Cuộc sống luôn đầy những bất ngờ, bạn không biết được rằng lúc nào cuộc đời mình sẽ bước sang chương mới. Nhưng dù thế nào thì thà hối hận vì những điều mình đã làm, còn hơn là hối hận vì những điều mình không làm.

Bộ Phim Forrest Gump từng gây được tiếng vang lớn ở Mỹ nói riêng và thế giới nói chung vào những năm thập niên 1990 của thế kỷ 20, được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết cùng tên của tác giả Winston Groom với sự góp mặt của ngôi sao Tom Hanks. Dù chi phí chỉ 55 triệu đô la nhưng đã thu về 677 triệu đô la tiền vé trên toàn cầu, và xếp thứ tư trong các bộ phim có doanh thu lớn nhất mọi thời đại cho đến thời điểm đó, qua mặt nhiều bộ phim xuất sắc cùng năm để giành giải thưởng danh giá của Viện Hàn lâm điện ảnh Mỹ. Điều đó chứng tỏ sức ảnh hưởng mạnh mẽ của bộ phim này.

Do đó, cũng dễ hiểu khi từ một cuốn sách không phải là ăn khách - Forrest Gump đã bán được 1,7 triệu bản trên khắp thế giới sau khi bộ phim chuyển thể cùng tên ra đời năm 1994.

Winston Groom từng đi quân dịch ở Việt Nam, sau khi trở về, ông làm phóng viên cho tờ Washington Star, một tờ báo chuyên viết về chính trị và tòa án. Ông viết khá nhiều chiến tranh Việt Nam như cuốn Better Times Than These (1978) [Những thời tươi đẹp hơn], As Summers Die (1980) [Những mùa hạ chết], cuốn tiểu thuyết Conversations with the Enemy (1982) [Trò chuyện với kẻ thù] với chủ đề cựu chiến binh Chiến tranh Việt Nam đã lọt vào chung kết giải Pulitzer năm 1983. Năm 1985, ông trở về Mobile và bắt đầu viết Forrest Gump – cuốn sách “có ý nghĩa về mặt văn hóa, lịch sử và mỹ học.”

Tên cuốn sách được đặt theo tên nhân vật chính của tác phẩm – Forrest Gump. Hồi mới sinh ra, Forrest Gump được đặt tên theo tên của vị Tướng Nathan Bedford Forrest đánh trong Nội Chiến, là một con người vĩ đại, khởi xướng hội Ku Klux Klan - một tổ chức rộng lớn trải khắp Liên bang. Ngược lại với cái tên được kỳ vọng, Forrest là một đứa trẻ kém thông minh, không được học trường công như các bạn, bị mọi người bắt nạt, chọc ghẹo và phải chuyển đến trường dành cho những đứa trẻ “kì kì”.

“Để tớ nói cho mà nghe: làm một thằng dần chả phải chuyện chơi. Người ta cười vào mặt, mất kiên nhẫn, đối xử với mình như cứt. Giờ thì họ nói là bà con nên tử tế với người có khiếm khuyết, nhưng để tớ nói cho mà nghe-không phải lúc nào cũng vậy đâu. Mà dẫu vậy, tớ cũng chả hơi đâu phàn nàn gì, vì tớ nghĩ tớ cũng sống một đời kha khá thú vị, đó là nói vậy.

Tớ là một thằng đần từ hồi mới đẻ kia. IQ đâu cỡ 70, mà vậy hợp với tớ đó, họ nói vậy. Nhưng mà á, chắc là á, tớ giống với một thằng khờ hay thậm chí là một thằng mất dạy hơn, nhưng để tự tớ á, thì tớ thích nghĩ tớ là một thằng hâm dở, đại loại vậy-mà không phải là một thằng ngu-vì khi người ta nghĩ về một thằng ngu, thường họ sẽ nghĩ về mấy thằng chảy dãi tong tong mà tự sờ soạng mình á.”

Forrest Gump được vào trường đại học một cách bất ngờ, không phải vì cậu thi đậu mà vì cậu được tuyển vào đội bóng bầu dục của trường đại học Alabama. Không phải vì cậu có kỹ năng ném bóng mà vì cậu chạy rất nhanh, “chạy một trăm thước trong đúng 9,5 giây”. Đội bóng hầu như bất bại gần suốt cả mùa giải nhưng ở trận đấu chung kết Orange Bowl thì không giành được chức vô địch vì những tính toán sai lầm của huấn luyện viên và đồng đội. Nhưng dù sao thì cậu cũng trở thành một ngôi sao trong đội tuyển bóng bầu dục, đôi khi dựa vào những thứ mình có và mình giỏi thì đã làm nên chuyện rồi.

