"Rừng Na Uy" thực ra không phải là câu chuyện xếp vào hàng nổi tiếng vì nó mang trong mình lý tưởng cao cả, lộng lẫy. Nó nổi tiếng vì đã tái hiện cuộc sống của một thế hệ thanh niên kinh điển – Tuổi trẻ, tình yêu, tình bạn.

Câu chuyện xoay quanh nhân vật Toru, một người sống khép kín và có lối suy nghĩ, quan niệm riêng về xã hội. Thời trung học, Toru chỉ có Kizuki làm bạn thân. Một ngày nọ Kizuki bỗng nhiên tự tử, để rồi những người bạn của cậu mang theo nỗi day dứt mãi mãi. Toru có tình cảm với Naoko – bạn gái của Kizuki. Một thời gian sau khi Kizuki mất, họ tình cờ gặp nhau trên tàu điện và bắt đầu câu chuyện riêng của mình. Nhưng sự ra đi của Kizuki là cái bóng quá lớn, bao trùm lên tình yêu Toru và Naoko khi Naoko phải vật lộn với rào cản tâm lý của mình, nên trong tình cảm của họ luôn là sự hoài niệm và đượm buồn – một bức tranh tưởng chừng như chẳng có gam màu nóng nào. Tình yêu của Toru với Naoko vô định bao nhiêu thì tình yêu giữa Toru và Midori lại tràn đầy tươi sáng đến đó. Midori là một cô gái thẳng thắn, mạnh mẽ đấu tranh để sống. Chính cô đã mang những tia nắng lấp lánh cho Toru trong những ngày lạnh lẽo. Câu chuyện kết thúc với cái chết của Naoko, cuộc chia tay giữa Reiko – Toru, một tình bạn kỳ lạ, và tình yêu mới nhen nhóm của Toru và Midori trong buổi hừng đông.

Suốt chiều dài câu chuyện, bạn đọc sẽ thấy lấp ló bóng dáng của cái chết – của nạn tự tử bủa vây lấy tuổi trẻ Nhật Bản trong những thập niên 60 của thế kỷ XX. Đó còn là bản tình ca được dệt bằng những nốt trầm buồn tê tái, đau nhói từ lúc lĩnh xướng tới khi kết thúc.” Câu chuyện của Murakami là một hồi ức đau buồn về cái đã có và cái đã có thể xảy ra.” Với tôi Rừng Na-uy không chỉ dừng lại ở đó. Cuốn sách có khuynh hướng cho người đọc hiểu được thái độ sống của những đóa anh đào đang tuổi đơm hoa. Có những nụ chưa nở đã muốn tàn vào hư vô, có những nụ chỉ để nở yếu ớt rồi tàn phai, nụ lại khoe sắc thắm thách thức vũ trụ. Tỏa hương và tàn úa. Sống và chết. Trong khi hoa đã tàn khi mới chớm nở, cái chết nằm ngay đây, trong sự sống. Đâu mới là con đường mà những người trẻ như Toru phải đi.

Tình yêu – Mỗi chúng ta có thể có hơn một tình yêu

Với Toru, tình yêu của cậu mang hai sắc thái rõ rệt, đối chọi với nhau. "Tôi từng có một cô gái, mà có lẽ đúng hơn là cô ấy đã từng có tôi… Cô dẫn tôi vào phòng và bảo tôi ngồi đâu cũng được nhưng tôi chẳng thấy chiếc ghế nào… Khi tỉnh dậy tôi chỉ có một mình, con chim ấy đã bay đi rồi…" Đúng như lời bài hát, một người đã từng có người kia, trong lúc lý trí bảo hãy đến với nhau đi thì con tim chẳng có lấy một khoảng trống. Còn người kia vẫn tìm kiếm một vị trí chưa bao giờ là của mình.



