"Ăn, cầu nguyện, yêu" là cuốn tự truyện xuất sắc của nữ nhà văn Mỹ Elizabeth Gilbert. Thành công rực rỡ của truyện đã đưa Elizabeth Gilbert trở thành một trong bốn nhà văn được tạp chí Time bình chọn vào danh sách 100 nhân vật có ảnh hưởng nhất thế giới năm 2008. Bước vào tuổi ba mươi, Liz (tên gọi thân mật của Elizabeth) dường như trở thành mẫu phụ nữ hoàn hảo trong con mắt của những người xung quanh: xinh đẹp với nhiều đàn ông vây quanh, có một sự nghiệp thành đạt và một gia đình yên ổn. Tuy nhiên, sự thật không phải như vậy. Elizabeth cảm thấy mất tự do trong ngôi nhà của chính mình, và cuộc ly dị, sau đó là một người tình trẻ đẹp cũng không giúp cô thoát khỏi vấn đề của bản thân. Từ bỏ tất cả, Liz bắt đầu hành trình tìm kiếm cái tôi, tự do và hạnh phúc đích thực. - Cô trải qua bốn tháng tại Italy, chỉ để thưởng thức các món ăn và tận hưởng những trò giải trí (Ăn). - Cô dành ra bốn tháng để tìm kiếm những động lực tinh thần tại một ngôi đền gần Mumbai, Ấn Độ - (Cầu nguyện). - Cô tới Bali, Indonesia để tìm cách cân bằng giữa tận hưởng cuộc sống và đời sống tâm linh rồi cuối cùng có được tình yêu (Yêu). Chuyến du hành của Liz bắt đầu từ Rome, nơi cô tham gia một lớp học tiếng Ý – thứ ngôn ngữ đẹp hơn cả những đóa hồng, kết bạn với những người Ý nồng nhiệt và khám phá cảm giác sống hạnh phúc, sảng khoái của con người nơi đây. Một trong những niềm vui bất tận của Liz những ngày lưu lại đất ý là thưởng thức những món ăn Ý, biểu tượng sống động của một nền văn hóa mạnh mẽ nhưng không kém phần tinh tế. Với Gilbert, đó quả thực là một bài thuốc đắc dụng, bởi nó không chỉ cứu cô khỏi trạng thái trầm uất, mà còn trả lại cho Liz một thân hình đầy sức sống. Rời khỏi Rome, Liz tới Ấn Độ. Với những kinh nghiệm đã có về Yoga, cô xin làm môn đệ của một bậc tu hành tại ngôi đền nọ. Liz tuân theo một thời gian biển chặt chẽ: ngồi thiền trước bình minh, lau rửa sàn nhà, ăn chay, ngồi thiền trong những hang đá lặng lẽ… Những công việc đều đặn và tỉ mẩn ấy đã mang lại cho Elizabeth Gilbert một cuộc sống mới, giúp cô biết cách kết bạn, chăm lo cho những du khách viếng thăm ngôi đền, và lấy lại được cảm giác bình yên trong cuộc sống. Cuối cùng, cô tìm tới Bali, lưu lại trong một ngôi làng xinh đẹp ngập tràn hương lúa chín và sắc hoa nhiệt đới. Những ngày sống tại Bali là khoảng thời gian Liz chứng nghiệm những bài học từ Ý và Ấn Độ, với buổi sáng ngồi thiền, và buổi chiều gặp gỡ bạn bè. Và rồi, một người đàn ông hấp dẫn từ Brazil tới, mang đến tình yêu, sự thấu hiểu và một kết thúc có hậu cho hành trình dài của Liz. Cuốn tự truyện được viết nên bằng văn phong hóm hỉnh, sâu sắc này được hàng triệu phụ nữ trên thế giới đón nhận, trong đó có nữ ngoại trưởng mới của nước Mỹ Hillary Clinton và bà hoàng truyền thông Oprah Winfrey. Đủ dũng cảm để nói lên thành thật những vấn đề thường bị né tránh của người phụ nữ trong xã hội hiện đại, đủ tinh tế để diễn tả suy nghĩ của mình một cách lôi cuốn, nhưng chân thành, và đủ mãnh liệt để từ bỏ tất cả những gì hiện có, sẵn sàng lên đường tìm kiếm một cái tôi đích thực, tự do đích thực và hạnh phúc đích thực; đó có lẽ là những lý do chính làm nên sức hấp dẫn và sự thành công cho cuốn sách. Ăn, cầu nguyện, yêu không chỉ là tiếng lòng đồng điệu của hàng triệu phụ nữ trên thế giới, mà còn mở ra trước mắt độc giả nói chung một cách nhìn tươi mới về thế giới – khu vườn địa đàng, nơi ta có thể tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé nhất để tiếp tục sống và vươn lên. Ăn, cầu nguyện, yêu cũng giúp ta nhận ra rằng: một trong những mục đích sống quan trọng của con người trong xã hội hiện đại đó là tìm thấy con đường để đạt được sự yên bình, thư thái trong tâm hồn, để biết yêu và đón nhận tình yêu, như Gilbert đã đánh đổi tất cả để có được. Trong chương trình trò chuyện với Oprah, cô tâm sự: “Tôi thực sự thấy rằng có một điều không bao giờ thay đổi, là trong một khoảnh khắc tĩnh lặng trong cuộc đời bạn, trong một ngày, bạn bắt đầu tự vấn bằng những câu hỏi thiết yếu nhất: Ta là ai? Ta tới từ đâu? Ta đi về đâu? Ta ở đây để làm gì?”. Có lẽ, Elizabeth đã tìm được sợi dây đồng cảm với tất cả mọi người, những người vẫn đang còn băn khoăn về ý nghĩa tồn tại của bản thân, về những lựa chọn và con đường cuộc đời. Và rồi, như ta đã thấy, Ăn, cầu nguyện, yêu chính là một câu chuyện sinh động, chi tiết về hành trình tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi đó.
Xem thêm