“Curtis ngừng chửi rủa một giây và nhìn lên tớ và nói, “Đúng lí ra mày là một thằng đần mà, sao mày nghĩ ra được cái đấy?” Và tớ nói, “Có thể tớ là một thằng đần, nhưng ít nhất tớ không ngu,” và nghe điều này, Curtis nhảy dựng lên và bắt đầu rượt tớ với cái cờ lê bánh xe, gọi tớ những cái tên rất gớm mà hắn nghĩ ra, và mối quan hệ cũng chúng tớ tiêu ma.”

Dù chỉ số IQ chỉ khoảng 70, nhưng Forrest Gump không hoàn toàn là một “thằng đần”, vì cậu luôn có cách nhìn vào vấn đề và giải quyết nó theo cách của cậu, dù không ít lần nó mang lại những rắc rối, sai lầm. Nhưng ẩn sâu bên trong là một tấm lòng nhân hậu, chân thành và cũng đầy sáng tạo.

 

 

“Tớ cảm thấy, Forrest ạ, rằng cậu đang mấp mé ở một thứ gì đó trong cuộc đời cậu, một thay đổi, hay một sự kiện nào đó sẽ dẫn cậu sang một hướng khác, và cậu phải nắm lấy khoảnh khắc đó, đừng để nó tuột qua. Bây giờ khi nghĩ lại, có một cái gì đó trong mắt cậu, một tia lửa nhỏ thỉnh thoảng lóe lên, chủ yếu là khi cậu cười, và, trong vài trường hợp thi thoảng, tớ tin rằng điều tớ thấy gần như một Khởi nguyên của khả năng suy nghĩ, sáng tạo và tồn tại của con người chúng ta.”

Sau trận đấu Orange Bowl, cậu bị đuổi khỏi trường đại học vì thành tích học tập quá kém trừ môn Quang học Trung cấp được điểm A, khiến thầy giáo phải bất ngờ. Điểm A đó không phải là may mắn nên cậu đạt được mà bởi vì cậu hiểu một cách sáng sủa môn học ấy. Nhưng có vẻ một một học thì không thể nào cứu vãn tất cả được, cậu sẽ không còn được chơi bóng bầu dục ở trường đại học nữa.

Forrest Gump bị bắt đi lính ngay sau đó vài hôm, cậu phải chiến đấu cho cuộc chiến tranh phi nghĩa tại Việt Nam. Họ đến Việt Nam vào tháng hai, được chất lên xe bò từ Qui Nhơn bên bờ Biển Đông lên Pleiku trên cao nguyên.

Cậu gặp lại được Bubba-người bạn thân đã dạy cậu cách chơi kèn harmonica thời đại học, và là người đã tạo động lực để Forrest trở thành nhà triệu phú trong lĩnh vực nuôi tôm sau này. Cả hai đã hứa với nhau rằng, khi được xuất ngũ, họ sẽ trở về nhà, kiếm cho mình mọt chiếc thuyền tôm và dấn thân vào nghề bắt tôm. Nhưng chiến tranh đâu ai biết trước được điều gì, sống đó chết đó. Một lần nọ trong lúc băng qua cánh đồng lúa, họ bị quân Việt Nam tập kích, quân Mỹ bị thương khá nhiều, Forrest nghe tim Bubba bị thương và đang ở ruộng liền đi tìm, nhưng hết lần này đến lần khác lại có ai đó cầu cứu thì cậu lại không thể nào làm ngơ. Để rồi khi cậu tìm thấy bạn mình thì “Bubba kia, bị bắn hai phát vào ngực, va tớ nói “Bubba, sẽ ổn thôi, cậu nghe chưa, vì chúng ta sẽ có được cái thuyền tôm đó, mọi thứ,” và tớ vác cậu ấy về chỗ chúng tớ đóng và đặt hắn xuống đất. Khi tớ thở được ra hơi, tớ nhìn xuống và áo tớ ướt đẫm máu và những thứ bầy hầy vàng vàng xanh xanh từ chỗ Bubba”. Thế rồi, Bubba cũng ra đi sau khi nghe Forrest chơi bài “Way Down Upon the Swanee River” bằng kèn harmonica.

“Cậu ấy đang cố nói gì đó, và thế là tớ cúi xuống thật sát để xem là cái gì. Nhưng tớ chẳng bao giờ nghe được. “Thế là tớ hỏi gã cứu thương, “Cậu nghe cậu ấy nói gì không?” Và gã cứu thương nói, “Về nhà. Hắn nói, về nhà.” Bubbla, cậu ấy chết, và tớ chỉ nói được có thế.”