“Phải rồi, chuyện cái giếng đồng. Tôi chịu không thể biết liệu có một cái giếng như thế hay không. Có thể nó là một hình ảnh hoặc một dấu hiệu chỉ tồn tại trong con người Naoko, cũng như mọi thứ khác mà nàng thêu dệt thành sự thật trong tâm trí mình trong suốt ngày tháng đen tối ấy … Điều duy nhất mà tôi biết về cái giếng là nó sâu khủng khiếp. Nó sâu đến độ không thể đo được , và chặt đầy bóng tối, như thế toàn bộ bóng tối của thế giới được nấu chảy và lèn vào đó đến tận cùng đậm đặc của chúng.

“Nó sâu lắm , thực vậy”, Naoko nói, cẩn thận lựa từng lời. Đôi khi nàng nói kiểu đó, chậm hẳn lại để tìm những lời chính xác mình cần. “ Nhưng không ai biết nó ở đâu,” ,nàng nói tiếp. “Mình chỉ biết chắc một điều là nó ở quanh đây.”

…”Nếu vậy thì nguy hiểm vô cùng,” tôi nói. “Một cái giếng sâu nhưng không biết nó ở đâu. Ta có thể ngã vào nó và thế là hết đời.”

“Hết đời. Aaaaaaaaaa! Tũm một cái. Hết chuyện!”

“Chuyện ấy chắc phải xảy ra rồi”

“Đúng thế, lâu lâu lại có một lần. Có thể hai hay ba năm có một lần. Tự nhiên có người biến mất, và không thể tìm thấy ông ta. Và mọi người quanh đây lại bảo ‘"Ồ, ông ta bị ngã xuống giếng đồng rồi."

Toru yêu Naoko. Tình yêu thuần khiết và trong sáng. Nhưng tình yêu đó lại thuộc về hoài niệm xoay quanh Kizuki được nuôi dưỡng bởi một khoảng trời đau thương. Mấy năm ròng rã, những con người ấy vẫn chìm trong quá khứ. Càng lớn người ta lại thấy cuộc sống thật vô thường, người ta thường bấu víu vào quá khứ. Nhưng rồi quá khứ lại không thể làm dịu mát một trái tim đang ngày càng khô cằn, nó càng làm vết thương năm nào lở loét. Toru và Naoko yêu nhau. Một tình yêu bất định, ngập đầy bóng tối. Họ dựa vào nhau, nhưng chưa thể vượt qua những ngày xưa cũ. Tình yêu ấy đã từng là tình đơn phương đong đầy niềm thương nỗi nhớ, những thăng hoa của cảm xúc da thịt. Đối với tôi, tình cảm ấy đã trở thành đường hai chiều và cái chết của Naoko là cách tốt nhất mà cô bảo toàn được tình yêu thiêng liêng của mình trước xô bồ cuộc sống. Toru yêu Naoko. Một tình yêu đúng nghĩa. Tình yêu chạm đáy u buồn, hoài niệm.

Mình không muốn vội, nhưng tháng Tư là thời điểm tốt nhất trong năm để bắt đầu những việc mới mẻ, và mình không thể không thấy rằng tốt nhất bọn mình nên sống chung vào lúc đó. Cậu cũng có thể trở lại đại học, nếu mọi việc suôn sẻ. Nếu thực tế sống chung của tụi mình có vấn đề gì, mình có thể tìm cho cậu một căn hộ gần đây. Quan trọng nhất là chúng mình phải luôn được ở gần nhau…

 Toru yêu Midori. Họ yêu ở thì hiện tại.

Tháng Tư và tháng Năm là hai tháng cô đơn và đau khổ vì tớ không thể nói chuyện được với cậu. Tớ chưa bao giờ biết rằng tại sau mùa xuân lại cô đơn và đau khổ đến thế. Thà có ba tháng Hai còn hơn một mùa xuân như thế này. Tớ biết như thế này là quá muộn, nhưng kiểu tóc mới hợp với cậu lắm. Thật là xinh…

Nó khiến những con đường trở nên rực rỡ, hàng cây tràn ngập tia nắng trong đôi mắt đen sâu thẳm. Liệu không có tình yêu này hành trình của Toru sẽ về đâu khi mà lần lượt những người bạn thân của cậu ra đi, khi mà hơn một lần cậu bàng quan với mọi thứ xung quanh ? Sẽ là sự kết thúc cuộc sống trong căn phòng tối như chị của Naoko hay Kizuki? Hoặc là một sự giải thoát ở cánh rừng tươi tắn như chính Naoko. Tình yêu của Toru và Midori là một nét chấm phá vô tình làm hỏng bức tranh xưa cũ nhưng lại hữu ý viết nên cuộc sống mới.



