Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm
Truyện bác Ánh lúc nào cũng gây một cảm giác nhẹ nhàng hứng thú khi đọc nhưng đến cái kết lại gây chút gì đó buồn man mác, một chút gì đó tiếc nuối cho những nhân vật trong truyện. Và lần này, lại một câu chuyện tình với cái kết buồn. Chương, một cậu trai luôn mong ước được đặt chân tới tuổi 18, để rồi khi đi học trong tít Sài Gòn, cậu đã yêu Quỳnh, cô bé hàng xóm dễ thương. Tình yêu cứ thế nảy nở cho dù cả hai chưa một lần ngỏ lời, ngay cả Quỳnh cũng luôn trêu chọc khiến Chương phải ghen với cả bạn thân. Rồi khi Chương gặp Kim Dung thì lại lo người bị tổn thương là Quỳnh. Và rồi biến cố xảy đến, Quỳnh đã chọn nghe lời ba, thay vì chọn tình yêu. Chưa bao giờ mình thấy việc giải phóng đất nước lại sai thời điểm đến thế. Phải chi, sớm hơn thì Quỳnh đã có thái độ rõ ràng ngay từ đầu. Hoặc muộn hơn thì đôi bạn trẻ đã đến được với nhau ngay sau khi Chương ra trường. Tuy nhiên, thất vọng bao nhiêu vì tình yêu dang dở, thì lại thấy ấm lòng bấy nhiêu khi có những tình cảm láng giềng hơn cả tình thân từ gia đình bác Tám (trước giải phóng). Chương còn may mắn hơn cả, khi có Kim Dung cô bạn luôn hết mình vì bạn bè. Và Trâm cô chị dâu hụt, tính tình bộp chộp đanh đá, nhưng hết sức thân thiện khi luôn vun vào cho Quỳnh và Chương. Kết lại thì tình chỉ đẹp khi tình dang dở.