 

 

Mất đi người đồng đội, người bạn thân, người mà mình đã xem như ruột thịt là Bubba đã làm cho Forrest đau, để rồi cậu tự hỏi mục đích của cuộc chiến tranh tại Việt Nam này là gì? Sao phải hy sinh như thế? “Sao chuyện này lại xảy ra?”. Không chỉ có mình Bubbla mà cả những người con của Huê Kì phải lần lượt ngã xuống vì lòng tham và sự ích kỷ của chính quyền tổng thống thời bấy giờ. Nào có ai muốn rời xa quê hương, gia đình, bạn bè và người yêu chỉ vì cuộc chiến tranh phi nghĩa cơ chứ. Dù mang danh là kẻ thù địch của Việt Nam nhưng họ không phải là người xấu, họ cũng có hoài bão tương lai và những người thân đang đợi họ bình an trở về. Vì đơn giản, họ cũng là con người.

“Suốt cả đời tớ, tớ chẳng hiểu cái cứt gì về những chuyện đã xảy ra. Một chuyện cứ thế xảy ra, rồi một chuyện khác xảy ra, rồi lại chuyện khác nữa, và cứ thế, và phân nửa thời gian chẳng có chuyện gì sất. Nhưng Dan nói tất cả là một phần của kế hoạch nào đó, và cách tốt nhất chúng ta có thể hòa hợp là tìm cách khớp vào kế hoạch, và rồi cố giữ cho chắc chỗ của mình. Chả hiểu sao khi biết được chuyện này, mọi thứ trở nên sáng sủa hơn nhiều với tớ.”

 “Cuộc chiến này không dành cho cậu, bạn già ạ-cũng như không dành cho tớ-và tớ đã ra khỏi đó rồi cũng như tớ tin rằng rồi đến lúc cậu thoát ra khỏi nó. Câu hỏi mấu chốt là, cậu sẽ làm gì? Tớ không hề nghĩ cậu là một gã đần. Có lẽ bằng những đo đếm của các bài kiểm tra và phán xét của những kẻ ngốc, cậu có thể rơi vào bảng nọ bảng kia, nhưng trong thâm tâm, Forrest ạ, tớ đã biết ánh lửa lấp lánh của trí tò mò cháy sâu trong tâm trí cậu. Hãy nương theo con sóng thủy triều, bạn của tớ ạ, và khi cậu được mang đi, hãy khiến nó hoạt động vì lợi ích của cậu, hãy chiến đấu với những nông cạn và thác ghềnh và đừng bao giờ bỏ cuộc. Cậu là một người tốt, Forrest ạ, cậu có một trái tim lớn.”

Khi trở về Mỹ, cuộc đời Forrest trải qua rất nhiều sự kiện, thăng trầm và biến cố. Cậu có cơ hội so vết thương chiến tranh với tổng thống Johnson, trở thành tuyển thủ bóng bàn đẳng cấp quốc tế được đại diện cử đi thi đấu tại Trung Quốc, khám phá sự thật về tổng thống Nixon, chuyến du hành dài ba thập niên đầy biến động với cô nàng Thiếu  úy và con đười ươi tên Sue, một đô vật biễu diễn quái dị và một đại gia kinh doanh đình đám.

Jenny Curran - cô bạn thân đã đi cùng Forrest từ bé cho đến lớn, là người mà cậu luôn nhớ đến trong tất cả những sự kiện của cuộc đời mình, là người anh luôn tìm kiếm sau những lần đi xa trở về. Forrest yêu Jenny, tình yêu ấy được thể hiện bằng từ “chờ đợi”, họ luôn chờ nhau nhưng đến cuối cùng vẫn không được sống cùng nhau. Mặc cho những lần cô có người yêu, anh vẫn chờ. Đó có lẽ là tình yêu đầu đời và là tình yêu của cả cuộc đời Forrest Gump. Thật khó để kiếm tìm một tình yêu mãnh liệt và chung thủy như thế. Nhưng đến lúc hạnh phúc sắp viên mãn thì anh lại đánh mất nó vì danh lợi. Hoa quả của tình yêu đó là một bé trai dễ thương và thông minh – Forrest con mà sau này cậu mới biết.

““Đấy là con trai em đấy à?” tớ hỏi

“Vâng,” cô ấy nói, “nó dễ thương nhỉ.”

“Chắc chán rồi-em đặt tên nó là gì?”

“Forrest.”

“Forrest?” tớ nói. “Em đặt nó theo tên anh à?”

“Cũng phải thôi,” cô ấy nói vẻ khá nhỏ nhẹ. “Dù gì thì nó cũng thuộc về anh một nửa mà.”

“Nửa gì!”

“Nó là con trai anh đấy, Forrest ạ.”

