Nếu có một người đàn ông, yêu nàng bất chấp luân thường, gia môn, bộ tộc, tín ngưỡng, nếu có một người đàn ông, sẵn sàng băng qua núi cao biển sâu, lửa thiêu sông giá miễn là nàng cần tới, nếu có một người đàn ông bất kể nàng gặp rắc rối đến đâu cũng giải quyết chóng vánh, chẳng nề nguy hiểm tử sinh thì nàng hạnh phúc biết nhường nào. Ở cùng người ấy, nàng không phải băn khoăn điều gì, do dự hay sợ hãi điều chi. Nàng sẽ chỉ có tự do, yêu thương tha thiết, nao nức và yên lòng. Nhưng, sẽ có ý
nghĩa gì nếu mọi lời thề ước chỉ đơn giản là thề ước? Năm ấy giữa tứ hải bát
hoang nàng và hắn cùng hẹn ước một đời, thế rồi liệu cho đến khi đào nở họ có lại được cùng nhau dưới hoàng hôn rực rỡ?...
Từng thề ước – Đồng Hoa. Có bao giờ bạn đọc một cuốn truyện mà đau buốt cả tim gan? Có bao giờ bạn đọc một cuốn truyện mà từng câu từng chữ của nó như nghàn mũi kim xuyên thẳng vào bạn? … Từng thề ước – một câu chuyện về tình yêu, tình người, về quyền lực và địa vị! Tôi thiết nghĩ trong linh hồn của mỗi người đều có những khát khao thầm kín cho nên khi đọc câu chuyện này mỗi sẽ chúng ta đều có những cảm nhận rất riêng đồng thời cũng sẽ bị lôi cuốn bởi những tình tiết khác nhau trong mạch truyện nhưng tôi lại dám chắc một điều rằng phần lớn trong chúng ta sẽ phải rơi nước mắt bởi câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mà đau thương của cặp đôi chính: A Hành và Xi Vưu!
Cây chết mây còn còn quấn quýt, cây còn mây chết chẳng rời nhau!
Tôi vẫn luôn tự đặt tay lên trái tim mà hỏi rằng, ái tình rốt cuộc là cái quái gì mà khiến cho người ta cam tâm trầm luân? Rốt cuộc là cái quái gì mà khiến cho người ta dù thịt nát xương tan vẫn mỉm cười mãn nguyện? Và rằng có phải chăng người rời đi luôn không biết họ đã để lại trong tim người ở lại một mảnh tình thương?
Hai trăm năm trước, dã thú đang trốn chạy sự truy đuổi của Hoả Thần Chúc Dung - một đại tướng hiếu chiến của Thần Nông, con dã thú này vốn chẳng hiểu gì về tình yêu lại có thể lặng im ẩn mình trong khe núi để ngắm nhìn thấy thiếu nữ áo xanh tựa như ánh nắng ban mai, rồi nó còn mặc kệ an nguy bản thân chạy theo hướng ngược lại đánh lạc hướng bọn quân lính để bảo vệ thiếu nữ xinh đẹp ấy. Trước đây, mỗi lúc xuân về nó đều cảm thấy thật cô đơn và nó nghĩ có lẽ nó không giống các con thú hoang khác, nó căm ghét mùa xuân, ban đầu nó thắc mắc, nghi hoặc lủi thủi chạy tới chạy lui, tra xét khắp nơi nhưng cuối cùng càng thấy hồ đồ, nó chẳng hiểu sao con cáo nâu bủn xỉn gian manh lại đem con gà liều mạng trộm được trong thôn dâng cho một ả cáo khác, vừa kêu vừa nhảu đầy nịnh nọt đẩy con gà tới trước mặt nài nỉ ả ăn cho, càng không hiểu sao lão hổ trắng vốn độc vô độc vãng lại dám quyết đấu cùng một con hổ lớn để bảo vệ một con hổ cái mặc cho thân mình đẩy thương tích, nó thấy thật điên rồ và nó khinh thường điều đó! Nhưng vào khoảnh khắc thấy nàng nó đã bắt đầu cảm nhận được tồn tại đặc biệt của mùa xuân, nó cảm nhận được chuyển động kiều diễm của mọi sự vật tồn tại trên thế giới bởi chắc rằng nó đã tìm thấy mùa xuân của riêng mình và nó yêu mùa xuân ấy, nhưng cũng vào khoảnh khắc ấy nó biết mình chẳng thể có thêm một mùa xuân nào nữa …
Hai trăm năm sau, dưới ánh hoàng hôn lung linh, con đường ngập trong cát bụi bỗng như có ngàn vạn gốc đào theo sau nở rộ có một tiểu cô nương áo xanh như đang nũng nịu túm lấy ống tay áo của nam tử áo màu đỏ chói có vẻ mặt hờ hững để hỏi đường tới Bác Phụ. Con dã thú năm ấy đã sớm nhận ra tiểu cô nương mà hai trăm năm nay nó chỉ được gặp trong giấc mơ còn nàng thì không, nàng lại càng không biết rằng đôi tay mình đang nắm lấy hoạ sát thân… và cũng kể từ khoảnh khắc ấy số phận đã quyết định buộc họ lại với nhau, kết thành một đoạn nghiệt duyên dưới thời loạn thế.
