“Khó khăn thế này, mình càng phải cạnh nhau
Giống như cây bầu, cần giàn leo để sống
Giống như Sài Gòn, cắn răng qua biến động
Giống như chúng mình, ăn ít lại để chia”
Liêu Hà Trinh khắc hoạ một chữ “Thương” thật lớn qua “Giỏ Trái Cây”, ký gửi nỗi niềm của mình lên từng trang viết.
Tôi, bạn và chúng ta - tất cả những con người đều chịu ít nhiều ảnh hưởng do biến động từ đại dịch. Dù là ở nghĩa bóng hay nghĩa đen, mỗi người đều cần cho mình 1 “Giỏ trái cây” để thân thể khoẻ mạnh, để tâm hồn sáng trong và nồng đượm mến thương.
Đây cuốn sách chuyên chở sự tươi mát của năng lượng lạc quan, chia sẻ tinh thần ủi an, và ve vuốt nhẹ nhàng như một giỏ trái cây, một thùng rau củ chuyền tay nhau trong giai đoạn “thành phố bệnh”. Dù là táo, lê, cam, quýt, hay mâm cúng “cầu vừa đủ xài” (mãng cầu, dừa, đu đủ, xoài) thì quà tặng từ tấm lòng, với lời cầu mong sức khoẻ và bình an luôn cần thiết cho bất cứ ai, bất cứ đâu.
Không chỉ vậy, giỏ trái cây ấy còn chứa “trái yêu”, “trái tình”, “trái nghĩa”
Hãy lấy cho mình một trái nếu bạn thiếu, và lấy thêm một trái nữa để dành tặng cho những người bạn nghĩ có thể họ đang cần.
Với 158 trang viết gồm tản văn và lời thơ, Giỏ trái cây như một nơi để ta bình tâm an trú trong những ngày chênh vênh, để hiểu, để thêm yêu chính mình cũng như những người xung quanh ta.
Một tác phẩm khắc họa chân thật và giản dị hơn bao giờ hết về Việt Nam mình trong những ngày cùng đan tay gom sức chống dịch.
Đọc để nhớ ta từng có những ngày sống trong 4 bức tường
Đọc để ngẫm về những ngày niềm vui vừa vặn bằng một tủ lạnh đủ thức ăn
Đọc để nhắc ta từng đau những nỗi đau thật khác, trước dáng vẻ của một người vợ mất chồng, của những đứa con côi cút mất cha, của những người xung quanh ta giờ thành những người trong tim ta…
Xem thêm
Giỏ trái cây” là biểu tượng của sự thăm hỏi, quan tâm tới đời sống tinh thần (nó thường xuất hiện khi đến thăm nhà, thăm bệnh) với mong muốn chia sẻ nguồn năng lượng tích cực đến những người xung quanh; tượng trưng cho niềm mong cầu an lành, sung túc và hy vọng.
“Khó khăn thế này, mình càng phải cạnh nhau
Giống như cây bầu, cần giàn leo để sống
Giống như Sài Gòn, cắn răng qua biến động
Giống như chúng mình, ăn ít lại để chia”
Xuyên suốt những trang sách, tác giả Liêu Hà Trinh đã khắc hoạ một chữ “thương” thật lớn, lột tả chân thật và giản dị hơn bao giờ hết về Việt Nam trong những ngày cùng đan tay gom sức chống dịch.
Thương tôi, bạn và chúng ta - tất cả những con người đều chịu ít nhiều ảnh hưởng do biến động từ đại dịch. Những cá thể đang trong vùng an toàn bắt đầu thấy lo lắng cho sự nguy nan của người khác. Họ loay hoay bước ra khỏi sự giằng xé đó bởi những đóng góp thiết thực: gửi gạo, gửi cơm, rau củ, hoa quả cho nhau, kêu gọi đóng góp, xung phong đến vùng dịch, giải cứu nông sản để phục vụ vếp ăn… Dù là nghĩa bóng hay nghĩa đen, mỗi người đều cần cho mình 1 “Giỏ trái cây” để thân thể khoẻ mạnh, để tâm hồn sáng trong và nồng đượm mến thương.