“Con gì!”

“Con trai anh. Forrest con.””

Nhà văn Winston thật biết dẫn dắn những cung bậc cảm xúc, hài hước rồi lại lắng đọng, đau buồn rồi lại đến vỡ òa cảm xúc. Cảnh Forrest gặp lại Jenny và đứa con của mình ắt hẳn mà một cảnh đắt giá cho câu chuyện và cả cuộc đời của Forrest nữa. Đến cuối cùng, con người ta vẫn mong những người mình yêu thương được hạnh phúc và mạnh khỏe.

“Nhưng để tớ bảo các cậu cái này: nhiều lúc vào ban đêm, khi tớ ngước lên nhìn những vì sao, và thấy cả bầu trời trải ra ngước mắt, đừng nghĩ tớ không nhớ lại tất cả. Tớ vẫn có những giấc mơ như mọi người, và cứ thỉnh thoảng, tớ vẫn nghĩ về những điều có thể đã khác đi. Và rồi, đột nhiên, tớ đã bốn mươi, năm  mươi, sáu mươi tuổi rồi, các cậu biết chứ?

Ờ, mà thế thì sao? Tớ có thể chỉ là một gã khờ, nhưng dẫu sao thì phần lớn thời gian, tớ đã cố làm điều đúng-và mơ ước chỉ là ước mơ thôi, phải không nhỉ? Thế nên dù cho có chuyện gì xảy ra, tớ vẫn nghĩ như thế này: tớ luôn luôn có thể nhìn lại và nói rằng, ít nhất tớ đã không sống một đời nhàm chán.

Các cậu hiểu ý tớ không?”

 

 

Bằng giọng văn châm biến, hài hước và hóm hỉnh, có một chút ngốc ngếch như suy nghĩ của Forrest Gump, nhưng cũng đầy bi ai, chua xót. Dường như nhà văn chủ ý xây dựng một nhân vật phản anh hùng, trong khi các nhà làm phim Hollywood thực hiện theo hướng ngược lại, người hùng kiểu mới có kết cục thành công có màu sắc Giấc mơ Mỹ. "Anh ta biết cách cho người khác mà không mong được đáp đền. Đó là giá trị nhân văn nổi bật của tác phẩm". Vì thế, tác phẩm Forrest Gump đã trở thành một biểu tượng văn hóa mới của thập niên 1990.

 

Tác giả: Linh Tuyền - Bookademy

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về:  [email protected]

 

Xem thêm

Forrest Gump là một cuốn tiểu thuyết năm 1986 của Winston Groom. Tôi đọc cuốn sách này vì tôi đã xem bộ phim chính kịch năm 1994 với sự tham gia của Tom Hanks trong vai Gump và Sally Field trong vai mẹ anh ấy, (hai trong số những diễn viên yêu thích của tôi.) Bộ phim khác biệt đáng kể so với cuốn sách: Gump không đeo nẹp chân; Chúng ta biết rằng người cha làm nghề bốc vác của anh ấy đã thiệt mạng do một thùng chuối rơi xuống; Cả mẹ anh và Jenny đều không chết; Con trai ông không đến sống với ông; Jenny kết hôn với người khác; Có những cảnh quan hệ tình dục rõ ràng giữa Gump và Jenny; Anh ta có cuộc gặp gỡ đồng giới đầu tiên và duy nhất; Forrest không theo học trường công và mẹ anh cũng không ngủ với hiệu trưởng. Thay vào đó, Gump được đưa vào một ngôi trường đặc biệt dành cho những đứa trẻ khuyết tật về tinh thần, anh gọi là 'trường học điên rồ'. Được mô tả là một nhà bác học ngốc nghếch, anh ta học tại Harvard nhưng không tốt nghiệp, mặc dù anh ta đạt điểm A môn vật lý ở trường đại học; Tính cách của Trung úy Dan và Bubba khác nhau - ví dụ, Bubba là người da trắng và Trung úy Dan không phải là quân nhân chuyên nghiệp mà là một giáo viên nhập ngũ. Gump không đi thuyền đánh cá; Forrest không chạy marathon; Forrest đi du lịch nước ngoài và có nhiều cuộc phiêu lưu khác không được nhắc đến trong phim; Kết thúc của cuốn sách là hoàn toàn khác nhau. Nói chung là mình thích phim hơn truyện. Cuốn sách thiên về "Ngốc cũng ngu ngốc" chứ không phải "một hộp sôcôla".

