Nếu có một người đàn ông, yêu nàng bất chấp luân thường, gia môn, bộ tộc, tín ngưỡng, nếu có một người đàn ông, sẵn sàng băng qua núi cao biển sâu, lửa thiêu sông giá miễn là nàng cần tới, nếu có một người đàn ông bất kể nàng gặp rắc rối đến đâu cũng giải quyết chóng vánh, chẳng nề nguy hiểm tử sinh thì nàng hạnh phúc biết nhường nào. Ở cùng người ấy, nàng không phải băn khoăn điều gì, do dự hay sợ hãi điều chi. Nàng sẽ chỉ có tự do, yêu thương tha thiết, nao nức và yên lòng. Nhưng, sẽ có ý
nghĩa gì nếu mọi lời thề ước chỉ đơn giản là thề ước? Năm ấy giữa tứ hải bát
hoang nàng và hắn cùng hẹn ước một đời, thế rồi liệu cho đến khi đào nở họ có lại được cùng nhau dưới hoàng hôn rực rỡ?...
Từng thề ước – Đồng Hoa. Có bao giờ bạn đọc một cuốn truyện mà đau buốt cả tim gan? Có bao giờ bạn đọc một cuốn truyện mà từng câu từng chữ của nó như nghàn mũi kim xuyên thẳng vào bạn? … Từng thề ước – một câu chuyện về tình yêu, tình người, về quyền lực và địa vị! Tôi thiết nghĩ trong linh hồn của mỗi người đều có những khát khao thầm kín cho nên khi đọc câu chuyện này mỗi sẽ chúng ta đều có những cảm nhận rất riêng đồng thời cũng sẽ bị lôi cuốn bởi những tình tiết khác nhau trong mạch truyện nhưng tôi lại dám chắc một điều rằng phần lớn trong chúng ta sẽ phải rơi nước mắt bởi câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mà đau thương của cặp đôi chính: A Hành và Xi Vưu!
Cây chết mây còn còn quấn quýt, cây còn mây chết chẳng rời nhau!
Tôi vẫn luôn tự đặt tay lên trái tim mà hỏi rằng, ái tình rốt cuộc là cái quái gì mà khiến cho người ta cam tâm trầm luân? Rốt cuộc là cái quái gì mà khiến cho người ta dù thịt nát xương tan vẫn mỉm cười mãn nguyện? Và rằng có phải chăng người rời đi luôn không biết họ đã để lại trong tim người ở lại một mảnh tình thương?
Hai trăm năm trước, dã thú đang trốn chạy sự truy đuổi của Hoả Thần Chúc Dung - một đại tướng hiếu chiến của Thần Nông, con dã thú này vốn chẳng hiểu gì về tình yêu lại có thể lặng im ẩn mình trong khe núi để ngắm nhìn thấy thiếu nữ áo xanh tựa như ánh nắng ban mai, rồi nó còn mặc kệ an nguy bản thân chạy theo hướng ngược lại đánh lạc hướng bọn quân lính để bảo vệ thiếu nữ xinh đẹp ấy. Trước đây, mỗi lúc xuân về nó đều cảm thấy thật cô đơn và nó nghĩ có lẽ nó không giống các con thú hoang khác, nó căm ghét mùa xuân, ban đầu nó thắc mắc, nghi hoặc lủi thủi chạy tới chạy lui, tra xét khắp nơi nhưng cuối cùng càng thấy hồ đồ, nó chẳng hiểu sao con cáo nâu bủn xỉn gian manh lại đem con gà liều mạng trộm được trong thôn dâng cho một ả cáo khác, vừa kêu vừa nhảu đầy nịnh nọt đẩy con gà tới trước mặt nài nỉ ả ăn cho, càng không hiểu sao lão hổ trắng vốn độc vô độc vãng lại dám quyết đấu cùng một con hổ lớn để bảo vệ một con hổ cái mặc cho thân mình đẩy thương tích, nó thấy thật điên rồ và nó khinh thường điều đó! Nhưng vào khoảnh khắc thấy nàng nó đã bắt đầu cảm nhận được tồn tại đặc biệt của mùa xuân, nó cảm nhận được chuyển động kiều diễm của mọi sự vật tồn tại trên thế giới bởi chắc rằng nó đã tìm thấy mùa xuân của riêng mình và nó yêu mùa xuân ấy, nhưng cũng vào khoảnh khắc ấy nó biết mình chẳng thể có thêm một mùa xuân nào nữa …
Hai trăm năm sau, dưới ánh hoàng hôn lung linh, con đường ngập trong cát bụi bỗng như có ngàn vạn gốc đào theo sau nở rộ có một tiểu cô nương áo xanh như đang nũng nịu túm lấy ống tay áo của nam tử áo màu đỏ chói có vẻ mặt hờ hững để hỏi đường tới Bác Phụ. Con dã thú năm ấy đã sớm nhận ra tiểu cô nương mà hai trăm năm nay nó chỉ được gặp trong giấc mơ còn nàng thì không, nàng lại càng không biết rằng đôi tay mình đang nắm lấy hoạ sát thân… và cũng kể từ khoảnh khắc ấy số phận đã quyết định buộc họ lại với nhau, kết thành một đoạn nghiệt duyên dưới thời loạn thế.