Dưới gốc cây đào khi ấy, Xi Vưu ngỏ lời thề ước với nàng, hắn buông bỏ dã tâm, buông bỏ cả khát vọng và tín ngưỡng để được ở bên nàng trọn đời. Nàng và hắn cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió, rất nhiều lần tưởng như chẳng thể vãn hồi cuối cùng vẫn có thể về bên nhau, nàng trao cho hắn thứ quý giá nhất của người phụ nữ, tình yêu của nàng đã chậm rãi hoà tan lớp băng cuối cùng trong tim hắn, hắn cho phép nàng mở cánh cổng cuối cùng của đời hắn cho phép nàng chạm vào nơi yếu mềm nhất của mình. Con dã thú vô pháp vô thiên, ngông ngông cuồng cuồng, tự cao tự đại cuối cùng cũng có người hàng phục được nó!
Thế nhưng vận mệnh quả thực luôn biết cách làm cho con người ta đau đớn! Hắn vốn dĩ cho rằng
tình yêu của hai người có thể vượt qua mọi thứ, rằng tình yêu của họ lớn như vậy đẹp đẽ như vậy trên đời này không có bất kì điều gì có thể ngăn cản nó, đập vỡ nó... Ấy vậy mà, cho đến cuối cùng hoá ra tình yêu đó
cũng đã bị vùi dập, tất cả, tất cả
những gì đẹp nhất, tất cả, tất cả những gì hạnh phúc nhất đều đã
tan nhoà trong khói bụi hỗn loạn thời viễn cổ.
Lời hẹn ước năm xưa, hắn
vốn không quên, nàng cũng chưa từng quên ...
-------------------------------------
Nàng
chẳng còn biết mình đang ở đâu, thậm chí không biết mình rốt cuộc đã ra sao nữa,
chỉ thấy mừng rỡ vô hạn, như thể quay lại lần đầu gặp gỡ dưới cội hoa đào, lại
đến tết Khiêu Hoa rồi đó ư? Cuối cùng nàng có thể ở bên hắn mãi mãi rồi ư?
Thấy
Xi Vưu mỉm cười, dang rộng hai tay, nàng cũng nhoẻn cười chạy thẳng về phía hắn.
Nàng chẳng nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô chừng,
như thể vừa bôn ba thiên sơn vạn thuỷ, thân thể đau như giần, tim cũng đau buốt,
những muốn ngả vào lòng Xi Vưu ngủ vùi.
Nàng
mỉm cười với tay về phía Xi Vưu toan nắm lấy tay hắn, giữ chặt lấy niềm hạnh
phúc này.
Nhưng
nàng kinh hoàng nhận ra mặt đất dưới chân Xi Vưu đang khô nứt, làm da hắn cũng phổng
rộp lên, cả cánh tay cháy xém như xương khô.
‘A
Hành, không sao đâu, lại đây này!’ Xi Vưu vươn tay ra, mỉm cười tiến về phía
nàng.
A
Hành hốt hoảng lùi lại, là nàng! Lại chính là nàng! Rốt cuộc nàng đã biến thành
thứ gì thế này?