Tôi không chắc Forrest Gump (cuốn sách hay người kể chuyện) châm biếm hay chân thành, xúc phạm hay thích hợp. Anh ta là một anh hùng hay chỉ là một kẻ may mắn? Một phần trong tôi muốn ca ngợi tác giả Winston Groom như một Mark Twain đương đại. Một phần trong tôi nhăn nhó trước những lời lẽ gây tổn thương trên mỗi trang. Gump tình cờ gặp phải nhiều tình huống lịch sử và thú vị khác nhau, đưa ra một kiểu "sự khôn ngoan của một tên ngốc" khi anh ấy loay hoay tìm cách làm điều đúng đắn. Về mặt này, anh ấy là người Mỹ độc nhất vô nhị, đang phấn đấu hướng tới danh tiếng như một anh hùng trong Truyện cổ tích có tầm vóc thần thoại. Nhưng sự tự phụ không diễn ra tốt trong toàn bộ cuốn tiểu thuyết. Nó bắt đầu có cảm giác diễn ra khá nhanh và không mang lại nhiều tác động (nếu có) sau lần thứ ba hoặc thứ tư. Một từ nữa về ngôn ngữ: bạn có thể lập luận rằng Gump là sản phẩm của thời đại anh ấy, một đứa trẻ miền Nam lớn lên khi sự nhạy cảm về chủng tộc không được ưu tiên hàng đầu. Tôi không phải là người ngại những từ ngữ thô tục hay những biệt danh chủng tộc trong văn học, và tôi tin rằng bối cảnh là tất cả. Nhưng ở đây nó trở nên khá đáng sợ. 1 sao trên 5. Giống như hầu hết khán giả, tôi đã xem bộ phim (và yêu thích nó) rất lâu trước khi cầm cuốn sách lên. Vì vậy, ít nhất phải nói rằng sự khác biệt là gây sốc. Nhưng ngay cả khi bỏ qua những kỳ vọng về giọng điệu và đạo đức, bản thân cuốn sách cũng không phải là một cách kể chuyện hay. Thông thường, cốt truyện kém phát triển và sự phát triển nhân vật không nhất quán và rất mỏng.

Có rất ít cuốn sách không hay bằng phim. Trong thập kỷ qua, chỉ có A Christmas Story: The Book That Inspired the Hilarious Classic Film là được cải thiện đáng kể ở dạng phim chuyển thể. Cho đến ngày nay. Đối với tôi, Forrest Gump là một loạt các chi tiết quanh co, không có chủ đề, trong đó Gump rơi từ cuộc khủng hoảng này sang cuộc khủng hoảng khác. Thông thường, việc đọc những cuốn sách mà bộ phim dựa trên, chẳng hạn như Chúa tể của những chiếc nhẫn hoặc bộ truyện Narnia của C.S. Lewis, sẽ bổ sung đáng kể vào bộ phim và cho phép người ta hiểu rõ hơn về cốt truyện bằng cách xây dựng chi tiết các chi tiết bị bỏ sót trong phim. cho các hạn chế về thời gian hoặc nhịp độ. Bộ phim Forrest Gump đã trở thành bộ phim yêu thích của tôi chỉ sau lần xem thứ hai hoặc thứ ba, và tôi đã hy vọng cuốn sách sẽ bổ sung vào bộ phim theo cách tương tự. Tuy nhiên, thay vì xây dựng chi tiết về nhân vật Gump, nó giống như đọc về những trò hề điên rồ của anh họ "Richard Gump" của Movie Forrest. Nếu cuốn sách này không có phim để so sánh thì nó có thể xứng đáng ba sao. Nhưng có một bộ phim mà so sánh với đó thì hai sao là cao nhất có thể.

