Ngủ ngon, hẹn mai nhé là câu chuyện chua xót về một người nhút nhát khép kín, đã quen sống trong yên ấm và bao bọc, bỗng bị đẩy bật ra đời một lần nữa sau khi tình cảm tan vỡ.
U uất, thất bại và bơ vơ.
Giữa lúc ấy thì anh gặp cậu.
Rời khỏi tổ ấm do người khác làm cho, anh bắt đầu học cách tự kéo kén, bao lấy sự tổn thương của mình, cũng bao bọc cả tổn thương của cậu. Anh bắt đầu tình cảm thứ hai của đời mình, không phải từ sự yêu thích đơn thuần, mà từ sự cần thiết nhau.
Bằng ngôn từ thi vị lơ lửng, hành văn trầm ngâm dịu dàng, tính cách nhân vật đôn hậu và nồng ấm, Nagira Yuu đã khuấy rất nhiều êm ái vào câu chuyện này, một câu chuyện khởi đầu từ chua xót và bất lực.
Trích đoạn
Đau lòng đến vậy sao? Cậu hỏi.
Chỉ trong một ngày, người chung sống cùng anh suốt chín năm trời không những nói lời chia tay mà còn đuổi anh ra khỏi nhà, chẳng có lấy một cuộc chuyện trò tử tế. Tâm trạng này giống như một người bị đâm từ phía sau rồi vứt xác bên đường, chưa kịp kêu cứu lấy một câu.
Hỏi có đau lòng không?
Anh ta bỏ anh vì lý do hiển nhiên, rằng anh không thể có con.
Hỏi có đau lòng không?
Xem thêm
Được rồi, điều trước hết là: lần đầu tiên, sau một khoảng thời gian dài, có một quyển sách khiến tôi khóc nhiều như vậy. Lâu rồi mới có một quyển sách hay đến mức tôi chấm 5 sao cho nó nhưng vẫn chưa thấy đủ - nếu có cách khác gắn thêm một ngôi sao vào nữa thì tốt vì tôi yêu quyển sách này cực kỳ! Mong bạn đừng bất ngờ vì cảm xúc tôi lúc này có hơi lan man, tôi nghĩ tôi cần làm gì đó cho nó.
Ban đầu, tôi không định mua quyển sách sau chuyến đi đến Nhật Bản (tôi đã phá vỡ quy tắc của mình đến hai lần vì tác giả Nagira), nhưng tôi bị quyển sách thu hút lập tức vì chiếc bìa tuyệt đẹp, và khi thấy ai đó trên tumblr cũng đăng về nó, tôi nghĩ là mình sẽ đặt mua nó. Tôi từng đề cập rằng tôi chỉ "biết" mình sẽ thích một cuốn sách, nhưng khi thấy chiếc bìa sách này thì tôi đã nghi ngờ điều đó. Khi nó được giao vào thứ hai tuần này, tôi dành một lúc để nhìn vào nó rồi mở ra xem hình ảnh chèn màu thế nào. Ôi nó thật đáng yêu, đến nỗi tôi chẳng đọc được dòng nào trong buổi tối hôm đó vì quá choáng ngợp. Tôi nói thật đấy. Có hai hình minh họa màu: một hình bằng PG, nó mang lại cảm giác nhẹ nhàng tuyệt vời, hình còn lại vẽ cảnh quan hệ ân ái, nhưng không hề có cảm giác tục tĩu nào cả. Dù sao thì, vào thứ ba, tôi đã có thể đọc nó. Tôi đọc vừa nhanh vừa chậm (tôi đã cố kéo dài thời gian hoãn việc để đọc), nhưng đến tối thứ tư, thì vẫn còn 100 trang. Vào thứ năm, tôi phải đi công tác, ngồi trên tàu 4 tiếng là thời gian lý tưởng để đọc nốt nó, nhưng tôi đã gạt nước mắt hơn một lần và suýt thì khóc luôn ở đó, nên tôi tạm dừng việc đọc, để dành cho ngày tiếp theo. Và hôm nay là ngày tôi được nghỉ nên tôi có thể đọc phần kết trong yên bình.
