"Ăn, cầu nguyện, yêu" là cuốn tự truyện xuất sắc của nữ nhà văn Mỹ Elizabeth Gilbert. Thành công rực rỡ của truyện đã đưa Elizabeth Gilbert trở thành một trong bốn nhà văn được tạp chí Time bình chọn vào danh sách 100 nhân vật có ảnh hưởng nhất thế giới năm 2008.
Bước vào tuổi ba mươi, Liz (tên gọi thân mật của Elizabeth) dường như trở thành mẫu phụ nữ hoàn hảo trong con mắt của những người xung quanh: xinh đẹp với nhiều đàn ông vây quanh, có một sự nghiệp thành đạt và một gia đình yên ổn. Tuy nhiên, sự thật không phải như vậy.
Elizabeth cảm thấy mất tự do trong ngôi nhà của chính mình, và cuộc ly dị, sau đó là một người tình trẻ đẹp cũng không giúp cô thoát khỏi vấn đề của bản thân. Từ bỏ tất cả, Liz bắt đầu hành trình tìm kiếm cái tôi, tự do và hạnh phúc đích thực.
- Cô trải qua bốn tháng tại Italy, chỉ để thưởng thức các món ăn và tận hưởng những trò giải trí (Ăn).
- Cô dành ra bốn tháng để tìm kiếm những động lực tinh thần tại một ngôi đền gần Mumbai, Ấn Độ - (Cầu nguyện).
- Cô tới Bali, Indonesia để tìm cách cân bằng giữa tận hưởng cuộc sống và đời sống tâm linh rồi cuối cùng có được tình yêu (Yêu).
Chuyến du hành của Liz bắt đầu từ Rome, nơi cô tham gia một lớp học tiếng Ý – thứ ngôn ngữ đẹp hơn cả những đóa hồng, kết bạn với những người Ý nồng nhiệt và khám phá cảm giác sống hạnh phúc, sảng khoái của con người nơi đây. Một trong những niềm vui bất tận của Liz những ngày lưu lại đất ý là thưởng thức những món ăn Ý, biểu tượng sống động của một nền văn hóa mạnh mẽ nhưng không kém phần tinh tế. Với Gilbert, đó quả thực là một bài thuốc đắc dụng, bởi nó không chỉ cứu cô khỏi trạng thái trầm uất, mà còn trả lại cho Liz một thân hình đầy sức sống.
Rời khỏi Rome, Liz tới Ấn Độ. Với những kinh nghiệm đã có về Yoga, cô xin làm môn đệ của một bậc tu hành tại ngôi đền nọ. Liz tuân theo một thời gian biển chặt chẽ: ngồi thiền trước bình minh, lau rửa sàn nhà, ăn chay, ngồi thiền trong những hang đá lặng lẽ… Những công việc đều đặn và tỉ mẩn ấy đã mang lại cho Elizabeth Gilbert một cuộc sống mới, giúp cô biết cách kết bạn, chăm lo cho những du khách viếng thăm ngôi đền, và lấy lại được cảm giác bình yên trong cuộc sống.
Cuối cùng, cô tìm tới Bali, lưu lại trong một ngôi làng xinh đẹp ngập tràn hương lúa chín và sắc hoa nhiệt đới. Những ngày sống tại Bali là khoảng thời gian Liz chứng nghiệm những bài học từ Ý và Ấn Độ, với buổi sáng ngồi thiền, và buổi chiều gặp gỡ bạn bè. Và rồi, một người đàn ông hấp dẫn từ Brazil tới, mang đến tình yêu, sự thấu hiểu và một kết thúc có hậu cho hành trình dài của Liz.
Cuốn tự truyện được viết nên bằng văn phong hóm hỉnh, sâu sắc này được hàng triệu phụ nữ trên thế giới đón nhận, trong đó có nữ ngoại trưởng mới của nước Mỹ Hillary Clinton và bà hoàng truyền thông Oprah Winfrey.
Đủ dũng cảm để nói lên thành thật những vấn đề thường bị né tránh của người phụ nữ trong xã hội hiện đại, đủ tinh tế để diễn tả suy nghĩ của mình một cách lôi cuốn, nhưng chân thành, và đủ mãnh liệt để từ bỏ tất cả những gì hiện có, sẵn sàng lên đường tìm kiếm một cái tôi đích thực, tự do đích thực và hạnh phúc đích thực; đó có lẽ là những lý do chính làm nên sức hấp dẫn và sự thành công cho cuốn sách.