Nàng
kinh hãi sờ lên người mình, phát hiện trên đều chẳng có lấy một sợi tóc, da dẻ
cũng cháy xém nứt nẻ, khắp người không còn tấc thịt nào lành lặn, nàng đã biến
thành con quái vật xấu xí ghê tởm nhất thế gian này!
A
Hành ôm lấy đầu, co rúm lùi lại, đoạn khóc lóc oà lên thảm thiết, nhưng nước mắt
của nàng chưa kịp tràn ra khỏi khoé mắt đã bay hơi. Giờ đây, ngay cả khóc nàng
cũng không thể nữa rồi!
‘A
Hành nàng còn nhớ ta không? Ta Từng nói với nàng nếu nàng thành ma, ta cũng sẽ
cùng nàng trầm luân trong ma đạo kia mà?’
Xi
Vưu ra sức lại gần nàng, nhưng nàng một mực khóc tránh né.
Xi
Vưu thế thiết gọi:‘A Hành, đừng tránh ta, ta không sợ nàng đâu.’
Nhưng
ta sợ, sợ quái vật xấu xí ghê tởm như ta sẽ thiêu đốt chàng thành tro bụi. A
Hành vừa quyến luyện vô hạn nhìn Xi Vưu, vừa bi ai vô hạn lùi lại.
Nhìn
bộ dạng đau khổ của A Hành, Xi Vưu cũng tan lòng nát dạ.
Yêu
thương nhau sâu đậm là thế vậy mà ngay cả đến gần cũng không thể, trên đời còn
chuyện gì tàn khốc hơn thế nữa chăng?
…”
Tác giả: Trà Thu - Bookademy
-------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt
Từng thề ước là một trong những tác phẩm làm nên tên tuổi Nhiên tình thiên hậu Đồng Hoa, nội dung cuốn sách xoay quanh chuyện tình buồn của hai nhân vật chính là Xi Vưu và Hiên Viên Bạt cùng những cuộc tranh chấp thiên hạ đẫm máu của ba vị đế vương tham vọng ngút trời.
Tác phẩm đem đến cho bạn đọc nhiều nước mắt tiếc nuối khi mà tình yêu không thể chiến thắng quyền lực, lời hứa mãi mãi chỉ ở trong hồi ức vì nó không thể nào thực hiện được.
Vài nét về nữ văn sĩ Đồng Hoa
Đồng Hoa là cây bút được yêu thích nhất cộng đồng ngôn tình Trung Quốc, cô sinh vào tháng 10 năm 1980 và tốt nghiệp Đại học tại Bắc Kinh. Công việc hiện tại của nữ văn sĩ thuộc chuyên ngành Tài chính và bản thân cô cũng đang học Thạc sĩ Kinh tế tại Philadelphia.
Trái với suy nghĩ của nhiều người rằng một nhà văn cần nhiều năm rèn giũa để có thể cầm bút và bắt buộc phải tôi luyện từ trẻ, phải đến năm 26 tuổi thì Đồng Hoa mới bắt đầu sáng tác, cô còn có một bút danh khác là Trương Tiểu Tam.
Đã có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng của Đồng Hoa được xuất bản như "Thời niên thiếu không thể quay lại ấy", "Bộ bộ kinh tâm", "Bí mật bị thời gian vùi lấp", "Đại mạc dao", "Vân Trung Ca".
Khi được hỏi về cô, một độc giả đã nhận xét rằng:
“Văn của Đồng Hoa được xưng là ‘hành văn bình thản nhập bút trục tầng xâm nhập trạc nhân đau lòng’, không phải loại hoa lệ sáo rỗng, mà trong cái ‘mĩ’ có chút chân chất bình dị, từng bước quen thuộc, thấm vào hồn người.”
Đồng Hoa được bình chọn là Nhiên tình thiên hậu của ngôn tình Trung Quốc vì ngòi bút của cô vô cùng bình dị nhưng lại nhẹ nhàng đi sâu vào trái tim bạn đọc và tạo một ấn tượng khó phai mờ.
Nhờ vậy mà cô được biết đến nhiều hơn bởi bạn đọc trong và ngoài nước với các tác phẩm gửi gắm nhiều ý nghĩa trong cuộc sống.
Từng thề ước là mối tình đẹp nhưng đầy sóng gió và bi thương
Từng thề ước còn có tên gọi khác là "Sơn Hải kinh" hệ liệt được xuất bản vào tháng 5 năm 2011, bộ truyện gồm hai quyển và 38 chương.
