Ngủ ngon, hẹn mai nhé là câu chuyện chua xót về một người nhút nhát khép kín, đã quen sống trong yên ấm và bao bọc, bỗng bị đẩy bật ra đời một lần nữa sau khi tình cảm tan vỡ. U uất, thất bại và bơ vơ. Giữa lúc ấy thì anh gặp cậu. Rời khỏi tổ ấm do người khác làm cho, anh bắt đầu học cách tự kéo kén, bao lấy sự tổn thương của mình, cũng bao bọc cả tổn thương của cậu. Anh bắt đầu tình cảm thứ hai của đời mình, không phải từ sự yêu thích đơn thuần, mà từ sự cần thiết nhau. Bằng ngôn từ thi vị lơ lửng, hành văn trầm ngâm dịu dàng, tính cách nhân vật đôn hậu và nồng ấm, Nagira Yuu đã khuấy rất nhiều êm ái vào câu chuyện này, một câu chuyện khởi đầu từ chua xót và bất lực. Trích đoạn Đau lòng đến vậy sao? Cậu hỏi. Chỉ trong một ngày, người chung sống cùng anh suốt chín năm trời không những nói lời chia tay mà còn đuổi anh ra khỏi nhà, chẳng có lấy một cuộc chuyện trò tử tế. Tâm trạng này giống như một người bị đâm từ phía sau rồi vứt xác bên đường, chưa kịp kêu cứu lấy một câu. Hỏi có đau lòng không? Anh ta bỏ anh vì lý do hiển nhiên, rằng anh không thể có con. Hỏi có đau lòng không?
Xem thêm

Được rồi, điều trước hết là: lần đầu tiên, sau một khoảng thời gian dài, có một quyển sách khiến tôi khóc nhiều như vậy. Lâu rồi mới có một quyển sách hay đến mức tôi chấm 5 sao cho nó nhưng vẫn chưa thấy đủ - nếu có cách khác gắn thêm một ngôi sao vào nữa thì tốt vì tôi yêu quyển sách này cực kỳ! Mong bạn đừng bất ngờ vì cảm xúc tôi lúc này có hơi lan man, tôi nghĩ tôi cần làm gì đó cho nó. 

Ban đầu, tôi không định mua quyển sách sau chuyến đi đến Nhật Bản (tôi đã phá vỡ quy tắc của mình đến hai lần vì tác giả Nagira), nhưng tôi bị quyển sách thu hút lập tức vì chiếc bìa tuyệt đẹp, và khi thấy ai đó trên tumblr cũng đăng về nó, tôi nghĩ là mình sẽ đặt mua nó. Tôi từng đề cập rằng tôi chỉ "biết" mình sẽ thích một cuốn sách, nhưng khi thấy chiếc bìa sách này thì tôi đã nghi ngờ điều đó. Khi nó được giao vào thứ hai tuần này, tôi dành một lúc để nhìn vào nó rồi mở ra xem hình ảnh chèn màu thế nào. Ôi nó thật đáng yêu, đến nỗi tôi chẳng đọc được dòng nào trong buổi tối hôm đó vì quá choáng ngợp. Tôi nói thật đấy. Có hai hình minh họa màu: một hình bằng PG, nó mang lại cảm giác nhẹ nhàng tuyệt vời, hình còn lại vẽ cảnh quan hệ ân ái, nhưng không hề có cảm giác tục tĩu nào cả. Dù sao thì, vào thứ ba, tôi đã có thể đọc nó. Tôi đọc vừa nhanh vừa chậm (tôi đã cố kéo dài thời gian hoãn việc để đọc), nhưng đến tối thứ tư, thì vẫn còn 100 trang. Vào thứ năm, tôi phải đi công tác, ngồi trên tàu 4 tiếng là thời gian lý tưởng để đọc nốt nó, nhưng tôi đã gạt nước mắt hơn một lần và suýt thì khóc luôn ở đó, nên tôi tạm dừng việc đọc, để dành cho ngày tiếp theo. Và hôm nay là ngày tôi được nghỉ nên tôi có thể đọc phần kết trong yên bình. 

