Nếu có một người đàn ông, yêu nàng bất chấp luân thường, gia môn, bộ tộc, tín ngưỡng, nếu có một người đàn ông, sẵn sàng băng qua núi cao biển sâu, lửa thiêu sông giá miễn là nàng cần tới, nếu có một người đàn ông bất kể nàng gặp rắc rối đến đâu cũng giải quyết chóng vánh, chẳng nề nguy hiểm tử sinh thì nàng hạnh phúc biết nhường nào. Ở cùng người ấy, nàng không phải băn khoăn điều gì, do dự hay sợ hãi điều chi. Nàng sẽ chỉ có tự do, yêu thương tha thiết, nao nức và yên lòng. Nhưng, sẽ có ý
nghĩa gì nếu mọi lời thề ước chỉ đơn giản là thề ước? Năm ấy giữa tứ hải bát
hoang nàng và hắn cùng hẹn ước một đời, thế rồi liệu cho đến khi đào nở họ có lại được cùng nhau dưới hoàng hôn rực rỡ?...
Từng thề ước – Đồng Hoa. Có bao giờ bạn đọc một cuốn truyện mà đau buốt cả tim gan? Có bao giờ bạn đọc một cuốn truyện mà từng câu từng chữ của nó như nghàn mũi kim xuyên thẳng vào bạn? … Từng thề ước – một câu chuyện về tình yêu, tình người, về quyền lực và địa vị! Tôi thiết nghĩ trong linh hồn của mỗi người đều có những khát khao thầm kín cho nên khi đọc câu chuyện này mỗi sẽ chúng ta đều có những cảm nhận rất riêng đồng thời cũng sẽ bị lôi cuốn bởi những tình tiết khác nhau trong mạch truyện nhưng tôi lại dám chắc một điều rằng phần lớn trong chúng ta sẽ phải rơi nước mắt bởi câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mà đau thương của cặp đôi chính: A Hành và Xi Vưu!
Cây chết mây còn còn quấn quýt, cây còn mây chết chẳng rời nhau!
Tôi vẫn luôn tự đặt tay lên trái tim mà hỏi rằng, ái tình rốt cuộc là cái quái gì mà khiến cho người ta cam tâm trầm luân? Rốt cuộc là cái quái gì mà khiến cho người ta dù thịt nát xương tan vẫn mỉm cười mãn nguyện? Và rằng có phải chăng người rời đi luôn không biết họ đã để lại trong tim người ở lại một mảnh tình thương?
Hai trăm năm trước, dã thú đang trốn chạy sự truy đuổi của Hoả Thần Chúc Dung - một đại tướng hiếu chiến của Thần Nông, con dã thú này vốn chẳng hiểu gì về tình yêu lại có thể lặng im ẩn mình trong khe núi để ngắm nhìn thấy thiếu nữ áo xanh tựa như ánh nắng ban mai, rồi nó còn mặc kệ an nguy bản thân chạy theo hướng ngược lại đánh lạc hướng bọn quân lính để bảo vệ thiếu nữ xinh đẹp ấy. Trước đây, mỗi lúc xuân về nó đều cảm thấy thật cô đơn và nó nghĩ có lẽ nó không giống các con thú hoang khác, nó căm ghét mùa xuân, ban đầu nó thắc mắc, nghi hoặc lủi thủi chạy tới chạy lui, tra xét khắp nơi nhưng cuối cùng càng thấy hồ đồ, nó chẳng hiểu sao con cáo nâu bủn xỉn gian manh lại đem con gà liều mạng trộm được trong thôn dâng cho một ả cáo khác, vừa kêu vừa nhảu đầy nịnh nọt đẩy con gà tới trước mặt nài nỉ ả ăn cho, càng không hiểu sao lão hổ trắng vốn độc vô độc vãng lại dám quyết đấu cùng một con hổ lớn để bảo vệ một con hổ cái mặc cho thân mình đẩy thương tích, nó thấy thật điên rồ và nó khinh thường điều đó! Nhưng vào khoảnh khắc thấy nàng nó đã bắt đầu cảm nhận được tồn tại đặc biệt của mùa xuân, nó cảm nhận được chuyển động kiều diễm của mọi sự vật tồn tại trên thế giới bởi chắc rằng nó đã tìm thấy mùa xuân của riêng mình và nó yêu mùa xuân ấy, nhưng cũng vào khoảnh khắc ấy nó biết mình chẳng thể có thêm một mùa xuân nào nữa …
Hai trăm năm sau, dưới ánh hoàng hôn lung linh, con đường ngập trong cát bụi bỗng như có ngàn vạn gốc đào theo sau nở rộ có một tiểu cô nương áo xanh như đang nũng nịu túm lấy ống tay áo của nam tử áo màu đỏ chói có vẻ mặt hờ hững để hỏi đường tới Bác Phụ. Con dã thú năm ấy đã sớm nhận ra tiểu cô nương mà hai trăm năm nay nó chỉ được gặp trong giấc mơ còn nàng thì không, nàng lại càng không biết rằng đôi tay mình đang nắm lấy hoạ sát thân… và cũng kể từ khoảnh khắc ấy số phận đã quyết định buộc họ lại với nhau, kết thành một đoạn nghiệt duyên dưới thời loạn thế.