Trời ạ, chuyện này hóa ra lại là một sự thất vọng như vậy! Tôi RẤT ấn tượng rằng họ có thể tạo ra một bộ phim hay như vậy từ bộ phim này, vì vậy Groom chỉ nên cho Groom tối đa hai sao vì đã cung cấp tài liệu nguồn, nhưng tất nhiên là phải ghi nhận công lao to lớn đối với Robert Zemekis vì đã nhận ra những cục vàng được chôn trong đống phân này. Cuốn sách bắt đầu giống như bộ phim - người bạn thời thơ ấu của anh ấy, Jennie, chơi bóng đá ở trường trung học và sau đó đến Việt Nam - nhưng từ đó, Groom chuyển sang lãnh thổ trẻ con (và xen kẽ cả phân biệt chủng tộc và phân biệt giới tính): Forrest và một con đười ươi bị bắn vào không gian; anh ta bị bắt bởi những kẻ ăn thịt người; anh ấy trở thành một đô vật chuyên nghiệp; anh ta xử lý Raquel Welch (thậm chí cô ấy có còn là một thứ gì đó vào giữa những năm 80 không?); v.v... Những bệnh hoạn trên phim là những bệnh hoạn thuần túy trên trang giấy; không có tình cảm hay sự căng thẳng kịch tính nào của bộ phim, và theo đúng nghĩa đen là KHÔNG CÓ câu thoại nổi tiếng nào trong phim ("cuộc sống giống như một hộp sô cô la;" "ngu ngốc cũng ngu ngốc như vậy;" thậm chí là "chạy đi, Forrest, chạy đi! ") có trong cuốn sách - một lần nữa, lời khen ngợi chính dành cho Zemekis và nhà biên kịch Eric Roth* vì đã nhận ra tiềm năng của Gump. Thật thú vị, cuốn Chú rể duy nhất khác mà tôi đã đọc là cuốn lịch sử về Thế chiến thứ nhất, A Storm in Flanders, rất xuất sắc. Và thực sự, ngoài Gump, Groom còn được biết đến nhiều hơn nhờ lịch sử của ông - những cuốn sách được đánh giá cao về Shiloh và Vicksburg, cũng như loạt truyện về Thế chiến thứ hai đang diễn ra của ông, bao gồm The Aviators, The Generals và The Allies. Thực sự muốn yêu thích cuốn sách, và khoảng một phần ba chặng đường tôi vẫn lạc quan, nhưng rồi...chà. Nếu bạn chưa đọc nó, tôi thực sự khuyên bạn nên xem lại bộ phim. * Roth còn viết kịch bản cho Lời Thì Thầm Với Ngựa, Phim Về Ali, Nội Gián, Dị Nhân Benjamin và gần đây nhất là bản làm lại mới nhất của Vì Sao Vụt Sáng. Sơ yếu lý lịch khá ấn tượng...

P. 69: Cả đời tôi, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một việc vừa xảy ra, rồi một việc khác xảy ra, rồi một việc khác, vân vân, và một nửa thời gian chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng Dan nói rằng tất cả đều là một phần của một kế hoạch nào đó, cách tốt nhất chúng ta có thể hòa hợp là tìm ra cách chúng ta phù hợp với kế hoạch đó, sau đó cố gắng bám sát vị trí của mình. Bằng cách nào đó biết được điều này, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn một chút đối với tôi. 

P. 86: Tôi chỉ là một thằng ngốc, và bây giờ tôi có cả nhân loại để chăm sóc. 

P.100: "Thằng ngốc," bác sĩ Quackenbush nói, "đã đóng một vai trò quan trọng trong lịch sử và văn học trong nhiều năm. Tôi cho rằng tất cả các bạn đều đã nghe nói về gã ngốc trong làng, thường là một cá nhân chậm phát triển nào đó sống ở một ngôi làng nào đó. Anh ta thường là đối tượng bị khinh miệt và chế nhạo. Sau này, giới quý tộc có phong tục có một gã hề trong triều đình, một loại người sẽ làm những việc để mua vui cho hoàng gia. Trong nhiều trường hợp, cá nhân này thực sự là một tên ngốc hoặc một kẻ ngốc, ở những người khác, anh ta chỉ đơn thuần là một chú hề hoặc một kẻ pha trò..." Anh ta tiếp tục như thế một cách xảo quyệt, và tôi bắt đầu thấy rõ rằng những kẻ ngốc không phải là những người vô dụng, mà được đặt ở đây vì một mục đích , giống như Dan đã nói, mục đích là để khiến mọi người cười. Ít nhất đó là một cái gì đó. 

P. 134: "Bạn có một con vượn tuyệt vời ở đó," Sam nói. "Anh lấy anh ấy ở đâu?" “Anh ấy làm việc cho NASA.” 

P. 233: "Nhìn này," tôi nói với anh ta, "tôi chỉ là một thằng ngốc. Tôi không biết gì về chính trị cả." "Vậy thì cậu sẽ hòa nhập một cách hoàn hảo!" Ông Claxton nói.

