Tình yêu có sức mạnh và lý lẽ riêng của nó. Phi giới tính, phi tuổi tác, địa vị,… tất cả con người mỗi chúng ta, ai cũng cần tình yêu, ai cũng cần yêu và được yêu. Cuốn tiểu thuyết mang một tinh thần rất nhân bản về tình yêu, về những gì sâu thẳm nhất tận cùng bên trong mỗi con người mà tôi tạm gọi đó là bản thể. Bản thể trong mỗi chúng ta là riêng biệt, là tách biệt với thế giới bên ngoài, nó chỉ bộc lộ ra khi gặp đúng tâm hồn đồng điệu với nó. Đọc xong cuốn sách ta tự hỏi: Vậy bản thể của ta là gì? Ta đã nhận biết được nó chưa? Bất hạnh hơn Elio và Oliver là có rất nhiều người đi đến cuối đời rồi vẫn chưa thể nhận ra ta là ai? Ta có sống cuộc đời của chính ta hay không? Ta có sống với bản thể của riêng ta? Có khát khao? Có ham muốn? Có yêu đương dữ dội với cái bản thể đó chăng? Hay là ta đã sống một cuộc đời của kẻ khác, không phải ta? Sẽ có rất nhiều câu hỏi được mở ra khi cuốn sách được đóng lại.

Khi những trang sách cuối cùng khép lại, tôi biết nhất định mình phải viết một bài review cho cuốn sách này. Nhưng có thể đặt tiêu đề là gì nhỉ? Một chuyện tình đẹp chăng? Vì chưa một cuốn sách nào ngay từ những chương đầu tiên đã mang lại cho người đọc nhiều tiếng cười như thế, trước câu chuyện tình yêu vô cùng ngây ngô và đáng yêu quá chừng! Hay có thể là một câu chuyện tình buồn? Vì cũng chưa một cuốn sách nào mà khiến tôi mất hai giờ đồng hồ để chỉ đọc xong gần hai chục trang cuối. Đó là những giây phút khó khăn nhất khi phải đọc từng dòng từng đoạn một rồi gấp sách lại và lại mở sách ra. Trái tim như bị bóp đến nghẹt thở và nhói đau theo từng diễn tiến của câu chuyện. Và khi những câu từ cuối này được đọc lên, tôi biết mình đã khóc!

“Anh giống em”, anh nói.”Anh nhớ tất cả mọi thứ.”

Tôi dừng lại một giây. Nếu anh nhớ tất cả mọi thứ, tôi muốn nói, và anh thực sự giống em, thì trước khi anh rời đi vào ngày mai, hay khi anh vừa đóng cửa chiếc taxi, vừa nói xong lời từ biệt với mọi người khác và chẳng còn gì để nói nữa trên đời này, khi ấy, chỉ một lần này thôi, quay nhìn em, dù chỉ là vui đùa, hoặc là thoáng nghĩ lại, những điều này có ý nghĩa biết bao với em khi ta từng bên nhau, và như ngày xưa, hãy nhìn thẳng vào mắt em, để em ngắm anh, và gọi em bằng tên anh”

 

Nó chứa đựng một chút gì đó đẹp đẽ mơ hồ, một sự tuyệt vọng của cái bất lực ngoài tầm với, một chút yêu thương thầm kín đầy sâu lắng, nhẹ nhàng. Và nó khiến ta bật khóc!

“Call me by your name – Gọi em bằng tên anh” là cuốn tiểu thuyết của nhà văn André Acimen người Mỹ. Cuốn tiểu thuyết kể về cuộc tình đầy cảm hứng giữa chàng thiếu niên 17 tuổi người Ý- Elio với anh chàng sinh viên 24 tuổi người Mỹ - Oliver trong một mùa hè đầy nắng và gió của vùng thôn quê phía bắc nước Ý. Oliver là sinh viên năm cuối Đại Học Colombo đã đến thuê trọ nhà Elio để nhờ bố của Elio là giáo sư Đại Học sẽ giúp anh hoàn thành cuốn sách nghiên cứu về Socrates. Và tình cảm đã chớm nở giữa hai con người tưởng chừng như ở hai thái cực và chẳng bao giờ sẽ đến được với nhau. Câu chuyện diễn ra vào những thập niên 80, nhưng vượt lên trên những định kiến xã hội, vượt lên trên những rào cản về mặt đạo đức, hai con người đó, hai tâm hồn đó đã đến được với nhau, gắn kết nhau, tuy không được trọn vẹn nhưng cũng đủ làm một phần của nhau trong suốt quãng đời sau này! Tình yêu có sức mạnh và lý lẽ riêng của nó. Phi giới tính, phi tuổi tác, địa vị,… tất cả con người mỗi chúng ta, ai cũng cần tình yêu, ai cũng cần yêu và được yêu. Cuốn tiểu thuyết mang một tinh thần rất nhân bản về tình yêu, về những gì sâu thẳm nhất tận cùng bên trong mỗi con người mà tôi tạm gọi đó là bản thể. Bản thể trong mỗi chúng ta là riêng biệt, là tách biệt với thế giới bên ngoài, nó chỉ bộc lộ ra khi gặp đúng tâm hồn đồng điệu với nó. Đọc xong cuốn sách ta tự hỏi: Vậy bản thể của ta là gì? Ta đã nhận biết được nó chưa? Bất hạnh hơn Elio và Oliver là có rất nhiều người đi đến cuối đời rồi vẫn chưa thể nhận ra ta là ai? Ta có sống cuộc đời của chính ta hay không? Ta có sống với bản thể của riêng ta? Có khát khao? Có ham muốn? Có yêu đương dữ dội với cái bản thể đó chăng? Hay là ta đã sống một cuộc đời của kẻ khác, không phải ta? Sẽ có rất nhiều câu hỏi được mở ra khi cuốn sách được đóng lại.

Phần 1: Nếu không phải bây giờ thì khi nào?

Sáu tháng mùa hè là khoảng thời gian hai con người đó được ở cùng nhau, nhưng thực sự họ chỉ bên nhau được hai tháng! Hai tháng so với cả cuộc đời thì đâu có nhiều nhặn gì, nhưng đối với Oliver và Elio thì đó là hai tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời của họ mà sau này, nhiều về năm sau, Oliver vẫn nói rằng “đó là quãng thời gian tuyệt vời nhất khi ta cùng nhau” rồi sau đó, mỗi người sẽ trở về chốn u mê của mình. Trong chốn u mê đó, ta nhận ra hai tâm hồn tuyệt vọng đến đau khổ cùng cực nhưng mỗi người họ luôn phải gồng mình lên để làm tròn vai trong vở diễn cuộc đời mà họ cũng chỉ là những diễn viên tồi hạng bét. Bốn tháng là khoảng thời gian quá dài, quá lãng phí để họ nhận ra nhau, để tìm thấy nhau. Elio đã rung động trước bức ảnh trong hồ sơ khách trọ của Oliver từ mấy tháng trước nhưng cậu chàng không nhận biết được những rung động ấy, vì dù sao cậu ấy mới chỉ có 17 tuổi, cái tuổi đang biến đổi mạnh về tâm sinh lý. Tình cảm đó chỉ thực sự trở nên gần gũi sống động khi lần đầu tiên Elio bắt gặp Oliver ngoài đời thực:

Tôi có thể phủ nhận rất nhiều thứ-rằng tôi them được chạm vào đầu gối và cổ tay anh khi chúng rạng ngời dưới ánh nắng mặt trời, hầu như chưa từng thấy ai như vậy;….thích tóc anh càng ngày càng vàng, bắt nắng ngay cả khi mặt trời chưa mọc hẳn đầu ngày; thích chiếc áo sơ mi dợn sóng màu xanh dương càng dợn sóng hơn khi anh mặc nó vào những ngày nhiều gió ở trong sân cạnh bể bơi, trên nếp vải là mùi da và mồ hôi, chỉ cần nghĩ tới bấy nhiêu thôi là đủ khiến tôi cương rồi

Từ những điều nhỏ nhặt như thế, Elio dần nhận ra thứ tình cảm mà mình dành cho Oliver không chỉ là những tình cảm quý mến đơn thuần, nó trên cả tình bạn mà cậu chàng cứ cố gắng phủ nhận! Cố gắng phủ nhận cảm xúc của mình, cố gắng phủ nhận sức hút từ Oliver, phủ nhận tình cảm và rồi lại rụt rè dõi theo, rụt rè ngắm nhìn Oliver và thoảng chút ghen tuông với những cô bạn gái của Oliver. Thứ tình cảm hết sức trong sáng và vô cùng đáng yêu của Elio trong những chương đầu của cuốn tiểu thuyết khiến người đọc phải bật cười khoái chí khi nhìn thấy chính mình trong Elio, trong mối tình đầu tiên vụng dại ngây ngô. Đó là những dỗi hờn, buồn bực khi Oliver đi qua đêm ngoài thị trấn mà không trở về nhà, là những lúc bực tức trẻ con khi thấy Oliver thân mật với một cô gái rồi cậu chàng cố tình gán ghép hai người đó đến mức làm Oliver phát cáu, cả những lần lén lút nhìn Oliver nằm phơi nắng “trên thiên đường” ( Cạnh hồ bơi, cách dung từ của Oliver-NV) và rồi thi thoảng thích chọc tức Oliver để anh giận và lại tự động kiếm cớ làm hòa… Tất cả những tình cảm trong sáng thuần khiết đó xuất phát từ trái tim non trẻ đang độ trưởng thành của Elio. Cậu là 1 chàng trai nhạy cảm, có tâm hồn phong phú, chuyên viết cải biên nhạc, chơi đàn Piano và thích đọc sách một mình, tách biệt hẳn với chúng bạn mà đôi lúc khiến mẹ của cậu phải càm ràm. Với một tâm hồn và một trái tim như thế, hẳn là cậu đã cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Oliver là thứ tình cảm gì. Nhưng có lẽ, vì những định kiến xã hội, những ranh giới không thể bước qua mà cậu luôn tìm cách phủ nhận tình cảm ấy. Nhưng dù có cố tình phủ nhận như thế nào thì tận bên trong con người cậu, cậu biết rõ mình muốn điều gì nhất!