Dưới gốc cây đào khi ấy, Xi Vưu ngỏ lời thề ước với nàng, hắn buông bỏ dã tâm, buông bỏ cả khát vọng và tín ngưỡng để được ở bên nàng trọn đời. Nàng và hắn cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió, rất nhiều lần tưởng như chẳng thể vãn hồi cuối cùng vẫn có thể về bên nhau, nàng trao cho hắn thứ quý giá nhất của người phụ nữ, tình yêu của nàng đã chậm rãi hoà tan lớp băng cuối cùng trong tim hắn, hắn cho phép nàng mở cánh cổng cuối cùng của đời hắn cho phép nàng chạm vào nơi yếu mềm nhất của mình. Con dã thú vô pháp vô thiên, ngông ngông cuồng cuồng, tự cao tự đại cuối cùng cũng có người hàng phục được nó!
Thế nhưng vận mệnh quả thực luôn biết cách làm cho con người ta đau đớn! Hắn vốn dĩ cho rằng
tình yêu của hai người có thể vượt qua mọi thứ, rằng tình yêu của họ lớn như vậy đẹp đẽ như vậy trên đời này không có bất kì điều gì có thể ngăn cản nó, đập vỡ nó... Ấy vậy mà, cho đến cuối cùng hoá ra tình yêu đó
cũng đã bị vùi dập, tất cả, tất cả
những gì đẹp nhất, tất cả, tất cả những gì hạnh phúc nhất đều đã
tan nhoà trong khói bụi hỗn loạn thời viễn cổ.
Lời hẹn ước năm xưa, hắn
vốn không quên, nàng cũng chưa từng quên ...
-------------------------------------
Nàng
chẳng còn biết mình đang ở đâu, thậm chí không biết mình rốt cuộc đã ra sao nữa,
chỉ thấy mừng rỡ vô hạn, như thể quay lại lần đầu gặp gỡ dưới cội hoa đào, lại
đến tết Khiêu Hoa rồi đó ư? Cuối cùng nàng có thể ở bên hắn mãi mãi rồi ư?
Thấy
Xi Vưu mỉm cười, dang rộng hai tay, nàng cũng nhoẻn cười chạy thẳng về phía hắn.
Nàng chẳng nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô chừng,
như thể vừa bôn ba thiên sơn vạn thuỷ, thân thể đau như giần, tim cũng đau buốt,
những muốn ngả vào lòng Xi Vưu ngủ vùi.
Nàng
mỉm cười với tay về phía Xi Vưu toan nắm lấy tay hắn, giữ chặt lấy niềm hạnh
phúc này.
Nhưng
nàng kinh hoàng nhận ra mặt đất dưới chân Xi Vưu đang khô nứt, làm da hắn cũng phổng
rộp lên, cả cánh tay cháy xém như xương khô.
‘A
Hành, không sao đâu, lại đây này!’ Xi Vưu vươn tay ra, mỉm cười tiến về phía
nàng.