"Người phụ nữ đang tìm kiếm lối đi"

Cụm từ trên bìa cuốn tiểu thuyết chính là điều đã thu hút tôi đến với cuốn sách như một thỏi nam châm.

Đó là điều tôi đã nói với chính mình.

Là tôi đây. 

Là người đang tìm kiếm lối đi. 

Người muốn trở nên tự do, không bị hạn chế, dành cả cuộc đời mình để đi du lịch và tham quan mọi nơi trên thế giới, tìm kiếm lịch sử của nơi này, chia sẻ cuộc sống và những ngày tháng của người dân nơi đó, nếm thử món ăn của họ, yêu thương họ và được họ yêu thương.

Tất cả những gì bạn muốn là học một ngôn ngữ, một cuốn sách mới để đọc, một bữa ăn ngon hay thậm chí là một tách Nescafe.

Cô bị cám dỗ bởi niềm hạnh phúc nằm ở những điều đơn giản.

Nhưng chẳng bao lâu nỗi nhớ và khao khát một cuộc sống ổn định đã làm phiền cô.

Vì tình mẹ

(Em muốn nhiều thứ, nhưng cuộc sống sẽ không cho em tất cả mọi thứ, bé à

- Tôi không muốn nhiều, tôi chỉ muốn mỗi thứ một ít.

- Tham lam hay ích kỷ?

- Nhưng đầy tham vọng.

Nhưng vận may...

- Tôi biết, tôi biết cậu sẽ nói tôi không may mắn.

- Chẳng có chút may mắn nào cả.

- Thôi được, tôi không tin vào may mắn.

- Vậy cậu tin cái gì?

- Tôi tin vào những thứ khác, chẳng hạn như số phận.)

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với chính mình khi Elizabeth đang nói chuyện với chính mình trong cuốn sổ tay của mình.

Khi quỳ gối xuống sàn phòng tắm, cô ấy đã khóc và rên rỉ trong im lặng.

Nó làm tôi nhớ đến việc tôi đã từng quỳ suốt nửa tiếng đồng hồ và khóc với trái tim đầy đau đớn, rồi tôi lại đứng dậy một cách thoải mái như thể đã vứt bỏ mọi lo lắng trên mặt đất và biến mất.

Nó gợi cho tôi nhớ lại nhiều chi tiết trong cuộc đời mình, một số chi tiết tôi đã quên và một số chi tiết tôi không muốn nhớ lại.

Tôi nghĩ đây chính là bí quyết gắn bó của tôi với cuốn tiểu thuyết này.