Dưới gốc cây đào khi ấy, Xi Vưu ngỏ lời thề ước với nàng, hắn buông bỏ dã tâm, buông bỏ cả khát vọng và tín ngưỡng để được ở bên nàng trọn đời. Nàng và hắn cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió, rất nhiều lần tưởng như chẳng thể vãn hồi cuối cùng vẫn có thể về bên nhau, nàng trao cho hắn thứ quý giá nhất của người phụ nữ, tình yêu của nàng đã chậm rãi hoà tan lớp băng cuối cùng trong tim hắn, hắn cho phép nàng mở cánh cổng cuối cùng của đời hắn cho phép nàng chạm vào nơi yếu mềm nhất của mình. Con dã thú vô pháp vô thiên, ngông ngông cuồng cuồng, tự cao tự đại cuối cùng cũng có người hàng phục được nó!
Thế nhưng vận mệnh quả thực luôn biết cách làm cho con người ta đau đớn! Hắn vốn dĩ cho rằng
tình yêu của hai người có thể vượt qua mọi thứ, rằng tình yêu của họ lớn như vậy đẹp đẽ như vậy trên đời này không có bất kì điều gì có thể ngăn cản nó, đập vỡ nó... Ấy vậy mà, cho đến cuối cùng hoá ra tình yêu đó
cũng đã bị vùi dập, tất cả, tất cả
những gì đẹp nhất, tất cả, tất cả những gì hạnh phúc nhất đều đã
tan nhoà trong khói bụi hỗn loạn thời viễn cổ.
Lời hẹn ước năm xưa, hắn
vốn không quên, nàng cũng chưa từng quên ...
-------------------------------------
Nàng
chẳng còn biết mình đang ở đâu, thậm chí không biết mình rốt cuộc đã ra sao nữa,
chỉ thấy mừng rỡ vô hạn, như thể quay lại lần đầu gặp gỡ dưới cội hoa đào, lại
đến tết Khiêu Hoa rồi đó ư? Cuối cùng nàng có thể ở bên hắn mãi mãi rồi ư?
Thấy
Xi Vưu mỉm cười, dang rộng hai tay, nàng cũng nhoẻn cười chạy thẳng về phía hắn.
Nàng chẳng nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô chừng,
như thể vừa bôn ba thiên sơn vạn thuỷ, thân thể đau như giần, tim cũng đau buốt,
những muốn ngả vào lòng Xi Vưu ngủ vùi.
Nàng
mỉm cười với tay về phía Xi Vưu toan nắm lấy tay hắn, giữ chặt lấy niềm hạnh
phúc này.
Nhưng
nàng kinh hoàng nhận ra mặt đất dưới chân Xi Vưu đang khô nứt, làm da hắn cũng phổng
rộp lên, cả cánh tay cháy xém như xương khô.
‘A
Hành, không sao đâu, lại đây này!’ Xi Vưu vươn tay ra, mỉm cười tiến về phía
nàng.
A
Hành hốt hoảng lùi lại, là nàng! Lại chính là nàng! Rốt cuộc nàng đã biến thành
thứ gì thế này?
