã chấm hết. Còn nếu bạn đang chơi vơi không xác định được cảm xúc của mình thì tôi nghĩ cuốn sách “Luận Về Yêu” của tác giả Alain de Botton là dành cho bạn. Cuốn sách này chứa đựng chính xác những gì lâu nay chúng ta muốn biết về tình yêu, những khía cạnh phân tích của tác giả về chính mối tình thời trẻ của mình, chắc chắn sẽ giúp chúng có thêm nhiều góc nhìn về tình yêu.
1. Có một câu ngạn ngữ Ả rập nói rằng tâm hồn chuyển động với tốc độ của con lạc đà. Trong khi hầu hết chúng ta bị dẫn dắt bởi những nhu cầu ngặt nghèo về thời gian biểu và nhật trình, tâm hồn ta – bàn tọa của con tim – vẫn đeo đuổi đằng sau ta một cách hoài nhớ, mang theo gánh nặng của ký ức. Nếu như mỗi cuộc tình đều chất thêm một sức nặng nào đó lên lưng con lạc đà, chúng ta có thể trông đợi tâm hồn chậm đi tương ứng với tầm quan trọng của gánh nặng tình ái. Khi rốt cuộc có thể rũ bỏ gánh nặng vụn nát của ký ức mình, Chloe đã gần như giết con lạc đà của tôi.
2. Từ khi cô ra đi tôi đã mất hết khao khát đồng hành cùng hiện tại. Tôi sống trong hoài nhớ, tức là với một dẫn chiếu thường hằng tới cuộc đời tôi khi còn ở bên cô. Đôi mắt tôi chẳng bao giờ thực sự mở ra, chúng vẫn nhìn về phía sau và vào bên trong ký ức. Đáng lẽ tôi nên ước trải qua phần đời còn lại đi theo con lạc đà, lang thang qua những đụn cát của năm qua, dừng lại ở những ốc đảo quyến rũ để trổ lá qua hình ảnh của những ngày hạnh phúc xưa. Hiện tại không có gì neo giữ tôi, quá khứ đã trở thành thì duy nhất có thể cư trú. Liệu hiện tại có thể đóng vai trò gì bên cạnh quá khứ, hay chỉ là lời nhắc chế giễu về người vắng mặt? Liệu tương lai có thể chịu đựng một sự thiếu vắng khác còn cay nghiệt hơn?
3. Khi nhấn chìm mình trong ký ức, tôi thỉnh thoảng không thể nhìn vào hiện tại mà không có Chloe, mang ảo giác rằng cuộc chia tay chưa hề diễn ra và hai đứa vẫn ở cùng nhau, như thể tôi đã có thể gọi điện cho cô ấy bất cứ lúc nào và rủ đến Odeon coi phim hay đi bộ qua công viên. Tôi sẽ bỏ qua chuyện Chloe quyết định đến ở cùng Will trong một thị trấn nhỏ ở miền Nam California, tâm trí tôi sẽ chuyển từ việc báo cáo sự thật sang một huyễn tưởng về những ngày điền viên chỉ có niềm vui và tiếng cười. Rồi bất thình lình, thứ gì đó sẽ mạnh bạo ném tôi trở về hiện thực không có Chloe. Điện thoại sẽ đổ chuông và trong lúc đến nhấc máy tôi sẽ để ý (như thể lần đầu tiên, với trọn vẹn niềm đau của lần đầu nhận ra) chỗ Chloe thường để lược chải tóc trong phòng tắm lúc này trống trơn. Và sự thiếu vắng cái lược sẽ như một nhát dao găm vào tim, một lời nhắc không thể đương nổi rằng cô đã ra đi.
4. Khó khăn của việc quên cô được nhân lên bởi sự sống sót của quá nhiều thứ ở thế giới bên ngoài mà chúng tôi đã chia sẻ cùng nhau, và cô quấn bện ở trong đó. Cái ấm nước nằm trong bếp sẽ chợt phà ra ký ức về Chloe, lọ sốt cà chua ở kệ siêu thị có thể bằng một mối liên hệ lạ lùng nào đó nhắc tôi về một cuộc shopping tương tự vài tháng trước. Lái xe qua cầu vượt Hammersmith vào một tối khuya, tôi nhớ mình đã lái dọc con đường này vào một đêm mưa tương tự nhưng với Chloe ngồi ở bên cạnh. Sự sắp đặt những chiếc gối trên sofa của tôi gợi lên cách cô gối đầu lên chúng mỗi khi mệt mỏi, cuốn từ điển trên kệ sách của tôi là lời nhắc về giáo hức tra những từ mà cô không biết. Vào những lúc nào đó trong tuần khi ngày xưa chúng tôi làm những việc đó cùng nhau, có một mối song hành khổ sở giữa quá khứ và hiện tại: sáng thứ Bảy sẽ gợi lại những buổi tham quan phòng tranh,
tối thứ Sáu là các club nào đó, tối thứ Hai là các chương trình truyền hình quen thuộc…
5. Thế giới hữu hình không cho phép tôi quên. Cuộc đời còn tàn độc hơn nghệ thuật, bởi nghệ thuật luôn cam đoan rằng những thứ xung quanh hữu hình phản ánh tình trạng tâm thần của các nhân vật. Nếu như ai đó trong một vở kịch của Garcia Lorca nhận xét bầu trời xuống thấp, tối tăm và xám xịt như thế nào, điều này không còn là một sự quan sát thời tiết ngây thơ nữa mà là một biểu tượng của trạng thái tâm lý. Cuộc đời không đem lại cho ta những dấu hiệu thuận lợi như thế - một cơn bão đang tới, và từ xa vật báo hiệu của cái chết và sự sụp đổ, trên đường đi của nó, một người khám phá ra tình yêu và chân lý, sắc đẹp và hạnh phúc, cơn mưa không ngớt đập vào cửa sổ. Tương tự, trong một ngày hè nắng đẹp, một chiếc xe đạp bỗng chốc mất kiểm soát trên con đường ngoằn ngoèo và đụng vào cây làm các hành khách trong đó thiệt mạng.
