"Ăn, cầu nguyện, yêu" là cuốn tự truyện xuất sắc của nữ nhà văn Mỹ Elizabeth Gilbert. Thành công rực rỡ của truyện đã đưa Elizabeth Gilbert trở thành một trong bốn nhà văn được tạp chí Time bình chọn vào danh sách 100 nhân vật có ảnh hưởng nhất thế giới năm 2008.
Bước vào tuổi ba mươi, Liz (tên gọi thân mật của Elizabeth) dường như trở thành mẫu phụ nữ hoàn hảo trong con mắt của những người xung quanh: xinh đẹp với nhiều đàn ông vây quanh, có một sự nghiệp thành đạt và một gia đình yên ổn. Tuy nhiên, sự thật không phải như vậy.
Elizabeth cảm thấy mất tự do trong ngôi nhà của chính mình, và cuộc ly dị, sau đó là một người tình trẻ đẹp cũng không giúp cô thoát khỏi vấn đề của bản thân. Từ bỏ tất cả, Liz bắt đầu hành trình tìm kiếm cái tôi, tự do và hạnh phúc đích thực.
- Cô trải qua bốn tháng tại Italy, chỉ để thưởng thức các món ăn và tận hưởng những trò giải trí (Ăn).
- Cô dành ra bốn tháng để tìm kiếm những động lực tinh thần tại một ngôi đền gần Mumbai, Ấn Độ - (Cầu nguyện).
- Cô tới Bali, Indonesia để tìm cách cân bằng giữa tận hưởng cuộc sống và đời sống tâm linh rồi cuối cùng có được tình yêu (Yêu).
Chuyến du hành của Liz bắt đầu từ Rome, nơi cô tham gia một lớp học tiếng Ý – thứ ngôn ngữ đẹp hơn cả những đóa hồng, kết bạn với những người Ý nồng nhiệt và khám phá cảm giác sống hạnh phúc, sảng khoái của con người nơi đây. Một trong những niềm vui bất tận của Liz những ngày lưu lại đất ý là thưởng thức những món ăn Ý, biểu tượng sống động của một nền văn hóa mạnh mẽ nhưng không kém phần tinh tế. Với Gilbert, đó quả thực là một bài thuốc đắc dụng, bởi nó không chỉ cứu cô khỏi trạng thái trầm uất, mà còn trả lại cho Liz một thân hình đầy sức sống.
Rời khỏi Rome, Liz tới Ấn Độ. Với những kinh nghiệm đã có về Yoga, cô xin làm môn đệ của một bậc tu hành tại ngôi đền nọ. Liz tuân theo một thời gian biển chặt chẽ: ngồi thiền trước bình minh, lau rửa sàn nhà, ăn chay, ngồi thiền trong những hang đá lặng lẽ… Những công việc đều đặn và tỉ mẩn ấy đã mang lại cho Elizabeth Gilbert một cuộc sống mới, giúp cô biết cách kết bạn, chăm lo cho những du khách viếng thăm ngôi đền, và lấy lại được cảm giác bình yên trong cuộc sống.
Cuối cùng, cô tìm tới Bali, lưu lại trong một ngôi làng xinh đẹp ngập tràn hương lúa chín và sắc hoa nhiệt đới. Những ngày sống tại Bali là khoảng thời gian Liz chứng nghiệm những bài học từ Ý và Ấn Độ, với buổi sáng ngồi thiền, và buổi chiều gặp gỡ bạn bè. Và rồi, một người đàn ông hấp dẫn từ Brazil tới, mang đến tình yêu, sự thấu hiểu và một kết thúc có hậu cho hành trình dài của Liz.
Cuốn tự truyện được viết nên bằng văn phong hóm hỉnh, sâu sắc này được hàng triệu phụ nữ trên thế giới đón nhận, trong đó có nữ ngoại trưởng mới của nước Mỹ Hillary Clinton và bà hoàng truyền thông Oprah Winfrey.