Nàng
kinh hãi sờ lên người mình, phát hiện trên đều chẳng có lấy một sợi tóc, da dẻ
cũng cháy xém nứt nẻ, khắp người không còn tấc thịt nào lành lặn, nàng đã biến
thành con quái vật xấu xí ghê tởm nhất thế gian này!
A
Hành ôm lấy đầu, co rúm lùi lại, đoạn khóc lóc oà lên thảm thiết, nhưng nước mắt
của nàng chưa kịp tràn ra khỏi khoé mắt đã bay hơi. Giờ đây, ngay cả khóc nàng
cũng không thể nữa rồi!
‘A
Hành nàng còn nhớ ta không? Ta Từng nói với nàng nếu nàng thành ma, ta cũng sẽ
cùng nàng trầm luân trong ma đạo kia mà?’
Xi
Vưu ra sức lại gần nàng, nhưng nàng một mực khóc tránh né.
Xi
Vưu thế thiết gọi:‘A Hành, đừng tránh ta, ta không sợ nàng đâu.’
Nhưng
ta sợ, sợ quái vật xấu xí ghê tởm như ta sẽ thiêu đốt chàng thành tro bụi. A
Hành vừa quyến luyện vô hạn nhìn Xi Vưu, vừa bi ai vô hạn lùi lại.
Nhìn
bộ dạng đau khổ của A Hành, Xi Vưu cũng tan lòng nát dạ.
Yêu
thương nhau sâu đậm là thế vậy mà ngay cả đến gần cũng không thể, trên đời còn
chuyện gì tàn khốc hơn thế nữa chăng?
…”
Tác giả: Trà Thu - Bookademy
-------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt
"Suốt mấy trăm năm nay, sao nàng chỉ chìm đắm mải mê với thế giới bên ngoài mà chẳng hề quan tâm đến Đại ca bên cạnh? Liệu có phải tình thân là điều hiển nhiên đối với nàng, nên chưa từng nghĩ đến lúc mất đi? Vì sao mãi tới lúc mất đi rồi, nàng mới nhận ra mình rất quyến luyến Đại ca cơ chứ?".
1. Thứ tình cảm nào là đáng khóc nhất?
Trong tiểu thuyết này có đủ các loại tình: tình yêu, tình gia đình, tình bạn bè chiến hữu, tình yêu nước, yêu muôn dân bách tính, tình tri âm, v.v.
Dù là loại tình cảm nào thì mình cũng đã khóc. Có đoạn bi thương mấy thứ tình lẫn lộn vào nhau, khóc liền tù tì mấy trang truyện dài, vừa đọc vừa giàn giụa nước mắt.
Mọi thứ được xây dựng rất chậm rãi, đến nỗi người ta không nhận ra là nó chậm rãi. Toàn từ những điều rất nhỏ, tác giả cũng không cố ý ra vẻ điều nhỏ đó là điều đáng để tâm, đọc cứ trôi tuột. Đến mấy trăm trang sau, những điều như thế ào ào ạt ạt dâng lên, nghẹn ứ. Rất giống với cuộc sống thực. Ngày ngày trôi qua khi bình lặng khi vội vã hoảng hốt. Đến khi nhớ lại thì nhớ rất nhiều, nhớ hết, hóa ra tưởng quên mà chẳng quên chút nào.
Mình không động lòng mấy trước tình cảm nam nữ. Khóc nhiều nhất là vì tình anh em Thanh Dương, Xương Ý, A Hành, v.v. Ngang với nó là khóc cho sự cô đơn của Thiếu Hạo. Nhưng đó là một mảng khác, sẽ dành riêng một mục để nói về nhân vật này.
Câu quote ở trên là dành cho Thanh Dương, anh cả của mấy anh em vương tử vương cơ nước Hiên Viên. Trong mấy ông anh, mình thích nhất là Xương Ý. Nhưng cũng chính vì thế nên tìm lại trích dẫn về Xương Ý thì sẽ rất đau lòng. Trong truyện này hầu hết các nhân vật đều chết cả, người nào sống thì vô cùng đáng thương, bởi cô đơn lẻ bóng, đằng đẵng mấy trăm mấy ngàn năm một mình mòn mỏi.