Khá chắc chắn rằng tác giả bắt đầu hút ma túy cùng thời điểm với Forrest trong cuốn sách này, điều này giải thích chuyến bay vô lý vào vũ trụ và những kẻ ăn thịt người Polynesia ngẫu nhiên nói tiếng Anh. Tôi không bịa chuyện này. Cuốn sách này tuyên bố sẽ gây cười rất nhiều, nhưng hầu hết thời gian tôi chỉ bị sốc vì cuốn sách này khác với bộ phim như thế nào và nó thật phi lý đến mức nào. PHIM HAY HƠN!! Và nếu cuốn sách Forrest xuất hiện trên màn ảnh rộng, KHÔNG BAO GIỜ Tom Hanks sẽ liên quan gì đến nó. Vì vậy, hãy vứt bỏ mọi kỳ vọng của bạn về việc muốn tận hưởng việc "đọc phim", điều đó sẽ không xảy ra. NÓ HOÀN TOÀN KHÁC NHAU. Và thường là buồn cười. Có những khoảnh khắc hài hước, chắc chắn, và thậm chí có những khoảnh khắc sâu sắc. Nếu người kể chuyện không đề cập đến việc anh ta là một "thằng ngốc" nhiều lần đến mức bạn phát ngán khi nghe nó, thì có thể có cách để đọc sâu hơn về cuốn sách này. Cho đến khoảng nửa chặng đường. Sau đó Forrest bắt đầu hút thuốc. Và có quan hệ tình dục rất nhiều với Jenny. Sau đó, cốt truyện tất cả đi vào địa ngục. Nó được viết vào những năm 80 mà tôi nhận ra bây giờ là 30 năm trước, nhưng vẫn còn quá mới để có những câu như: Tôi không muốn phàn nàn quá nhiều, nhưng có vẻ như họ đã chọn một người phụ nữ ưa nhìn hoặc ít nhất một người không luôn chê bai. CÁI GÌ? Và câu trích dẫn đó được viết đúng như trong sách. Đó được coi là một câu chuyện mà Forrest đang kể cho bạn và nó được viết bằng chính ngôn từ của anh ấy và thường sai chính tả. Mặc dù không phải lúc nào cũng vậy. Thỉnh thoảng có một câu rất phức tạp mà rõ ràng một người có trình độ viết như đã trích dẫn ở trên sẽ không bao giờ có thể viết được. Hoặc có lẽ đó là vấn đề? Rằng "thằng ngốc tội nghiệp" này thực sự là người thông minh nhất còn sống? ...... Không. Nó không đủ nhất quán để tạo nên một quan điểm. Xem trích dẫn bên dưới nếu bạn vẫn quan tâm.

Khi lớn lên, Forrest Gump đã - và vẫn là - một trong những bộ phim yêu thích của tôi. Nó mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui và giúp tôi hiểu được những khái niệm phức tạp như hạnh phúc, hy vọng, quyết tâm và lòng dũng cảm. Tôi luôn miễn cưỡng đọc cuốn sách sau đó vì tôi chắc chắn rằng nó sẽ rất khác. Và tôi đã đúng. Và nó còn tệ hơn tôi tưởng. Tôi ghét cuốn sách. Trên mọi cấp độ. Thật khó xử, kỳ lạ, đầy những lý do khủng khiếp để đưa ra những lời nói xấu phân biệt chủng tộc và khinh thường phụ nữ. Tất cả các nhân vật hoàn toàn không có sự tiến hóa nào, họ đưa ra những quyết định ngẫu nhiên và không mạch lạc. Đó là một cơn ác mộng. Sự hài hước trong cuốn sách này thật kinh khủng: nó dựa trên những trò đùa tè/poo/tình dục/phân biệt chủng tộc và tôi muốn tự đấm vào mặt mình trước mọi nỗ lực tỏ ra hài hước của tác giả. Điều tích cực duy nhất tôi có thể nói về cuốn sách này là nó khiến tôi càng yêu thích bộ phim hơn. Làm ơn, nếu bạn là người hâm mộ tác phẩm của Zemecki, hãy tránh xa điều này. tw: ám ảnh tâm lý, quấy rối học đường, bạo lực, tấn công tình dục, bài ngoại, n-word, ăn thịt đồng loại, khinh thường phụ nữ.

Không biết nên nghĩ gì về cuốn sách này. Một số người có thể cảm thấy cuốn sách này thú vị... Còn tôi, tôi đã phải vật lộn với nó. Tôi cũng cảm thấy như vậy về bộ phim. Đó là sở thích cá nhân của tôi. Tôi có thể hiểu tại sao ai đó lại thích đọc điều này. Có thể là tôi không thể chịu đựng được việc ai đó gọi ai đó là đồ ngốc, kể cả bản thân họ. Đối với tôi, điều đáng giá ở cuốn sách này là nó mở ra cho người ta cái nhìn về các vấn đề của Hoa Kỳ trong khoảng thời gian những năm 1960 cũng như một số sự thật đơn giản của cuộc sống. Đã nhiều lần tôi cảm thấy mệt mỏi với những câu chuyện Forrest kể. Tôi lớn lên với những người giống như những người trong cuộc đời Forrest. Tôi biết cuốn sách này có thể gây cười đối với một số người. Nó chỉ nhắc nhở tôi về sự vô cảm mà con người có thể có đối với người khác. Tôi rất thích cách Forest tự rút ra kết luận và bộc lộ tài năng trí tuệ của mình mặc dù mọi người trong cuộc sống của Forrest và xã hội nói chung cố gắng gán cho anh ấy cái mác. Thật tuyệt vời khi nhân vật của anh ấy không cho phép hoặc chấp nhận ý kiến ​​​​của người khác khiến anh ấy không thể theo đuổi tình bạn và sử dụng sự đồng cảm khi đối mặt với thời điểm khó khăn, điều này có thể truyền cảm hứng. Viết rất tốt. Tôi tìm thấy những khoảnh khắc đáng yêu trong cuốn sách này, sự ngọt ngào về cuộc sống, những trường hợp hài hước khiến tôi nhớ đến cách kể chuyện “kiểu Jerry Clover”. Các nhân vật trong cuốn sách này mang đến cái nhìn thoáng qua về con người mà tất cả chúng ta đều có thể liên tưởng đến. Họ đáng tin cậy.