Đủ dũng cảm để nói lên thành thật những vấn đề thường bị né tránh của người phụ nữ trong xã hội hiện đại, đủ tinh tế để diễn tả suy nghĩ của mình một cách lôi cuốn, nhưng chân thành, và đủ mãnh liệt để từ bỏ tất cả những gì hiện có, sẵn sàng lên đường tìm kiếm một cái tôi đích thực, tự do đích thực và hạnh phúc đích thực; đó có lẽ là những lý do chính làm nên sức hấp dẫn và sự thành công cho cuốn sách.
Ăn, cầu nguyện, yêu không chỉ là tiếng lòng đồng điệu của hàng triệu phụ nữ trên thế giới, mà còn mở ra trước mắt độc giả nói chung một cách nhìn tươi mới về thế giới – khu vườn địa đàng, nơi ta có thể tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé nhất để tiếp tục sống và vươn lên.
Ăn, cầu nguyện, yêu cũng giúp ta nhận ra rằng: một trong những mục đích sống quan trọng của con người trong xã hội hiện đại đó là tìm thấy con đường để đạt được sự yên bình, thư thái trong tâm hồn, để biết yêu và đón nhận tình yêu, như Gilbert đã đánh đổi tất cả để có được.
Trong chương trình trò chuyện với Oprah, cô tâm sự: “Tôi thực sự thấy rằng có một điều không bao giờ thay đổi, là trong một khoảnh khắc tĩnh lặng trong cuộc đời bạn, trong một ngày, bạn bắt đầu tự vấn bằng những câu hỏi thiết yếu nhất: Ta là ai? Ta tới từ đâu? Ta đi về đâu? Ta ở đây để làm gì?”.
Có lẽ, Elizabeth đã tìm được sợi dây đồng cảm với tất cả mọi người, những người vẫn đang còn băn khoăn về ý nghĩa tồn tại của bản thân, về những lựa chọn và con đường cuộc đời. Và rồi, như ta đã thấy, Ăn, cầu nguyện, yêu chính là một câu chuyện sinh động, chi tiết về hành trình tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi đó.
Xem thêm
0 điểm
Theo một niềm tin phổ biến nhưng có lẽ là sai lầm, Yuri Gagarin, người bay quanh Trái đất trên tàu Vostok 1 vào năm 1961, đã nói: "Tôi không thấy Chúa nào ở trên đây cả." Dù thế nào đi nữa, Chúa, giống như hạnh phúc, phần lớn là một điều trừu tượng mà có lẽ ít người nắm bắt được. Lời kể của các nhân chứng về cả hai hiện tượng đều cực kỳ trừu tượng và khó hiểu, vì vậy người ta không có nhiều sự kiện đáng tin cậy để rút ra thêm thông tin. Điều đáng sợ nhất là bạn phải tự mình đi tìm những con chimera khó nắm bắt này và có rất ít điều mọi người ghét hơn việc bắt chúng làm công việc của mình.
Nếu có thứ gọi là thú vui tội lỗi trong văn học thì Elizabeth Gilbert chính là thú vui trống rỗng bị cấm đoán của tôi. Đối với nhiều người, cô ấy chỉ là một nhà văn sang trọng, người đưa ra một phiên bản hiện đại của câu chuyện ngụ ngôn về việc tìm kiếm vận may trên thế giới trong một chiếc giấy gói kẹo. Dù sao. Trong cuộc trò chuyện với một trong những người phụ nữ uyên bác nhất mà tôi biết, cô ấy chia sẻ rằng cô ấy đang đọc Isabel Allende và thích nó. Là một người chưa bao giờ đọc cuốn sách được đề cập, tôi luôn nghĩ rằng cô ấy đang viết những điều vô nghĩa sến sẩm dành cho những cô gái trẻ không biết đọc gì khác. Điều này chỉ ra hai điều - rằng tôi là người tự cho mình là đúng, biết tất cả, và điều khiến tôi vô cùng hối tiếc là tôi thường xuyên rơi vào nanh vuốt của sự phán xét mà không nhận thức được chính xác mình đang chỉ trích điều gì. Tuy nhiên, tôi đã chia sẻ trong cuộc trò chuyện rằng tùy theo kinh nghiệm và kiến thức của mỗi người, người ta có thể trích xuất những thông tin có giá trị từ bất cứ đâu và mỗi văn bản lại mang đến cho người đọc những trí tuệ khác nhau. Và tôi nhận ra đó là sự thật. Ngay cả Seneca cũng nói rằng ông không ngần ngại tìm đến những tác giả tồi để có được những trích dẫn hay.
