Ngủ ngon, hẹn mai nhé là câu chuyện chua xót về một người nhút nhát khép kín, đã quen sống trong yên ấm và bao bọc, bỗng bị đẩy bật ra đời một lần nữa sau khi tình cảm tan vỡ.
U uất, thất bại và bơ vơ.
Giữa lúc ấy thì anh gặp cậu.
Rời khỏi tổ ấm do người khác làm cho, anh bắt đầu học cách tự kéo kén, bao lấy sự tổn thương của mình, cũng bao bọc cả tổn thương của cậu. Anh bắt đầu tình cảm thứ hai của đời mình, không phải từ sự yêu thích đơn thuần, mà từ sự cần thiết nhau.
Bằng ngôn từ thi vị lơ lửng, hành văn trầm ngâm dịu dàng, tính cách nhân vật đôn hậu và nồng ấm, Nagira Yuu đã khuấy rất nhiều êm ái vào câu chuyện này, một câu chuyện khởi đầu từ chua xót và bất lực.
Trích đoạn
Đau lòng đến vậy sao? Cậu hỏi.
Chỉ trong một ngày, người chung sống cùng anh suốt chín năm trời không những nói lời chia tay mà còn đuổi anh ra khỏi nhà, chẳng có lấy một cuộc chuyện trò tử tế. Tâm trạng này giống như một người bị đâm từ phía sau rồi vứt xác bên đường, chưa kịp kêu cứu lấy một câu.
Hỏi có đau lòng không?
Anh ta bỏ anh vì lý do hiển nhiên, rằng anh không thể có con.
Hỏi có đau lòng không?
Xem thêm
Đọc Ngủ ngon, hẹn mai nhé mà cảm xúc của mình cứ lên xuống như khi đi tàu lượn siêu tốc ý. Mở đầu hơi buồn, sau đó bừng bừng tươi sáng, rồi lại rơi vào chuỗi u tối bất lực, rồi lại ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa. Ám ảnh và xúc động nhất vẫn là cách tác giả khắc họa nỗi cô đơn. Có những đoạn hai người bước đi bên nhau, mà một người lo sợ sẽ làm tổn thương một người, còn một người dù quan tâm lại không biết cách thể hiện tình yêu, cứ thế lặng lẽ nhìn đối phương chật vật tươi cười. Họ sóng bước bên nhau, cô độc, buồn biết bao nhiêu. Mà đọc, vừa buồn lại vừa quạu. Mất hai năm trời như thế, tận hai năm xa cách trong sự quan tâm tỏ rõ nhưng không nói thành lời. Cứ vì sợ người kia tổn thương mà chọn một mình cô độc, lại vì yêu thương mà khiến đối phương cô độc…haizzz
May mà tia sáng cũng lặng lẽ le lói. Rất khó để diễn tả mối quan hệ giữa Tsugumi và Sakutaro. Nhưng có lẽ là bao dung nhỉ? Là bao dung nên thấu hiểu sự cô đơn, bao dung nên chấp nhận mọi khó khăn để bên cạnh, bao dung nên mới dịu dàng yêu thương. Mình cực kì ngưỡng mộ Tsugumi và Sakutaro ý. Hai con người đều đã xác định sẽ dành cả phần đời còn lại trong cô độc, rồi đột nhiên gặp một người thấu hiểu tất cả, lại nguyện chấp nhận yêu thương những mảnh ghép không lành lặn nơi mình. Và dù bên cạnh nhau, bao dung và hy sinh rất nhiều, nhưng họ vẫn không đánh mất chính con người mình, đáng ngưỡng mộ biết bao nhiêu. Phần ngoại truyện “Sweet Little Life” là điểm sáng bling bling cho cuốn sách này, không spoil đâu, các bạn tự đọc rồi chết chìm trong mật ngọt đi nhe.
Tsugumi và Sakutaro bên nhau 7 năm, 10 năm, 20 năm…Thời gian cứ lặng lẽ trôi, bên nhau. Đến khi Sakutaro 86 tuổi, anh đã giữ được lời hứa luôn bên cạnh Tsugumi, cũng đã dành cả cuộc đời mình để chứng minh ký ức dù có bị lãng quên thì tình yêu vẫn luôn còn lại. “Ngủ ngon, hẹn mai nhé”
“Chẳng qua, hoa mỗi năm lại nở, đầu ngón tay cũng có thể tan chảy nhiều lần. Tuy không giống hệt nhau, nhưng những chuyện tốt đẹp thì ngày nào cũng có. Thiếu một chuyện thì cứ dùng chuyện khác bù lại là được.”