Một vài lần tôi phải tạm dừng vì có quá nhiều thứ trong lúc đọc khó nói ra, nhưng tôi đã không hề thổn thức cho đến khi cho đến khi đọc xong quyển sách. Vấn đề là, tôi muốn kể cho bạn nghe về cốt truyện trong giây lát nhưng không biết ngắn quá liệu có làm hỏng nó hay không. Nếu bạn đã đọc đến đây, hãy để tôi nói điều này: chính tác giả Nagira đã nói kết thúc của nó không điển hình với BL, và đúng như vậy. Nhưng nó cực kỳ, cực kỳ tốt. Đúng là về cốt truyện: Tsugumi - một nhà văn 35 tuổi không mấy thành công, sống cùng người tình trong 9 năm đến khi người tình kia tuyên bố muốn có con nên chọn rời xa Tsugumi. Tất nhiên, Tsugumi bị sốc và đau lòng, lạc lõng không biết nên đi đâu và làm gì cho tương lai. Vài tuần sau, trên đường từ nhà môi giới trở về, anh tình cờ gặp Sakutaro, một thanh niên 27 tuổi làm những việc lặt vặt như giúp người già đi mua sắm và bắt mèo hoang. Anh ấy là fan hâm mộ của Tsugumi, đồng thời ông của anh ấy cũng điều hành một tòa chung cư và Tsugumi có thể ở tại đó. Những cư dân khác của tòa nhà là một cộng đồng sôi nổi, nhưng Tsugumi thường bị thu hút bởi Sakutaro, và cảm giác hai người thuộc về nhau. Tuy nhiên, hóa ra một Sakutaro dễ gần và hiền lành, lại mang một gánh nặng không chia sẻ cùng ai. Tôi sẽ dừng cốt truyện ở đây.

Có nhiều điều tôi yêu thích trong sách như sự tương tác giữa Tsugumi và Sakutaro, giữa Tsugumi và ông của Sakutaro nữa, cả khu vườn, ngôi nhà và những bài viết của Tsugumi. Tsugumi và Sakutaro trong vai nhân vật chính, cùng các nhân vật phụ khác, tôi cũng đều yêu thích. Thực tế là chuyện ai làm gì trên giường không quan trọng chút nào cả. Tôi quan trọng việc câu chuyện đã khiến tim tôi đau nhói. Thời gian cứ trôi qua. Đó là điều thường xảy ra trong các câu chuyện của cô ấy, và tôi thích điều đó. Dù nó chỉ lướt qua vài trang nhưng các nhân vật đều có đủ thì giờ để sắp xếp cảm xúc của họ. Sự ngọt ngào, nỗi buồn, điểm kết thúc. Với những cuốn tiểu thuyết thế này, bạn chỉ cần ngó qua trang bìa là sẽ biết ngay ai kết thúc với ai. Nhưng vẫn khó chịu khi đọc, vì bạn tự hỏi sao chuyện lại thành ra như thế được nhỉ? Mọi thứ liệu có tốt đẹp không? Tôi đã đọc nhiều sách của Nagira nên tin cô ấy sẽ không làm bất kỳ điều gì trái với niềm yêu thích của tôi, nhưng khi câu chuyện tiếp tục, tôi tự hỏi nó kết thúc ra sao. Như tôi đã nói, nó không phải điển hình cho thể loại này, nhưng nó hoàn hảo và phù hợp, tôi yêu nó. Thực ra, tôi đã mua quyển này với hai quyển yêu thích khác của cô ấy bởi tôi muốn tặng chúng cho những ai cũng đọc sách của Nagira. Không biết chính xác phải làm thế nào nhưng tôi sẽ cho bạn hay sau khi tôi quyết định xong. 