Cậu giống tôi đấy, Elizabeth :)

Tôi yêu Liz, tôi yêu sự dũng cảm của cô ấy khi viết ra những cảm xúc và nỗi đau của mình. Thật khó để chia sẻ những khoảnh khắc yếu đuối của bạn với những người thân thiết nhất.

Làm thế nào mà cậu có thể chia sẻ điểm yếu của mình và nói điều đó với hàng triệu độc giả vậy chứ!!

Tôi thích cách kể chuyện tự phát.

Tôi cảm nhận được sự chân thành trong nỗi đau của cô ấy và tôi hạnh phúc với niềm hạnh phúc cuối cùng mà cô ấy đạt được.

Đồ ăn ở Ý > Tôi học được rằng có nhiều điều rất đơn giản sẽ tạo nên hạnh phúc cho chúng ta.

Cầu nguyện ở Ấn Độ > Tôi học được tầm quan trọng của tâm linh đối với bản thân mình.

Tầm quan trọng của sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời tôi.

Quả thực, chúng tôi mới là người cần Chúa. Chúng ta cần tin tưởng sâu sắc rằng có ai đó chăm sóc chúng ta và bảo vệ chúng ta.

Tôi cần nó để tìm lại sự cân bằng nội tâm và bình yên tâm lý.

Tình yêu ở Indonesia > Nó làm tôi nhớ đến câu nói của Ahlam Mosteghanemi: Tình yêu đẹp nhất là tình yêu mà chúng ta tìm thấy khi đang tìm kiếm một thứ khác.

Tôi hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm thấy sự bình yên về tâm lý và sự cân bằng nội tâm của mình :)

Tôi nghĩ rằng sau khi đọc cuốn tiểu thuyết, tôi sẽ nghiên cứu thêm về thiền và yoga cũng như những lợi ích của chúng, và có thể sẽ thực hành chúng.

Tôi thích ý tưởng này :D

Tôi đã chờ đợi và chờ đợi, với sự kiên nhẫn thiếu kiên nhẫn của mình, để chờ hộp đồ con gái mình gửi tới. Chỉ là một trong số rất nhiều hộp, nhưng đặc biệt cái hộp này, theo như con gái tôi đảm bảo, chứa một cuốn sách mà cô ấy thấy hay và yêu nó nhất, và trong những cuốn được gửi, tôi bị thu hút bởi cuốn Ăn, Cầu Nguyện, Yêu của Elizabeth Gilbert. Tất cả những hộp đó được gửi tới cửa nhà tôi vì con gái tôi đang trong chuyến hành trình chưa từng có trước đây của nó, và nó năm nay 26 tuổi, nhưng những chuyến đi của nó có lẽ đã nhiều hơn những người gấp ba lần tuổi của nó. Đó là một chuyến hành trình để hoàn tất việc lấy bằng thạc sĩ, đúng thế, nhưng không chỉ có vậy. Đó là một chuyến hành trình để khỏa lấp tính thích đi du lịch (truyền thừa từ mẹ nó) của một người phụ nữ trẻ, cũng là để đi du học, cũng là chuyến hành trình tâm linh, cũng là chuyến đi chữa lành sau sự đổ vỡ của một mối quan hệ. Hẳn tất nhiên nó sẽ thích câu chuyện của Gilbert rồi! Gần như là hai người phụ nữ, chưa bao giờ gặp mặt nhưng cùng bước đi trên một con đường. Có lẽ đó là lý do vì sao câu chuyện của Gilbert lại thu hút đến thế. Nếu chúng ta không tự mình đi và trải nghiệm, chắc rằng chúng ta cũng đã tự đi trong tâm tưởng. Rời xa nỗi đau, hướng tới những điều tốt đẹp. Tránh xa những thất vọng và sự phản bội, hướng tới sự tái tạo, hoặc một sự hoàn thiện mới mẻ. Rời xa những điều đã từng mà hướng đến những điều có thể. Dù cho cuộc hành trình cá nhân của chúng ta có thể khác nhau ở nhiều yếu tố, mà chắc chắn chỉ là những yếu tố không quá quan trọng, Gilbert đã chạm đến trái tim của rất nhiều độc giả của cô ấy vì sự chân thành, cởi mở, chân thực và thường xuyên điểm xuyết khiếu hài hước ngon nghẻ và ngon nghẻ hài hước vào trong tác phẩm của mình. Cô ấy nói thay tiếng lòng của rất nhiều, rất nhiều người trong chúng ta. Kể cả với những người chọn ở một chỗ và tìm cách tự chữa lành và nhận được bài học cho cuộc sống, tâm trí và trái tim họ tự do di chuyển khắp nơi. Chúng ta có thể tìm thấy sự thức tỉnh nhận thức của mình từ một người Ấn Độ Ashram, như tác giả vậy, hoặc chúng ta có thể tìm thấy điều đó khi đang đứng trong phòng tắm, chuẩn bị cho một tuần làm việc tới theo thường lệ. Chuyến hành trình của Gilbert đưa cô ấy đến với Ý đầu tiên, nơi cô ấy chữa lành cơ thể mình, thông qua việc thưởng thức đồ ăn ngon, rồi tới Ấn Độ, nơi cô ấy dành nhiều tháng trời để thiền và cầu nguyện, và cuối cùng là tới Bali, Indonesia, nơi cô ấy hoàn tất việc chữa lành trái tim tan nát của mình. Tôi không hề nghi ngờ gì về việc khi trở lại cô ấy sẽ là một con người mới hoàn toàn, theo cách tuyệt vời nhất. Du lịch tạo cho ta những điều đó. Gặp gỡ một nền văn hóa và những con người từ những nơi khác nhau, tự thách thức vùng an toàn của chính mình, tự thử nghiệm những ý tưởng về ý nghĩa của cuộc sống và phương thức để hòa hợp với nó. Tôi thực sự háo hức muốn đọc các tác phẩm khác của Gilbert. Cô ấy biết cách biến những trải nghiệm của mình thành những câu từ tuyệt đẹp, và một lý do hơn tất thảy - sự dũng cảm của cô ấy để viết chân thực về nỗ lực sống một đời tốt đẹp. Cực kỳ chân thành đề cử cuốn sách này nhé!

