"Đêm thứ nhất
Đó là một đêm kì diệu, một đêm mà có lẽ chỉ có thể có được khi chúng ta còn trẻ, hỡi bạn đọc thân mến. Bầu trời đầy sao, một bầu trời lộng lẫy đến mức ngước nhìn lên nó ta phải bất giác tự hỏi mình: chẳng lẽ những con người cau có, trái tính trái nết đủ loại lại có thể sống dưới một bầu trời như thế... Đây cũng là một câu hỏi của tuổi trẻ, hỡi bạn đọc thân mến, một câu hỏi rất trẻ, nhưng cầu xin Đức Chúa Trời ban cho bạn thường xuyên hơn câu hỏi ấy!.. Còn nói về những quý ngài trái tính trái nết và cau có đủ loại thì tôi không thể không nhớ lại cách xử sự hợp lẽ của tôi trong cả ngày hôm đó. Ngay từ sáng sớm tôi đã bị một nỗi buồn kì lạ hành hạ. Tôi bỗng nhiên có cảm giác rằng tôi, một kẻ cô đơn, đang bị tất cả bỏ rơi, xa lánh. Tất nhiên, bất kì ai cũng có quyền hỏi: tất cả là ai... Bởi vì tôi sống ở Peterburg (1) đã tám năm nay mà hầu như chưa hề làm quen được với một người nào. Nhưng tôi phải làm quen để làm gì... Không có việc đó thì cả thành phố Peterburg cũng đã quen thuộc với tôi rồi; mà chính vì thế nên tôi mới cảm thấy tất cả đều bỏ rơi tôi khi toàn bộ thành Peterburg bỗng đột ngột kéo nhau ra các nhà nghỉ ngoại thành. Ở lại một mình tôi rất sợ, và suốt ba ngày dài tôi lang thang khắp thành phố trong nỗi buồn nặng nề và tuyệt nhiên không hiểu cái gì đang xẩy ra với mình..."
Xem thêm
Có rất ít hình ảnh chân dung của Dostoevsky thời trẻ, phần lớn đều là hình ảnh một quý ông già, râu quai hàm và cau có, đang suy tư về những vấn đề phức tạp và tra tấn. Trong một trong số ít tài liệu tham khảo về thời đi học của ông, một số người mô tả ông là một người mơ mộng nhợt nhạt, hướng nội và là một kẻ lãng mạn quá khích (nguồn Wikipedia). Đây chính xác là cách tôi miêu tả người kể chuyện giấu tên ở ngôi thứ nhất của "Đêm Trắng", gợi mở về cảm hứng tự truyện cho câu chuyện.
Đêm đó thật tuyệt vời, một đêm tuyệt vời như chỉ có thể có được khi chúng ta còn trẻ, bạn đọc thân mến. Bầu trời đầy sao, sáng đến nỗi khi nhìn lên, người ta không khỏi tự hỏi liệu những kẻ cau có và thất thường có thể sống dưới bầu trời như vậy không. Đây cũng là một câu hỏi trẻ con, bạn đọc thân mến, rất trẻ con, nhưng mong sao Chúa sẽ đặt nó vào trái tim bạn thường xuyên hơn!
Mùa xuân đang về trên Petersburg, và người anh hùng của chúng ta đang đi lại không ngừng nghỉ và vô định trên các con phố của thành phố (giống như những kẻ săn cô đơn của Carson McCullers), hấp thụ những cảnh quan, âm thanh và mùi hương mà anh ta chỉ có thể giữ kín bên trong vì không có ai để chia sẻ cảm xúc. Bước chân của anh ta dẫn anh ta ra khỏi thành phố, giữa những cánh đồng, kênh rạch và những khu rừng:
Cứ như thể tôi đột nhiên thấy mình đang ở Italia, thiên nhiên tác động mạnh mẽ đến một cư dân thị trấn nửa ốm yếu như tôi, gần như ngột ngạt giữa những bức tường thành phố. [...] Tôi vừa đi vừa hát, vì khi hạnh phúc, tôi luôn ngân nga một mình như mọi người đàn ông hạnh phúc không có bạn bè hay người quen để chia sẻ niềm vui. Bỗng nhiên, tôi có một cuộc phiêu lưu bất ngờ nhất.