"Đêm thứ nhất
Đó là một đêm kì diệu, một đêm mà có lẽ chỉ có thể có được khi chúng ta còn trẻ, hỡi bạn đọc thân mến. Bầu trời đầy sao, một bầu trời lộng lẫy đến mức ngước nhìn lên nó ta phải bất giác tự hỏi mình: chẳng lẽ những con người cau có, trái tính trái nết đủ loại lại có thể sống dưới một bầu trời như thế... Đây cũng là một câu hỏi của tuổi trẻ, hỡi bạn đọc thân mến, một câu hỏi rất trẻ, nhưng cầu xin Đức Chúa Trời ban cho bạn thường xuyên hơn câu hỏi ấy!.. Còn nói về những quý ngài trái tính trái nết và cau có đủ loại thì tôi không thể không nhớ lại cách xử sự hợp lẽ của tôi trong cả ngày hôm đó. Ngay từ sáng sớm tôi đã bị một nỗi buồn kì lạ hành hạ. Tôi bỗng nhiên có cảm giác rằng tôi, một kẻ cô đơn, đang bị tất cả bỏ rơi, xa lánh. Tất nhiên, bất kì ai cũng có quyền hỏi: tất cả là ai... Bởi vì tôi sống ở Peterburg (1) đã tám năm nay mà hầu như chưa hề làm quen được với một người nào. Nhưng tôi phải làm quen để làm gì... Không có việc đó thì cả thành phố Peterburg cũng đã quen thuộc với tôi rồi; mà chính vì thế nên tôi mới cảm thấy tất cả đều bỏ rơi tôi khi toàn bộ thành Peterburg bỗng đột ngột kéo nhau ra các nhà nghỉ ngoại thành. Ở lại một mình tôi rất sợ, và suốt ba ngày dài tôi lang thang khắp thành phố trong nỗi buồn nặng nề và tuyệt nhiên không hiểu cái gì đang xẩy ra với mình..."
Xem thêm
Tiểu thuyết ngắn này có phụ đề là: Một câu chuyện tình cảm từ nhật ký của một kẻ mộng mơ. Tôi thích nhìn nhận nó như một bức chân dung của nghệ sĩ thời trẻ: một trong những tác phẩm đầu tay của ông hơi bị quá đà về kịch tính và thường bị lu mờ bởi những tác phẩm nặng ký sau này như "Tội ác và hình phạt", "Anh em nhà Karamazov" và "Tên ngốc". Sự say mê của tôi đối với "Đêm Trắng" đến từ nước Ý và qua tầm nhìn của Luchino Visconti, người đã chuyển thể câu chuyện lên màn bạc. Vì St. Petersburg đôi khi được gọi là Venice của phương Bắc (cùng với các thành phố khác như Oslo, Amsterdam hoặc Bruges), nên có lẽ rất phù hợp khi nhà làm phim người Ý chọn Venice làm bối cảnh cho chuyện tình lãng mạn.
Tôi chắc chắn đã xem bộ phim này ít nhất mười lần, trước khi đến với tài liệu gốc và lại một lần nữa bị cuốn hút bởi nó. Tôi nghĩ đây có lẽ là một trong những câu chuyện lãng mạn nhất được viết về việc lần đầu tiên rơi vào lưới tình và lần đầu tiên bị tan vỡ trái tim, chạm đến sự thấu hiểu sâu sắc đặc trưng của tác giả về một điều gì đó cơ bản trong nỗ lực thoát khỏi vỏ bọc và kết nối với một người khác. Tra cứu trên Wikipedia, tôi mới biết Visconti không phải là người duy nhất được truyền cảm hứng từ câu chuyện này, ra đời cách đây hơn 150 năm nhưng vẫn mang phong cách đương đại/vượt thời gian trong mô típ “chàng trai gặp gỡ cô gái”: tiểu thuyết ngắn đã được dựng phim mười lần trên toàn thế giới, và có lẽ sẽ được chuyển thể lại một lần nữa, với bối cảnh và trang phục mới, nhưng với cùng một đam mê.