Để yên cho bác sĩ hiền
là một cuốn sách được viết bởi BS. Ngô Đức Hùng. Vì vậy văn phong cũng như ngôn
từ của cuốn sách rất giản dị, dễ hiểu. Khi đọc cuốn sách các bạn sẽ hiểu thêm về
ngành Y, về công việc của những bác sĩ và cả về cuộc đời của bác sĩ Ngô Đức
Hùng. Cuốn sách là sự hội tụ đầy đủ của cảm xúc từ hài hước, dí dỏm đến những
phút giây cảm động. Và cuốn sách cũng sẽ cho các bạn những góc nhìn cuộc sống của một nhà Y.
"Mình không
thích ngành Y
Đây là định kiến
bất di bất dịch cho đến tận bây giờ. Lý do thì muôn vàn và chẳng ai dại gì lôi
cái xấu ra để chê bai chuyện mình cả. Vì
loài người, một cách cố hữu, luôn tìm mọi cách che đậy một cách lộ liễu những
khuyết điểm xấu xa của mình., đồng thời thổi phồng những khía cạnh tốt đẹp lên
một cách thái quá. Không thích mà không biết duyên nợ thế nào, mình lại đi theo
nó".
...
"Rồi mẹ mất
vào một chiều khi mình đang ngoài Hà Nội. Mãi sau này khi ngồi uống trà buổi sáng
với bố, mình hỏi: "Tại sao lúc ấy không gọi con về?". Bố thở dài:
"Mẹ muốn ra đi một cách thanh thản". Mình nghiệm ra rằng, cuộc đời mỗi con người là những chuyến đi gập
ghềnh đầy nuối tiếc, đầy dự định dang dở và người ta không cam tâm bước lên nó.
Họ đi với đôi mắt khép hờ. Có những chuyến đi khác trên con đường vạch sẵn, dù
không đến được cuối hành trình thì bước chân vẫn nhẹ nhàng. Bởi họ có niềm tin,
một giấc ngủ say không vương vấn như cuộc đời cho ta thế.
...
Sau này khi đã
vào nội trú, mình đã chứng kiến cái chết lãng nhách của bọn sinh viên trường kỹ
thuật ép nhau uống rượu, vì sĩ diện nên mời bao nhiêu uống bấy nhiêu. Toàn những
thứ rượu đểu bởi sinh viên tiền đâu mua rượu xịn. Sau rồi chúng được đưa đến viện
trong tình trạng mất não, rồi chết. Những cái chết ngu xuẩn và đau lòng. Nghĩ lại thời gian ấy mình thấy sợ. Nhưng nếu
biết sợ thì đã chẳng là tuổi trẻ và ai cũng đã từng phải trả giá đắt cho chính
mình để trưởng thành. Những cái giá ấy quá đắt!
...
Ông trời không
cho ai tất cả cũng không lấy của ai tất cả, con phải biết quý trọng cuộc sống
này. Kẻ ăn mày đi trả nợ kiếp người để xã hội biết rằng vẫn còn người cùng khổ.
Họ vẫn sống, vẫn yêu dù cho cuộc đời bạc bẽo với họ. Họ vẫn đi gieo rắc chữ
TÌNH trong nhân gian, rồi có hôm nào hoàn thành nhiệm vụ, ai đó thấy họ nằm bên
đường cô đơn.
...
Y tá trực rơm rớm
nước mắt: "Con em sốt, có mỗi hai bố con nó ở nhà thỉnh thoảng lại gọi điện.
Đi trực lại vớ phải những thượng đế thế này thì chán phát ốm luôn. Đáng ra lúc
này cho cái bọn báo chí vào mà làm việc thay nhân dân anh ạ!". Mình cười bảo:
"Em ạ, người ta luôn có xu hướng né
tránh những điều tử tế nhưng lại cố làm ra vẻ là người tử tế nên mới thành ra
thế".
Chỉ tội những người
thực sự tử tế!
...
Cuộc đời dường
như là một dãy những mâu thuẫn liên tiếp, mâu thuẫn trước kết thúc để mở ra mâu
thuẫn thứ hai, cứ thế giằng néo nhau, ai đúng ai sai khó mà phân định được.
Theo mình nghĩ, cuộc sống không có đúng sai mà hiện tượng được tạm coi là đúng
khi nó được đặt tại thời điểm nó diễn ra. Nếu đưa sang hoàn cảnh khác, nó không
còn đúng nữa và mang màu sắc khác. Cuộc sống giống trò chơi khối lập phương nhiều
màu, nhìn mặt này nó màu đỏ, xoay mặt kia nó màu xanh, mặt khác màu vàng...