Truyện xây dựng trên bối cảnh chiến tranh, các quốc gia xâu xé lẫn nhau. Chiến tranh là thứ thảm khốc nhất trên cuộc đời này, nhất là khi bằng hữu chạm trán, tình nhân đối chọi, v.v. Bối cảnh hào hùng sẽ đi cùng bi tráng, có những điều thống khổ sóng đôi với ân tình nhân nghĩa.
Mình rất thích Xương Ý, tứ ca của A Hành, em trai của Thanh Dương, là người chồng của một nữ tộc trưởng ngang tàng. Xương Ý không thích tranh đấu, chỉ thích văn thơ họa nhạc. Từ nhỏ đến lớn đều thần tượng đại ca Thanh Dương, lúc nào cũng muốn dựa dẫm vào đại ca. Đối với tiểu muội A Hành thì nuông chiều, hết mực thương yêu, không có chút nghiêm khắc nào. Nàng làm việc sai lầm đến đâu, đặt trái tim ở trên đầu bao lần, thì từ nhỏ đến lớn Xương Ý đều giữ nụ cười không trách cứ: "Ai bảo muội muội làm muội muội của ta kia chứ?"
Mấy anh em nhà Hiên Viên, không một ai là ham mê quyền lực. Thanh Dương trong mắt Thiếu Hạo là "gã thiếu niên đeo kiếm gãy, miệng ngậm cọng cỏ, có nụ cười rạng rỡ như ánh Mặt trời khiến người ta phải thầm ghen tị."
Nhưng bởi vì xuất thân từ vương thất, kế thừa khát vọng thống nhất Trung Nguyên của Hoàng Đế phụ vương họ, nên lần lượt từng người từng người một đều phải từ bỏ những ngây thơ hào sảng để dấn bước lên con đường tăm tối không có điểm dừng.
Sự bảo vệ của Thanh Dương dành cho các em ấm nồng sau vẻ khắc nghiệt lạnh lùng, sự bảo vệ Xương Ý dành cho A Hành lại rõ rệt không chút nghi hoài, có điểm còn cố chấp. Tiểu muội của họ sau này phải thay các ca ca gánh gồng việc nước, phận là nữ nhi vẫn xuất chinh làm chủ soái, chỉ huy thiên binh vạn mã đánh trận cuối cùng. Người thân nàng cả đời đã ra sức bảo vệ nàng, cố gắng giữ cho nàng được tự do, giữ lại những gì sáng trong nhất cho nàng, thế mà vẫn đành bất lực, ở trên trời cao phải đau lòng nhìn A Hành bị cuốn vào vòng xoáy bạo lực, trở thành một người như họ.
Thanh Dương chết đi mà vẫn bảo vệ cho mẹ và các em nhờ thanh thế của mình. Xương Ý cả đời chỉ muốn tránh xa chiến trường thì vẫn tan thành tro bụi dưới trận pháp kẻ thù, thậm chí hy sinh vì không bỏ quân sĩ của mình bỏ trốn, dù rằng chẳng ai trách hắn rời đi.
Trong truyện thực ra có rất nhiều người giống Thanh Dương và Xương Ý, không tham vọng gì quyền lực, nhưng vẫn phải chiến đấu vì quê hương, hoặc bị cuốn vào chiến tranh mà chết thảm. Ví như Viêm Đế đời thứ 7 chỉ ham mê kỳ hoa dị thảo, như Du Võng hiền lương nhân nghĩa, như Tuấn Đế nho nhã phong lưu, v.v.
Người chết đi rồi, kẻ ở lại mới là đau khổ nhất. May mắn nhất là Xương Phó, vợ của Xương Ý, có thể trả thù cho chồng rồi tự sát, rơi xuống cùng một huyệt mộ với người thương. Ngoài ra tất cả các nhân vật khác đều trở nên tuyệt vọng. Chu Du theo hầu Thanh Dương, suốt đời chỉ biết chờ đợi, mình có thương tâm hay không thậm chí còn không biết. Chuyên Húc là đứa nhỏ đột ngột mất cả cha cả mẹ, gương mặt non nớt phải ra vẻ kiên cường, chưa kịp chơi đùa gì cho thỏa đã phải theo ông nội học về tranh đấu. Rất nhiều rất nhiều trường hợp khác.