Ăn, cầu nguyện, yêu không chỉ là tiếng lòng đồng điệu của hàng triệu phụ nữ trên thế giới, mà còn mở ra trước mắt độc giả nói chung một cách nhìn tươi mới về thế giới – khu vườn địa đàng, nơi ta có thể tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé nhất để tiếp tục sống và vươn lên.
Ăn, cầu nguyện, yêu cũng giúp ta nhận ra rằng: một trong những mục đích sống quan trọng của con người trong xã hội hiện đại đó là tìm thấy con đường để đạt được sự yên bình, thư thái trong tâm hồn, để biết yêu và đón nhận tình yêu, như Gilbert đã đánh đổi tất cả để có được.
Trong chương trình trò chuyện với Oprah, cô tâm sự: “Tôi thực sự thấy rằng có một điều không bao giờ thay đổi, là trong một khoảnh khắc tĩnh lặng trong cuộc đời bạn, trong một ngày, bạn bắt đầu tự vấn bằng những câu hỏi thiết yếu nhất: Ta là ai? Ta tới từ đâu? Ta đi về đâu? Ta ở đây để làm gì?”.
Có lẽ, Elizabeth đã tìm được sợi dây đồng cảm với tất cả mọi người, những người vẫn đang còn băn khoăn về ý nghĩa tồn tại của bản thân, về những lựa chọn và con đường cuộc đời. Và rồi, như ta đã thấy, Ăn, cầu nguyện, yêu chính là một câu chuyện sinh động, chi tiết về hành trình tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi đó.
Xem thêm
Chà, tôi vừa mới tiễn biệt cuốn Ăn. Cầu Nguyện, Yêu trong nước mắt, và giờ tôi sẽ giải thích tại sao. Cuốn sách giúp tôi nhận ra rằng việc chữa lành sau ly hôn là cả một hành trình dài, dài hơn cả kỳ vọng của bất cứ người bạn nào của tôi, tôi nghĩ thế, và nó còn chưa kết thúc. Nhưng kể cả thế, mọi chuyện cũng ổn thôi. Tôi vẫn có thể sống cuộc đời mình và làm những điều mới, kết bạn và tìm hướng để vượt qua giai đoạn này. Tôi không lừa dối ai với những thứ mình hiện có, trái ngược với hình tượng người phụ nữ diệu kỳ mà tôi nghĩ mình nên trở thành. Tôi không phải ngừng việc sống của mình cho đến khi tôi cho rằng mình đã “được chữa lành” vì tôi chắc điều này sẽ thay đổi tôi mãi mãi. Mà điều đó cũng ổn thôi, thực tế, nó cũng tốt. Tác giả dành tập trung vào việc sửa sang lại bản thân mình. Cô ấy đã có khoảnh khắc tự tha thứ cho mình: Tôi đồng thời cũng biết khoảng thời gian hòa hoãn êm ả này chỉ là tạm thời. Tôi biết rằng tôi chưa thể xong với mọi thứ, rằng sự giận dữ, buồn thảm, và ô nhục của tôi cuối cùng sẽ quay trở lại và ám lấy tôi, chạy trốn khỏi trái tim tôi mà ám lấy tâm trí một lần nữa.Tôi biết mình phải đối diện với những suy nghĩ này hết lần này đến lần khác, cho đến khi tôi dần dà nhưng kiên định thay đổi toàn bộ cuộc sống của mình. Và điều đó sẽ thật khó, cũng thật mệt mỏi. Nhưng trái tim tôi thầm thì với tâm trí thật khẽ trong bóng tối của bờ biển đêm đó rằng: “Ta yêu người, ta sẽ không bao giờ xa rời người, ta sẽ mãi mãi quan tâm chăm sóc người” (tr. 328). Điều này gần như là một câu thần chú đối với tôi trong giai đoạn này. Tôi đọc khá khá sách tự lực trong khoảng tháng 5 và câu trích dẫn đó còn đọng lại trong tôi “Người duy nhất không bỏ rơi bạn chính là bạn”. Dù có được lựa chọn hay không, mỗi một người đi qua đời bạn đều buộc phải rời đi vào một ngày nào đó. Vì thế nên bạn phải biết tự chăm sóc bản thân mình, và hạnh phúc với