 

Đọc Ngủ ngon, hẹn mai nhé mà cảm xúc của mình cứ lên xuống như khi đi tàu lượn siêu tốc ý. Mở đầu hơi buồn, sau đó bừng bừng tươi sáng, rồi lại rơi vào chuỗi u tối bất lực, rồi lại ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa. Ám ảnh và xúc động nhất vẫn là cách tác giả khắc họa nỗi cô đơn. Có những đoạn hai người bước đi bên nhau, mà một người lo sợ sẽ làm tổn thương một người, còn một người dù quan tâm lại không biết cách thể hiện tình yêu, cứ thế lặng lẽ nhìn đối phương chật vật tươi cười. Họ sóng bước bên nhau, cô độc, buồn biết bao nhiêu. Mà đọc, vừa buồn lại vừa quạu. Mất hai năm trời như thế, tận hai năm xa cách trong sự quan tâm tỏ rõ nhưng không nói thành lời. Cứ vì sợ người kia tổn thương mà chọn một mình cô độc, lại vì yêu thương mà khiến đối phương cô độc…haizzz

May mà tia sáng cũng lặng lẽ le lói. Rất khó để diễn tả mối quan hệ giữa Tsugumi và Sakutaro. Nhưng có lẽ là bao dung nhỉ? Là bao dung nên thấu hiểu sự cô đơn, bao dung nên chấp nhận mọi khó khăn để bên cạnh, bao dung nên mới dịu dàng yêu thương. Mình cực kì ngưỡng mộ Tsugumi và Sakutaro ý. Hai con người đều đã xác định sẽ dành cả phần đời còn lại trong cô độc, rồi đột nhiên gặp một người thấu hiểu tất cả, lại nguyện chấp nhận yêu thương những mảnh ghép không lành lặn nơi mình. Và dù bên cạnh nhau, bao dung và hy sinh rất nhiều, nhưng họ vẫn không đánh mất chính con người mình, đáng ngưỡng mộ biết bao nhiêu. Phần ngoại truyện “Sweet Little Life” là điểm sáng bling bling cho cuốn sách này, không spoil đâu, các bạn tự đọc rồi chết chìm trong mật ngọt đi nhe.

Tsugumi và Sakutaro bên nhau 7 năm, 10 năm, 20 năm…Thời gian cứ lặng lẽ trôi, bên nhau. Đến khi Sakutaro 86 tuổi, anh đã giữ được lời hứa luôn bên cạnh Tsugumi, cũng đã dành cả cuộc đời mình để chứng minh ký ức dù có bị lãng quên thì tình yêu vẫn luôn còn lại. “Ngủ ngon, hẹn mai nhé”

“Chẳng qua, hoa mỗi năm lại nở, đầu ngón tay cũng có thể tan chảy nhiều lần. Tuy không giống hệt nhau, nhưng những chuyện tốt đẹp thì ngày nào cũng có. Thiếu một chuyện thì cứ dùng chuyện khác bù lại là được.”