Oke, tớ sẽ đợi. và tớ tin cậu”, cô nói. Nhưng khi cậu chấp nhận tớ thì chỉ có tớ thôi đây. Và khi cậu ôm tớ trong tay, cậu chỉ nghĩ đến tớ thôi đây. Rõ chưa nào?

Tớ hiểu chính xác là vậy.

Tớ không biết cậu làm gì tớ, nhưng tớ không muốn cậu làm tớ phải đau khổ. Tớ đã đủ đau khổ ở đời này rồi. Quá đủ rồi. Bây giờ tớ cần hạnh phúc.

Tôi kéo cô lại và hôn lên miệng cô

“ Vứt cái ô khốn kiếp ấy đi và ôm tớ bằng hai tay, chặt vào.” Cô nói

“Nhưng chúng mình sẽ ướt sũng mất”

Thì đã sao! Tớ muốn cậu đừng nghĩ ngợi gì nữa, và hãy ôm tớ thật chặt,..

Tình bạn – Những con người méo mó có những mối quan hệ méo mó?

Song song với tình yêu, tình bạn trong Rừng Na-uy  gợi lên nhiều suy nghĩ. Có thể tác giả cố tình xây dựng những nhân vật có rào cản nhất định với xã hội. Với tôi họ là những cá thể vô hại, thường trực nỗi nghi hoặc bản thân. Trong họ là sự thẳng thắn và đầy nỗ lực để đồng cảm và muốn được đồng cảm. Chừng nào họ còn muốn giữ cái bản ngã vốn có của mình thì chừng ấy họ chỉ có thể đi trên một con đường. Nếu cuốn sách là một bộ phim dài tập, ta hẳn sẽ biết tại sao thanh niên Nhật Bản hồi ấy lại ra đi nhiều đến thế và hẳn sẽ có một cái kết hoàn mỹ cho Kizuki, Naoko, Reiko… rằng người đã khuất được tái sinh trong một thế giới tươi đẹp. Nhưng, cuộc sống bắt Reiko phải rời xa chồng con, Naoko chỉ được phép “nói với lòng mình” và không có sự lựa chọn.

Mình vẫn nhớ nước cuối cùng của Kizuki ngày hôm ấy – ngày cậu ấy chết. Đó là nước bật tường rất khó mà mình không nghĩ cậu ấy có thể làm được. Nhưng vận may đã đến với cậu ấy, nước đi thật hoàn hảo, và hai trái bóng trắng và đỏ hầu như không gây ra tiếng động nào khi chúng chạm nhau trên nền nỉ xanh nâu và ghi điểm cho ván cuối cùng của ngày hôm ấy. Đó là một ước quả thật đẹp, mình vẫn ghi nhớ nó đến tận hôm nay. Trong suốt hai năm sau đó, mình không sờ đến cây gậy bi-a một lần nào.



Tuổi trẻ - Vĩnh cửu và bất diệt

Cuốn sách không cố gắng khắc họa những thanh niệm mang trong mình lý tưởng vĩ đại, cao thượng. Vì ngay cả những người giỏi nhất cũng chỉ coi mục tiêu là thú vui, danh vọng không có gì đáng bàn đến. Những người đang tuổi đôi mươi trong Rừng Na-uy có những quan niệm rất đời, rất thường. Và đó là thứ chân thực không chút viển vông. Với Naoko, ngoài kia có đấu tranh, có ganh đua, lừa lọc, giả dối thì đã sao.. Còn với những người đã từng trải qua tuổi đôi mươi khi chiêm nghiệm họ lại thấy con đường của mình đã như thế nào. Tự chung lại, những con người ấy đều có tuổi xuân đầy thăng trầm và trăn trở. Họ mạnh mẽ như những cây bụi trước giông bão, họ trong sáng như tinh thể pha lê và họ đau đớn như những đứa trẻ. Có người đã chết để lại tuổi trẻ bất diệt. Có người đi tiếp mang theo tuổi trẻ vĩnh cửu.