Đọc tiêu đề và phần dẫn của câu chuyện này sẽ làm bạn hiểu nhầm to lớn về những thứ bạn có thể tìm thấy trong nội dung cuốn sách. Cuốn sách này không hề nâng đỡ hay tâm linh hóa theo bất cứ cách nào. Elizabeth Gilbert sẽ sống một đời mà ở đó không điều gì có thể ảnh hưởng tới cô ngoại trừ những điều mà cô muốn. Cô ấy thật sự rất ích kỷ và tự kiêu, cố ngụy trang những điều đó thành tự hạ thấp giá trị và nhún nhường. Lối viết của cô ấy không tệ, nhưng vấn đề ở nội dung. Cô ấy liên tục nhìn ra thế giới và cách nó ảnh hưởng đến cô ấy, không chịu thừa nhận trách nhiệm của mình trong việc tạo ra tất cả những điều không may trong đời mình đã dẫn đến hậu quả này. Dù cô ấy chẳng nói điều gì về chồng cũ của mình ngoại trừ việc anh ta hoàn toàn không nói lý lẽ và chán ghét cô ấy (tôi tự hỏi là vì sao), tôi vẫn thấy đồng cảm cho anh ấy. Cô ấy chẳng đưa ra được bất cứ lý do thuyết phục nào cho việc cô ấy rời đi ngoại trừ việc cô ấy thấy buồn. Cô ấy dành thời gian ở Ý ăn uống và tự chúc tụng bản thân vì đã không ngủ một người đàn ông Ý điển trai. Cô ấy dành thời gian ở Ấn Độ để “thiền” dù với tôi thì nó giống than phiền hơn (Cô ấy còn nói thêm một chút về việc cô ấy cảm thấy vui mừng như thế nào khi không phải làm nô lệ trên cánh đồng dưới cái nóng thiêu đốt như một số phụ nữ bản địa mà cô ấy gặp.) Cô ấy dành thời gian ở Indonesia cảm thấy mình vượt trội hơn những người dân nơi đây người rõ ràng là sẵn sàng cho người khác mọi thứ họ có. Cô ấy cũng tự quyết định ngừng chuyện trì hoãn việc chăn gối khi cô ấy gặp một quý ông Brazil lớn tuổi hơn đôi chút, người chiều chuộng theo sự say mê và phù phiếm của cô ấy. Cuối cùng thì có vẻ cô ấy hiểu được rằng ích kỷ mang đến hạnh phúc, rằng chúng ta có thể rũ bỏ mọi trách nhiệm để theo đuổi ý tưởng thoáng qua và ảo tưởng, chúng ta cuối cùng sẽ tìm thấy “Chúa” hoặc một đức tin nào đó. Tôi nghĩ cô ấy hiểu ngược hoàn toàn, có điều gì đó nói về việc bạn phải quan tâm đến mình trước nhất, nhưng cô ấy chỉ chăm chăm bận tâm vào điều đó. Cô ấy có thể sống cuộc đời một cách hoàn hảo theo cách mà cô ấy thấy phù hợp, tôi chỉ cảm thấy khó chịu vì cô ấy đã để nó vào cuốn sách dưới các lớp ngụy trang và tôi đã yêu nó.