6. Thế giới bên ngoài không chạy theo những tâm trạng bên trong tôi, các tòa nhà làm nền cho câu chuyện tình của tôi và nơi cảm xúc xao động của tôi khởi phát, lúc này lại không chịu thay đổi bộ dạng để phản ánh trạng thái bên trong tôi. Cũng những cái cây xếp dọc con đường dẫn đến Điện Buckingham, cũng những căn nhà trát đá rửa nằm trước đường phố tấp nập, cũng cái hồ Serpentine chảy qua công viên Hyde, cũng bầu trời mang màu xanh sứ, cũng dòng xe chạy qua cùng những con đường ấy, cũng các cửa hàng bán cùng những món đồ cho cùng bằng ấy người.
7. Sự từ chối thay đổi này nhắc nhở tôi rằng thế giới là một thực thể vẫn sẽ tiếp diễn bất kể tôi đang yêu hay không yêu, hạnh phúc hay không hạnh phúc, sống hay chết. Không thể trông đợi nó thay đổi cách biểu hiện dựa theo tâm trạng tôi, và những khối đá tạo nên những con đường của thành phố cũng không màng xem xét chuyện tình của tôi. Mặc dù chúng đã tỏ ra hạnh phúc để hòa nhập với niềm hạnh phúc của tôi, chúng vẫn còn nhiều việc khác để làm thay vì tan nát như chuyện đã ra đi.
8. Rồi không thể tránh khỏi, tôi bắt đầu quên Chloe. Vài tháng sau lần chia tay với cô, tôi đi bộ trong lòng London nơi cô từng sống và nhận ra suy nghĩ về cô đã không còn thống khổ như trước, tôi còn thấy mình không chủ yếu nghĩ về cô (mặc dù đây chính xác là nơi cô ở), mà về cuộc hẹn của tôi với một ai trong khách sạn gần đó. Tôi nhận ra ký ức về Chloe đã tự trung hòa và trở thành một phần của lịch sử. Tội lỗi cùng đi theo sự lãng quên này. Sự vắng mặt cô không còn làm tôi đau, điều làm tôi đau là mối dửng dưng của tôi với chuyện đó. Việc quên, tuy bình thản, cũng là lời nhắc nhở rằng tôi đã không chung tình với những gì một thời tôi đau xót nắm giữ.
9. Mong muốn tái chinh phục bản thể gia tăng, những thói quen mới được tạo ra và căn tính không chứa đựng Chloe được thành lập. Căn tính của tôi từ lâu đã xoay quanh chữ “chúng tôi”, vì thế để quay trở lại cái “tôi” bao hàm cuộc khám phá toàn diện bản thân. Phải mất một thời gian dài để hàng trăm mối liên kết mà Chloe và tôi đã tích lũy cùng nhau mới mờ dần đi. Tôi phải sống với chiếc sofa của mình nhiều tháng trước khi hình ảnh cô nằm đó trong bộ đầm ngủ được thay thế bằng một hình ảnh khác, một người bạn nằm đọc sách trên đó, hoặc áo choàng của tôi vắt qua. Tôi phải bước qua Islington vô số dịp trước khi có thể nhớ
rằng Islington không chỉ là quận Chloe ở, mà còn là nơi hữu ích để đi chợ hay ăn tối. Tôi đã phải ghé thăm lại hầu như mọi địa điểm hữu hình, nghĩ lại mọi đề tài nói chuyện, mở lại mọi bài hát và thực hiện lại mọi hoạt động mà cô ấy và tôi đã chia sẻ nhằm tái chinh phục chúng cho hiện tại, để giải tỏa những mối liên kết trong chúng. Nhưng dần dần tôi đã quên..