Kết:

Tình bạn, tình yêu và tuổi trẻ luôn bất tử cho dù nó có phải đấu tranh với quá khứ và hiện tại hay day dứt trong sự sống và cái chết. Khi ta đang sống trong tuổi trẻ, ta mới cảm nhận được tình yêu và tình bạn hòa quyện vào nhau trên từng nếp da – tinh khôi trong trẻo. Rừng Na-uy thật sự là một kiệt tác ru người ta vào bản nhạc đượm buồn mà da diết của tuổi thanh xuân, nơi mà tình yêu và tình bạn đan xen hòa quyện như những cơn sóng nuôi lòng người.

Đêm qua tôi mơ về em

Ánh trăng sáng tỏ làm tôi không thể phan biệt được đó là em hay là ảo ảnh.

Nụ cười em, mái tóc em tan trong gió.

Tôi cười nụ cười cuối với em

Đôi mắt em trong vắt không rõ là suối là hồ hay là biển

Tôi hôn em nụ hôn cuối

Đêm qua tôi mơ về em.

Tác giả: Nhật Px - Bookademy

--------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3"

Xem thêm

Một trong nhiều đặc điểm gây hoang mang là sự khăng khăng của anh ta trong việc đặt tên cho từng cuốn sách và bài hát mà anh ta đang đọc/nghe mặc dù hầu hết chúng đều có thể dễ dàng thay thế, thay thế và không liên quan khi chúng không có mối tương quan nào với cốt truyện hoặc sự phát triển nhân vật (một vài ngoại lệ là bài hát 'Norwegian Wood' [rõ ràng], Das Kapital liên quan đến bối cảnh của cuộc bạo loạn sinh viên và thời gian, và có một phần nơi Toru đang so sánh bản thân với "Jay Gatsby theo dõi ánh sáng nhỏ bé bên bờ đối diện đêm này qua đêm khác" [mặc dù tôi thấy rùng mình khi cố gắng liên hệ yếu ớt câu chuyện xà phòng kịch tính về tình yêu của Toru dành cho cơ thể của Naoko với một biểu tượng tượng trưng cho nỗi ám ảnh của Gatsby để chiếm lại và tái hiện những gì đã phát triển thành một ảo tưởng tuyệt vọng và lấp lánh và ý tưởng rằng giấc mơ đã vượt qua thực tế và được trải nghiệm tốt hơn từ xa]). Nghiêm túc mà nói, số lượng tên gọi tự mãn có thể kéo dài cuốn sách thêm vài chục trang và bạn sẽ nghĩ rằng ai đó đọc nhiều như vậy sẽ ít nhất phát triển được một chút đồng cảm, nhưng đối với tất cả những gì tôi biết, Toru Watanabe đã dành tất cả thời gian để đọc với đôi mắt ngắm nhìn suy nghĩ và cảm thấy tiếc cho bản thân rằng anh ta phải cảm thấy tội lỗi khi sử dụng con gái như một sự phục hồi. Điều thậm chí còn đáng buồn hơn về cuốn sách này là tất cả các nhân vật nữ đều yếu đuối và phụ thuộc. Từ Tôi-giả vờ-làm-cô-gái-cứng-rắn-nhưng-theo-cách-phục-tùng-đáng-yêu Midori, người rất cần và hay mè nheo (cô ấy có lý do để trở nên cáu kỉnh và nổi giận nhưng hoàn toàn không có lý do gì để trở nên tàn nhẫn và thao túng, điều mà cô ấy làm để giành lấy trái tim của Toru) đến Tôi-không-yêu-bạn-nhưng-bạn-muốn-quan-hệ-tình-dục-và-thổi-cậu-và-Tôi-không-thể-nói-không-cho-đàn-ông Naoko đến Tôi-rất-độc-lập-và-trao-quyền-và-độc-lập-nhưng-tôi-có-một- "dạ dày nhỏ"-và-không-thể-ăn-nhiều-ho-không-an-toàn-về-bản-thân-ho- Reiko.