A
Hành hốt hoảng lùi lại, là nàng! Lại chính là nàng! Rốt cuộc nàng đã biến thành
thứ gì thế này?
Nàng
kinh hãi sờ lên người mình, phát hiện trên đều chẳng có lấy một sợi tóc, da dẻ
cũng cháy xém nứt nẻ, khắp người không còn tấc thịt nào lành lặn, nàng đã biến
thành con quái vật xấu xí ghê tởm nhất thế gian này!
A
Hành ôm lấy đầu, co rúm lùi lại, đoạn khóc lóc oà lên thảm thiết, nhưng nước mắt
của nàng chưa kịp tràn ra khỏi khoé mắt đã bay hơi. Giờ đây, ngay cả khóc nàng
cũng không thể nữa rồi!
‘A
Hành nàng còn nhớ ta không? Ta Từng nói với nàng nếu nàng thành ma, ta cũng sẽ
cùng nàng trầm luân trong ma đạo kia mà?’
Xi
Vưu ra sức lại gần nàng, nhưng nàng một mực khóc tránh né.
Xi
Vưu thế thiết gọi:‘A Hành, đừng tránh ta, ta không sợ nàng đâu.’
Nhưng
ta sợ, sợ quái vật xấu xí ghê tởm như ta sẽ thiêu đốt chàng thành tro bụi. A
Hành vừa quyến luyện vô hạn nhìn Xi Vưu, vừa bi ai vô hạn lùi lại.
Nhìn
bộ dạng đau khổ của A Hành, Xi Vưu cũng tan lòng nát dạ.
Yêu
thương nhau sâu đậm là thế vậy mà ngay cả đến gần cũng không thể, trên đời còn
chuyện gì tàn khốc hơn thế nữa chăng?
…”
Tác giả: Trà Thu - Bookademy
-------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt
Truyện Đồng Hoa thực sự đã thay đổi khá nhiều, nổi bật là trong bút pháp và cách xây dựng nhân vật.
Về nhân vật, nói ngắn gọn thì là các bạn nam nữ chính của cô đã xuất sắc vượt qua thời kì mà mỗi lần đọc là một lần mình chán hoặc ghét, chuyển sang thời kì dù mình không ưa nhưng không đến nỗi ghét, thậm chí nhiều lúc còn rất có cảm tình.
Nhân vật mình cảm tình nhất trong truyện này có lẽ là Thiếu Hạo. Thiếu Hạo chứ không phải là Cao Tân Thiếu Hạo. Cái cảm giác lúc đầu mình dành cho anh ta đã từng làm mình có suy nghĩ rằng con người này có lẽ sẽ được lòng mình giống Thương Dịch Chi (nhân vật trong truyện "A Mạch tòng quân"), nghĩa là một vị đế vương hết lòng theo đuổi mộng tưởng, vì mưu đồ bá nghiệp, vì hùng tâm tráng chí, vì những gì mình cam tâm tình nguyện giành lấy.
Rốt cuộc Thiếu Hạo áo trắng phấp phới cưỡi trên lưng Huyền điểu ngày đó lại biến thành một Tuấn Đế lạnh lùng nghiêm cẩn, khắc kỷ đến vô tình. Chà, nói thật ra thì anh ta không sai, mình cũng chẳng thấy anh ta sai chỗ nào, nhưng không hiểu sao lại không thấm được bi kịch của con người này, không thích được những bước đi hòng nhắm tới mục tiêu đoạt đế vị của anh ta, cũng không hề ưa cái cách anh ta nhìn nhận Tây Lăng Hành – Hiên Viên Bạt, cô vợ hờ tưởng có lúc đã thành tri kỷ.
Trong tuyến nhân vật đông đúc đan cài trong mạch truyện thì Thiếu Hạo là kẻ thụt lùi nhiều nhất, đỉnh điểm của sự thụt lùi là khi anh ta “ngộ đạo” giản đơn trước câu nói “muốn làm chủ thiên hạ thì phải rộng lòng với thiên hạ” của A Hành.