10. Quãng thời gian của tôi với Chloe tự động gấp lại, giống như chiếc đàn accordion khi ép vào. Chuyện tình tôi giống như một tảng băng dần tan chảy khi tôi mang nó qua hiện tại. Quá trình ấy giống như một máy ảnh phim chụp hàng nghìn khung hình một phút, nhưng lúc này loại bỏ hầu hết, chọn lựa dựa theo những huyễn tưởng huyền bí, để lấy một khung hình nào đó vì một trạng thái cảm xúc đã đông tụ xung quanh. Giống như một thế kỷ bị giảm trừ và biểu tượng hóa bằng một giáo hoàng hay quốc vương hay trận chiến nào đó, chuyện tình tôi tự tinh giản thành một vài thành tố biểu tượng (ngẫu nhiên hơn cách chọn của các gia, tuy cũng chọn lọc không kém): khuôn mặt Chloe khi chúng tôi hôn lần đầu, mái tóc mượt mà vương trên cánh tay cô, hình ảnh cô đứng đợi tôi trước cửa ga Liverpool Street, áo pull màu trắng, cách cố cười khi tôi kể chuyện cười về người Nga trên một chuyến tàu qua đất Pháp, cách cố vuốt tóc…
11. Con lạc đà trở nên nhẹ hơn mỗi ngày, liên tục giữ những ký ức và tấm hình ra khỏi lưng, làm chúng bay tản mác trên nền sa mạc và để cho cơn gió chôn vùi trong cát, và dần dần con lạc đà trở nên nhẹ tới nỗi nó có thể đi nước kiệu và thậm chí nước đại theo một cách lạ lùng – cho tới một ngày, trong một ốc đảo nhỏ gọi là hiện tại, con sinh vật mệt lử cuối cùng cũng bắt kịp phần còn lại của tôi.
Lời kết
Khi chúng ta đem lòng yêu một ai đó thì chắc chắn để bước ra cái bóng của tình yêu sẽ mất một thời gian không hề ngắn. Nhưng dù sao mọi thứ vẫn luôn luôn phải tiến lên về phía trước, dù tình yêu dẫu đẹp nhưng nó sẽ chỉ là những kỉ niệm mà thôi. Chúng ta đừng mãi đắm chìm trong những hạnh phúc không còn thuộc về mình, nhưng cũng đừng bỏ đi một cách phũ phàng. Mỗi mối tình sẽ cho ta những cảm xúc, bài học khác nhau và khi bạn đủ hiểu về mọi thứ bạn sẽ có thể tìm thấy tình yêu đích thực của mình, cho nên chúng ta hãy tận dụng tuổi trẻ để trải nghiệm thật nhiều những hương vị cuộc sống, đừng ngần ngại để yêu, đừng sợ vấp ngã.
Review chi tiết bởi: Quỳnh Anh - Bookademy
Hình ảnh: Quỳnh Anh - Bookademy
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Tôi phát hiện ra rằng tôi không biết nhiều về bản thân mình, nhưng tôi đã không quyết định liệu điều này có tốt hay xấu... bạn sẽ mong đợi rằng càng lớn lên bạn sẽ tìm thấy câu trả lời để giải quyết ít nhất một nửa số bí ẩn Điều đó kiểm soát vũ trụ của bạn. Bạn giải quyết một số, nhưng, ngay lập tức, đằng sau chúng, mười suy nghĩ khác xuất hiện, giống như trong những câu chuyện cổ tích... và vì vậy, bạn lấy nó ngay từ đầu, không ngừng, không mệt mỏi. Tôi là ai? Với câu hỏi này, Botton chỉ đặt một lớp sương mù mới, vượt ra ngoài tất cả sự chắc chắn của bạn, cho đến bây giờ. "Nếu được đồng ý với chính mình được coi là tiêu chí thiết yếu của tính cách đạo đức, thì sự quyến rũ khiến tôi thất bại trong bài kiểm tra đạo đức." Làm thế nào, và khi nào - bạn thiếu tính xác thực? Và có bao nhiêu người trong chúng ta thay thế câu hỏi "Tôi là ai" bằng "tôi là ai cho cô ấy/anh ta"? Rốt cuộc, Botton nói với bạn rằng trái tim của bạn không thoải mái và đủ mù quáng để đưa nó ra ngoài, với cùng nhận thức về sự mất mát của sự sáng suốt, và từ đó, từ một điểm trở đi, - về tính xác thực. Chắc chắn, những cuốn sách có thể định hình bạn, âm nhạc bạn nghe. Nhưng danh sách các cuốn sách vẫn tiếp tục, bạn đọc tiếp, tin rằng bạn sẽ tìm thấy, sau tất cả - một câu trả lời. Bạn biết có một cuốn sách khác trên kệ, và do đó - một tìm kiếm mới. Với Botton, tôi thấy việc tháo dỡ cơ chế của tình yêu; "Bạn đã xây dựng" tôn giáo mới "của bạn - khi bạn yêu, trên cơ sở sai lầm." - Anh ấy nói. Bạn phát hiện ra rằng quy tắc tán tỉnh đầu tiên là những gì được nói, không bao giờ là những gì được nghĩ. Nhưng, Botton có đúng không? Có lẽ chúng ta chỉ phá vỡ quy tắc, khi chúng ta nhận thức được tính xác thực mà chúng ta đã từ bỏ. Nếu, trong thực tế, bạn không yêu, đối mặt với một ly rượu vang, điều đó có nghĩa là bạn chưa làm rung chuyển sự hoài nghi của mình, trong trường hợp này bạn có thể bắt đầu viết một cuốn sách như một lời hồi đáp tới Alain de Botton.