Lấy bối cảnh thần thoại về một thế giới huyễn hoặc và ma mị, "Từng thề ước" cho bạn đọc cảm nhận được những khúc tráng ca về cuộc đối đầu đơn độc mà kịch liệt giữa con người và vận mệnh.
Cuốn sách mô tả lại thời thượng cổ, thiên hạ chia làm ba đại thần tộc là Thần Nông, Cao Tân và Hiên Viên. Khi ấy, có người chọn cho mình lối sống nhàn hạ, ngao du sơn thủy khắp nơi và ngược lại cũng có những kẻ ôm mộng đế vương, khao khát thống nhất toàn thiên hạ.
Xi Vưu, đại cao thủ Thần Nông cùng Tây Lăng Hành, vương cơ của Hiên Viên đế quốc, hai người vốn chẳng có quan hệ gì với nhau nhưng trong một lần gặp gỡ ở núi Bác Phụ mà vô tình quen biết.
“Công tử, xin hỏi muốn tới Bác Phụ quốc phải đi đường nào?”
Lần tái ngộ sau đó là Xi Vưu nhìn thấy nàng vui vẻ nô đùa dưới hồ trong khe núi giữa một vùng trời hoa nở rộ, từ đó mà hắn biết rằng mình đã rung động trước vẻ đẹp ấm áp tựa gió xuân ấy.
Vì vậy mà Xi Vưu đã theo đuổi nàng nhiệt tình, nồng cháy nên trái tim của Tây Lăng Hành dần rung động, vận mệnh đã cho cả hai cơ hội gặp lại nhau để rồi họ tạo nên một mối tình khắc cốt ghi tâm.
“Mặc gió đồng thổi tung mái tóc, nàng đưa mắt nhìn khắp bốn bể, chợt trông thấy hắn, nàng liền nhoẻn miệng cười, thời khắc ấy, hoàng hôn lung linh, ráng chiều sóng sánh, con đường ngập trong cát bụi bỗng như có ngàn vạn gốc đào theo nhau nở rộ, muôn sắc rạng ngời, hoa bay phấp phới.”
Dưới gốc hoa đào Cửu Lê, Xi Vưu đã thề với Tây Lăng Hành rằng quyết định buông bỏ tất cả và ở bên nàng đến suốt đời, hình ảnh nam nhân áo đỏ và nữ tử áo xanh gặp nhau vào tháng tư hằng năm là bức tranh đẹp nhất trong "Từng thề ước".
“Tháng Tư hằng năm, khi hoa đào nở đầy trên sườn núi là tết Khiêu Hoa của Cửu Lê tộc, mọi người đều tụ tập dưới gốc đào hát tình ca, tìm người thương. Từ sang năm trở đi, cứ đến tháng Tư, ta sẽ chờ cô dưới cội hoa đào ở Cửu Lê, không gặp không về.
Nếu hằng năm ngươi đều mặc áo ta may, thì năm nào ta cũng sẽ đến gặp ngươi.”
Nhưng không ngờ rằng thế sự biến đổi khôn lường, thiên hạ loạn lạc, Tây Lăng Hành vốn là vương cơ Hiên Viên nên phải kết hôn cùng Thiếu Hạo, vương tử của Cao Tân để đảm bảo an toàn cho người nhà và đất nước.
Xi Vưu không hiểu nội tình và cho là nàng phản bội mình, vô cùng căm giận. Khi ấy thù nhà nợ nước chưa trả, ân oán giữa các quốc gia đan cài giăng mắc, cuối cùng giữa họ xảy ra nhiều hiểu lầm.
Vì muốn giải thích về cuộc hôn nhân giữa nàng và Thiếu Hạo, Tây Lăng Hành đã nhờ Liệt Dương là con thú mà họ nuôi bấy lâu đem chiếc áo tự may đưa lại cho Xi Vưu với hi vọng tấm lòng của mình được thấu hiểu.
Tết Khiêu Hoa vào tháng tư ở Cửu Lê năm ấy, nàng đã đợi rất lâu dưới cội hoa đào với mong muốn được gặp nhau, vậy mà Xi Vưu đã không hiểu và thất hẹn lần ấy.