Nói đến khen thì cái đáng khen nhất là việc Tây Lăng Hành và Xi Vưu, mỗi người đều gầy dựng được một bản sắc riêng nào đấy của mình. Quả là nàng A Hành đã sống một đời trọn vẹn thật, mỗi bước đi của nàng cũng đều không sai, và đối với một cô gái mới mấy trăm năm trước hãy còn ngây ngây thơ thơ, thường xuyên trốn nhà mà hào sảng đi vác tù và hàng tổng, thì ứng biến với hàng loạt biến cố xảy ra trong đời vậy cũng là tốt lắm rồi.
Tình lang của nàng – Xi Vưu – ngược lại là một kẻ khó ưa. Ngoại trừ việc tính cách anh chàng điên khùng này nồng nhiệt bất cần theo đúng cái lối mình xưa nay vẫn ưng bụng, thì cứ mỗi khi mình vừa chớm nghĩ: “Ai chà, cậu chàng cũng dễ thương ấy chứ?” sẽ liền lập tức cảm thấy cứ như bị dội một gáo nước lạnh. Sao nhỉ? Xi Vưu hoang dã quá, tính tình quá thuần “thú”, dẫn tới hành động cũng thuần “thú”, nên mình không sao chấp nhận được cái cách mà hắn ta yêu Tây Lăng Hành.
Đến đây lại phải bẻ nhánh dẫn ra một ít suy nghĩ bên lề về chuyện tình tay ba trong truyện. Nếu như mình cảm thấy cả A Hành lẫn chiến thần Xi Vưu đều có nét rất “được”, thì khi bọn họ ở cạnh nhau lại biến tất cả cái “được” thành “không được”.
Rõ ràng là nàng con gái nhà Hiên Viên nọ không hợp với Xi Vưu xíu nào, nhưng cả hai lại bị tác giả bảo: “Chúng mày yêu nhau đi!” Đến cuối cùng cái làm mình nản nhất trong truyện lại chính là tình yêu vượt khỏi “luân thường đạo lí” giữa cặp đôi này.
Ví như những đoạn độc thoại nội tâm dài dặc miêu tả tình yêu của họ chẳng làm mình đây có thêm tí cảm tình nào, hoặc ví như cái chết của vị thần bất bại Xi Vưu là vì hắn móc tim mình ra thay thế cho tim người yêu qua cung Bàn Cổ. Đây đáng lẽ phải là câu chuyện tình cảm động vô cùng mới phải, nhưng cái đọng lại trong mình chỉ là… chán nản.
Hay là ngay từ đầu mình đã vô tình có định kiến với cái kiểu “yêu một người trước hôn thú rồi bỏ trốn theo tình nhân”. Chợt nghĩ ra rằng tình tay ba trong "Từng thề ước" sao mà giống tình yêu thứ ba quá thể, chỉ đảo từ tam giác hai nữ một nam thành hai nam một nữ.
Thế mà mình còn thích tình yêu của Lâm Khải Chính với Trâu Vũ hơn nhiều Xi Vưu – A Hành. Thậm chí mình có cảm tình với lối hành xử của bạn Giang Tâm Dao “mặt mũi hiền lành, lòng dạ hiểm độc” hơn nhiều Thiếu Hạo. Ít ra bạn ấy còn thực hiện hành vi níu giữ người thương, còn chàng Tuấn Đế chỉ dám lặng lẽ nhìn nàng từ xa và dằn vặt hàng ngày bởi “bờ rào” ngăn cách không thể nào vượt qua.
Về bút pháp, không biết bộ "Trường tương tư" sau đây của Đồng Hoa sẽ được viết như thế nào, nhưng trong "Từng thề ước", người đọc chẳng còn thấy cái nhu tình len lỏi qua dòng nước, miên man thấm dần vào tâm can người đọc nữa, thay vào đó là cái chất nồng đượm như lửa, toát ra từ chính căn cốt của truyện. Dầu cũng nên tán thưởng cách tân nghệ thuật mới này, nhưng mình cảm giác vẫn thích cái lạnh tựa nước ở văn Đồng Hoa hơn.
