Với 20 truyện ngắn, tác phẩm là những lát cắt rất đỗi bình thường có thể thấy trong mỗi gia đình. Bằng giọng văn vui nhộn, hài hước và đôi khi có phần châm biếm, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh ghi lại từng câu chuyện cuộc sống ấy qua cách nhìn riêng của ông: nào là những hiểu lầm dở khóc dở cười giữa các cặp vợ chồng, hay những cuộc cãi vã rồi chủ động làm lành… Cuốn sách giúp độc giả có thêm góc nhìn để suy ngẫm về cuộc sống gia đình, đặc biệt là cuộc sống hôn nhân giữa các cặp vợ chồng, về cách ứng xử trong gia đình để mọi người có thể hiểu và cảm thông cho nhau, từ đó xây dựng một cuộc sống hạnh phúc.
Xem thêm

Nhưng cuối cùng, cũng không giống như đứa trẻ đang mơ một giấc mơ hão huyền. Nhiều lần, tôi đã phải cố nén cười, trốn vào một góc kín để bật ra tràng cười sảng khoái, nếu không chắc người ta sẽ nghĩ tôi phát điên giữa ban ngày.

Hét lên rằng "Đây chỉ là hư cấu!", nhưng rồi vẫn phải chấp nhận những sự thật khắc nghiệt và không thể tưởng tượng nổi về cuộc đời – nơi con người bị ép phải trưởng thành, nên mới thích bịa ra đủ thứ trò hài hước để dễ sống hơn, để buông bỏ mọi thứ. Giá như hư cấu có thể trở thành hiện thực, con người có lẽ sẽ sống như một nhân vật hoàn toàn hư cấu với những điều thực sự hư cấu.

Trẻ con thì muốn mau chóng trở thành người lớn để được chơi trò làm cô dâu chú rể, làm bố làm mẹ, để xem nó "ngầu" thế nào. Rồi khi lớn lên, lại cố tìm về bóng dáng tuổi thơ mà chẳng bao giờ quay trở lại. Thế nên tôi hiểu vì sao một sáng nọ khi thức giấc, tôi lại muốn có "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" để trốn khỏi thực tại – điều không thể nào làm được. Vậy nên, trong khu vườn cổ tích dành cho trẻ em, người lớn cũng nên được phép lạc lối đôi lần, để họ cũng có đặc quyền biến mình thành nhân vật hư cấu trong "Truyện cổ tích dành cho người lớn".

Sau nhiều ngày lang thang trong thế giới cổ tích của những cánh bướm và đóa hoa, cuối cùng cũng có một ngày mọi thứ như bừng tỉnh trong tôi dưới ánh nắng mùa hè. Có gì đó sai sai với tuyển tập truyện ngắn này chăng? Giống như Thánh Gióng bỗng nhiên lớn vụt một ngày mà chẳng ai biết cậu đã bay biến đi đâu.

Nhiều truyện của Bác Ánh từng thử thách sự kiên nhẫn của tôi đến mức phát ghen, nhưng hầu hết chúng vẫn theo một mô-típ quen thuộc – đánh thức những ký ức rời rạc của tuổi thơ đã ngủ vùi trong tâm trí tôi. Càng lớn, tôi càng thích truyện của Nguyễn Nhật Ánh. Nhưng tuyển tập này thì hoàn toàn sai hướng, lạc đề. Tôi lại một lần nữa hoảng hồn, xa rời cái "Trường học làm người" mà tôi từng gặp. "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" cũng không còn, để rồi tôi phải "Ngồi khóc trên cây", mở to đôi "Mắt biếc" ngắm "Lá nằm trong lá", hoặc cúi xuống nhìn "Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ" trên hiên của một "Phòng trọ ba người", để mặc những giấc mơ bay đi đâu đó. Nhưng trước mắt tôi lúc này không còn là "Con quỷ nhỏ" của ngày xưa, mà là một Nguyễn Nhật Ánh già dặn mà tôi chưa từng gặp. Từ bao giờ ông đã có vợ con? Có lẽ ông muốn trở thành trẻ con một lần nữa, thích mơ mộng trong "Cửa sổ mùa đông".

May mắn thay, tôi "đọc" cuốn sách này dưới dạng sách nói trên những chuyến xe buýt dài và rung lắc, nếu không, có lẽ tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Tôi biết rằng ông NNA viết theo lối trào phúng, tự giễu bản thân và đàn ông, nhưng tôi vẫn cảm thấy giọng điệu của ông mang đầy sự bề trên, gia trưởng và dạy đời. Nói ngắn gọn, rất khó chịu. Nếu đây là thủ pháp nghệ thuật của ông để khắc họa sự xấu xí tột cùng của những người chồng, người cha Việt Nam, thì xin chúc mừng – thành công ngoài sức tưởng tượng. Những tính xấu thì không hề thiếu.

Tuy nhiên, xét về mặt nghệ thuật, đây là một tác phẩm không xứng tầm với tên tuổi của ông. Nó giống như những truyện ngắn vụn vặt từng đăng trên các tạp chí thập niên 90, pha trộn chút phong cách viết của NNA. Quá đơn giản và một chiều.

Ngoài ra, đối với một cậu học sinh lớp 7 từng cười khẩy khi nhìn bạn bè chuyền tay nhau Bống Bống Bang Bang, thầm đắc ý vì mình đã “xong” bộ truyện đó từ lâu, thì việc giữ lại Truyện cổ tích dành cho người lớn đến tận hôm nay để rồi nhận về một nỗi thất vọng như thế này quả thực là một trái đắng. Một minh chứng rõ ràng cho lý thuyết: những thứ dang dở bao giờ cũng đẹp hơn :)).

Còn gì tuyệt vời hơn khi có thời gian rảnh – hoặc may mắn đủ bận rộn – để được đọc những câu chuyện dễ thương và đầy tính nhân văn như thế này của Bác Anh? Mọi thứ đều có thể dễ dàng bị lãng quên, bởi trí óc con người không được lập trình để ghi nhớ tất cả. Những câu chuyện cũ cũng khó có thể giúp ta nhớ rõ mình đã làm gì, điều gì khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn hay tốt đẹp hơn. Điều duy nhất còn đọng lại có lẽ là cảm xúc khi ta nghĩ về nó.

Vài mảnh ghép được tìm thấy và ráp lại để hoàn thiện bản thân nguyên bản. Mỗi mảnh ghép là chính chúng ta trong cuộc sống thường ngày, có thể bắt gặp ở bất cứ đâu – những người cha, người chồng trong các mối quan hệ gia đình. Nếu ta không dành đủ sự quan tâm cần thiết, không yêu thương đúng cách, nếu ta quên đi những điều ta vẫn thường nói, vì đôi khi nói thì dễ hơn làm – thì những điều nhỏ nhặt, tưởng chừng không đáng, lại có thể dễ dàng giết chết một mối quan hệ mà ta từng hứa sẽ bên nhau mãi mãi.

Liệu ta có còn thấy mình may mắn khi chợt nhận ra: À, hóa ra trong mỗi chúng ta vẫn còn rất nhiều yêu thương, chỉ tiếc rằng chẳng ai biết cách thể hiện nó (Những Người Hài Hước). Nếu những mảnh ghép rời rạc ấy không được xoay đúng hướng, thì bức tranh tổng thể sẽ mãi mãi không thể hoàn thiện.