Để yên cho bác sĩ hiền
là một cuốn sách được viết bởi BS. Ngô Đức Hùng. Vì vậy văn phong cũng như ngôn
từ của cuốn sách rất giản dị, dễ hiểu. Khi đọc cuốn sách các bạn sẽ hiểu thêm về
ngành Y, về công việc của những bác sĩ và cả về cuộc đời của bác sĩ Ngô Đức
Hùng. Cuốn sách là sự hội tụ đầy đủ của cảm xúc từ hài hước, dí dỏm đến những
phút giây cảm động. Và cuốn sách cũng sẽ cho các bạn những góc nhìn cuộc sống của một nhà Y.
"Mình không
thích ngành Y
Đây là định kiến
bất di bất dịch cho đến tận bây giờ. Lý do thì muôn vàn và chẳng ai dại gì lôi
cái xấu ra để chê bai chuyện mình cả. Vì
loài người, một cách cố hữu, luôn tìm mọi cách che đậy một cách lộ liễu những
khuyết điểm xấu xa của mình., đồng thời thổi phồng những khía cạnh tốt đẹp lên
một cách thái quá. Không thích mà không biết duyên nợ thế nào, mình lại đi theo
nó".
...
"Rồi mẹ mất
vào một chiều khi mình đang ngoài Hà Nội. Mãi sau này khi ngồi uống trà buổi sáng
với bố, mình hỏi: "Tại sao lúc ấy không gọi con về?". Bố thở dài:
"Mẹ muốn ra đi một cách thanh thản". Mình nghiệm ra rằng, cuộc đời mỗi con người là những chuyến đi gập
ghềnh đầy nuối tiếc, đầy dự định dang dở và người ta không cam tâm bước lên nó.
Họ đi với đôi mắt khép hờ. Có những chuyến đi khác trên con đường vạch sẵn, dù
không đến được cuối hành trình thì bước chân vẫn nhẹ nhàng. Bởi họ có niềm tin,
một giấc ngủ say không vương vấn như cuộc đời cho ta thế.
...
Sau này khi đã
vào nội trú, mình đã chứng kiến cái chết lãng nhách của bọn sinh viên trường kỹ
thuật ép nhau uống rượu, vì sĩ diện nên mời bao nhiêu uống bấy nhiêu. Toàn những
thứ rượu đểu bởi sinh viên tiền đâu mua rượu xịn. Sau rồi chúng được đưa đến viện
trong tình trạng mất não, rồi chết. Những cái chết ngu xuẩn và đau lòng. Nghĩ lại thời gian ấy mình thấy sợ. Nhưng nếu
biết sợ thì đã chẳng là tuổi trẻ và ai cũng đã từng phải trả giá đắt cho chính
mình để trưởng thành. Những cái giá ấy quá đắt!
...
Ông trời không
cho ai tất cả cũng không lấy của ai tất cả, con phải biết quý trọng cuộc sống
này. Kẻ ăn mày đi trả nợ kiếp người để xã hội biết rằng vẫn còn người cùng khổ.
Họ vẫn sống, vẫn yêu dù cho cuộc đời bạc bẽo với họ. Họ vẫn đi gieo rắc chữ
TÌNH trong nhân gian, rồi có hôm nào hoàn thành nhiệm vụ, ai đó thấy họ nằm bên
đường cô đơn.
...
Y tá trực rơm rớm
nước mắt: "Con em sốt, có mỗi hai bố con nó ở nhà thỉnh thoảng lại gọi điện.
Đi trực lại vớ phải những thượng đế thế này thì chán phát ốm luôn. Đáng ra lúc
này cho cái bọn báo chí vào mà làm việc thay nhân dân anh ạ!". Mình cười bảo:
"Em ạ, người ta luôn có xu hướng né
tránh những điều tử tế nhưng lại cố làm ra vẻ là người tử tế nên mới thành ra
thế".
Chỉ tội những người
thực sự tử tế!
...
Cuộc đời dường
như là một dãy những mâu thuẫn liên tiếp, mâu thuẫn trước kết thúc để mở ra mâu
thuẫn thứ hai, cứ thế giằng néo nhau, ai đúng ai sai khó mà phân định được.