Bản thân mình không thích bối cảnh câu chuyện này, vì nó viết về cái thời con người nhập nhằng trong mối quan hệ với cả thần linh lẫn yêu ma. Thế giới của "Từng thề ước" vẫn là thế giới của thần, song quá “người”, và vì “người” nên không còn được mình mong thích. Giả sử bóc đi bối cảnh thần tiên của câu chuyện, thì đây chỉ là cuộc chiến tranh giành giang sơn như bao đời ở Trung Hoa, không có chất “thần”, thậm chí cuộc chiến đó còn không thu hút mình bằng những cuộc chiến khác. Chắc hẳn Đồng Hoa muốn mượn chuyện thần để nói về chuyện người, đáng tiếc cái mình đi tìm trong truyện thần tiên là một thế giới “không giống người”. Trong quan niệm của mình, đã nói về thần thì phải cho ra thần, nghĩa là dù biết tất cả đều được xây dựng trên cốt người đi nữa mà không toát lên được cốt thần thì cũng vô dụng.
Cái tiếp theo mình không thích nữa là những cuộc chiến trong truyện. Như đã nói, cảm nhận của mình dành cho cuộc đấu tranh giành thiên hạ giữa ba nước (trong truyện chủ yếu là giữa Thần Nông và Hiên Viên) rất thường. Cụ thể hơn thì nó giống những màn độc diễn đọ linh lực của các vị thần tướng hơn.
Đặc biệt có một điểm trong truyện mà mình ghét, ấy là chàng Xi Vưu lỡ được tác giả ưu ái quá, dành cho bao mỹ từ ca ngợi độ độc đoán thâm trầm, hung tàn hiểm ác, sức mạnh đứng đầu đại hoang blah blah blah, ấy vậy mà tất cả cái đó chỉ hiện lên qua lời tác giả. Chả thấy chàng ta thực sự cầm quân giỏi, đánh trận hay thế nào, quá lắm thì thấy được tình cảm chàng dành cho tình nương mênh mông diệu vợi tới mức độ nào.
Cái thứ ba mà mình xin được phép chê nốt ấy là không gian truyện không rộng như mình hy vọng. Ba nước, ba đại thần tộc, cùng lắm thì vẽ trong đầu được hết dải Trung Hoa đại lục. Không thấy được cảm giác mênh mông hùng tráng, có những chỗ mình còn không thấy chất vương giả toát ra nữa là.
Truyện có nhiều cái chết, hầu như những nhân vật quan trọng đều chết sạch. Nếu không kể cái chết khiến mình ngứa gan của Xi Vưu thì những cái chết còn lại đều có nguyên do của nó và đều hợp tình hợp lí. Vì thế nên mình chả buồn bực gì cả, kể chỉ hơi buồn buồn vì thậm chí xem tới trận Phản Tuyền lần 2 còn giật mình tự hỏi trận Phản Tuyền lần 1 diễn ra cái lúc quái nào thế, trong khi trận ấy cũng chính là trận Thanh Dương bỏ mạng.
Đọc hết Từng thề ước mới nhận ra là, mình từng thắt lòng nhất với Đông Cung, đơn giản vì các nhân vật chết oan uổng quá, chết mà không đáng phải chết, thành ra mới cảm thấy day dứt thay cho đời họ.
Vẫn phải nói rằng truyện được dịch và trình bày rất chỉn chu, đẹp đẽ, bỏ tiền mua kể cũng không cắn rứt đâu nhưng đáng tiếc là nó không hợp với mình, hay phải nói rằng văn Đồng Hoa không hợp với mình.
Tranh thủ quote vài dòng mình cho là “nhãn tự” của toàn bộ bi kịch trong truyện:
A Hành buồn bã, “Cứ nói tuổi thọ của thần tộc lâu dài nhưng chín ca ca của thiếp nay chỉ còn có bảy. Chúng ta luôn ỷ tuổi thọ dài lâu, chẳng để tâm tới việc gì cả, lại cho rằng dù thế nào cũng còn rất nhiều thời gian, mà đâu biết thực ra rất nhiều thứ chỉ vụt qua trong chớp mắt, sinh mệnh đằng đẵng càng khiến cho nỗi đau dài ra vô tận mà thôi.”