Kết thúc hay. Nhưng tôi chắc rằng đây là cuốn sách buồn thảm nhất mà mình từng đọc. Dường như có một điều gì đó rất tối tăm và phiền muộn, nhưng ánh sáng cuối cùng cũng đã xuất hiện phút chót và bạn có thể thấy rằng ánh sáng đã ló qua bóng mây. Tôi chưa từng đọc một quyển sách như thế này bao giờ và quả thật, tôi không chắc rằng mình sẽ đọc một thứ gì đó tương tự nữa. Nó lấy mất đi một phần tâm hồn bên trong bạn và để lại một lỗ hổng bên trong. Tôi thậm chí còn không biết cách để diễn tả nữa. 

Nó giống như đi bộ lên dãy núi vào một ngày xám xịt vậy. Tất nhiên là cảnh đẹp vẫn ở đó, nhưng bạn buộc phải đi tìm nó. Bạn thậm chí còn không để ý được vẻ đẹp trước mắt bởi vì bóng tối của bầu trời đã phủ trùm trên đầu. Càng đi lên cao, bạn càng cảm thấy cạn kiệt sức lực hơn bao giờ hết. Và cho đến điểm đích, khi bạn đã lên được tới đỉnh núi, bạn trở nên mệt mỏi và kiệt sức, cả về tinh thần lẫn thể chất, nhưng đột nhiên bạn có thể nhìn thấy phía trên những đám mây và nó sáng đến mức mắt bạn đau và toàn bộ ngọn núi đột nhiên trông khác đi... bạn đột nhiên cảm thấy tươi mới... thế giới mà bạn nghĩ là u ám và xám xịt đột nhiên tươi sáng và mới mẻ.... và tươi đẹp.....

Đó là Midori; cô yêu Toru, người có thể tiếp cận anh ấy về mặt tình cảm theo cách mà Naoko sẽ không bao giờ có thể làm được, và điều tuyệt vời nhất là cô ấy không tìm kiếm một vị cứu tinh cho đời mình. Nếu có bất cứ điều gì để nói thì chắc hẳn Midori có thể cứu lấy Toru. Thế nhưng Toru không thể dành sự cam kết cho cô. Anh ta đã bị đóng băng. Chính bởi vì sự thiếu quyết đoán của Toru đã khiến cuộc đời của chính anh ta lâm vào cảnh rượu chè, tình dục bừa bãi, kết bạn một cách gò bó, tự cô lập lấy mình với sự hối tiếc và u sầu. Tôi nên nói với bạn rằng Toru bị điên rồi.

Murakami, trong khi nhấn mạnh bối cảnh về cái chết, tình yêu và sự mất kết nối đã hằn dấu trên hành trình của Toru. Chúng ta phiêu lưu cùng Toru trong những tiết học của anh ta, những công việc bán thời gian và nhậu nhẹt ở những câu lạc bộ với cậu bạn duy nhất của anh ta là Nagasawa; chúng ta trải nghiệm những cuộc phiêu lưu của Toru với tình dục và quan hệ bừa bãi, đi cùng với sự bất lực của anh ấy trong việc liên hệ với thế giới xung quanh. Chúng ta cảm thấy áp lực buộc Toru phải đưa ra lựa chọn khi còn nhỏ. Tôi yêu Toru, muốn anh ấy là bạn của mình và rất tức giận với những lựa chọn tồi tệ mà anh ấy đã đưa ra trong suốt hành trình này.

UGH!!!

Cuốn sách này làm tôi phát điên vì một vài lý do:

#1. Có một đoạn văn dài hơn dành riêng cho một cuộc gặp gỡ đồng tính nữ mà bản thân nó không đến nỗi tệ, vì tình dục nói chung là một chủ đề chính NHƯNG toàn bộ cuốn tiểu thuyết có xu hướng mô tả trải nghiệm sinh lý mà người phụ nữ đang có và sẽ lướt qua những người đàn ông hết lần này đến lần khác. Sẽ có khoảng 5 đoạn văn về người phụ nữ và sau đó là 1 câu sẽ nói điều gì đó đại loại như, ""cô ấy nắm lấy tay tôi và tôi xuất tinh"".