“Đã không giữ lời, sao còn thề hẹn?”
Tây Lăng Hành bất chấp tất cả để đến gặp Xi Vưu và trao trọn tình yêu của mình, tưởng rằng sẽ có được một kết quả tốt đẹp hơn nhưng sau này nhiều hiểu lầm cùng những mâu thuẫn quốc gia làm nàng tuyệt vọng mà nhảy xuống núi Ngu Uyên tự vẫn.
Khi nghe tin nàng vẫn còn sống, hắn nguyện bỏ hết tất cả để chạy đến cứu nàng dẫu trong mình đang mang trọng thương. Vậy mà lúc gặp lại, cõi lòng Xi Vưu đau như dao cắt khi Tây Lăng Hành đã quên hết toàn bộ về mình.
“Từ khi gặp gỡ tới nay, ngươi hết theo lại đuổi, luôn miệng thề thốt chỉ cần trong mắt ta có ngươi, ngươi cam lòng máu nhuộm thấm áo, chỉ cần trong lòng ta có ngươi, ngươi cam lòng tươi máu đẫm đồng hoang. Trong mắt ta có ngươi, trong lòng ta có ngươi rồi đó, nhưng trong mắt ngươi, trong lòng ngươi đã bao giờ có ta chưa? Ta nói ngươi hay, kể từ bây giờ, hai ta đoạn tuyệt ân tình. Ta sẽ quên hết tất cả mọi chuyện về ngươi. Nếu trong mắt ta còn bóng hình ngươi, ta sẽ móc mắt mình ra, nếu trong tim ta con nghĩ tới ngươi, ta sẽ tự bóp nát trái tim mình.”
Mặc kệ nàng đối xử lạnh nhạt, Xi Vưu quyết định sẽ không bao giờ từ bỏ. Họ lại trở về hang núi năm đó khi đang mải mê ngắm nhìn thiếu nữ áo xanh nô đùa trong nước rồi hắn lại tâm sự với nàng và kể những câu chuyện quá khứ đầy bi thương của mình.
“Ta sinh ra trong núi hoang, lớn lên giữa bầy dã thú, gia thế, học vấn và phong thái đếu không bì được với Thiếu Hạo, cũng chẳng có thể giống như y, cho cô địa vị cao quý nhất, để cô trở thành vương hậu một nước, khiến cả thiên hạ phải kính trọng cô. Đi theo ta, nhất định cô sẽ bị người đời sỉ vả, nhưng nếu cô vẫn không muốn nhớ lại mọi chuyện về ta, ta sẽ trao cho cô thứ duy nhất mà ta có. Chính là trái tim ta!”
Cứ thế mà Tây Lăng Hành đã động lòng và nhớ lại mọi chuyện, tình yêu của họ lại về như cũ nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu khi Xi Vưu hi sinh để cứu nàng sau cuộc chiến tranh giành thiên hạ Trung Nguyên của Hoàng Đế.
Kết quả là hắn đã để mình chết vì mong nàng với con gái được sống vì đó là những gì mà Xi Vưu một đời trân quý và cố gắng bảo vệ đến cùng.
“Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, ta đợi nàng tới tìm ta, chính miệng nói với ta, con gái chúng ta sống rất hạnh phúc. Nàng nhất định phải bảo nó ngẩng lên trời gọi mấy tiếng ‘cha’ cho ta nghe, ta chưa từng được nghe nó gọi cha… Chẳng biết tiếng ‘cha’ của nó sẽ như thế nào nhỉ, chắc chắn sẽ là âm thanh êm ái ngọt ngào nhất trên đời…”
Sau này nàng mới hiểu sự tình và đau thương chồng chất mà ôm mãi trong lòng hình bóng ấy, nhớ nhung khôn nguôi về người đàn ông yêu mình sâu đậm.
“Từng muốn cùng chàng hân thưởng mọi âm thanh mỹ diệu nhất trên đời, nhưng khi chàng đi rồi, ta mới hiểu rằng, âm thanh mỹ diệu nhất trên đời là tiếng chàng dịu dàng gọi: “A Hành”. Vậy mà bây giờ, dù ta khóc lóc thảm thương tới chừng nào, vẫn không thể nghe chàng dịu dàng gọi ta một tiếng “A Hành” nữa.
