Một cuốn nhật kí nhặt được bên xác của một nữ Việt Cộng đã suýt bị người lính Mỹ ném vào lửa, nhưng người phiên dịch đã khuyên anh ta nên giữ lại vì "trong đó có lửa". Nhật kí Đặng Thùy Trâm là những ghi chép hàng ngày của một người nữ bác sĩ về cuộc sống của chị nơi chiến tuyến. Cuốn nhật kí là thế giới riêng của người trí thức nhạy cảm mà không yếu đuối, tha thiết với cuộc sống mà không hề sợ hãi trước những gian nan. Ở đó ta vẫn gặp những băn khoăn trăn trở trước tình yêu, trước cuộc sống phức tạp hàng ngày, những nỗi buồn, nỗi nhớ nhung, sự cô đơn của một người con gái, nhưng đồng thời chúng ta cũng thấy được một ý chí mãnh liệt, những lời nói tự động viên cảnh tỉnh, một lòng can đảm phi thường - những điều đã làm nên một thế hệ anh hùng.
Xem thêm
Tôi không biết nhiều về chiến tranh thậm chí tôi đã xem nhiều bộ phim về nó. Nhưng "Nhật ký Đặng Thùy Trâm" là cuốn sách đầu tiên về chiến tranh mà tôi đọc và thực sự đã khiến tôi cuốn vào. Bác sĩ Trâm là một kiểu người phụ nữ Việt Nam được sinh ra trong hòa bình để rồi cống hiến cuộc đời của mình để cứu đất nước khỏi chiến tranh. Cô ấy là một người lính cương quyết, kiên cường, người đã thề mang trong tim mình tinh thần của Người Cộng Sản nhưng đồng thời, là một người tình cảm, trái tim ấm áp, quan tâm đến đồng bào, đồng đội rất yêu thương và đồng cảm.
Bà tôi từng kể cho tôi những câu chuyện về chiến tranh khi tôi còn là một đứa trẻ, bà nói đó là một thảm kịch đối với đất nước chúng ta vào thời của bà. Bom đã phá hủy những ngôi nhà và làng mạc ngày qua ngày, những cánh đồng tan hoang, đẫm máu và xác chết, có rất nhiều người bị giết mà bà nói điều đó trở nên bình thường trong chiến tranh. Tôi không chú ý quá nhiều đến những câu chuyện của bà, tôi nghĩ bà ấy chỉ phóng đại mọi chuyện lên thôi. Nhưng bây giờ tôi mới có thể hình dung tất cả những chi tiết về những gì mà bà kể cho tôi. Tôi là một đứa trẻ được sinh ra trong hòa mình, nhờ máu xương của những người anh hùng đã chiến đấu vì đất nước. Tôi đã nghĩ về những người lính sống sót sau chiến tranh và bây giờ đang sống trong hòa bình khi đất nước đang thay đổi rất nhanh. Hôm trước tôi thấy một người đàn ông nghèo trên một chiếc xe đạp cũ kĩ đang thu thập những máy móc cũ đã lâu không sử dụng gần xóm tôi, màu áo lính cũ đã bị phai màu và lấm tấm mồ hôi, đầu của ông cúi xuống. Tôi nghĩ về "Nhật ký Đặng Thùy Trâm". Người đàn ông đó có thể là một người lính trong chiến tranh đã sống sót sau những bom đạn từng phút đe dọa tính mạng của ông, người đã dành cả tuổi thanh xuân của mình, đánh mất gia đình và có lẽ vì hy sinh tình yêu của mình cho đất nước, người đã may mắn còn sống nhưng sao lại "chết" trong thời bình?