Tôi đã phải luôn gắng gượng sống qua từng cơn”hừng hực” và “ngất ngư” đó, vậy mà mùa hè vẫn ban cho tôi những khoảnh khắc tuyệt vời. Nước Ý. Mùa hè. Tiếng lũ ve sầu đầu giờ chiều. Phòng tôi. Phòng anh. Bao lơn của hai chúng tôi tách thế giới bên ngoài ra hẳn. Gió nhẹ thoảng qua vườn, len lên cầu thang và vào phòng tôi. Mùa hè đó tôi bắt đầu thích câu cá bởi vì anh thích. Thích chạy bộ bởi vì anh thích. Thích bạch tuộc, Heraclitus. Mùa hè đó tôi đã nghe thấy tiếng chim, ngửi thấy mùi cây, hoặc cảm nhận làn hơi tỏa lên từ dưới đôi chân mình những ngày rực nắng và bởi các giác quan của tôi luôn thính nhạy nên tôi cũng tự động nhận thấy chúng tự động hương tới anh

Đó là thứ tình cảm tự nhiên và thuần khiết nhất mà ta khó có thể bắt gặp trong cuộc đời. Nó chỉ có thể xuất hiện ở cô gái đang yêu mà chưa biết phải bộc bạch, thổ lộ với chàng trai như thế nào nên cô gái ấy cứ giữ trong lòng mỗi ngày để rồi buồn bực, để rồi ghen tuông và lại yêu thương ngập tràn. Cái khát khao được yêu thương và được đáp lại yêu thương cứ lớn dần trong Elio, cậu lúng túng, cậu ngượng ngùng, cậu bối rồi và cậu không biết phải làm thế nào để che giấu cảm xúc của mình mỗi khi phải đối mặt với Oliver.

Tôi chưa từng biết rằng cái làm tôi phát hoảng cực độ lúc anh chạm chính là cái khiến các cô gái trinh giật mình khi được chạm vào lần đầu bởi người mà họ muốn: anh ta đánh thức những giây thần kinh mà họ chưa từng biết là có tồn tại, và như vậy tạo ra những khoái lạc phiền phức hơn nhiều so với cảm giác họ tự chạm mình

Có lẽ cũng vì những lý do tương tự mỗi lần anh nhìn tôi thì tôi lại nhìn đi chỗ khác: để giấu đi cái nhút nhát bị căng tức của tôi

Người ta thường nói khi yêu thật lòng thì con gái thường mạnh bạo còn con trai thường nhút nhát, e dè. Câu nói này đúng trong trường hợp của Elio. Khi những ngượng ngùng ban đầu, những trốn tránh, phủ nhận tình cảm cũng như con ngừời thật của mình qua đi, Elio liên tục có những phản hồi, những tín hiệu mạnh mẽ phát ra cho Oliver. Nhưng cuộc đời đã quá bất công khi 2 kẻ đó đã bắt sóng nhau quá kém, để rồi 4 tháng trôi qua vô ích mà hai tâm hồn thì vẫn cứ xa cách nghìn trùng.

Phải đi sao? Đây là câu gần nhất tới ý tôi muốn nói, Ở lại đi. Ở lại đây với tôi. Tôi sẽ không gây động, sẽ không kể với ai

Anh không bắt được tín hiệu nào cả sao

Elio là vậy, còn tình cảm của Oliver thì sao? Anh có tình cảm gì đặc biệt với cậu nhóc 17 tuổi kia không? Anh chàng Oliver 24 tuổi, “đẹp như movie star” (ngôi sao điện ảnh) với đôi mắt xanh hút hồn, mái tóc vàng bồng bềnh đầy tự tin và kiêu hãnh, anh là niềm mơ ước của bao nhiêu cô gái khi gặp mặt, luôn để lại ấn tượng về sự chắc chắn với người đối diện và với Elio cũng không ngoại lệ. Anh chàng đã say Oliver ngay từ cái nhìn đầu tiên:

Nhìn anh xuống xe taxi, áo sơ mi xanh dương thùng thình, cổ áo rộng phanh ra, kinh râm, mũ rơm, chỗ nào cũng thấy da. Đột nhiên anh bắt tay tôi, dúi vào tôi cái ba lô, lấy va li ra khỏi cốp xe, hỏi bố tôi có nhà không.

Cái áo, tay áo xắn lên, đôi gót chân tròn của anh thò ra thụt vào đôi giày vải bạt đã sờn, háo hức muốn đi thử vào lối sỏi dẫn vào nhà chúng tôi, vừa bước đi đã vội hỏi đường nào ra bãi biển?

 

Khác với Elio trẻ tuổi bồng bột, luôn bộc lộ những khát khao thầm kín ra ngoài thì Oliver lại trầm tĩnh, thông minh sắc sảo đến ngạc nhiên. Anh luôn biết mình phải làm gì và kìm nén cảm xúc quá tốt. Anh chặn đứng mọi cảm xúc và tín hiệu phát ra từ Elio bằng thái độ dửng dưng và câu cửa miệng later (để sau) khiến Elio sửng sốt ngạc nhiên đến bẽ bàng vì Oliver hiểu mối quan hệ này sẽ là sai trái. Chính vì thế mà con đường mở cửa trái tim Oliver của Elio thật là khó khăn và có lúc tưởng chừng như anh bỏ cuộc trước thái độ lạnh lùng đến tàn nhẫn cùng đôi mắt sắc lạnh của Oliver. Với Elio, Oliver luôn giữ một khoảng cách và thái độ nhất định, mặc cho những cố gắng từ Elio để gần gũi với anh hơn. Một bức tường vô hình được Oliver dựng lên để ngăn cách hai tâm hồn, hai người họ đến với nhau. Sự chin chắn của Oliver đến mức Elio không thể hiểu được. Elio luôn thắc mắc về tình cảm Oliver dành cho mình, liệu anh ấy có giống mình chăng? “Liệu tim anh có đánh thót khi thấy tôi bước vào một căn phòng không? Tôi chẳng tin. Liệu anh có lờ tôi đi như cái cách tôi lờ anh sáng hôm ấy: cố tình, để buộc tôi thổ lộ, để bảo vệ anh, để cho thấy tôi chẳng là gì với anh hết”. Trước mặt Elio, Oliver luôn giữ một thái độ lạnh nhạt, không để thân thiết quá mức, nhưng những cử chỉ tinh tế mà Oliver dành cho Elio đã phần nào tố cáo anh: Rằng anh quan tâm đến Elio từng chút một, rằng anh lặng lẽ và kín đáo theo dõi cậu bé như thế nào, rằng anh đã cố tình chạm vào Elio khi chơi bóng truyền để bộc lộ tình cảm ra sao nhưng khi nhận lại thái độ phản ứng gay gắt từ Elio thì anh đã dừng ngay lại và dựng lên bức tường ấy. Đó là thái độ bênh vực Elio khi cậu bị “cô bạn gái” mới quen của Oliver dồn vào thế bí:

Cậu ta đọc Paul Celan. Oliver chen vào, cố đánh trống lảng nhưng có lẽ là cố cứu tôi. Tôi đánh sang mắt sang anh ánh mắt đồng lõa. Anh bắt gặp nhưng trong mắt anh không có chút gì tinh quái lúc anh rút cuộc cũng liếc lại tôi. Anh về phe nào?

Và cuối cùng dù có giỏi che dấu đến đâu đi chăng nữa thì chỉ bằng một câu nói của cô bé Vimini 10 tuổi, người bạn nhỏ thân thiết của Oliver thì bao cảm xúc che đậy, bao cố gắng ngăn cách mà Oliver tạo ra đối với Elio đã sụp đổ, để lộ ra thứ tình cảm đẹp đẽ, ngọt ngào anh dành cho Elio:

Anh thích anh ấy phải không?

Ừa, Elio nói

Anh ấy cũng thích anh, em nghĩ là nhiều hơn anh thích anh ấy Elio ạ

Vậy là đã rõ. Tình cảm của hai con người đó dành cho nhau là thật lòng. Elio thì bồng bột, khát khao cháy bỏng, muốn đạp lên tất cả những định kiến, những lằn ranh đạo đức xã hội để đến với tình yêu của mình. Đó là thứ tình cảm cuồng nhiệt đến độ si mê Oliver của Elio. Còn đối với Oliver là thứ tình yêu ngọt ngào mà thầm lặng. Anh chín chắn trong từng suy nghĩ và hành động để hiểu được rằng đâu là ranh giới không thể bước qua, và đâu là điểm dừng để chế ngự thứ tình cảm cuồng nhiệt kia từ Elio để giữ gìn mối quan hệ giữa hai người. Liệu hàng rào ngăn cách mà Oliver lập ra có đủ sức chống lại những khát khao yêu đương đến cháy bỏng của Elio dành cho Oliver? Liệu rằng con người đầy lý tính kia có chống lại được sức cám dỗ và tiếng gọi từ sâu thẳm trái tim mình mà từng suy nghĩ,từng hành động của anh đều hướng về Elio?

Sau này cố lần nữa là những chữ sau cùng tôi tự nhủ mỗi đêm khi tôi thề rằng sẽ làm gì đó để khiến Oliver gần tôi hơn. Sau này cố lần nữa có nghĩa là ngay lúc này tôi không có can đảm. Mọi thứ chưa sẵn sàng ngay lúc này. Từ đâu tôi sẽ tìm được ý chí và can đảm để mà sau này cố lần nữa, tôi không biết. Nhưng cái quyết tâm làm gì đó chứ không ngồi yên chỗ khiến tôi cảm thấy tôi đã làm gì đó, giống như gặt hái một mớ tiền lời mà tôi không đầu tư, tôi đã kiếm được tiền đâu mà đầu tư

Vậy là đã rõ. Elio sẽ không chịu dừng bước trước một Oliver lạnh lùng, anh vẫn sẽ cố gắng đấu tranh vì tình yêu của mình. Kết quả ra sao? Xem tiếp phần sau nhé các bạn!