Chà, tôi vừa mới tiễn biệt cuốn Ăn. Cầu Nguyện, Yêu trong nước mắt, và giờ tôi sẽ giải thích tại sao. Cuốn sách giúp tôi nhận ra rằng việc chữa lành sau ly hôn là cả một hành trình dài, dài hơn cả kỳ vọng của bất cứ người bạn nào của tôi, tôi nghĩ thế, và nó còn chưa kết thúc. Nhưng kể cả thế, mọi chuyện cũng ổn thôi. Tôi vẫn có thể sống cuộc đời mình và làm những điều mới, kết bạn và tìm hướng để vượt qua giai đoạn này. Tôi không lừa dối ai với những thứ mình hiện có, trái ngược với hình tượng người phụ nữ diệu kỳ mà tôi nghĩ mình nên trở thành. Tôi không phải ngừng việc sống của mình cho đến khi tôi cho rằng mình đã “được chữa lành” vì tôi chắc điều này sẽ thay đổi tôi mãi mãi. Mà điều đó cũng ổn thôi, thực tế, nó cũng tốt. Tác giả dành tập trung vào việc sửa sang lại bản thân mình. Cô ấy đã có khoảnh khắc tự tha thứ cho mình: Tôi đồng thời cũng biết khoảng thời gian hòa hoãn êm ả này chỉ là tạm thời. Tôi biết rằng tôi chưa thể xong với mọi thứ, rằng sự giận dữ, buồn thảm, và ô nhục của tôi cuối cùng sẽ quay trở lại và ám lấy tôi, chạy trốn khỏi trái tim tôi mà ám lấy tâm trí một lần nữa.Tôi biết mình phải đối diện với những suy nghĩ này hết lần này đến lần khác, cho đến khi tôi dần dà nhưng kiên định thay đổi toàn bộ cuộc sống của mình. Và điều đó sẽ thật khó, cũng thật mệt mỏi.  Nhưng trái tim tôi thầm thì với tâm trí thật khẽ trong bóng tối của bờ biển đêm đó rằng: “Ta yêu người, ta sẽ không bao giờ xa rời người, ta sẽ mãi mãi quan tâm chăm sóc người” (tr. 328). Điều này gần như là một câu thần chú đối với tôi trong giai đoạn này. Tôi đọc khá khá sách tự lực trong khoảng tháng 5 và câu trích dẫn đó còn đọng lại trong tôi “Người duy nhất không bỏ rơi bạn chính là bạn”. Dù có được lựa chọn hay không, mỗi một người đi qua đời bạn đều buộc phải rời đi vào một ngày nào đó. Vì thế nên bạn phải biết tự chăm sóc bản thân mình, và hạnh phúc với chính mình. Đặc biệt khi bạn sẽ dành toàn bộ thời gian cho đến cuối đời với CHÍNH BẠN.Bất chấp mọi nỗ lực của bạn để trở nên hạnh phúc hơn, chúng ta chỉ là người thường và những điều tồi tệ chết dẫm vẫn cứ xảy ra: Cô ấy rơi vào lưới tình với một nghệ sĩ người Sardinia, người hứa hạn cho cô một thế giới tốt đẹp ngập tràn ánh sáng mặt trời, nhưng cuối cùng lại bỏ lại cô với ba đứa con nhỏ, chẳng còn lựa chọn nào khác, cô trở về Venice để tiếp quản nhà hàng của gia đình. Cô ấy trạc tuổi tôi nhưng trông già cỗi hơn tôi nhiều, tôi không thể tưởng tượng nổi sao gã đàn ông đó lại có thể làm thế với một người phụ nữ hấp dẫn đến nhường này (“Anh ấy quyền lực” Cô ấy nói “Còn tôi chết vì tình yêu trong cái bóng của anh ấy”) (tr.101) “Chết vì tình yêu trong cái bóng của anh ấy” là một mô tả hết sức chân thực. Tôi