Càng nghĩ suy nhiều thì càng đau buồn, càng sầu khổ
Đến đây, mình nghĩ, cả tiểu thuyết này không ai đau khổ bằng Thiếu Hạo. Kể cả nam chính Xi Vưu hay nữ chính A Hành có dằn vặt quay cuồng thế nào cũng không thể bằng nhân vật này - nhân vật vẫn còn sống sót đến tận cuối truyện.
2. "Từ lâu y đã quen với cảm giác từ từ bị bóng đêm nhấn chìm thế này rồi, bởi từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày của y đều là như vậy. Hết lần này đến lần khác, y đã quen bình thản nhìn từng kẻ thân bằng quyến thuộc vứt bỏ mình chẳng hề do dự, đến nỗi y cảm thấy như vậy mới là bình thường".
Thiếu Hạo không có sở thích nào đặc biệt. Điều hắn thích làm nhất là cưỡi trên Huyền Điểu, từ trên cao nhìn xuống những ngọn đèn trong từng căn nhà của Cao Tân quốc - nếu là lễ hội thả hoa đăng thì có thể nhìn thấy cả một dòng sông biến thành ngân hà, đầy ăm ắp các "vì sao" mang điều ước. Mơ ước duy nhất của Thiếu Hạo là bảo vệ những ngọn đèn đó sáng mãi, người dân của hắn mãi mãi sống trong an bình.
Để hiện thực giấc mơ, Thiếu Hạo lần lượt từ bỏ mọi điều quý giá bên cạnh hắn.
Gia đình máu mủ vốn không yêu thương hắn. Tuấn Đế, phụ vương hắn là một công tử hào hoa, thấy con trai chỉ giống mình vẻ bề ngoài mà không có chút tương đồng nào về sở thích, tính tình thì cũng trở nên lạnh nhạt dần; lại thêm những vương phi ngăn cách nên Thiếu Hạo lớn lên đã không có mẹ lại còn thiếu tình cảm của cha.
Sau này, Thiếu Hạo hạ độc Tuấn Đế để có thể ép ông thoái vị, đến những giờ khắc cuối phụ vương vẫn vô cùng căm hận hắn. Nhưng cùng lúc đó, "... điều duy nhất mà ông đinh ninh mãi chẳng quên không phải là vương vị, cũng không phải hận thù, mà là tất cả những gì tốt đẹp ông từng có trong đời. Hẳn Tuấn Đế đã quên hết những mâu thuẫn giữa cha con, chỉ còn nhớ cái ngày ông bồng Thiếu Hạo, hai cha con vừa cười đùa vừa ngắm hoa đào".
"Tiếng khóc không ra tiếng của Thiếu Hạo sau ấy cũng không cứu vớt được gì nữa"
Câu trích dẫn bôi đậm phía trên trên kia được viết khi cả nhóm người đang mắc nạn ở tử địa Nguyên, Thiếu Hạo đã chỉ còn ngồi chờ chết. Sau này hồi tưởng, nội tâm khi đó của hắn vô cùng bình thản, bởi vì hắn đã quen chìm sâu trong màn đêm, bị tất cả mọi người bỏ lại. Nhưng đột nhiên, Thiếu Hạo nghe thấy tiếng người quay trở về cõng hắn ra khỏi bóng đêm sâu thẳm đang hút lấy cơ thể và ý thức, đó chính là A Hành. Khoảnh khắc cô quay lại, trái tim của Thiếu Hạo bỗng nhiên được thắp lên một tia sáng. Không chỉ là tia sáng của sự sống, mà lớn hơn thế rất nhiều lần. Và hắn đã không thể nào bình tâm như trước.