Phần 2: Yêu cuồng nhiệt-Gò vẽ của Monet

Tôi dự định sẽ review rất nhiều về chương này, nhưng đã viết rồi lại xóa bởi vì tôi thấy nếu nói thêm ngoài giọng văn của Andre Acimen thì ngôn từ sẽ trở nên vô cùng thừa thãi và sống sượng bởi chính tình yêu của hai con người ấy được Andre thể hiện quá đẹp quá xuất sắc rồi. Vậy nên, không cần nhiều lời, tôi sẽ chỉ xin trích dẫn các đoạn trong cuốn tiểu thuyết này ra. Hãy nhắm mắt và cảm nhận thứ tình yêu cuồng nhiệt đó qua từng dòng chữ của Andre

 

Elio thổ lộ tình cảm với Oliver:

Sao cái gì cậu cũng biết vậy?

Tôi nhìn anh. Đây là khoảnh khắc của tôi. Tôi có thể nắm lấy nó hoặc để mất nó, nhưng dù chọn cách nào thì tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ vượt qua được. Tôi căng thẳng quá, chẳng tính toán được gì

Tôi không biết gì cả, Oliver. Không gì hết

Cậu biết nhiều hơn bất kỳ ai trong vùng này.

Gía mà anh biết được rằng tôi biết rất ít về những điều thật sự quan trọng

Nhưng điều gì mới quan trọng?

Anh biết điều gì mà. Tới lúc này thì hơn ai hết, anh nên biết mới phải

Tại sao cậu nói với tôi tất cả những chuyện này

Bởi vì tôi nghĩ anh nên biết

Bởi vì cậu nghĩ tôi nên biết?

Bởi vì tôi muốn anh biết

Đó, tôi nói ra rồi, Lời ấy có ý nghĩa chăng?

Cậu biết cậu đang nói gì không?

Khoan, cậu nói điều mà tôi đang nghĩ cậu nói đó à?

Vâng

Anh ngừng một lúc.

Ý cậu là chúng ta

Tôi không đáp

“Vậy thì xem nào…” Và tôi chưa kịp gì thì anh đã lén tới bên cạnh. Chúng tôi quá gần nhau, tôi nghĩ, tôi chưa từng gần anh tới vậy. Anh đưa tai lại gần thêm tý nữa là nghe thấy tiếng tim tôi đập. Tôi đã thấy chuyện được viết trong tiểu thuyết nhưng chưa từng tin, tới lúc này. Anh nhìn thẳng vào mặt tôi, như thể anh thích gương mặt tôi và muốn ngắm nghía nó. Nhìn anh cười, nụ cười làm tôi sợ rằng bất cứ thứ gì cũng có thể xảy ra lúc này và chẳng còn thể quay lại được nữa, sợ rằng đây là cách anh hỏi và đây là cơ hội để tôi từ chối hoặc nói gì đó và chần chừ, để tôi vẫn có thể đấu tranh với chính mình, bởi chuyện đã đến lúc này-ngoại trừ việc tôi chẳng còn thời gian nữa, bởi anh đã áp môi vào miệng tôi, một cái hôn ấm áp, hòa giải.

“Khá hơn chứ” Sau đó anh hỏi

Tôi không trả lời nhưng ngẩng mặt lên ngang mặt anh và hôn anh lần nữa, gần như cuồng dại…Và tôi không muốn lời nào, chuyện vu vơ, chuyện nghiêm chỉnh, chuyện xe, chuyện sách, bất cứ thứ gì. Chỉ có mặt trời, cỏ, làn gió biển thoảng khi cùng mùi của anh tỏa ra từ ngực và nách. Hãy lột trần, chiếm lấy tôi, và làm tôi đảo lộn hết cả, cho đến khi tôi hòa làm một với dục vọng của anh...Tôi không biết tất cả những chuyện này sẽ dẫn tới đâu nhưng tôi đang đầu hàng anh từng chút một và hẳn là anh biết, bởi vì tôi cảm nhận được rằng anh vẫn giữ khoảng cách giữa chúng tôi, ngay cả khi má áp má, thân thể kề nhau.

Ánh sáng trong mắt tôi, tôi nói, ánh sáng trong mắt tôi, ánh sáng của trần gian, đó là anh, ánh sáng của đời tôi. Tôi không biết ánh sáng trong mắt tôi nghĩa là thế nào và tự hỏi tôi đào đâu ra cái từ ngữ rỗng tuếch ấy, nhưng chuyện vớ vẩn ấy lại khiến nước mắt trào ra, những giọt nước mắt tôi muốn vùi sâu vào gối anh, đẫm vào chiếc quần tắm của anh, tôi muốn anh chạm vào những giọt nước mắt bằng đầu lưỡi và xua đi nỗi sầu.

Giá như anh vào phòng tôi đêm nay. Hay tốt hơn là tôi uống vài ly rồi vào phòng anh mà nói trắng ra cái sự thậy vào mặt anh, Oliver: Oliver, tôi muốn anh chiếm lấy tôi. Ai đó phải làm vậy, và người đó có thể là anh. Sửa lại: Tôi muốn đó là anh.

 

Tuy tình cảm của cả hai dành cho nhau đã rõ, nhưng những nếp gấp trong tâm hồn Oliver, những giằng xé của lương tâm về đạo đức, về định kiến xã hội vẫn khiến Oliver ngập ngừng trước tình cảm cuồng nhiệt của Elio. Sau buổi chiều ở gò vẽ Monet đó, sau khi cả hai đã bày tỏ tình cảm của nhau thì Oliver vẫn xa cách Elio, điều đó khiến cậu chàng Elio không thể chịu đựng được. Ta có thể thấy cái khát khao được gần gũi Oliver của Elio tội nghiệp đáng thương như thế nào:

Chúng tôi có thể đạp xe vào thị trấn rồi trở về, và ngay cả khi anh chỉ cho đi được có vậy, tôi sẽ nhận lấy-ít hơn nữa cũng được, nếu chỉ để sống bằng những mẩu miếng xác xơ ấy

Xin đừng né tránh tôi. Tôi chết mất.

Nhưng trước tình yêu nhiệt thành đến cuồng si của Elio, trái tim của Olive cuối cùng đã chiến thắng: “Trưởng thành đi chứ, nửa đêm tôi gặp cậu”

Nửa đêm hôm đó, hai con người ấy đã gặp nhau trong phòng Oliver, rụt rè, lén lút, đầy đam mê cuồng nhiệt nhưng cũng mang đầy mặc cảm tội lỗi. Tôi không chắc trên đời này còn có thể bắt gặp thứ tình yêu đẹp và tuyệt vời như thế vậy nữa hay không. Sau bao giằng xé, sau bao thử thách mà hai người đó phải vật lộn, phải đấu tranh cuối cùng tình yêu đã chiến thắng. Giới tính, địa vị, tuổi tác giờ đây không còn quan trọng nữa khi hai trái tim khát khao yêu đương đã chung một nhịp đập, hai thân thể cuồng si đã hòa vào nhau làm một.Trời đất, vũ trụ bao la mỉm cười trước loài người, giống loài luôn tự cho mình là tinh khôn nhất, giống loài kiêu hãnh nhất lại luôn phải trốn tránh chính bản thân mình, phải luôn phủ nhận trái tim mình và trói buộc nó trong cái xiềng xích mang tên định kiến. Giống loài tự do nhất mà cũng là giống loài nô lệ nhiều nhất!

Sau cùng, tư thế của tôi thúc dục anh làm tương tự, anh đưa tay sang ôm tôi. Cánh tay không ập vào tôi, cũng chẳng xiết chặt. Đến lúc này tôi chẳng muốn nhận tình anh em. Cho nên tôi vẫn ôm anh,nhưng thả lỏng ra một lát, đủ thời gian để đưa cả hai cánh tay vào trong lớp áo rộng của anh rồi lại ôm lại. Tôi muốn có làn da anh

Em có chắc là muốn như thế này? Anh hỏi, cứ như là anh đã ngần ngại đến nay là vì nỗi nghi ngờ

Tôi gật đầu lần nữa

Tôi quyết định vào trong chăn. Tôi thích mùi này. Anh cũng vào chăn, rồi chưa kịp gì thì đã bắt đầu cởi đồ tôi. Tôi thích trần trụi trước mắt anh. Rồi anh hôn tôi, hôn tôi lần nữa, lần sau nồng nàn hơn, Đến một lúc tôi nhận ra anh cũng khỏa thân từ khi nào

Anh dừng lại là giết em đấy, anh dừng lại là giết em đấy, bởi vì đây cũng là cách tôi khép lại vòng tròn của mộng và ảo, tôi và anh, những từ ngữ được mong chờ từ miệng anh trở lại miệng tôi, lời nói từ miệng sang miệng, đó là lúc tôi bắt đầu dung tới ý nghĩ tục tĩu cho tới khi anh bảo: Hãy gọi anh bằng tên em và anh sẽ gọi em bằng tên anh. Tôi chưa từng làm vậy trong đời, và ngay khi tôi nói tên mình như tên anh, tôi như được đưa vào một cõi mình chưa từng chia sẻ với ai trước giờ và cả sau này

Chúng tôi có gây ra tiếng động?

Anh mỉm cười. Không có gì phải lo cả.

Anh siết chặt vai tôi vào vai anh: Cách em nghĩ đôi lúc thật là…em sẽ ổn thôi

Có thể nhưng rồi cũng có thể không, mình đã lãng phí biết bao ngày, biết bao tuần lễ.

Lãng phí à? Anh không biết. Có lẽ mình chỉ cần thời gian để biết được rằng đây là điều mình muốn.

Có vài người trong chúng ta gây khó dễ

Anh à?

Tôi gật đầu

Anh mỉm cười

Em sẽ ổn chứ?

Em sẽ ổn, Tôi đút một bàn tay vào đũng quần của anh. Em thích ở đây với anh.

