Vẫn với chất văn buồn man mác và để lại trong lòng người đọc một chút cảm giác hư ảo, một chút ngẫm nghĩ sau mỗi câu chuyện. Dường như từng câu chuyện chúng ta đều tận mắt thấy, tận tai nghe và hiện diện ở đó như thể chúng ta tham gia vào câu chuyện, là một nhân vật trong đó. Chúng ta cảm nhận từng cảm xúc xâm chiếm lấy tâm hồn, với Hành lý hư vô, nó không bùng lên mãnh liệt hay ào ạt, mà nhẩn nha len lỏi vào từng góc riêng tư ta cố tình giấu đi, có khi lại quên mất giữa nhịp sống hối hả.
Xem thêm
Vẫn là những tản văn không đầu không đuôi nhưng có lúc bạn cảm thấy ôi thấm gì đâu! Có những thứ bạn thấy hàng ngày nhưng có khi nào bạn chậm rãi suy ngẫm về nó đâu nè. Lần này chủ đề chính của cô Tư là về sống chậm, sống hưởng thụ. Như người có nhà sống ở cái sân rộng rãi ngay khu phồn hoa “hai mặt tiền”, nhưng cũng chỉ sửa vài ba thứ lặt vặt như “nhận sửa cân”. Chép miệng bảo cho thuê đi không phải nằm sướng sao. Hay "ba má bán mỗi ngày chỉ nhiêu đó, kêu bán hơn cũng không bán, mình kiếm đủ thì thôi chứ". Nhưng “cái khái niệm biết sống này cũng vô chừng, mỗi người mỗi kiểu, nhưng nhìn một lượt, chừng như người biết sống là biết đủ. Khi đó tham vọng thôi sôi réo, họ trọn lòng lắng nghe những tiếng thì thầm ở quanh mình.”