Theo mình nghĩ, cuộc sống không có đúng sai mà hiện tượng được tạm coi là đúng
khi nó được đặt tại thời điểm nó diễn ra. Nếu đưa sang hoàn cảnh khác, nó không
còn đúng nữa và mang màu sắc khác. Cuộc sống giống trò chơi khối lập phương nhiều
màu, nhìn mặt này nó màu đỏ, xoay mặt kia nó màu xanh, mặt khác màu vàng...
...
Tôi biết rằng cuộc
đời mỗi con người kể từ khi sinh ra đã biết nuối tiếc, vì lẽ gì, vì dục vọng
cùng những ảo tưởng về quá khứ cũng như tương lai chiếm hết tâm trí họ. Nhân loại
chỉ sống cho tương lai và dựa vào quá khứ, họ không bao giờ nhớ đến thực tại,
tôi không thích điều này. Bởi cuộc đời này có tốt đẹp trong mỗi cá nhân họ hay
không là nhờ vào thực tại.
...
Mình nhận ra cuộc
sống trên bàn phím dễ làm cho người ta ảo tưởng trở thành một thứ quyền năng của
các vĩ nhân là phán xét và kết tội nhau một cách đầy công tâm giả tạo.
...
Mỗi người giống
như một thuyền nhân đang lênh đênh trong cuộc đời này. Một số ít họ cập bến được
với sự bình yên, còn lại vẫn đang vùng vẫy với cuộc sống, với những mưu sinh đè
nặng trên đôi vai.
...
Vào giờ phút này,
khi người người hạnh phúc đoàn tụ với gia đình và trao cho nhau những lời ân
tình, thì đâu đây gánh nặng mưu sinh vẫn trĩu nặng trên vai những cuộc đời kém
may mắn khác. Mình mua một túi muối nhỏ, chị luống cuống không đủ tiền trả lại,
mình xua tay nói coi như món quà năm mới. Người đi mua sự may mắn, người bán
thu về sự chia sẻ cho vơi bớt nỗi nhọc nhằn. Mình biết rằng, ở đâu đó có người
đợi chị về với nụ cười ấm áp. Và mình cũng phải về vì có gia đình đang đợi với
lời chúc hạnh phúc đầu năm. Cuộc đời mỗi người giống như con thuyền mênh mông
giữa những chuyến đi, mỗi người tự chọn hướng đi và những chuyến đi tạo nên số
phận.
Và mình luôn hạnh phúc được tạo ra số phận cho riêng mình.
______________
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv
Có một bạn không biết bức xúc chuyện gì đó nên đem mấy cuốn sách ở nhà ra xé rồi chụp hình đăng lên facebook. Trong đó có một quyển tựa đề là “Để yên cho bác sĩ hiền” của tác giả Ngô Đức Hùng. Mình đâm ra tò mò không biết bác sĩ Hùng viết gì trong sách mà bạn ấy ghét đến mức chọn sách của bác mà hành hạ. Vậy là mình mua sách của bác để đọc thử...
Quyển sách như quyển hồi ký của một bác sĩ. Tác giả kể những câu chuyện trong đời mình từ lúc bắt đầu thi đại học vào trường Y, đến khi học nội trú, rồi ra làm ở bệnh viện, rồi đi giảng dạy... Tác giả chia các câu chuyện ra làm 4 phần: Nghề, Nghiệp, Đời, Tôi.
Mình là một đứa đọc sách khá nhanh, nhưng để đọc hết quyển sách chưa đến 250 trang này phải mất đến cả tuần vì nó khiến mình... stress quá! Cứ mỗi lần cầm sách lên đọc tầm một chục trang là thấy stress, phải bỏ xuống đi làm việc khác.