Tôi bắt đầu với Chúa và hạnh phúc. Có lẽ nó luôn bắt đầu từ đó. Mỗi chúng ta, dù tốt hơn hay (thường xuyên hơn) tồi tệ hơn, đều là sản phẩm của nền văn hóa và thời đại của chúng ta. Chúng ta thường chạy hết sức mình hướng tới một mục tiêu không phải của mình và đến cuối cùng thì hụt hơi, chỉ để phát hiện ra rằng chúng ta không muốn đạt được nó chút nào. Chúng ta trở thành vật tế thần trước bàn thờ của những giấc mơ phù du mà chúng ta nghĩ người khác sẽ cho là có ý nghĩa. Chúng ta tôn thờ quá nhiều thần tượng giả bởi vì ánh hào quang thô tục của chúng làm lu mờ ánh sáng mờ nhạt của sự hướng dẫn nội tâm của chúng ta. Khi chúng ta nhận ra mình lạc lối vì thế giới đã trở nên quá ồn ào, tươi sáng và ngạo mạn khiến chúng ta không thể tự do lang thang, tiếng cười của Mephistopheles đã vang vọng từ lâu trong tâm trí chúng ta.
Trở lại với Liz Gilbert. Tất nhiên, tôi không coi mọi thứ được viết trong Ăn, Cầu nguyện và Yêu theo giá trị bề ngoài. Một số điều quá siêu việt để có thể nói với bộ não thực tế hạn chế của tôi bằng ngôn ngữ duy nhất mà nó hiểu - ngôn ngữ có thể kiểm chứng được. Tuy nhiên, tôi luôn hào hứng với những người dường như có tất cả (theo cách hiểu của xã hội) và đi lang thang. Tôi nghĩ đó là một bệnh dịch đang hoành hành ngày nay hơn bao giờ hết. Đại dịch làm chứ không phải hiện hữu đang cướp đi vô số nạn nhân.
Liz Gilbert chia sẻ với sự hiểu biết sâu sắc về bản chất con người, điều gì sẽ xảy ra khi bạn mắc kẹt trong thế giới vội vã không mục đích này và nhìn chằm chằm vào bản thân với vẻ ngạc nhiên nhẹ nhàng. Khi bạn đam mê và đi theo con người sâu sắc hơn đó sau khi bảo mọi người hãy quan tâm đến việc riêng của họ trong một thời gian thì bạn là người quan trọng nhất. Bởi vì bạn sẽ ở bên chính mình trong suốt cuộc đời và bạn sẽ che chở cho những người khác trong thời gian ngắn hơn. Bởi vì hạnh phúc cũng chính là trách nhiệm với người khác. Những thành viên may mắn trong xã hội có thể làm được nhiều điều cho anh ấy hơn là nhìn chằm chằm vào nỗi bất hạnh của họ. Suy cho cùng, Rhea Elias, bạn thân của Gilbert, nói rằng hạnh phúc là thứ gì đó được đánh giá quá cao và ngây ngất. Ưu tiên sự hài lòng. Cân bằng là tốt nhất, Liz Gilbert sẽ chỉ cho bạn trong Ăn, Cầu nguyện và Yêu. Hãy lắng nghe chính mình và không để những lời bàn tán và đòi hỏi bất tận của thế giới nhấn chìm bạn. Không ai khác biết rõ hơn bạn.
P.s. Và hãy biết rằng quần lót màu cam không giúp ích gì cho bệnh trầm cảm!