Đây cũng có thể nói là cuốn sách BL Nhật đầu tiên mình đọc, lúc mới hay tin ra đã phải ra canh ở nhà sách mấy hôm liền để có thể mang em nó về nhà sớm. Và thật may mắn làm sao, nó không hề phụ sự kì vọng của mình, dù đọc bao lâu rồi nhưng vẫn là top BL trong lòng mình. Câu truyện rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến nỗi từng câu chữ trong cuốn sách cứ như khắc sâu vào tim mình vậy. Những chi tiết như ô cửa màu sắc, khu vườn nhỏ có quả dưa leo hình trái tim, đóa sơn trà trắng, đến những người hàng xóm đáng yêu.. tất cả đều quá đỗi nhẹ nhàng và yên bình. Có thể nói, chỉ riêng nếu "nhìn" qua thôi, mình tin rằng sẽ có một số bạn mua ngay cuốn sách này liền đấy. Bởi nếu xét về mặt hình dáng thì nó được in khá đẹp, chất giấy mịn, dày dặn. Chỉ cần lướt qua một số hình vẽ minh họa của Oyamada Ami thôi, cũng đã đủ để khiến cho mình – người mua sách hình dung ra được nội dung trong những câu chữ của tác giả rồi, chứ chưa nói đến việc nét vẽ trong những bộ manga của Oyamada cũng rất đẹp. Câu chuyện chua xót về nhà văn Tsugumi 35 tuổi nhút nhát khép kín, đã quen sống trong yên ấm và bao bọc, bỗng bị đẩy bật ra đời sau khi tình cảm tan vỡ. Nhà văn Tsugumi chung sống với người yêu của mình trong 9 năm, đột nhiên người yêu của anh tuyên bố rằng anh ta không muốn tiếp tục nữa. Với một lý do rất đỗi đơn giản: Shinji muốn có con. Và đúng như với dự đoán, nó thật đúng là một lưỡi dao chí mạng cứa vào tim Tsugumi. Khiến cho Tsugumi rất sốc và đau khổ, u uất, thất bại và bơ vơ. Trong lúc rối bời như thế, Tsugumi tình cờ gặp Sakutaro, một chàng trai nhỏ hơn anh tám tuổi, khi đi tìm con mèo mà Sakutaro phải mang về cho người ta. Trùng hợp thay, Sakutaro lại là quản lý khu chung cư Maison Areno do ông nội cậu làm chủ, nhưng giờ ông đang nằm viện nên cậu phải tiếp quản thay. Từ đó nửa năm ngắn ngủi tiếp theo Tsugumi dọn về ở Maison Areno, từng bước từng bước hiểu thêm về Sakutaro, người luôn giữ một nụ cười trên gương mặt, nhưng bên trong lại đầy ắp suy tư. Bởi vì Sakutaro từng bị tai nạn vài năm trước, vết sẹo vẫn còn trên trán, tuy thân thể không có thương tích gì đáng kể, nhưng trí nhớ của cậu bỗng trở nên thiếu hụt kỳ lạ, cậu thường xuyên quên những điều đáng ra phải nhớ, nhất là những việc chi tiết hàng ngày. Tiểu thuyết của Tsugumi đã bên Sakutaro một thời gian, xoa dịu trái tim thương tổn của cậu. Dẫu Tsugumi và Sakutaro càng ngày càng dành nhiều tình cảm cho nhau, Sakutaro luôn sợ mình là một gánh nặng. "Đối với tôi, Tsugumi.. quá nặng." "Vì thích anh.. nên mới thấy nặng." "Nếu chỉ hưởng thụ mãi thế này thì tôi không thể nhận thêm được nữa." Vì thế Tsugumi chuyển sang nơi ở mới, công việc cũng thuận lợi hơn, danh tiếng cũng khá hơn, song trong lòng cậu vẫn luôn luôn cảm thấy trống vắng. May mắn thay vào chính lúc ấy, ông nội của Sakutaro lại liên lạc và ngỏ ý muốn Tsugumi vào thăm mình, để gửi cho ông bản thảo "Chuyện Sakutaro" anh đã viết bấy lâu nay, và sẽ tiếp tục gửi thêm nữa. Lời nhắn nhủ "Hãy chăm sóc Sakutaro" ông để lại cho Tsugumi một lần nữa trước khi mất đã tiếp cho Tsugumi thêm sức mạnh, để anh có thể mở lời lại với Sakutaro. Cuối cùng thì, thật may mắn, câu chuyện mang đến một HE. Tsugumi và Sakutaro cùng nhau về một nhà, giúp nhau hàn gắn vết thương, giúp nhau vượt qua mặc cảm. [​IMG]​ Theo mình thấy, thì cái hay ở đây có lẽ chính là việc Nagira đã sử dụng bút pháp miêu tả miêu tả nội tâm con người một cách thành công và đầy tinh tế trong từng con chữ để có thể mang đến cho người đọc những cảm xúc chân thật, khiến người ta mỉm cười, và cũng khiến người ta bật khóc trước những câu nói những câu độc thoại của nhân vật chính. Nói tóm lại, thì câu truyện này có lẽ sẽ không thích hợp với những bạn mong muốn có một tình tiết gay cấn, căng thẳng, hoặc hồi hộp bởi nỗi văn phong nhật bản thì có lẽ những bạn đã đọc qua cũng quen thuộc rồi, nhẹ nhàng, sâu lắng, nhưng chứa đựng nhiều ý nghĩa.