không còn lời nào để biểu đạt tốt hơn thế cả, và tôi nghĩ nó cũng chẳng cần thêm bất cứ sự giải thích nào. Nỗi đau và u sầu ở khắp mọi nơi, với bất cứ ai “Cuộc sống là điều diễn ra khi bạn đang mong chờ một kế hoạch khác hẳn” phải không nào? Cuối cùng tác giả đến Bali, đến thăm hàng ngày nhà anh dược sĩ. Cô ấy hỏi anh cách để chữa sự điên rồ của thế giới này: Ketut bắt đầu giải thích rằng người Bali tin rằng mỗi người được được sinh ra với 4 vị thần hộ mệnh vô hình xung quanh, những người đến với thế giới này cùng chúng ta và sẽ bảo hộ ta suốt cuộc đời. Khi đứa trẻ còn ở trong bụng mẹ, bốn vị thần đó cũng ở đó với đứa trẻ ấy - họ được hình tượng hóa bởi nhau thai, dây rốn, nước ối và chất sáp màu vàng bảo vệ làn da của thai nhi… Đứa trẻ được dạy dỗ từ những nhận thức đầu tiên rằng nó có bốn vị thần hộ mệnh đó theo chúng bất kể chúng đi đâu và họ luôn trông coi đứa trẻ của mình. Bốn vị thần hộ mệnh đó cư ngụ vào 4 đặc trưng mà con người cần để cảm thấy an toàn và hạnh phúc trong đời: trí tuệ, tình bạn, sức mạnh và (tôi thích cái này) chất thơ. Những vị thần này có thể được triệu hồi vào những tình huống quan trọng để giúp đỡ, hỗ trợ. Và khi chết, bốn vị thần này sẽ nhặt lấy linh hồn của bạn và mang đến thiên đường (tr.251) Tôi thích các cách người Bali ẩn dụ về tâm linh này với tình yêu và sự chở che. Có lẽ tôi chỉ có 3 vị thần thôi, nhưng tôi thấy họ là những phiên bản Châu Âu tương ứng với của người Bali. Gia đình tôi đã ở bên tôi trong 11 tháng vừa qua. Còn một điều nữa, tôi tái khẳng định lại nỗ lực của mình với việc đi du lịch, gặp gỡ người khác, trưởng thành, học hỏi, tận hưởng cuộc sống và tìm kiếm tình yêu. Hạnh phúc đạt được khi ta nỗ lực. Tôi đã biết điều này từ lâu rồi, và cố gắng áp dụng nó vào trong cuộc hôn nhân của mình nhưng cuối cùng tôi bị giáng một đòn mạnh và nhận ra chỉ có mình tự chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của mình. Tôi không thể hy sinh bản thân cho hạnh phúc của người khác. Tôi không thể xóa bỏ bản thân mình chỉ vì ai đó khác đang nổi cơn tanh bành tại sân bay. (Tôi nói đùa với mọi người rằng tôi giả vờ không quen anh ta khi anh ta giương nắm đấm, nhưng đó là sự thực) và giờ tôi đã có thời gian để tự làm mình hạnh phúc. Đầu tiên, tôi sẽ phấn khởi nghĩ với bản thân mình những điều như là “Tôi đang ở trong xe và không ai nổi giận với tôi cả. Nó yên tĩnh, không ai la hét hay đấm vào vô lăng hoặc đe dọa sẽ vòng lại trong 5 phút nếu tình hình giao thông không thuận tiện. Không ai lạng lách quanh những chiếc ô tô và nhìn sang tôi như muốn nói: 'Đừng thách thức tôi, TÔI LÀ người lái xe an toàn!' Tôi có thể thay đổi đài phát thanh. Tôi thậm chí có thể tắt radio. Tôi có thể là TÔI." Hạnh