“Căn Phòng Khóa” là một cuốn tiểu thuyết lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật từng gây rúng động thế giới về một người đàn ông ở Áo đã từng bắt cóc, giam cầm và hãm hiếp chính con gái ruột của mình trong suốt 24 năm, khiến cô sinh 7 đứa con.
Jack, cậu bé 5 tuổi được sinh ra và lớn lên trong một căn phòng bị khóa kín cùng với mẹ. Jack tuy nhỏ bé, tinh nghịch nhưng rất thông minh và mạnh mẽ. Ở trong căn phòng không lối thoát, nạn nhân của cuộc bắt cóc - mẹ Jack, dù phải đối mặt với bạo hành, cưỡng hiếp… từng ngày, vẫn luôn đấu tranh để bảo vệ sự trong sáng cho con. Và, để đeo đuổi giấc mơ đào thoát.
Chìa khóa của giấc mơ ấy, là một kế hoạch liều lĩnh. Bằng lối kể chuyện thông qua lăng kính của một đứa trẻ khác thường, do chỉ được giáo dục trong môi trường đóng kín là căn phòng, tác giả Emma Donoghue đã đưa người đọc vào một hành trình hấp dẫn, li kì và hồi hộp đến nghẹt thở. Bạn đọc được đưa vào căn phòng của hai mẹ con để thấy thế giới trong đó không chỉ giới hạn trong những thông số mét vuông mà mở ra bất tận bằng ngôn từ của người mẹ, bằng khả năng tưởng tượng của người con.
Nếu hành trình trốn chạy để đưa mẹ ra khỏi địa ngục trần gian của Jack làm độc giả không thể dừng lại vì quá hồi hộp thì quá trình tái hòa nhập với cuộc sống thực tế của hai mẹ con cũng đầy khủng hoảng. Không gian quá rộng lớn bên ngoài so với cuộc sống trong căn phòng khóa khiến Jack nhiều phen hoảng loạn. Nỗi lo lắng của Jack được miêu tả tinh tế bằng ngôn ngữ của trẻ thơ. Người đọc vì thế mà hiểu hơn, cảm phục hơn những tố chất tốt đẹp của cậu bé này. Từ đó, càng thấy vai trò người mẹ to lớn thế nào với sự phát triển của con trẻ. Chỉ cần dành thời gian, chỉ cần kiên nhẫn, người mẹ có thể vượt mọi trở ngại về không gian, địa lý để mang đến cho con cả một bầu trời lẫn sức mạnh để làm nên những điều tưởng chừng bất khả.
Hiện thực đầy ám ảnh của một cô gái người Áo, dưới ngòi bút của Emma Donoghue không quá khốc liệt nhưng vẫn chạm đến trái tim người đọc. Trong cái cách nói về khái niệm thời gian cô gái ấy bị hại, có thể thấy được sự điềm tĩnh lạ lùng: “Đó là vào cuối tháng Giêng. Tôi vừa đi học lại được vài tuần…”. Sở thích bệnh hoạn đã khiến cô nữ sinh trong sáng bất ngờ thành một thứ đồ chơi, thành thú cưng cho một tên biến thái. Tưởng sẽ buông xuôi, tưởng chừng không gượng nổi…Vậy mà, cô gái ấy vẫn kiên trì, vẫn thúc giục bản thân phải nỗ lực hàng ngày. Thế mới biết, nghịch cảnh, có thể đổ ập xuống bất cứ ai, bất cứ lúc nào. Vấn đề là làm thế nào để vượt qua được con sóng dữ ấy, tìm đến bến bờ bình yên.
Chạm đến xúc cảm người đọc, không khó hiểu khi cuốn sách đã được dịch ra hơn 35 ngôn ngữ, được tạp chí The New York Times đánh giá là một trong 6 cuốn tiểu thuyết đáng đọc nhất trong năm 2010 và Washington Post đưa vào Top 10 tiểu thuyết đáng đọc nhất thế giới. 7 năm sau khi Căn Phòng Khóa càn quét các nhà sách quốc tế, tiểu thuyết này đã chính thức có mặt tại Việt Nam. Thiết kế tinh tế, sách in trang trọng bằng giấy cao cấp, không làm mỏi tay người đọc dù dung lượng của nó tròm trèm 500 trang.
Xem thêm
Có người nói rằng Donoghue nắm bắt hoàn hảo giọng nói của một đứa trẻ nhỏ. Tôi thì không nghĩ vậy. Tôi thậm chí còn không nghĩ bà ấy nắm bắt được giọng nói của một đứa trẻ bị giam cầm và bị cắt đứt khỏi thế giới suốt năm năm trời. Tuy nhiên, nếu cứ cho là Donoghue đã tái hiện hoàn hảo cách nói chuyện của một đứa trẻ năm tuổi đi. Thì có bao nhiêu cuốn sách do trẻ năm tuổi viết mà bạn cảm thấy lôi cuốn và sâu sắc? Tôi cá là không có cuốn nào cả. Trẻ năm tuổi có thể đáng yêu trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi, và tất nhiên chúng ta yêu thương chúng, muốn điều tốt nhất cho chúng. Nhưng hãy thành thật mà nói, chúng không thực sự sâu sắc hay thú vị trong một thời gian dài đâu, và Jack cũng vậy.
Sau màn "trốn thoát" vô lý kia, Donoghue lại không đào sâu vào những hậu quả của việc quay trở lại một thế giới mà một người đã rời xa trong bảy năm, hay trong trường hợp của Jack, một thế giới mà nó chưa từng biết đến. Tôi cảm thấy Donoghue đã lướt qua giai đoạn chuyển tiếp đầy khó khăn này một cách quá hời hợt. Phần thứ hai của cuốn sách cũng thiếu chiều sâu như phần đầu, nhưng theo một cách khác. "Ma" cảm thấy thế nào khi cuối cùng cũng được tự do? Cô ấy có đoàn tụ với cha mẹ mình không? (Mẹ cô ấy không chấp nhận cái chết của con gái, trong khi cha cô ấy thì cần điều đó để tiếp tục sống và thậm chí còn tổ chức tang lễ cho cô.) Cô ấy có định giới thiệu họ với đứa cháu trai của mình không? Một người bị giam cầm suốt nhiều năm, rồi đột ngột được thả ra thế giới bên ngoài, chắc chắn sẽ trải qua những sang chấn tâm lý nghiêm trọng, nhưng vì lý do nào đó, Donoghue không hề muốn khai thác kho tàng cảm xúc phong phú này. Có một sự đứt gãy kỳ lạ giữa nỗi đau tột cùng mà "Ma" và Jack lẽ ra phải chịu đựng và cách Donoghue kể lại câu chuyện của họ một cách quá hời hợt.