 Phần 3: Tất cả rồi sẽ biến mất, chỉ còn tình yêu ở lại

Cuộc đời luôn đẩy con người ta vào những tình huống mà ta không hề muốn và cũng không cho ta cơ hội để phản kháng lại. Đến bây giờ tôi vẫn luôn tự hỏi: Hai tháng liệu có đủ? Hai tháng đấy tình yêu có đủ sức mạnh để làm điểm tựa cho hai tâm hồn đau khổ ấy đến suốt quãng đời còn lại? Tại sao họ không tìm thấy nhau sớm hơn? Tại sao họ không ở bên nhau lâu hơn? Họ đã hạnh phúc? Vậy sao họ không nắm lấy cái hạnh phúc đấy mà sống đến cùng? Cuối cùng, sau bao yêu thương, sau bao nước mắt, mất mát, tìm kiếm…ta còn lại gì? Hai con người khốn khổ ấy còn lại gì? Cái gì đã thúc đẩy họ, đã cho họ sức mạnh để gồng lên đóng vai của kẻ khác trong cuộc đời họ, che dấu đi cái bản thể thầm kín trong họ nếu không phải là hai tháng tình yêu đấy?

Đi tìm kiếm và sống với đúng bản thể trong mình luôn là khát khao cháy bỏng của những người như Oliver và Elio. Khao khát tìm ra mình, khao khát được sống cuộc đời của riêng mình, khao khát yêu thương, khao khát được công nhận được đáp lại yêu thương. Rồi sau những dặm dài mệt mỏi kiếm tìm, sau bao cuộc chốn chạy, sau bao lần phủ định tiếng nói bên trong, cuối đời, ta vẫn đau đáu một câu hỏi: Ta là ai? Hãy lắng lòng lại và nghe người thi sĩ thành Rome trả lời giúp ta, hay chính là lời của Andre muốn nhắn nhủ tới người đọc:

Ta không hiểu những tín hiệu cơ bản mà ta luôn ngộ nhận rằng mọi con người đều chia sẻ. Ta quả quyết rằng tất thảy là sai lầm, chỉ là ý nghĩ trong đầu chứ không phải thực tế. Rồi ta nghĩ sâu hơn, ta nhận ra dù ta có nghi ngờ một cách hợp lý, ta vẫn thèm muốn tất cả họ nhưng ta không biết mình muốn đích xác thứ gì từ họ, hay họ có vẻ muốn gì từ ta, bởi vì chính ra họ cũng đang nhìn vào ta, vẻ mặt phản ánh điều duy nhất trong tâm trí họ. Nhưng ta tự nhủ rằng mifng đã hoang tưởng. Rồi ta sẵn sàng gói gém đồ đạc trở lại Rome vì tất cả những tín hiệu chạm-rồi-đi làm cho ta phát điên. Rồi có gì đó đột ngột xuất hiện giống như một lối đi ngầm bí mật, thế là ta nhận ra họ cũng khao khát ta đến đau đớn. Mà điều tệ hại nhất là dù ta có bao nhiêu kinh nghiệm, có óc mỉa mai, có khả năng vượt qua sự ngượng ngùng giỏi đến mấy, khi nó xuất hiện ta vẫn hoàn toàn lạc lối. Tôi không biết tiếng của họ, không biết tiêng nói con tim của họ, thậm chí chả biết của chính mình. Tôi thấy màn che ở khắp nơi: điều tôi muốn, điều tôi không biết là mình muốn, điều tôi không muốn biết là mình muốn, điều tôi luôn biết là mình muốn. Hoặc đó là thiên đường, hoặc là địa ngục.

Giống như những trải nghiệm khác ghi vào ta cả đời, tôi thấy mình bị lộn ngược rồi phanh thây. Tổng kết mọi điều tôi đã cảm nhận trong đời là vậy: Tôi là ai khi vừa hát vừa xào rau cải cho gia đình, bạn bè vào chiều chủ nhật, tôi là ai khi thức đậy vào những đem lạnh cóng, chỉ muốn mặc thêm cái áo khoác len, chạy đến bên bàn, viết về con người mà chỉ có mình tôi biết đó là tôi, tôi là ai khi tôi thèm muốn được trần truồng với một thân thể trần truồng khác, hay tôi thèm muốn được một mình trên thế gian, tôi là ai khi mọi phần trong tôi phân cách ra hàng dặm, hàng thế kỷ và mỗi phần ấy đều thề nó mang tên tôi.

Lời của nhà thơ già thành Rome vào tối trước khi Oliver và Elio chia xa mãi mãi thật khiến người đọc ám ảnh và khắc khoải. Ta là ai giữa cuộc đời rộng lớn? Ta là ai nếu trải qua nhiều tiền kiếp như thuyết nhà Phật? Hay ta cũng chỉ là một tinh thể bé nhỏ, đơn côi lạc long trong cuộc đời trần thế? Ta có nhận ra ta sau bao số kiếp? Ta có nhận ra bản thể ta là ai hay không? Hay cứ mãi chốn chạy, mỏi mệt hoang hoải và bất lực? Lời nói đó nhưng vạch trần mọi đau khổ len lỏi thống trị trong ta, tố cáo mọi thứ dấu diếm che đậy vụng về của ta, đưa con người ta ra ánh sáng, ép buộc ta hãy nhìn thẳng vào sâu trong tâm hồn và quyết định ta sẽ sống cuộc đời ta như thế nào.

Và đây nữa, hãy lắng nghe tiếng lòng của một người cha, hay đúng hơn là khát khao muốn được đáp trả lại từ xã hội của những con người như Elio và Oliver:

Này, con có một tình bạn đẹp. Có lẽ hơn cả tình bạn, Cha ghen tị với con. Ở địa vị của cha, hầu hết các bậc phụ huynh sẽ mong toàn bộ chuyện đó biến đi hoặc cầu nguyện rằng con trai họ vượt qua cho chóng. Nhưng cha không phải là một vị phụ huynh như thế. Ở địa vị con nếu có nỗi đau hãy nuôi dưỡng nó, và nếu ngọn lửa bùng lên, đừng dập tắt nó, đừng tàn bạo với nó. Sự rút lui có thể là thứ kinh khủng khi nó khiến ta tỉnh thức vào ban đêm, và khi những kẻ khác quên ta đi nhanh hơn ý muốn của ta. Ta hy sinh bản thân quá nhiều để được chữa lành nhanh chóng, thế nên đến năm ba mươi tuổi ta đã cạn kiệt, chả còn gì để trao đi mỗi khi bắt đầu với một người mới. Nhưng chuyện không cảm nhận một điều gì hết để tránh cảm nhận một điều cụ thể, thật là lãng phí!.

Hãy sống thật với cảm xúc, sống thật với bản thể của mình là điều mà Andre Acimen muốn gửi gắm đến mỗi chúng ta , trong cuộc đời mà ta chỉ sống một lần duy nhất.

Hầu hết mọi người cứ sống như là có hai cuộc đời để sống vậy, một cuộc đời làm nháp, một cuộc đời hoàn chỉnh, rồi mọi phiên bản khác ở giữa. Nhưng chỉ có một mà thôi, trước khi con kịp nhận ra thì tim con đã mòn mỏi, còn thân thể con đến lúc sẽ chẳng còn ai thèm nhìn nữa chứ đừng nói là tới gần. Ngay lúc này thì có sầu khổ đó. Cha không ghen tị với nỗi đau, cha ghen tị với nỗi đau của con.

 

Còn về phần Oliver và Elio thì sao? Họ chỉ có hai tháng trong cuộc đời để sống đúng bản thể của mình, sống đúng với trái tim của mình. Hai tháng tràn ngập hạnh phúc, tràn ngập yêu thương và tiếng cười. Nhưng dường như chút vụn vặt dư âm đó là quá đủ để họ tự nâng mình lên, sống tiếp một cuộc đời không có nhau và tiếp tục trốn chạy bản thân mình. Để rồi hai chục năm sau gặp lại, tình yêu họ dành cho nhau vẫn nồng nàn như thời 17, 24, vẫn cuồng nhiệt vẫn si mê nhau như hai tháng mùa hè năm đó nhưng đã có một bức tường ngăn cản giữa hai người họ. Ta nghẹn lòng khi thấy bức tường đó dày và lạnh lẽo như thế nào, hai con người từng quấn quýt bên nhau, say đắm nhau như nào vậy mà giờ đây lặng lẽ đi bên lề đời nhau, như sống hai thế giới song song, nỗi đau và tình yêu cùng lúc không thể chạm vào. Bởi họ biết rằng, một trong hai người chạm vào nỗi đau đó, nó sẽ rỉ máu, chạm vào tình yêu đó, nó sẽ bùng lên thiêu đốt tất cả. Đau đớn, giày vò là hai cảm giác mà người đọc có thể cảm nhận được từ những trang cuối cùng của cuốn sách. Khi mà hai con người khốn khổ đó lại để lạc mất nhau một lần nữa và sống một cuộc đời của kẻ khác với sự che đậy vụng về đến đáng thương. Nhưng rồi ta có thể mỉm cười khi nhận ra rằng dù chẳng còn đi bên đời nhau, chẳng còn được ở cùng nhau nhưng tình yêu trong họ, ở cả Elio, ở cả Oliver tình yêu đó vẫn còn nguyên vẹn! Sau cùng, chỉ có tình yêu ở lại với họ, với chúng ta!!!

Xưa tôi có chỗ không nhỉ? Anh hỏi, miệng kìm lại nụ cười hết cỡ

Anh sẽ luôn có một chỗ mà

Tôi muốn nói với anh rằng bể bơi, khu vườn, căn nhà, sân quần vợt, chốn thiên đàng,toàn bộ nơi này sẽ luôn là nơi lưu giữ hồn anh-và cả tôi nữa

Hai mươi năm thấm thoắt như mới hôm qua, và hôm qua chỉ là sớm hơn buổi sáng nay, và buổi sáng dường như cách xa diệu vợi.

 “Anh giống em”  anh nói, “anh nhớ tất cả mọi thứ”.