A Hành, dù chỉ là bị ép buộc theo lẽ này hoặc lẽ khác mà ở bên hắn, nhưng đúng như Thiếu Hạo nhận thức, những kỷ niệm vui vẻ, chân thành hắn có bên nàng không có gì là giả dối. Tuy thế, năm lần bảy lượt hắn đẩy nàng ra xa mình đều chỉ vì hắn đặt mục đích của quốc gia lên cao hơn tất thảy. Thanh Dương chết đi, A Hành mất đại ca, hắn có lẽ còn mất mát nhiều hơn nàng. Bởi Thanh Dương là tri âm tri kỷ duy nhất hắn có trên đời, làm bạn với hắn thật lòng nhất, tử tế nhất. Thanh Dương không còn nữa, hắn không còn chiến hữu, không còn bạn bè, không còn anh em, không còn những trận tranh đấu phân tài cao thấp, không còn những cuộc rượu say và những tràng cười, không còn gì cả.
Thiếu Hạo hứa với A Hành hắn sẽ thay thế Thanh Dương trở thành đại ca của nàng. Nhưng rốt cuộc hắn đã không làm được. Khi Xương Ý gặp nguy hắn không đưa quân cứu trợ, chẳng những không thể thay Thanh Dương bảo vệ các em, mà còn góp phần đẩy Xương Ý vào chỗ chết. Khi lừa A Hành điều chế thuốc độc, hắn cũng gián tiếp khiến nàng trở thành kẻ mất nhân nghĩa, không chỉ lừa gạt Tuấn Đế - người coi nàng như tri âm, mà còn khiến đại ca của nàng trăn trở, cuối cùng cũng vì chất độc đó mà bỏ mạng trên trận địa.
Khi A Hành thật sự bỏ đi, không còn chút quyến luyến nào với hắn, Thiếu Hạo cay đắng nhận ra mọi ngọn đèn nơi sông nước Cao Tân vẫn tỏa sáng trong thái bình êm ả nhưng ngọn đèn của hắn thì đã hoàn toàn tắt lịm. Đây không phải là điều hắn không thể dự đoán trước. Nhưng có lẽ, đây mới là lúc hắn thật sự tuyệt vọng và mất hết mọi điều. Thiếu Hạo chính là người tiêu biểu cho câu nói: "Anh hùng là người có thể yêu cả thế giới nhưng không thể yêu nổi một con người".
Cả đời hắn không yêu một ai, hẳn cũng vì thế nên trước A Hành hắn không thể gọi tên tình cảm của mình. Hắn đã từng bộc lộ với một A Hành vừa tái sinh còn chưa hồi phục thần trí rằng 'Ta muốn làm lại. Ta muốn coi nàng làm vợ". Nhưng A Hành sớm gặp lại Xi Vưu, sớm nhớ lại mọi ký ức sâu đậm với người cô yêu thương thật sự. Thiếu Hạo dường như đã lập tức lùi lại, chấp nhận buông tay khỏi nàng rất nhanh, giữ đúng giao hẹn với nàng. Tư tình trong hắn vừa được nhen lên đã lập tức lụi tàn, không bao giờ có thể tỏa sáng thêm một lần nữa.
Trận chiến cuối cùng, Thiếu Hạo giúp đỡ A Hành chiến đấu với quân đội Thần Nông quốc. Hắn đã đích thân đến trợ lực, giúp đỡ nàng, hứa với nàng sẽ chiếu cố tới Cửu Dao - con của nàng với Xi Vưu, mà dưới mắt mọi người cô bé vẫn là tiểu vương cơ trân quí của Cao Tân, tức con gái của Thiếu Hạo với A Hành. Thiếu Hạo đã làm hết sức, nhưng hắn không thể bù đắp điều gì, không còn tư cách để bù đắp. Hắn sống cô độc. Từng có cha mẹ, từng có tri kỷ, từng có bằng hữu, từng có một nguồn sáng. Nhưng lần lượt đều bỏ hắn rời đi, hoặc do chính hắn tự dứt bỏ, lực bất tòng tâm. Hắn sẽ không tử trận, nhưng cũng không có được cả thiên hạ; hắn sẽ không đau khổ vì tình yêu, nhưng cũng sẽ không biết được cái ấm áp của những điều nguyện lành giản dị.
___________
Tình yêu đích thực trong "Từng thề ước" là khi có thể dùng trái tim mình để thay thế cho trái tim người, dĩ tâm hoán tâm.
Nhưng có lẽ, không chỉ riêng tình yêu, mà tình cảm chân thành nào trên đời này cũng cần vậy.