phúc là kết quả của nỗ lực cá nhân. Bạn đấu tranh vì nó, phấn đấu vì nó, kiên trì với nó và đôi khi còn đi khắp thế giới để tìm kiếm nó... Và một khi bạn đã đạt được trạng thái hạnh phúc, bạn không bao giờ được lơ là trong việc duy trì nó, bạn phải nỗ lực hết sức để tiếp tục bơi lên phía trên hạnh phúc đó mãi mãi, để nổi trên đỉnh nó (tr.206) Vậy làm thế nào để một người tiếp tục sau khi đã cố gắng rất nhiều và thất bại. làm cho người khác hạnh phúc? Tác giả của cuốn sách đã ly hôn và thực hiện hành trình khám phá bản thân kéo dài một năm, và cuối cùng trở lại nơi mà cô đã từng đến trong thời gian ly hôn, nhưng lần này cô hoàn toàn hài lòng. Tôi đọc phần này và nghĩ ngay đến tối thứ Sáu, khi lái xe từ nhà bạn tôi về nhà, tôi lái xe ngang qua một chiếc Wawa nơi tôi đã tấp vào lề để khóc trên đường từ nhà cô ấy về nhà vào một đêm mùa xuân. những khoảnh khắc trên xe mà tôi ở một mình và lái xe với những suy nghĩ của mình, và thật tệ khi tôi phải dừng xe lại. Tôi nhớ đã gọi cho Andrea và khóc cùng cô ấy. Nhưng vào thứ Sáu, tôi nhìn vào lô hàng và nghĩ, "Tội nghiệp Jen." Và tôi buồn cho bản thân mình và những gì tôi đã trải qua, nhưng theo kiểu "cô ấy đã trải qua rất nhiều và điều đó làm tan nát trái tim tôi". Giống như tôi đang nghĩ về một người khác, một người bạn thân nhất, không sống trong thời điểm hiện tại. Bây giờ, mặc dù trải nghiệm của tôi ở quy mô nhỏ hơn nhiều so với Elizabeth Gilbert, nhưng TÔI THẤY. Tôi hiểu. Tôi xác định. Tôi nghĩ về người phụ nữ mà tôi đã trở thành gần đây, về cuộc sống mà tôi đang sống, và về việc tôi luôn muốn trở thành con người này và sống cuộc sống này đến mức nào, được giải phóng khỏi trò hề giả vờ là một ai khác ngoài chính mình. Tôi nghĩ về tất cả những gì tôi đã chịu đựng trước khi đến đây và tự hỏi liệu có phải tôi không - ý tôi là, tôi hạnh phúc và cân bằng này, người hiện đang ngủ gật trên boong chiếc thuyền đánh cá nhỏ bé Indonesia này - là người đã kéo người kia, trẻ hơn, bối rối hơn. và càng nỗ lực hơn nữa để tôi tiến về phía trước trong suốt những năm tháng khó khăn đó... Biết rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng mọi thứ cuối cùng sẽ đưa chúng ta đến với nhau ở đây. Ngay tại đây, ngay thời điểm này. Nơi tôi luôn chờ đợi trong sự bình yên và mãn nguyện, luôn chờ đợi cô ấy đến và cùng tôi đến. (trang 329-330) Và đó không phải là tất cả: Tuy nhiên, cuối cùng, có lẽ tất cả chúng ta phải từ bỏ việc cố gắng đền ơn những người trên thế giới này đã duy trì cuộc sống của chúng ta. Cuối cùng, có lẽ sẽ khôn ngoan hơn nếu đầu hàng trước phạm vi kỳ diệu của sự hào phóng của con người và chỉ tiếp tục nói lời cảm ơn, mãi mãi và chân thành, miễn là chúng ta còn có tiếng nói. (trang 334).