 

Tác giả: Đức Huy - Bookademy

-----

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật c ác thông tinthú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

 

 

 

Xem thêm

Call me by your name hoặc khám phá sự vô nghĩa. Chỉ nghĩ đến việc viết bài đánh giá này thôi cũng khiến tôi đau đầu chẳng khác gì đọc cuốn sách. Nếu tôi đang đọc cuốn sách này cho một lớp văn học và đang phân tích nó, tôi sẽ nói rằng cuốn sách này hết sức xuất sắc. Tôi hoàn toàn nhận thức được mọi thứ mà tôi sắp phàn nàn là hoàn toàn có chủ ý, nhưng vì bài đánh giá này dựa trên sự thích thú và sở thích cá nhân của tôi, nên tôi không có ý định làm gì để khiến tôi thích nó hơn. Ngoại trừ việc cuốn sách này có văn xuôi hấp dẫn, tôi thực sự thấy chẳng ích gì khi đọc nó. Tôi cảm thấy như cuốn sách này mang đến cho tôi từng mẩu nhỏ của một câu chuyện nhưng không phải là toàn bộ và vâng, đó chính là vấn đề - đáng lẽ nó là những ký ức rời rạc của Elio về mối quan hệ của anh ấy và Oliver- nhưng nó không hoạt động như một câu chuyện gắn kết và như một người đọc đó là những gì tôi muốn. Tôi nghĩ rằng cuốn sách này đã làm những gì nó đặt ra, nhưng tôi không nghĩ đó là một lựa chọn tốt. Những ký ức phản ánh quá gần với cách thức hoạt động thực tế của ký ức con người không phải là một cách kể chuyện hay hoặc thỏa mãn. Có một lý do không ai quan tâm khi bạn kể lại một giấc mơ. Không có đủ chi tiết, và nó chẳng có ý nghĩa gì với bất kỳ ai, người nằm mơ hay người được kể. Mục đích của việc viết là lấy một ý tưởng (một giấc mơ) và biến nó thành một trải nghiệm ít nhất có ý nghĩa. Bằng cách đi sâu vào đầu Elio, nó trở thành một tác phẩm gần giống với suy nghĩ của một triết gia hơn (tôi hiểu tại sao, và nó rất tuyệt vời từ quan điểm cấu trúc và ẩn dụ nhưng vẫn vậy) và kết quả là cuốn sách thiếu chiều sâu nhân vật bên ngoài Elio. Không có cốt truyện, không có sự gắn kết xâu chuỗi tất cả các sự kiện lại với nhau và không có sắc thái hay chi tiết nào cho bất kỳ mối quan hệ nào mà Elio có với nhiều nhân vật khác trong tiểu thuyết. Tất cả các nhân vật đều phẳng, và tất cả những gì chúng ta có về họ là những gì Elio cảm nhận về họ, và có thể điều này là có chủ đích, hoặc có thể đó là một sự nhầm lẫn, nhưng tôi không quan tâm vì NÓ KHÔNG PHẢI LÀ CÁCH KỂ CHUYỆN TỐT. cuốn sách này rất thường xuyên nhưng cuối cùng bên cạnh lối viết thô sơ, văn xuôi đẹp và những ý tưởng kích thích tư duy, cách kể chuyện không phù hợp với tôi. Cuốn sách này được tiếp thị về mối quan hệ của Elio và Oliver, nhưng chúng ta hầu như không biết Oliver và thậm chí không thấy một nửa mối quan hệ của họ hoặc cách nó phát triển. Cuốn sách này nói về cảm xúc của Elio dành cho Oliver, không phải mối quan hệ của họ và nếu nó được bán cho tôi như một nghiên cứu về nhân vật thì tôi sẽ thích nó nhưng tôi đang mong đợi một câu chuyện - một tình yêu sử thi - theo cách mà mọi người trên internet, chính Elio, và những người khác nhau trong cuộc đời anh ấy đã hứa nhưng chúng tôi không thấy bất kỳ điều gì trong số đó. Tóm lại, cuốn sách này là một thất bại nặng nề đối với tôi, và tôi cay đắng vì đã lãng phí thời gian để đọc nó và cay đắng hơn nữa là tôi đã dành quá nhiều thời gian trong suốt những tháng qua để nghĩ về nó. Thành thật mà nói, hãy tiết kiệm cho mình những rắc rối và xem phim. Bộ phim có tất cả sự đơn giản và cảm xúc thô sơ mà cuốn sách làm được mà không ép bạn đi quá xa vào một bộ não rời rạc, vì vậy điều đó thật tuyệt.

Điều này là không thể tránh khỏi, vì tôi đã truy cập Internet ở nhiều thời điểm khác nhau trong những năm gần đây, nên tôi đã thấy sự tuôn trào, nỗi ám ảnh dường như đã xâm chiếm rất nhiều người kể từ khi họ phát hiện ra Call me by your name - Timothee Chalamet đang tỏ ra đặc biệt nổi tiếng. Tôi vẫn chưa xem một bộ phim nào của anh ấy, vì vậy không thể bình luận. Có vẻ như mọi người đều yêu thích bộ phim và cả cuốn sách. Trong một thời gian nó gần như cảm thấy không thể thoát khỏi! Vì vậy, nó đã nằm trong tầm ngắm của tôi một thời gian, và cuối cùng thì tôi cũng đã đọc được nó - ít nhất là cuốn sách. Tôi nghĩ điều mạnh mẽ nhất ở nó là cách nó nắm bắt một cách hoàn hảo (và thật khó chịu) kiểu suy nghĩ ám ảnh này, đầy những mâu thuẫn vô tận, những tuyên bố vĩ đại, những quan sát tầm thường vào những thời điểm không thích hợp, cường độ này có thể áp đảo nhưng bằng cách nào đó bạn vẫn hoạt động. Đó là một cuốn sách ngắn, vì vậy tôi đã dự kiến sẽ lướt qua nó trong một hoặc hai lần đọc, nhưng cuối cùng tôi đã đọc một trong bốn phần mỗi ngày. Nó được phân chia hoàn hảo và cho phép tôi có thời gian xử lý những gì mình đang đọc. Phần cuối cùng là phần yêu thích của tôi, mặc dù tôi không hài lòng về nhiều mặt. Tôi không thể không ước rằng họ sẽ làm gì đó, vứt bỏ những cuộc sống song song đó và chạy trốn vào hoàng hôn! Tôi biết là phi thực tế, và nếu đó là cái kết thì có lẽ tôi đang ngồi đây, đảo mắt khi gõ về kết quả có thể đoán trước được! Tôi muốn xem những gì xảy ra trong phần tiếp theo. Theo nhiều cách, thế giới là một nơi rất khác so với thời điểm mối quan hệ của họ diễn ra. Điều đó sẽ làm cho mọi thứ khác nhau cho tương lai? Tôi không nghĩ rằng bạn có thể lấy lại quá khứ, và nếu bạn dành toàn bộ thời gian để cố gắng làm điều đó, bất kỳ mối quan hệ nào cũng có thể sẽ tan vỡ. Bám vào quá khứ không giữ bạn ở đó. Nhưng bạn có thể tự cho mình cơ hội để sống bây giờ, thực sự sống chứ không phải tình trạng hôn mê mà họ đề cập ở cuối cuốn sách - mặc dù tại thời điểm này, về cơ bản, tôi đang lan man về một quan điểm/câu hỏi nửa vời --- liệu có thể họ có một tương lai cùng nhau hay họ có nghĩa là một số điểm xác định trong quá khứ của nhau? Một cái gì đó để đo lường mọi thứ khác chống lại? Dù sao thì tôi cũng tò mò muốn xem bộ phim ngay bây giờ! Một trong những điều thú vị nhất về bộ phim này là tôi bị giằng xé giữa việc muốn ngồi nghiền ngẫm những hồi ức của mình về câu chuyện đồng thời chuyển sang một cuốn sách mới, nhưng tôi cũng muốn đọc lại ngay. Tôi có thể sớm đọc lại, có lẽ trước khi đọc Tìm tôi, khi nó ra mắt, nhưng nếu nó cứ làm tôi khó chịu, tôi sẽ xem lại nó sớm hơn. Cập nhật ngày 1 tháng 1 năm 2021: Cuối cùng thì tôi cũng đã xem phim. Tôi gần như thờ ơ với nó. Tôi đã không kết nối với các nhân vật giống như cách tôi đã làm khi đọc cuốn sách. Có những khoảnh khắc tôi cảm thấy gắn bó, nhưng phần lớn thời gian tâm trí tôi lang thang. Những cảnh sau khi Oliver rời đi là thú vị nhất đối với tôi. Timothée Chalamet diễn rất tốt và khiến bộ phim trở nên đáng giá. Đối với phần đầu tiên của bộ phim, tôi không hiểu tại sao mọi người lại ca ngợi anh ấy nhiều như vậy, nhưng anh ấy đã lớn lên trong tôi và khoảng 25 phút cuối cùng khiến tôi thực sự hiểu. Tôi tò mò muốn nhìn thấy anh ấy trong những thứ khác bây giờ. Tôi rất vui vì có rất nhiều người yêu thích bộ phim này, nhưng đối với tôi, đó là một trường hợp điển hình về việc thích cuốn tiểu thuyết hơn.

Đây không phải là một đánh giá thực sự. Đây là tập hợp các ảnh gif mô tả trải nghiệm đọc sách của tôi và “hậu quả” sau đó. Về cơ bản là một loạt các hình ảnh của người khóc và dấu ngoặc kép đẹp. Đây là một cuốn sách tốt. Hãy đọc nó. Trước hết, LÀM THẾ NÀO CUỐN SÁCH NÀY DÁM LÀM ĐIỀU ĐÓ VỚI TÔI?!TẠI SAO  NÓ LẠI VỪA BUỒN VỪA VUI VỪA RỰC RỠ?!