chính mình. Đặc biệt khi bạn sẽ dành toàn bộ thời gian cho đến cuối đời với CHÍNH BẠN.Bất chấp mọi nỗ lực của bạn để trở nên hạnh phúc hơn, chúng ta chỉ là người thường và những điều tồi tệ chết dẫm vẫn cứ xảy ra: Cô ấy rơi vào lưới tình với một nghệ sĩ người Sardinia, người hứa hạn cho cô một thế giới tốt đẹp ngập tràn ánh sáng mặt trời, nhưng cuối cùng lại bỏ lại cô với ba đứa con nhỏ, chẳng còn lựa chọn nào khác, cô trở về Venice để tiếp quản nhà hàng của gia đình. Cô ấy trạc tuổi tôi nhưng trông già cỗi hơn tôi nhiều, tôi không thể tưởng tượng nổi sao gã đàn ông đó lại có thể làm thế với một người phụ nữ hấp dẫn đến nhường này (“Anh ấy quyền lực” Cô ấy nói “Còn tôi chết vì tình yêu trong cái bóng của anh ấy”) (tr.101) “Chết vì tình yêu trong cái bóng của anh ấy” là một mô tả hết sức chân thực. Tôi không còn lời nào để biểu đạt tốt hơn thế cả, và tôi nghĩ nó cũng chẳng cần thêm bất cứ sự giải thích nào. Nỗi đau và u sầu ở khắp mọi nơi, với bất cứ ai “Cuộc sống là điều diễn ra khi bạn đang mong chờ một kế hoạch khác hẳn” phải không nào? Cuối cùng tác giả đến Bali, đến thăm hàng ngày nhà anh dược sĩ. Cô ấy hỏi anh cách để chữa sự điên rồ của thế giới này: Ketut bắt đầu giải thích rằng người Bali tin rằng mỗi người được được sinh ra với 4 vị thần hộ mệnh vô hình xung quanh, những người đến với thế giới này cùng chúng ta và sẽ bảo hộ ta suốt cuộc đời. Khi đứa trẻ còn ở trong bụng mẹ, bốn vị thần đó cũng ở đó với đứa trẻ ấy - họ được hình tượng hóa bởi nhau thai, dây rốn, nước ối và chất sáp màu vàng bảo vệ làn da của thai nhi… Đứa trẻ được dạy dỗ từ những nhận thức đầu tiên rằng nó có bốn vị thần hộ mệnh đó theo chúng bất kể chúng đi đâu và họ luôn trông coi đứa trẻ của mình. Bốn vị thần hộ mệnh đó cư ngụ vào 4 đặc trưng mà con người cần để cảm thấy an toàn và hạnh phúc trong đời: trí tuệ, tình bạn, sức mạnh và (tôi thích cái này) chất thơ. Những vị thần này có thể được triệu hồi vào những tình huống quan trọng để giúp đỡ, hỗ trợ. Và khi chết, bốn vị thần này sẽ nhặt lấy linh hồn của bạn và mang đến thiên đường (tr.251) Tôi thích các cách người Bali ẩn dụ về tâm linh này với tình yêu và sự chở che. Có lẽ tôi chỉ có 3 vị thần thôi, nhưng tôi thấy họ là những phiên bản Châu Âu tương ứng với của người Bali. Gia đình tôi đã ở bên tôi trong 11 tháng vừa qua. Còn một điều nữa, tôi tái khẳng định lại nỗ lực của mình với việc đi du lịch, gặp gỡ người khác, trưởng thành, học hỏi, tận hưởng cuộc sống và tìm kiếm tình yêu. Hạnh phúc đạt được khi ta nỗ lực. Tôi đã biết điều này từ lâu rồi, và cố gắng áp dụng nó vào trong cuộc hôn nhân của mình nhưng cuối cùng tôi bị giáng một đòn mạnh và nhận ra chỉ có mình tự chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của mình. Tôi không thể hy sinh bản thân cho hạnh phúc của người khác. Tôi không thể xóa bỏ bản thân mình chỉ vì ai đó khác đang nổi cơn tanh bành tại sân bay. (Tôi nói đùa với mọi người rằng tôi giả vờ không quen anh ta khi anh ta giương nắm đấm, nhưng đó là sự thực) và giờ tôi đã có thời gian để tự làm mình hạnh phúc. Đầu tiên, tôi sẽ phấn khởi nghĩ với bản thân mình những điều như