THANH THOẢI MÁI!!!

Có vẻ như đó là một bài tập viết (hmmmm, viết theo góc nhìn của phụ nữ sẽ như thế nào) hơn là một yếu tố góp phần vào câu chuyện.

#2. Các cô gái trong cuốn sách này đều là những người cần sự giúp đỡ, rối loạn chức năng, tình cảm hoặc xa cách nhưng lại quyến rũ hết mức có thể trong khi người đàn ông thì không ủy mị, điềm tĩnh và cũng quyến rũ.

#3. nhân vật nam chính đã quan hệ tình dục với 3 nhân vật nữ chính (cũng như vô số nhân vật không tên) và rõ ràng là anh ta đã TUYỆT VỜI trong chuyện đó vì 2 nhân vật đã quyết định rằng họ sẽ không bao giờ quan hệ tình dục nữa. Rằng điều đó không bao giờ có thể sánh bằng.

Ồ ANH EM ƠI!!!!!!!!!!!"

Ôi trời... Tôi nên bắt đầu từ đâu đây.

Ưu điểm: Văn phong và cách kể chuyện rất hay.

Nhược điểm: Mỗi lần tôi bắt đầu thích cuốn sách này, tác giả đều đảm bảo rằng tôi không thích.

1. Cách các nhân vật nữ bị so sánh với trẻ sơ sinh hoặc trẻ em trong các cảnh sex là một điểm trừ đối với tôi.

Cô ấy có bầu ngực của một bé gái. (trang 290)

Ừ, thế là xong.

2. Một lần nữa, tôi phải chỉ ra rằng đây là một cuốn sách khác mà tác giả có vẻ ám ảnh với nếp nhăn của một người phụ nữ ~40 tuổi. Giờ thì đó là nỗi ám ảnh cá nhân của tôi. Chúng ta thực sự có cả một đoạn văn về chúng khi lần đầu gặp cô ấy. Đây là một cuộc thảo luận thường xuyên trong suốt cuốn sách và tôi đã có thể nghe thấy những lời bào chữa rằng thường là dành cho góc nhìn của người 18 tuổi hoặc có thể cô ấy không an toàn về điều đó. Chắc chắn rồi. Có thể. Nhưng kể từ khi tôi bắt đầu nhận thấy điều này phổ biến như thế nào, đặc biệt là từ các tác giả nam, tôi không thể không nhìn thấy nó và điều đó làm tôi khó chịu.

3. Các cảnh sex, chúng ta hãy nói về về cảnh sex.

Tôi muốn giải thích với cô ấy, ""Tôi đang quan hệ với cô bây giờ. Tôi đang ở bên trong cô. Nhưng thực ra thì chẳng có gì cả. Không quan trọng. Chỉ là sự kết hợp của hai cơ thể. Tất cả những gì chúng ta đang làm là nói với nhau những điều mà chỉ có thể nói ra khi hai cục thịt không hoàn hảo cọ xát vào nhau.""

Tôi thà quay lại đọc truyện khiêu dâm tiên của Sarah J Maas còn hơn.

4. Phàn nàn nghiêm trọng nhất của tôi… các nhân vật nữ không hề chân thực với tôi chút nào. Tại sao tất cả bọn họ đều hành động và nói những điều này trước mặt nhân vật chính?! Điều trắng trợn nhất là khi Reiko kể cho anh ta nghe về SA của cô ấy. Tại sao các tác giả nam dường như không có khả năng nói về SA mà không tôn sùng nó?

Tôi đang ám chỉ đến ""cảnh đồng tính nữ"" khi Reiko bị cô gái 13 tuổi tấn công. Cô ấy đảm bảo kể hết mọi chi tiết về việc cô ấy ướt át như thế nào cho nhân vật chính mà cô ấy vừa gặp..."