Tôi có muốn anh ấy hành động không? Hay tôi thích cả đời khao khát với điều kiện là cả hai chúng tôi đều tiếp tục trò chơi bóng bàn nhỏ này: không biết, không-không-biết, không-không-không-biết? Chỉ cần im lặng, không nói gì, và nếu bạn không thể nói ""có,"" thì đừng nói ""không," mà hãy nói ""để sau". Đây có phải là lý do tại sao mọi người nói ""có thể"" khi họ có ý ""có,"" nhưng hy vọng bạn sẽ nghĩ đó là ""không"" khi tất cả những gì họ thực sự muốn nói là, Làm ơn, chỉ cần hỏi tôi một lần nữa, và một lần nữa sau đó?”

“Và vào buổi tối hôm đó khi chúng ta lớn lên, chúng ta vẫn sẽ nói về hai chàng trai trẻ này như thể họ là hai người xa lạ mà chúng ta gặp trên tàu và là những người mà chúng ta ngưỡng mộ và muốn giúp đỡ. Và chúng ta sẽ muốn gọi nó là ghen tị, bởi vì gọi nó là hối tiếc sẽ khiến trái tim chúng ta tan nát.”

“Nếu tôi có thể có anh ấy như thế này trong giấc mơ của mình mỗi đêm trong đời, tôi sẽ đánh cược cả cuộc đời mình vào những giấc mơ và hoàn thành phần còn lại.”

“Tôi đột nhiên nhận ra rằng chúng ta đang ở trong thời gian vay mượn, thời gian đó luôn được vay mượn, và cơ quan cho vay tính phí chính xác vào thời điểm chúng ta ít sẵn sàng trả nhất và cần vay thêm…”

“Ở tuổi một trăm, chắc chắn bạn học cách vượt qua mất mát và đau buồn – hay là do chúng săn đuổi bạn cho đến tận cùng?”

“Có thể do rượu, có thể do sự thật, có thể tôi không muốn mọi thứ trở nên trừu tượng, nhưng tôi cảm thấy mình nên nói ra, bởi vì đây là thời điểm để nói ra, bởi vì tôi chợt nhận ra rằng đây là tại sao tôi đến, để nói với anh ấy ""Bạn là người duy nhất tôi muốn nói lời tạm biệt khi tôi chết, bởi vì chỉ khi đó thứ mà tôi gọi là cuộc sống của mình mới có ý nghĩa. Và nếu tôi biết rằng bạn đã chết, cuộc sống của tôi như tôi biết, tôi, người đang nói chuyện với bạn bây giờ, sẽ không còn tồn tại.”

"Mọi người đều trải qua một giai đoạn Traviamento - khi chúng ta thực hiện, nói, một ngã rẽ khác trong cuộc sống, một bước ngoặt khác. Bản thân Dante đã làm. Một số hồi phục, một số giả vờ hồi phục, một số không bao giờ quay trở lại, một số kẻ thì hèn nhát từ bỏ trước cả khi bắt đầu, và một số, vì sợ bị mất lượt, thấy mình sống cuộc sống sai lầm suốt đời."


Thế kỷ 17, Ý.Elio sống với bố mẹ anh ấy (Tôi thích mối quan hệ của anh ấy  bố mẹ của mình). Cha của anh ấy là giáo sư khảo cổ học và mỗi mùa hè, sinh viên tốt nghiệp đến nhà của họ để giúp anh ấy nghiên cứu, và sinh viên năm nay là Oliver, đến ở cùng họ. Elio nhường phòng của mình để Oliver  ở trong đó. Và, một chuyện tình lãng mạn nảy nở giữa hai người. Lúc đầu, Elio giả vờ không thích Oliver nhưng thực tế, anh ấy rất muốn Oliver thích mình. Tôi thích những cuộc trò chuyện của họ :“ Một người đã làm gì quanh đây? Không có gì. Chờ cho mùa hè kết thúc. Vậy thì người ta đã làm gì trong mùa đông? Tôi mỉm cười trước câu trả lời mà tôi sắp đưa ra. Anh ấy hiểu ý chính và nói, "Đừng nói với tôi: hãy đợi mùa hè đến, phải không?" Tôi thích được đọc suy nghĩ của mình. Bây giờ, hãy để tôi nói cho bạn biết đây không phải là một câu chuyện tình yêu. Nó nói về những tình cảm và cảm xúc sâu thẳm nhất mà Elio dành cho Oliver. Và ở một số điểm, nó thật “quá sức” đối với tôi và tôi phải ngừng đọc nó một thời gian. Thật đau lòng khi Oliver rời đi và Elio trở về một mình từ Rome. Tôi thực sự cảm phục bố của Elio vì đã hiểu nỗi đau của con trai mình và an ủi thằng bé. “Nhìn này,” anh ngắt lời. 'Con đã có một tình bạn đẹp. Có lẽ nhiều hơn một tình bạn. Và bố ghen tị với con. Ở vị trí của tôi, hầu hết các bậc cha mẹ sẽ hy vọng mọi chuyện sẽ qua đi, hoặc cầu nguyện rằng con trai họ sẽ sớm đứng vững trên đôi chân của họ. Nhưng tôi không phải là một phụ huynh như vậy. Ở vị trí của con, nếu có nỗi đau, hãy nuôi dưỡng nó, và nếu có một ngọn lửa, đừng dập tắt nó, đừng tàn nhẫn với nó. Sự thất hứa có thể là một điều khủng khiếp khi nó khiến chúng ta thao thức vào ban đêm và nhìn những người khác quên chúng ta sớm hơn chúng ta muốn bị lãng quên thật sự là một điều tồi tệ. Chúng ta vắt kiệt sức lực của bản thân để được chữa khỏi mọi thứ nhanh hơn mức chúng ta nên làm, đến nỗi chúng ta mất gần như tất cả ở tuổi ba mươi và không còn nhiều thứ để cống hiến mỗi khi bắt đầu với một người mới. Nhưng không cảm thấy gì để không cảm thấy bất cứ điều gì - thật lãng phí! Tôi đã yêu viết lách. Các từ chảy đẹp trong suốt câu chuyện. Tôi tin rằng lời tường thuật từ quan điểm của Elio đã công bằng cho câu chuyện. Tôi cho 0,5 sao vì có quá nhiều đề cập đến văn hóa và nghệ thuật, điều mà tôi cảm thấy hơi khó chịu . (vì tôi phải google về chúng)


“Anh cũng giống như em,” Elio nói. 'Anh nhớ tất cả mọi thứ.'Anh dừng lại một giây. Nếu em nhớ tất cả, anh muốn nói, và nếu em thực sự giống anh, thì trước khi em rời đi vào ngày mai, hoặc khi em chuẩn bị đóng cửa xe taxi và đã nói lời tạm biệt với những người khác và không có một điều còn lại để nói trong cuộc đời này, vậy thì, chỉ một lần này thôi, hãy quay về phía anh, dù chỉ là đùa giỡn, hay như một suy nghĩ sau, điều đó sẽ có ý nghĩa với anh khi chúng ta bên nhau, và, như em đã làm hồi đó, hãy nhìn vào anh khuôn mặt, nhìn chằm chằm vào anh và gọi anh bằng tên của em ”


Tất cả những gì tôi thấy là nỗi đau. Đây là câu chuyện tình lãng mạn đương đại giữa một cậu bé tên Elio và vị khách mùa hè của cậu, Oliver. Nó rất nội tâm, mơ mộng, bằng cách nào đó ngắt kết nối với thế giới vật chất. Tôi ghét nó. Chữ viết có cảm giác xa xăm, gần như—như thể suy nghĩ của Elio hoàn toàn đến từ một hành tinh khác. 50% tài liệu tham khảo văn học khó hiểu và 50% Elio khoa trương và tức giận. Đó là một cuốn sách quan trọng™. Elio là một nhân vật nông cạn, chỉ được chế tạo một nửa. Trước Oliver, anh chẳng là gì cả. Chúng ta không biết gì về cuộc sống của cậu ta trước mùa hè này. Cậu ấy không có sở thích nào ngoài việc chép nhạc và ngồi cạnh hồ bơi, nghiền ngẫm những bí mật của vũ trụ. Tôi đang cố gắng mô tả cậu ấy, nhưng đơn giản là tôi không thể, bởi vì không có gì để mô tả. Câu chuyện được kể qua một con tàu, là cậu ta. Cậu ấy không phải là một cá thể độc nhất. Oliver cũng không khá hơn là bao. Chúng tôi hầu như không biết gì về anh ta, ngoài việc đôi khi anh mặc đồ tắm màu đỏ. Tôi thậm chí không biết anh ta trông như thế nào. Anh ta là người Mỹ. Anh ấy luôn nói "Để sau" thay vì "tạm biệt". Tôi tin rằng điều này được cho là để thay thế một nhân cách. Tôi không quan tâm đến cặp đôi này. Tôi không quan tâm đến Elio hay Oliver. Người duy nhất tôi quan tâm là Marzia, người về cơ bản đã bị Elio lợi dụng để che đậy mối quan hệ của cậu ấy với Oliver, điều mà tôi nghĩ thật kinh tởm. Chúng ta không ủng hộ sự độc hại trong hộ gia đình này. Vấn đề chính với cuốn sách này là thiếu tính nhân văn. Mọi nhân vật đều kém phát triển. Ngay cả các thiết lập không hề sống động. Tôi gặp khó khăn trong việc phân biệt suy nghĩ của Elio với những gì đang thực sự xảy ra. Nó rất đáng suy ngẫm và nghiền ngẫm, nhưng tôi thấy điều đó thật phiền phức và tôi không thích thú gì cả. Tôi đã cố gắng vượt qua cho đến khi đến đoạn Elio so sánh quả đào với nạn nhân bị cưỡng hiếp, sau đó tôi quyết định kết thúc phần này thật nhanh, đánh giá 0,5 sao và tiếp tục cuộc sống của mình. Kết luận: Lãng mạn không dành cho tôi. Một kết luận khác: Không bao giờ nữa. 0,5 sao, tôi bị tổn thương

