Ngủ ngon, hẹn mai nhé là câu chuyện chua xót về một người nhút nhát khép kín, đã quen sống trong yên ấm và bao bọc, bỗng bị đẩy bật ra đời một lần nữa sau khi tình cảm tan vỡ.
U uất, thất bại và bơ vơ.
Giữa lúc ấy thì anh gặp cậu.
Rời khỏi tổ ấm do người khác làm cho, anh bắt đầu học cách tự kéo kén, bao lấy sự tổn thương của mình, cũng bao bọc cả tổn thương của cậu. Anh bắt đầu tình cảm thứ hai của đời mình, không phải từ sự yêu thích đơn thuần, mà từ sự cần thiết nhau.
Bằng ngôn từ thi vị lơ lửng, hành văn trầm ngâm dịu dàng, tính cách nhân vật đôn hậu và nồng ấm, Nagira Yuu đã khuấy rất nhiều êm ái vào câu chuyện này, một câu chuyện khởi đầu từ chua xót và bất lực.
Trích đoạn
Đau lòng đến vậy sao? Cậu hỏi.
Chỉ trong một ngày, người chung sống cùng anh suốt chín năm trời không những nói lời chia tay mà còn đuổi anh ra khỏi nhà, chẳng có lấy một cuộc chuyện trò tử tế. Tâm trạng này giống như một người bị đâm từ phía sau rồi vứt xác bên đường, chưa kịp kêu cứu lấy một câu.
Hỏi có đau lòng không?
Anh ta bỏ anh vì lý do hiển nhiên, rằng anh không thể có con.
Hỏi có đau lòng không?
Xem thêm
Một phần khác mà mình tìm thấy trong cuốn sách này là sức sống mạnh mẽ. Có những người sống “ngoài lề xã hội”. Người khác nhìn họ chỉ thấy đáng thương, thấy tội nghiệp, thấy họ thật vất vả, thật khó sống. Ừ thì họ khác biệt, họ không được cuộc đời chấp nhận, có khi còn dần bị quên lãng. Nhưng kể cả có như thế cũng chẳng sao cả. Họ vẫn sống, trong “vòng tròn một mét” khiến họ hạnh phúc. Và như thế, cho dù bi thảm, “sống tiếp cũng không vấn đề gì”.
“Không được để người bên cạnh mình đau khổ. Không than khóc vì những gì đã mất, cũng chẳng cần xốc lại tinh thần, chỉ cần chấp nhận bản thân mình là đủ.”