Một vài lần tôi phải tạm dừng vì có quá nhiều thứ trong lúc đọc khó nói ra, nhưng tôi đã không hề thổn thức cho đến khi cho đến khi đọc xong quyển sách. Vấn đề là, tôi muốn kể cho bạn nghe về cốt truyện trong giây lát nhưng không biết ngắn quá liệu có làm hỏng nó hay không. Nếu bạn đã đọc đến đây, hãy để tôi nói điều này: chính tác giả Nagira đã nói kết thúc của nó không điển hình với BL, và đúng như vậy. Nhưng nó cực kỳ, cực kỳ tốt. Đúng là về cốt truyện: Tsugumi - một nhà văn 35 tuổi không mấy thành công, sống cùng người tình trong 9 năm đến khi người tình kia tuyên bố muốn có con nên chọn rời xa Tsugumi. Tất nhiên, Tsugumi bị sốc và đau lòng, lạc lõng không biết nên đi đâu và làm gì cho tương lai. Vài tuần sau, trên đường từ nhà môi giới trở về, anh tình cờ gặp Sakutaro, một thanh niên 27 tuổi làm những việc lặt vặt như giúp người già đi mua sắm và bắt mèo hoang. Anh ấy là fan hâm mộ của Tsugumi, đồng thời ông của anh ấy cũng điều hành một tòa chung cư và Tsugumi có thể ở tại đó. Những cư dân khác của tòa nhà là một cộng đồng sôi nổi, nhưng Tsugumi thường bị thu hút bởi Sakutaro, và cảm giác hai người thuộc về nhau. Tuy nhiên, hóa ra một Sakutaro dễ gần và hiền lành, lại mang một gánh nặng không chia sẻ cùng ai. Tôi sẽ dừng cốt truyện ở đây.
Có nhiều điều tôi yêu thích trong sách như sự tương tác giữa Tsugumi và Sakutaro, giữa Tsugumi và ông của Sakutaro nữa, cả khu vườn, ngôi nhà và những bài viết của Tsugumi. Tsugumi và Sakutaro trong vai nhân vật chính, cùng các nhân vật phụ khác, tôi cũng đều yêu thích. Thực tế là chuyện ai làm gì trên giường không quan trọng chút nào cả. Tôi quan trọng việc câu chuyện đã khiến tim tôi đau nhói. Thời gian cứ trôi qua. Đó là điều thường xảy ra trong các câu chuyện của cô ấy, và tôi thích điều đó. Dù nó chỉ lướt qua vài trang nhưng các nhân vật đều có đủ thì giờ để sắp xếp cảm xúc của họ. Sự ngọt ngào, nỗi buồn, điểm kết thúc. Với những cuốn tiểu thuyết thế này, bạn chỉ cần ngó qua trang bìa là sẽ biết ngay ai kết thúc với ai. Nhưng vẫn khó chịu khi đọc, vì bạn tự hỏi sao chuyện lại thành ra như thế được nhỉ? Mọi thứ liệu có tốt đẹp không? Tôi đã đọc nhiều sách của Nagira nên tin cô ấy sẽ không làm bất kỳ điều gì trái với niềm yêu thích của tôi, nhưng khi câu chuyện tiếp tục, tôi tự hỏi nó kết thúc ra sao. Như tôi đã nói, nó không phải điển hình cho thể loại này, nhưng nó hoàn hảo và phù hợp, tôi yêu nó. Thực ra, tôi đã mua quyển này với hai quyển yêu thích khác của cô ấy bởi tôi muốn tặng chúng cho những ai cũng đọc sách của Nagira. Không biết chính xác phải làm thế nào nhưng tôi sẽ cho bạn hay sau khi tôi quyết định xong.