TẤT CẢ các cô gái tuổi mới lớn đều ích kỷ (xin lỗi, vẻ đẹp ích kỷ - hoàn toàn là một lời khen!!! *trợn mắt*), hả, và Toru ở đây muốn CHÚNG TA nghĩ rằng ANH TA thật đặc biệt khi anh ta cố gắng nhóm một nửa dân số vào (tại một thời điểm) sở hữu một đặc điểm cụ thể? Có rất nhiều khoảnh khắc "Tôi không biết, tôi chỉ là một cô gái" nhưng tôi thực sự không muốn phải mở sách ra lần nữa và đi tìm chúng. Tôi có thể nói mãi về việc Naoko và Reiko đáng ghét như thế nào nhưng bài đánh giá này đang trở nên thực sự dài và tất cả những gì tôi đã nói là về các nhân vật. Cốt truyện, trong tất cả sự nhàm chán và vinh quang hầu như không tồn tại của nó: Toru Watanabe tình cờ gặp Naoko, bạn gái của Kizuki, bạn thân thời trung học của anh ta (người đã tự tử vài năm trước đó), và nhận ra cô ấy có một cơ thể nóng bỏng. Vào ngày sinh nhật của cô ấy, anh ta đã cưỡng hiếp (xin lỗi, "làm tình") cô ấy trong khi cô ấy đau khổ vì Kizuki và cô ấy chạy trốn đến một trại tâm thần để trở nên tốt hơn. Toru than vãn về sự cô đơn. Anh gặp Midori. Mọi thứ trở nên dài dòng về việc cả hai đều buồn và cô đơn. Toru đến thăm Naoko tại trại tâm thần và gặp bạn cùng phòng của cô, Reiko. Toru chọn Midori thay vì Naoko vì cô là một "cô gái thực sự, sống động". Naoko tự tử. Toru và Reiko quan hệ tình dục trong ký ức của cô. Một nửa cuốn sách là than vãn và rên rỉ, nửa còn lại coi phụ nữ là vật thể. Điểm tích cực: 1. Murakami viết rất hay. Đơn giản vậy thôi. Norwegian Wood là những gì bạn sẽ nhận được nếu bạn đóng dấu một bức tranh về trần nhà nguyện Sistine lên một đôi giày da cá sấu. 2. Mẹ tôi thích bài hát của Beatles và tôi cũng bị bài hát đó ám ảnh trong đầu kể từ khi đọc cuốn sách này. 3. Nó đã kết thúc.

Rừng Na Uy là cuốn sách đầu tiên của Murakami mà tôi đọc và nó đã để lại ấn tượng sâu sắc. Trước đó, tôi phân vân giữa tác phẩm này và Đừng Bao Giờ Để Tôi Đi, nhưng cuối cùng quyết định chọn con đường ít người đi hơn và không hề hối tiếc. Có người cho rằng cuốn sách hơi chậm rãi, nhưng với khối lượng nội dung phong phú, nhịp điệu chậm rãi ấy lại trở nên cần thiết, tạo nên giá trị cho câu chuyện. Tôi yêu thích những tác phẩm khai mở tư duy và khám phá tâm hồn con người, và Rừng Na Uy đã làm trọn vẹn điều đó. Kết thúc mở, để lại nhiều khoảng trống cho trí tưởng tượng, khiến tôi vô cùng thích thú. Murakami quả là một nhà văn tài năng, tôi háo hức khám phá thêm những tác phẩm khác của ông, dù hiện tại đang đọc The Great Gatsby theo gợi ý của nhân vật chính.

Cuốn sách thấm đẫm nỗi buồn, nhưng đó cũng là một phần của cuộc sống. Rừng Na Uy khai thác sâu sắc các chủ đề như tự tử, tình yêu, tình bạn và sự lựa chọn. Một điểm cộng nữa là phiên bản Kindle đi kèm những câu hỏi về ý nghĩa, hình ảnh và biểu tượng, kích thích độc giả suy nghĩ và tăng thêm sự hấp dẫn cho cuốn sách. Một tác phẩm tuyệt vời!