...
Tôi biết rằng cuộc
đời mỗi con người kể từ khi sinh ra đã biết nuối tiếc, vì lẽ gì, vì dục vọng
cùng những ảo tưởng về quá khứ cũng như tương lai chiếm hết tâm trí họ. Nhân loại
chỉ sống cho tương lai và dựa vào quá khứ, họ không bao giờ nhớ đến thực tại,
tôi không thích điều này. Bởi cuộc đời này có tốt đẹp trong mỗi cá nhân họ hay
không là nhờ vào thực tại.
...
Mình nhận ra cuộc
sống trên bàn phím dễ làm cho người ta ảo tưởng trở thành một thứ quyền năng của
các vĩ nhân là phán xét và kết tội nhau một cách đầy công tâm giả tạo.
...
Mỗi người giống
như một thuyền nhân đang lênh đênh trong cuộc đời này. Một số ít họ cập bến được
với sự bình yên, còn lại vẫn đang vùng vẫy với cuộc sống, với những mưu sinh đè
nặng trên đôi vai.
...
Vào giờ phút này,
khi người người hạnh phúc đoàn tụ với gia đình và trao cho nhau những lời ân
tình, thì đâu đây gánh nặng mưu sinh vẫn trĩu nặng trên vai những cuộc đời kém
may mắn khác. Mình mua một túi muối nhỏ, chị luống cuống không đủ tiền trả lại,
mình xua tay nói coi như món quà năm mới. Người đi mua sự may mắn, người bán
thu về sự chia sẻ cho vơi bớt nỗi nhọc nhằn. Mình biết rằng, ở đâu đó có người
đợi chị về với nụ cười ấm áp. Và mình cũng phải về vì có gia đình đang đợi với
lời chúc hạnh phúc đầu năm. Cuộc đời mỗi người giống như con thuyền mênh mông
giữa những chuyến đi, mỗi người tự chọn hướng đi và những chuyến đi tạo nên số
phận.
Và mình luôn hạnh phúc được tạo ra số phận cho riêng mình.
______________
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv
Đọc cuốn này mình thấy có đôi nét giống với "Chạy trời không khỏi đau". Lý do nằm ở chỗ cả 2 tác giả đều là bác sĩ, đều viết về quá trình học tập, công tác của mình tại bệnh viện nên khi đọc sẽ thấy na ná nhau là hiển nhiên. Nhưng cá nhân mình thích cuốn của Ngô Đức Hùng hơn chút xíu bởi ngoài chuyện nghề, tác giả còn chia sẻ thêm những câu chuyện đời đậm chất Việt Nam. Thậm chí những chuyện nghề mà vị bác sĩ này chia sẻ cũng rất Việt Nam. Khi đọc vào mình thấy gần gũi, thấy quen thuộc và ít bỡ ngỡ.
Cuốn sách với 4 phần gồm: Nghiệp - Nghề - Đời - Tôi được phân chia rạch ròi. Mỗi phần là những suy nghĩ, trải nghiệm khác nhau. Một bác sĩ có chút ngông nghênh, chút hài hước, chút bất cần nhưng cũng rất có chính kiến. Đọc để thấy rằng hành trình để trở thành bác sĩ chưa bao giờ là đơn giản. Và để giữ cái tâm, cái đạo đức nghề nghiệp lại càng khó khăn hơn. Giữa vô vàn áp lực từ đời sống, áp lực từ công việc, từ bệnh nhân, từ gia đình bệnh nhân ...thì phải bản lĩnh lắm mới không "phát rồ". Đọc mới thấy chặng đường hành nghề của một bác sĩ đầy chông gai. Cứu chữa ngàn người không ai biết, sơ sẩy một phút là đi tong sự nghiệp.
Công bằng mà nói, sách chỉ hấp dẫn ở 3 phần là chuyện nghiệp, chuyện nghề và chuyện tôi. Nó có đôi phần độc đáo, khác lạ và lôi cuốn được mình. Riêng phần chuyện đời thì hơi yếu. Những mẩu chuyện tản mạn kèm chút trào phúng hoặc mang tính thời sự rất dễ gặp ở các tác phẩm tản văn khác. Chúng khá nhạt nhòa, trôi tuột sau mỗi cái lật trang. Cuối cùng thì không đọng lại được bao nhiêu cảm xúc.