Từng muốn cùng chàng ngao du thiên hạ, nhưng khi chỉ còn lại một mình ta trơ trọi giữa đời, ta mới hiểu ra, chàng chính là thiên hạ của ta, cảnh sắc đẹp nhất trên đời này là nụ cười của chàng. Tiếc rằng giờ đây, dù ta khàn giọng gọi chàng, cũng chẳng cách nào thấy lại nụ cười của chàng nữa…”
Mối tình ấy cứ đọng mãi trong lòng độc giả là những đau thương chồng chất và nuối tiếc cho kết quả của họ, yêu nhưng chẳng thể bên nhau trọn đời, bên cạnh đó cũng có rất nhiều giọt nước mắt cho Thiếu Hạo.
Chàng cũng có một tình yêu dành cho Tây Lăng Hành nhưng người con gái ấy tuy là vương tử phi nhưng không thể nào trở thành thê tử thật sự và dưới ánh trăng năm ấy, Thiếu Hạo run rẩy hứa rằng muốn nàng trở thành người vợ duy nhất.
Kết cục bi thương là người sống kẻ chết nhưng nàng đã từng hạnh phúc vì hắn đã mỉm cười lấy tim tặng nàng, đem máu mình làm rừng đào ngàn dặm. Còn Thiếu Hạo ngồi trên đế vị bảo hộ cho non sông của Cao Tân đế quốc, có tất cả nhưng lại cô độc một mình.
"Từng thề ước" còn là nỗi đau khi tình thân vô nghĩa trước vinh hoa quyền thế
Tình bạn giữa Thanh Dương và Thiếu Hạo cũng là những trang đẹp nhất trong "Từng thề ước".
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, họ không phải Hiên Viên Thanh Dương cũng chẳng là Cao Tân Thiếu Hạo, đơn thuần chỉ có hai thiếu niên với trái tim đầy nhiệt huyết, tình cờ tương ngộ giữa chốn hồng trần gió sương. Rượu ngon phải có bạn hiền, họ cạn chén cùng nhau rồi cứ thế mà thân thiết.
Trong lòng cả hai đều biết rõ rằng khát vọng tranh bá thiên hạ, thống nhất Trung Nguyên sẽ đẩy tình bạn ấy phải đối mặt nhau trên sa trường đẫm máu, thậm chí dốc sức dồn đối phương đến cái chết.
Từng thề ước còn có một tình bạn đẹp nhưng lại bị rào cản bởi trách nhiệm với gia đình và quốc gia dân tộc
Ngày ấy, người ta còn công nhận sức mạnh và tài năng của họ nên có câu:
“Thiên hạ song hùng, bắc Thanh Dương, nam Thiếu Hạo.”
Nhưng đáng buồn thay Thanh Dương không đợi được đến ngày hai người phân thắng bại trên chiến trường, chàng bị chính cha mình bức tử vì nguy cơ soán ngôi sau này nên Hoàng Đế chỉ biết mưu cầu lợi ích là ngai vàng của bản thân mà đến cả máu mủ của mình cũng ra tay được.
Khi Thiếu Hạo ôm lấy thi thể người bạn đã lạnh đi trong lòng thì mới bàng hoàng nhận ra rằng bá đồ thiên hạ hay tham vọng đế vị chẳng còn quan trọng nữa, từ khi Thanh Dương ra đi mãi mãi dù cho mình có nài nỉ và trút hết tinh lực siêu phàm thì cũng không thể quay về như trước đây.
Số phận của Đế vương là một đời cô độc, con đường đi đến ngai vàng chính là tuyệt lộ, ngồi trên vị trí vạn người đầy lạnh lẽo, họ chẳng có được gì trước vòng xoáy cuồng loạn của vận mệnh.
Hoàng Đế bất chấp mọi thứ để lên ngôi, không tiếc xương máu những đứa con của mình để rồi khi đứng trên đỉnh Thần Nông ấy, quay đầu lại thì chẳng còn ai gọi ông là cha nữa.
Vì thống nhất toàn Trung Nguyên mà Hoàng Đế đã đánh mất gia đình của mình, từ vợ cho đến con cái, ngồi trên đỉnh cao đầy lẻ loi và trơ trọi.