Những năm học ở trường Y được tác giả kể không khác gì cơn ác mộng! Sinh viên trường Y học ngày học đêm, học đến mức người phờ phạc, mặt hốc hác, mất ăn, mất ngủ, đi ra đường cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn... Năm nào cũng có đứa phát bệnh tâm thần, phải bỏ học về quê để chữa bệnh... Mình có thời từng trọ học cùng bọn sinh viên trường Y rồi nên rất thấm những gì bác Hùng kể. Mình không học Y nhưng nhìn chúng nó học và thi thôi mà cũng đã ám ảnh! Và đó là lý do mình thấy stress.
Điều thứ hai khiến mình stress là tác giả kể chuyện đi làm ở bệnh viện. Bác sĩ thì ít, bệnh nhân quá tải, bác sĩ phải bận tối mặt tối mũi, bỏ bê gia đình, không có thời gian chăm sóc cho sức khỏe bản thân, phải thức đêm thức hôm, uống cà phê để cầm cự với công việc... Còn bệnh nhân thì ai cũng muốn mình được ưu tiên, chẳng may gặp phải thể loại bệnh nhân hoặc người nhà của bệnh nhân “cà chớn” thì... quát tháo bệnh nhân như bác Hùng cũng chẳng có gì là quá đáng cả! Ai cũng đòi hỏi lương y phải như từ mẫu, nhưng xin nhớ cho: “từ mẫu” cũng là con người chứ chưa là thánh, là phật. Trong khi bọn lều báo cứ chầu chực ngoài kia như lũ kền kền, chưa biết rõ nội tình đúng sai thế nào, về khía cạnh y học nó phức tạp ra sao, hễ có hơi phốt tí là xúm vào viết bài tán hươu tán vượn loạn xạ, chỉ trích y đức, chuyên môn... Cuối cùng thì xã hội này nhào nặn ra một khái niệm mới về “bác sĩ giỏi”. “Bác sĩ giỏi” không phải là bác sĩ nắm vững chuyên môn nghề nghiệp, cũng không phải là bác sĩ hết lòng vì lợi ích của bệnh nhân, mà “bác sĩ giỏi” là bác sĩ luôn đưa ra những quyết định an toàn cho bản thân bác sĩ nhất!
Bác sĩ Hùng cũng kể những trường hợp khó xử trong y đức và những ca gây ám ảnh đau lòng (như vụ cháu bé bị tấm tôn ngoài đường cứa vào cổ). Mình đọc mà cứ tự hỏi: làm thế nào bác sĩ vẫn sống mà không phát điên sau khi trải qua bao nhiêu chuyện khủng khiếp liên quan đến tính mạng con người như thế? Giống y chang câu hỏi đã nảy ra khi mình từng đọc quyển “Đèn không hắt bóng” của Watanabe Dzunichi vậy.
Giọng văn của tác giả hài hước, không hề trau chuốt. Đọc văn của bác ấy mình cảm giác như đang ngồi bên bàn cà phê được nghe chính tác giả kể chuyện bằng thứ ngôn ngữ đời thường vậy. Mình đoán tác giả ngoài đời là người hay đùa, mà lại đùa nhây, đùa kiểu lầy lội. Mình xem đó như một nét tính cách giúp cân bằng lại phần nào tâm lý sau những chuyện mà bác sĩ đã trải qua.
Mình đọc phần nửa cuối của quyển sách cảm thấy dễ chịu hơn, nhất là những trang cuối, giọng văn ấm áp, bâng khuâng và cảm động quá...
Bác sĩ Hùng là một người khéo tay, mê chụp ảnh, vẽ đẹp, có biệt tài xếp giấy origami (biệt danh của bác là “Hùng chim giấy”), từng xuất bản sách về origami ở nước ngoài. Tranh bìa và toàn bộ tranh minh họa của quyển sách đều do tác giả tự vẽ. Sau khi đọc xong quyển sách, mình mới hiểu được thâm ý của cái tranh bìa.
Nói tóm lại, đây là một quyển sách rất đáng đọc. Nó giúp ta hiểu được những cái khổ, bao nhiêu nỗi trăn trở của những người làm ngành y để từ đó giúp ta có cái nhìn thông cảm, bao dung hơn... và nhất là biết cách làm sao để bác sĩ “hiền” với ta khi ta đụng chuyện phải vào bệnh viện.