là “Tôi đang ở trong xe và không ai nổi giận với tôi cả. Nó yên tĩnh, không ai la hét hay đấm vào vô lăng hoặc đe dọa sẽ vòng lại trong 5 phút nếu tình hình giao thông không thuận tiện. Không ai lạng lách quanh những chiếc ô tô và nhìn sang tôi như muốn nói: 'Đừng thách thức tôi, TÔI LÀ người lái xe an toàn!' Tôi có thể thay đổi đài phát thanh. Tôi thậm chí có thể tắt radio. Tôi có thể là TÔI." Hạnh phúc là kết quả của nỗ lực cá nhân. Bạn đấu tranh vì nó, phấn đấu vì nó, kiên trì với nó và đôi khi còn đi khắp thế giới để tìm kiếm nó... Và một khi bạn đã đạt được trạng thái hạnh phúc, bạn không bao giờ được lơ là trong việc duy trì nó, bạn phải nỗ lực hết sức để tiếp tục bơi lên phía trên hạnh phúc đó mãi mãi, để nổi trên đỉnh nó (tr.206) Vậy làm thế nào để một người tiếp tục sau khi đã cố gắng rất nhiều và thất bại. làm cho người khác hạnh phúc? Tác giả của cuốn sách đã ly hôn và thực hiện hành trình khám phá bản thân kéo dài một năm, và cuối cùng trở lại nơi mà cô đã từng đến trong thời gian ly hôn, nhưng lần này cô hoàn toàn hài lòng. Tôi đọc phần này và nghĩ ngay đến tối thứ Sáu, khi lái xe từ nhà bạn tôi về nhà, tôi lái xe ngang qua một chiếc Wawa nơi tôi đã tấp vào lề để khóc trên đường từ nhà cô ấy về nhà vào một đêm mùa xuân. những khoảnh khắc trên xe mà tôi ở một mình và lái xe với những suy nghĩ của mình, và thật tệ khi tôi phải dừng xe lại. Tôi nhớ đã gọi cho Andrea và khóc cùng cô ấy. Nhưng vào thứ Sáu, tôi nhìn vào lô hàng và nghĩ, "Tội nghiệp Jen." Và tôi buồn cho bản thân mình và những gì tôi đã trải qua, nhưng theo kiểu "cô ấy đã trải qua rất nhiều và điều đó làm tan nát trái tim tôi". Giống như tôi đang nghĩ về một người khác, một người bạn thân nhất, không sống trong thời điểm hiện tại. Bây giờ, mặc dù trải nghiệm của tôi ở quy mô nhỏ hơn nhiều so với Elizabeth Gilbert, nhưng TÔI THẤY. Tôi hiểu. Tôi xác định. Tôi nghĩ về người phụ nữ mà tôi đã trở thành gần đây, về cuộc sống mà tôi đang sống, và về việc tôi luôn muốn trở thành con người này và sống cuộc sống này đến mức nào, được giải phóng khỏi trò hề giả vờ là một ai khác ngoài chính mình. Tôi nghĩ về tất cả những gì tôi đã chịu đựng trước khi đến đây và tự hỏi liệu có phải tôi không - ý tôi là, tôi hạnh phúc và cân bằng này, người hiện đang ngủ gật trên boong chiếc thuyền đánh cá nhỏ bé Indonesia này - là người đã kéo người kia, trẻ hơn, bối rối hơn. và càng nỗ lực hơn nữa để tôi tiến về phía trước trong suốt những năm tháng khó khăn đó... Biết rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng mọi thứ cuối cùng sẽ đưa chúng ta đến với nhau ở đây. Ngay tại đây, ngay thời điểm này. Nơi tôi luôn chờ đợi trong sự bình yên và mãn nguyện, luôn chờ đợi cô ấy đến và cùng tôi đến. (trang 329-330) Và đó không phải là tất cả: Tuy nhiên, cuối cùng, có lẽ tất cả chúng ta phải từ bỏ việc cố gắng đền ơn những người trên thế giới này đã duy trì cuộc sống của chúng ta. Cuối cùng, có lẽ sẽ khôn ngoan hơn nếu đầu hàng trước phạm vi kỳ diệu của sự hào phóng của con người và chỉ tiếp tục nói lời cảm ơn, mãi mãi và chân thành, miễn là chúng ta còn có tiếng nói. (trang 334).