Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm
"Còn chút gì để nhớ" - Câu kết truyện, mang nặng nỗi buồn, sự ám ảnh và khiến người ta day dứt mãi không thôi. Ngay cả bây giờ khi đang viết những dòng nhận xét này tôi vẫn thấy lòng rưng rưng. Câu chuyện buồn, kể về Chương anh học trò lên thành phố học, mang mối tình đầu đẹp mộng mơ với người thiếu nữ tên Quỳnh. Những tưởng chuyện tình đẹp, trong sáng như thế phải có một kết thúc viên mãn. Ai ngờ dòng đời đẩy đưa, Quỳnh vô tình. Còn Trâm cứ ngỡ hời hợt, xốc nổi vậy mà sống tình cảm và nội tâm quá, thế nhưng cô đã ra đi mãi mãi. Chương thì cứ mãi nặng lòng về một thời để nhớ ấy. Truyện đôi lúc cho ta cảm giác như đắm mình trong một dòng sông, lúc êm ả dịu dàng, khi ào ạt vô bờ, lúc lại cứ lững lờ buồn xa xăm. "Còn chút gì để nhớ" - còn chút gì thổn thức trong tim.