Forrest Gump là một cuốn tiểu thuyết được viết bởi Winston Groom vào năm 1986. Câu chuyện kể về cuộc đời và thời đại của Forrest Gump, một cậu bé sinh ra chậm phát triển trí tuệ nhưng có một cuộc sống phi thường khi trở thành một cầu thủ bóng đá đại học đột phá, anh hùng Chiến tranh Việt Nam, bóng bàn cầu thủ, nhạc sĩ, phi hành gia, đô vật chuyên nghiệp, kiện tướng cờ vua và doanh nhân kinh doanh tôm. Tôi sẽ bắt đầu rằng tôi thực sự yêu thích bộ phim. Nó thực sự là một trong những bộ phim yêu thích của tôi mọi thời đại. Nhưng cuốn sách thì hoàn toàn khác. Đúng, có một số nhân vật giống nhau (Forrest, Mama, Jenny, Bubba và Trung úy Dan) và một số sự kiện giống nhau (bóng đá Alabama, Chiến tranh Việt Nam và hoạt động kinh doanh Tôm), nhưng đó là điểm tương đồng. kết thúc. Forrest trong phim là một người chậm hiểu, nhưng anh ấy được miêu tả là một người ngây thơ với trái tim vàng. Phiên bản sách có vẻ cực kỳ thô bỉ và đặt vào một số tình huống cực kỳ đáng sợ. Tác giả dường như vừa chọn một số tình huống mà ông cho rằng sẽ rất vui nhộn đối với một người chậm phát triển trí tuệ gặp phải và Forrest chỉ chuyển từ sự kiện này sang sự kiện khác. Nhiều người trong số đó có đôi mắt cực kỳ tệ (bị giam cầm trong một bộ tộc ăn thịt người bản địa và anh ta chạy trốn khắp Hollywood với Raquel Welch). Cuốn sách thiếu tất cả những bình luận dí dỏm và chính trị xã hội đáng kinh ngạc mà bộ phim cung cấp. Các nhân vật trong sách đều là một chiều và không có sự tăng trưởng. Các nhà biên kịch của bộ phim xứng đáng nhận được giải thưởng vì cách họ đã biến đổi câu chuyện này.

Ồ. Ai biết rằng Forrest Gump là một kẻ khó chịu và không hề phân biệt chủng tộc một chút nào? Giống như nhiều người, tôi đã xem bộ phim này rất lâu trước khi đọc cuốn sách và khi đọc đến trang đầu tiên tôi nghĩ đến Gump của Tom Hanks, và gần như ngay lập tức thất vọng với những gì tôi tìm thấy. Gump không chỉ được thể hiện như một kẻ khốn nạn, một kẻ phân biệt chủng tộc và một nhân vật hoàn toàn khó ưa, mà bản thân cuốn sách cũng chỉ là,.. tệ. Thành thật mà nói, tôi không thể nghĩ ra điều gì tích cực để nói về cuốn sách, ngoài việc tôi đã mua nó trong đợt giảm giá. Mặt khác, tôi ngả mũ thán phục Eric Roth, nhà biên kịch của bộ phim, vì bằng cách nào đó, vượt quá mọi khó khăn, đã tìm thấy điều gì đó trong cuốn sách thực sự khủng khiếp này mà anh ấy có thể chuyển thể thành một bộ phim đáng yêu như vậy. Hiếm khi phim hay hơn sách, nhưng đây là trường hợp mà cuốn sách tốt hơn nên bị lãng quên hoàn toàn. tái bút Tiết lộ nội dung! Gump đi cùng với một con đười ươi trong nửa cuối cuốn sách! Một con đười ươi dường như hiểu được tiếng Anh!!!! Thực sự, thực sự, thực sự tồi tệ.