Một số câu chuyện là những trải nghiệm. Đây là một trong số chúng. Gần đây được Luca Guadagnino chuyển thể thành phim, Call Me by Your Name khẩn trương, lo lắng và gợi cảm, gợi lên sự khao khát căng thẳng, thường đau đớn. Elio mười bảy tuổi khi gặp Oliver, vị khách mùa hè và là nhà văn cư trú tại biệt thự ở Ý của cha mẹ anh. Không chắc chắn về giới tính của mình và hoàn toàn dằn vặt về điều đó, Elio bị ám ảnh bởi Oliver, theo đuổi anh ta và đồng thời chạy trốn khỏi anh ta. Tuy nhiên, cuối cùng thì một mối quan hệ mãnh liệt và khác thường đã phát triển giữa hai người họ. Nửa đầu của cuốn sách là sự gợi lại đến nghẹt thở về dục vọng tuổi teen khi Elio tham gia vào một cuộc tranh luận liên miên, tiêu tốn hết sức lực với chính mình về việc liệu có nên thể hiện sự hấp dẫn của mình với Oliver hay không. . Nếu không muộn hơn thì khi nào? Thành thật mà nói, điều đó khiến tôi rất vui vì tôi không còn ở độ tuổi đó nữa: sự lựa chọn khủng khiếp và tra tấn đối với từng cử chỉ nhỏ, từng lời nói, mọi thứ có thể có hoặc không ngụ ý! Elio dành rất nhiều thời gian để nghĩ về Oliver, cân nhắc lại bản thân, quyết định một số hành động và sau đó không thực hiện nó... điều đó thật tức giận, nhưng sẽ có thể nhận ra đối với bất kỳ ai đã từng phải lòng ở mức độ này. Tôi đọc nửa sau của cuốn sách trong một lần ngồi. Trời nắng khi tôi bắt đầu; khi tôi hoàn thành, tôi đã ngồi trong bóng tối. Nó một phần bao gồm một khung cảnh phi thường ở Rome, sống động với sức sống ngây ngất. Hạnh phúc của Elio là hưng phấn, nhưng cũng là một thứ dễ bị tổn thương, một bong bóng chỉ có thể tồn tại nguyên vẹn trong một thời gian dài – giống như đỉnh điểm hoàn hảo của cơn say, hoặc cảm giác sắp uống một viên thuốc. Sau đó, khi tôi đứng dậy và đi ra ngoài, tôi không hoàn toàn bước vào thành phố tôi đang sống, mà bước vào một nửa mô phỏng kỳ lạ của Rome của Aciman, nơi tôi nhìn thấy bóng ma của Elio và Oliver ở khắp mọi ngóc ngách, nơi có những tia nước bắn tung tóe. ánh sáng từ mặt trời lặn có thể đã rò rỉ từ một nước Ý hư cấu vào cuộc sống thực của tôi. Nếu cuốn tiểu thuyết này là một trải nghiệm say sưa như vậy, tại sao tôi không cho nó năm sao? Thật khó để viết một cách gần đúng hơn về trải nghiệm của lần say đắm đầu tiên (điều mà tôi luôn coi là khác biệt và thường có ý nghĩa hơn so với mối tình đầu), nhưng tôi không thể giả vờ rằng mình hiểu tính hay thay đổi của Elio, khả năng bỏ qua của anh ấy. từ Mariza đến Oliver và ngược lại, hay ham muốn rối rắm của anh ta (dường như là dành cho tất cả mọi người) trong các cảnh quay ở Rome. Thực ra, nói chính xác hơn là tôi chỉ có thể hiểu nó qua bộ lọc của cơn say hay cơn phê thuốc mà tôi đã đề cập trước đó. Logic của Elio thường có ý nghĩa ngang với loại quyết định bạn đưa ra khi lãng phí. Và rằng anh ấy bị ám ảnh bởi Oliver, nhưng không bao giờ cảm thấy ghen tị, không bao giờ đúng. Đôi khi, anh ta dường như là một nhân vật chưa hoàn thành, có động cơ và cảm xúc quá dễ bị bẻ cong để phục vụ cho hướng đi của cốt truyện. Không phải là tôi không tin rằng sự ám ảnh, tính hay thay đổi và tính dễ thay đổi không thể cùng tồn tại – hoàn toàn ngược lại, đặc biệt là khi bạn mười bảy tuổi – đó là cách nó được viết không phải lúc nào cũng thuyết phục. Phong cách thường được ưu tiên hơn nội dung. (Và điều gì xảy ra với Elio, sau mùa hè định mệnh đó? Trong khi Oliver kết hôn, có con và sự nghiệp học hành, Elio dường như bị đóng băng trong thời gian. Một vài đoạn ngắn về 'những năm tháng trống rỗng' của anh ấy không đủ để xóa bỏ ấn tượng đó. Oliver nói về 'cuộc sống song song', nhưng đối với tôi, dường như Elio chỉ có một cuộc đời duy nhất: cuộc đời mà anh ấy không sống cùng Oliver, và vì điều đó không thể xảy ra, anh ấy vẫn bị mắc kẹt trong đó địa điểm, giống như một nhân vật được giữ cố định trong một bức ảnh. (Việc tên của Elio được ghi theo nghĩa đen trong tên của Oliver không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.) Có một câu chuyện tình lãng mạn đầy bi kịch về điều này, nhưng một lần nữa, không thể tránh khỏi cảm giác như câu chuyện của Elio đã được định hình xung quanh Oliver theo một cách không thể tin được.) Nếu tôi phải mô tả Call Me by Your Name trong một từ duy nhất, thì nó sẽ rất khó hiểu. Nó không chỉ là sự khéo léo của bức chân dung của ham muốn và sự thân mật. Đó là bối cảnh, cách kỳ diệu mà Aciman vẽ nên phông nền, một mùa hè Địa Trung Hải hoàn hảo đến nhức nhối với màu sắc rực rỡ như vậy. Đó là sự thoải mái vàng trong cuộc sống vô cùng đặc quyền của Elio. Vì một số lý do, tôi nghĩ rằng ấn tượng về câu chuyện này sẽ luôn ở trong tôi. Như chính Elio đã nói: Tất cả những gì còn lại chỉ là ký ức mơ mộng và kỳ lạ.

Có thể tiết lộ nội dung bên dưới! Tôi đọc cuốn sách này chủ yếu vì tính chất gây tranh cãi của nó. Bản chất gây tranh cãi này thực sự gắn liền với chủ đề luận văn cao cấp của tôi, vì vậy tôi cho rằng đây sẽ là cơ hội tốt để xem liệu sự ghê tởm có được bảo đảm hay không. Cuốn sách này hoàn toàn mất dấu. Nó thậm chí không gần để đánh nó. Tôi thậm chí có đọc cùng một cuốn sách với một số người đánh giá không? Tôi không thấy bất kỳ điều gì họ đang nói ở TẤT CẢ. Tôi thực sự thích một số cụm từ. Chúng rất đẹp và là những thứ tôi tìm thấy trong bài thơ yêu thích của mình. Tôi thích các nhân vật Mafalda, Anchise và Vimini. Có một sự thay đổi cốt truyện dữ dội. Có những phần tôi có thể tham gia một chút, tuy nhiên phần này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Vâng, có những phần mà tôi thích. Nhưng nhìn chung, có nhiều phần khác mà tôi ghét nên tôi đã xếp hạng một sao cho phần này. - Nỗi ám ảnh của Elio. Không nghi ngờ gì khi Elio bị ám ảnh bởi Oliver. Anh ấy cho chúng tôi thấy ngay từ giây phút đầu tiên Oliver bước đến biệt thự. Tuy nhiên, nó bắt đầu đạt đến điểm không chỉ là "cậu bé này THỰC SỰ yêu Oliver!" Một ví dụ là khi Anchise và Oliver trở về thuyền muộn. Elio thực sự nói rằng theo một cách nào đó, sẽ rất thú vị nếu Oliver chết và “cơ thể cồng kềnh, không có mắt” của anh ấy dạt vào bờ biển. Tôi ghét bạn không. Một ví dụ khác là khi Elio nói rằng cô ấy ước rằng anh ta có thể làm tê liệt Oliver, hay nói cách khác là kiểm soát anh ta. Có nhiều suy nghĩ như thế này. Nỗi ám ảnh thậm chí khiến anh trở nên vô cùng cay độc. Nhìn chung, khao khát Oliver của Elio cực kỳ không lành mạnh và thực sự rất đáng sợ. Ngoài ra, Elio đã chơi hai lần với một số cô gái khác. Vì vậy, không mát mẻ. - Oliver cũng không khá hơn là bao. Lúc đầu, anh ấy rất nóng và lạnh với Elio. Anh ta nói chuyện với anh ta quá mức hoặc không thể bận tâm dành cho anh ta thời gian trong ngày. Nó có tính thao túng một cách kỳ lạ và mặc dù anh ấy đã dừng trò chơi đó một chút trong cuốn sách, nhưng nó vẫn luôn ám ảnh tôi. Chưa kể, bạn biết đấy, toàn bộ anh ấy là một người lớn và Elio là một cậu bé vị thành niên. Tôi hiểu rằng độ tuổi đồng ý ở Ý là 14 nhưng Oliver vẫn đến từ một nền văn hóa không như vậy nên tôi sẽ không cho phép cậu ấy vượt qua. Chưa kể anh ấy biết rằng toàn bộ sự việc là sai nhưng vẫn tiếp tục với nó. - Tuyệt cảnh đào tiên. Tôi cảm thấy khủng khiếp ngay cả khi viết về nó. Tôi sẽ tiết lộ cho bạn những chi tiết quan trọng nhất và để lại cho bạn điều này: trái cây hiện đã bị hủy vĩnh viễn. - Cũng là cảnh nhà vệ sinh. Hoàn toàn thấp hèn.- Cũng là phong cách viết!! Một số câu dài bằng nửa đoạn văn! Các vị thần ngữ pháp đang khóc! Đó là chưa kể đến việc các đoạn văn bị ngắt quãng và nó được tổng hợp thành một chương lớn.

Đây chắc chắn là bài đánh giá đáng thất vọng nhất mà tôi từng phải viết. Hơn nữa, bởi vì tôi cảm thấy như thiếu những cuốn sách chính thống có các nhân vật lgbt + và tôi thực sự hy vọng điều này sẽ xứng đáng với danh hiệu đó. Không phải như vậy.