"Từng thề ước" và những lời hứa không thành
"Từng thề ước" còn là lời thề của Xi Vưu và huynh đệ cùng nhau bảo vệ mảnh đất Thần Nông, có câu hứa của Du Võng thiện lương trước nhân dân.
Cuối cùng thì máu chảy thành sông, tiếng cười cuồng ngạo của Phong Bá, Si Mỵ và Võng Lượng vụt tắt khi mà Du Võng chết, Thần Nông tiêu vong và Xi Vưu chẳng còn. Lời thề hẹn hôm nào đã bị vùi lấp giữa máu tươi và nước mắt.
"Từng thề ước" có lời thề của Chúc Dung với Thần Nông tộc, dù đê tiện bỉ ổi hay tàn bạo hung ác cũng nguyện hi sinh chứ quyết không khom lưng chống gối trước kẻ thù.
Lời hẹn của Nặc Nại và Vân Tang rằng ngựa xe áo đỏ rước nàng về dinh, tưởng rằng có thể vứt bỏ được thân phận thì sẽ nắm tay nàng ngắm nước non ngàn dặm. Vậy mà lần nữa lỡ lời khi ngay trước cổng thành, Vân Tang đợi mãi nhưng chẳng thấy người đâu.
"Từng thề ước" có lời thề của Thanh Dương và Xương Ý rằng quyết tâm bảo vệ gia đình của họ, vậy mà rốt cuộc tiểu muội Hiên Viên Bạt vô tư ấy phải nai nịt giáo gươm, thống lĩnh ba quân, xung phong ra trận.
Câu hứa của Xương Ý với binh sĩ là nguyện đứng trước đầu sóng ngọn gió mà hi sinh oanh liệt và thề với thê tử Xương Phó rằng sống làm chim liền cánh, chết làm cây liền cành, nguyện vùi thân xác cùng nhau.
Lời thề của Di Bành với mẹ, vì thù hận che mắt từ lúc nào biến thành quỷ dữ nên giết hại anh em lẫn đồng đội của mình để rồi cuối cùng cũng bỏ mạng dưới tay tiểu muội mà mình đã cứu năm nào.
"Từng thề ước" có lời hứa của những người bạn Luy Tổ, Viêm Đế và Vương Mẫu, lời thề mãi mãi bên nhau sẽ tiêu dao tự tại để rồi đến một ngày cũng phải rời xa khi tiếng tiêu chưa kịp dứt và lời ca đứt đoạn, điệu múa vẫn bâng khuâng.
Bao nhiêu lời ước hẹn và thề mong đã bị khói lửa thời cuộc chôn vùi.
Vĩ thanh và một kết thúc buồn
"Từng thề ước" không chỉ có đóa hoa đào tình yêu của A Hành và Xi Vưu mà còn có những khúc ca bi tráng của lớp lớp con người xô nhau ra trận, giành giật và bảo vệ từng tấc đất quê hương.
Tác phẩm có tiếng đàn chếnh choáng men say của thiếu niên áo trắng, có khúc tiêu dịu dàng dưới ánh tà dương của ba người bạn xưa, có tiếng hát mời gọi bạn tình ngày Tết Khiêu Hoa dưới tán hoa đào.
"Từng thề ước" có ngôi nhà giản dị bình yên giữa trận chiến tàn khốc, có người anh hùng mạnh mẽ như giao long, có nữ chiến binh như phượng hoàng màu bạc, có chiến thần khát máu, có nam tử kiêu hùng.
Cuốn sách chứa hình ảnh vận mệnh trớ trêu, lằn ranh giữa quốc gia dân tộc đã hủy hoại ước mơ, tình yêu và hạnh phúc của con người một cách tàn nhẫn.
"Từng thề ước" không chỉ khiến độc giả rơi nước mắt bởi một đoạn chuyện tình nam nữ mà còn bật khóc bởi khói lửa chiến tranh đã hủy hoại tình cảm gia đình, đẩy những con người vô tội vào cảnh nước mất nhà tan.
Đọng lại trong trái tim độc giả là mùi khói lửa chiến tranh giành thiên hạ với nỗi cô đơn của kẻ chiến thắng cùng những đau khổ khi mất đi những người quan trọng nhất. "Từng thề ước" là những lời hứa mãi không thành vì vòng xoáy tàn nhẫn của số phận đối với con người.