“Mọi người đều trải qua một giai đoạn Traviamento - chẳng hạn như khi chúng ta bước sang một ngã rẽ khác trong cuộc đời, ngã rẽ khác đã qua. Bản thân Dante đã làm. Một số phục hồi, một số giả vờ phục hồi, một số không bao giờ quay trở lại, một số gà ra đi trước khi bắt đầu, và một số, vì sợ phải thay đổi, suốt đời thấy mình đang sống sai lầm.

Thế kỷ 17, tại Ý, Elio sống với bố mẹ anh ấy (Tôi thích mối quan hệ anh ấy có với bố mẹ anh ấy). Cha của anh ấy là giáo sư khảo cổ học và mỗi mùa hè, sinh viên tốt nghiệp đến nhà của họ để giúp anh ấy nghiên cứu, và sinh viên năm nay, Oliver đến ở cùng họ. Elio nhường phòng của mình để Oliver có thể ở trong đó. Và, mối tình lãng mạn nảy nở giữa hai người. Lúc đầu, Elio giả vờ không thích Oliver nhưng thực tế, anh ấy muốn Oliver thích mình. Tôi thích những cuộc trò chuyện của họ. Một người đã làm gì quanh đây? Không có gì. Chờ cho mùa hè kết thúc. Vậy thì người ta đã làm gì trong mùa đông? Tôi mỉm cười trước câu trả lời mà tôi sắp đưa ra. Anh ấy hiểu ý chính và nói, "Đừng nói với tôi: hãy đợi mùa hè đến, phải không?" Tôi thích được đọc suy nghĩ của mình. Bây giờ, hãy để tôi nói cho bạn biết đây không phải là một câu chuyện tình yêu. Nó nói về những tình cảm và cảm xúc sâu thẳm nhất mà Elio dành cho Oliver. Và tại một số điểm, nó quá sức đối với tôi và tôi phải ngừng đọc nó một thời gian. Thật đau lòng khi Oliver rời đi và Elio trở về một mình từ Rome. Tôi thực sự yêu bố của Elio vì đã hiểu nỗi đau của con trai ông ấy và an ủi anh ấy. “Nhìn này,” anh ngắt lời. 'Bạn đã có một tình bạn đẹp. Có lẽ nhiều hơn một tình bạn. Và tôi ghen tị với bạn. Ở vị trí của tôi, hầu hết các bậc cha mẹ sẽ hy vọng mọi chuyện sẽ qua đi, hoặc cầu nguyện rằng con trai họ sẽ sớm đứng vững trên đôi chân của họ. Nhưng tôi không phải là một phụ huynh như vậy. Ở vị trí của bạn, nếu có nỗi đau, hãy nuôi dưỡng nó, và nếu có một ngọn lửa, đừng dập tắt nó, đừng tàn nhẫn với nó. Rút tiền có thể là một điều khủng khiếp khi nó khiến chúng ta thao thức vào ban đêm và nhìn những người khác quên chúng ta sớm hơn chúng ta muốn bị lãng quên là điều không tốt hơn. Chúng ta vắt kiệt sức lực của bản thân để được chữa khỏi mọi thứ nhanh hơn mức chúng ta nên làm, đến nỗi chúng ta phá sản ở tuổi ba mươi và không còn nhiều thứ để cống hiến mỗi khi bắt đầu với một người mới. Nhưng không cảm thấy gì để không cảm thấy bất cứ điều gì - thật lãng phí! Tôi đã yêu viết lách. Các từ chảy đẹp trong suốt câu chuyện. Tôi tin rằng lời tường thuật từ quan điểm của Elio đã công bằng cho câu chuyện. Tôi cho 0,5 sao vì có quá nhiều đề cập đến văn hóa và nghệ thuật, điều mà tôi cảm thấy hơi khó chịu đối với mình. (vì tôi phải google về chúng)

“Tôi cũng giống như bạn,” anh nói. 'Tôi nhớ tất cả mọi thứ.'Tôi dừng lại một giây. Nếu bạn nhớ tất cả, tôi muốn nói, và nếu bạn thực sự giống tôi, thì trước khi bạn rời đi vào ngày mai, hoặc khi bạn chuẩn bị đóng cửa xe taxi và đã nói lời tạm biệt với những người khác và không có một điều còn lại để nói trong cuộc đời này, vậy thì, chỉ một lần này thôi, hãy quay về phía anh, dù chỉ là đùa giỡn, hay như một suy nghĩ sau, điều đó sẽ có ý nghĩa với anh khi chúng ta bên nhau, và, như em đã làm hồi đó, hãy nhìn vào anh khuôn mặt, nhìn chằm chằm vào tôi và gọi tôi bằng tên của bạn ”

Tôi chọn cuốn sách này với một sự lo lắng không nhỏ. Tôi e ngại vì nó vô cùng được yêu thích nhưng lại gây tranh cãi trong thế giới của những người hâm mộ văn học đồng tính nam, những người tạo nên một lượng lớn nhóm bạn của tôi, câu lạc bộ sách của tôi và người dùng trang web này. Vào khoảng thời gian bộ phim ra mắt, cuốn sách là chủ đề hàng ngày của thế giới đồng tính nam, và tôi thấy mình bị những người đồng tính thậm chí mù chữ thậm chí còn mù chữ hỏi tôi nghĩ gì về nó. Bỏ qua cốt truyện và cách viết, nó tạo nên một cuộc thảo luận sôi nổi: nó được viết bởi một người thẳng thắn, bộ phim của nó do một số người thẳng thắn diễn xuất, đầy văn xuôi màu mè, v.v. Khoảng một năm trước, bạn tôi Toby là người đầu tiên kể cho tôi nghe về Mr. aciman. Anh hoài nghi một cách chính đáng về tác giả có vẻ ngoài là dị tính này - tại sao anh ta lại viết bài thơ buông thả về những cuộc phiêu lưu đồng tính trẻ trung? "Làm thế nào nó thực sự có thể được?" chúng tôi tự hỏi. Toby cho tôi mượn cuốn Những biến thể bí ẩn của một người bạn, và tôi bối rối nghĩ rằng mình đã cất giữ CMBYN để sẵn sàng cho bất cứ khi nào tôi sẵn sàng. Vì vậy, khi tôi vượt qua hàng đợi mua sách của câu lạc bộ sách và cuối cùng lục lọi trong đống sách theo đúng nghĩa đen của mình để tìm tựa sách này, tôi đã ra về tay trắng và phải đợi khá lâu sau phần còn lại của thành phố New York tằn tiện, tiết kiệm. những người đồng tính dựa vào thư viện công cộng để xem tất cả những ồn ào đó là về cái gì. Tôi thừa nhận rằng tôi ít quan tâm/quan tâm đến vấn đề nhà văn thẳng thắn hơn hầu hết mọi người--tôi nghĩ rằng thật ấn tượng đối với anh chàng này hãy viết cuốn sách này để các thế hệ đồng tính nam khác nhau--một đám đông nổi tiếng khó tính!--có thể cùng nhau vượt qua khó khăn. Nó thực sự là khá kỳ công! Tôi chắc chắn rằng có một câu hỏi mang tính quy chuẩn trong đó về việc liệu những cá nhân có đặc quyền có nên viết những câu chuyện về những cá nhân bị thiệt thòi hay không, nhưng tôi sẽ để lời chỉ trích đó cho một sản phẩm vụng về hơn. Sự do dự của tôi có một nguyên nhân riêng biệt - tôi chỉ thường hoài nghi về bất cứ thứ gì liên quan đến hương vị mà mọi người đều thích thú. Đó là lý do tại sao tôi gần như ngừng xem hoàn toàn những bộ phim "phê bình đáng yêu" - mọi người nói về chúng như thể chúng sẽ thay đổi cuộc đời và sau đó nguyền rủa bạn nếu bạn không có cùng một cường độ phản ứng. Và, nếu có, kỳ vọng thậm chí còn cao hơn đối với hiện tượng văn hóa chỉ diễn ra hai năm một lần này - cuốn sách mà tất cả và những người lặt vặt không thể ngừng thảo luận. Vì vậy, tôi đã sẵn sàng để CMBYN áp đảo tôi. Khoảng nửa chừng tôi có thể đã mô tả bản thân mình chỉ có ấn tượng nhẹ. Bài viết thực sự rất thơ mộng, nhưng nó thường mang cảm giác nghệ thuật, tôi không thể mô tả điều gì là thiên tài hay ngoạn mục. Và một số thiết bị của nó không phù hợp với tôi - ví dụ: toàn bộ phần "gọi tôi bằng tên của bạn" có vẻ giống như thứ mà một người bình thường sẽ tưởng tượng sẽ là sự khiêu dâm đỉnh cao cho các cặp đồng tính nam, thứ mà chỉ các cặp đồng giới và hiếm có cặp đôi dị tính Alex-Alex, Jordan-Jordan nào có thể đạt được. Nhưng nó khiến tôi cảm thấy hơi kỳ quặc và không tương xứng với mức độ hấp dẫn mà tác giả hy vọng sẽ đầu tư vào nó. Tuy nhiên, cuốn sách được rải đầy những suy tư và chất trữ tình mới mẻ thực sự tuyệt vời, và nhìn chung, tác động của việc đọc nó là rất dễ chịu, say mê. Nhưng tôi nghĩ cuốn sách này nổi bật hơn tất cả vì nó tái hiện trung thực sự mê đắm và ham muốn của tuổi trẻ, trải nghiệm tiêu tốn, đau đớn, khó tả của mối tình đầu thực sự. Đọc CMBYN tái hiện lại tất cả những đau đớn nhức nhối và những phấn khích không thể nguôi ngoai của tình yêu tuổi trẻ, cũng như của những ngày hè ngọt ngào, tự chủ thử thách sự tự do non nớt của tuổi mới lớn, và sự quyến rũ bồng bềnh của tuổi trẻ đẹp trai. Đó là một kiệt tác của nỗi nhớ, và tôi rất thích nó. Ai biết được, tôi thậm chí có thể đi xem phim ...!