Tôi ấn tượng bởi cuộc hành trình chứ không phải bởi cuốn sách, tôi ấn tượng bởi sức mạnh của cô ấy khi quyết định phá bỏ cả cuộc đời tưởng chừng như hoàn hảo của mình chỉ vì cô ấy không cảm thấy hài lòng hay hạnh phúc! Hạnh phúc với lời thú nhận của cô về việc không muốn có con! Tôi cũng cảm thấy như vậy, và tất cả những gì cô ấy nói về vấn đề này như thể cô ấy rút ra từ bên trong tôi, tôi nghĩ mình thật kỳ lạ và không dám thừa nhận điều này vì dường như tôi đang vi phạm một trong những quy luật của vũ trụ!

Tôi cảm thấy rất buồn chán trong chuyến đi Ấn Độ và bớt buồn chán hơn trong chuyến đi Indonesia, nhưng tôi yêu thích toàn bộ cuốn sách. Tôi yêu thích cuộc đối thoại nội tâm của cô ấy và hàng loạt lời thú nhận táo bạo mà cô ấy đưa ra như một quyền hợp pháp và tự nhiên chứ không phải như một người thú nhận tội ác!

Tôi yêu sự đơn giản mà bạn tiếp cận cuộc sống và tôi mơ ước được sống nó! Xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, cô ấy truyền cho tôi cảm giác thoát khỏi mọi trách nhiệm và gánh nặng, như thể cô ấy đang đứng bên lề cuộc sống, mặc dù trong chuyến đi đặc biệt này, cô ấy đang sống cuộc sống, có lẽ là lần đầu tiên!

Tôi mơ ước được trải nghiệm những hành trình tương tự, nếu tôi có đủ can đảm để đưa ra những quyết định giống như những gì tôi đã đưa ra, nếu tôi có đủ can đảm hơn để đối đầu với chính mình và ở một mình với chính mình, dù chỉ trong vài phút!

Đây là một cuốn tiểu thuyết khác lọt vào danh sách các tác phẩm văn học/nghệ thuật chỉ đơn giản vỗ vai tôi và nói: “Mọi thứ đều ổn cả thôi!"

Tôi cảm thấy bối rối. Nếu tôi gặp “Filipe”, liệu tôi có can đảm cho cô ấy không? Giống như cô ấy, tôi có bám vào sự tự do mà anh ấy mô tả là “giống như một con rùa mang ngôi nhà của nó lên trên nó” không? Hay tôi nên bỏ rơi cô ấy vì - như cô ấy nói - từ lâu tôi đã mơ thấy có người nói với tôi rằng: “Hãy để anh chăm sóc em mãi mãi!”

Theo một niềm tin phổ biến nhưng có lẽ là sai lầm, Yuri Gagarin, người bay quanh Trái đất trên tàu Vostok 1 vào năm 1961, đã nói: "Tôi không thấy Chúa nào ở trên đây cả." Dù thế nào đi nữa, Chúa, giống như hạnh phúc, phần lớn là một điều trừu tượng mà có lẽ ít người nắm bắt được. Lời kể của các nhân chứng về cả hai hiện tượng đều cực kỳ trừu tượng và khó hiểu, vì vậy người ta không có nhiều sự kiện đáng tin cậy để rút ra thêm thông tin. Điều đáng sợ nhất là bạn phải tự mình đi tìm những con chimera khó nắm bắt này và có rất ít điều mọi người ghét hơn việc bắt chúng làm công việc của mình.

Nếu có thứ gọi là thú vui tội lỗi trong văn học thì Elizabeth Gilbert chính là thú vui trống rỗng bị cấm đoán của tôi. Đối với nhiều người, cô ấy chỉ là một nhà văn sang trọng, người đưa ra một phiên bản hiện đại của câu chuyện ngụ ngôn về việc tìm kiếm vận may trên thế giới trong một chiếc giấy gói kẹo. Dù sao. Trong cuộc trò chuyện với một trong những người phụ nữ uyên bác nhất mà tôi biết, cô ấy chia sẻ rằng cô ấy đang đọc Isabel Allende và thích nó. Là một người chưa bao giờ đọc cuốn sách được đề cập, tôi luôn nghĩ rằng cô ấy đang viết những điều vô nghĩa sến sẩm dành cho những cô gái trẻ không biết đọc gì khác. Điều này chỉ ra hai điều - rằng tôi là người tự cho mình là đúng, biết tất cả, và điều khiến tôi vô cùng hối tiếc là tôi thường xuyên rơi vào nanh vuốt của sự phán xét mà không nhận thức được chính xác mình đang chỉ trích điều gì. Tuy nhiên, tôi đã chia sẻ trong cuộc trò chuyện rằng tùy theo kinh nghiệm và kiến ​​thức của mỗi người, người ta có thể trích xuất những thông tin có giá trị từ bất cứ đâu và mỗi văn bản lại mang đến cho người đọc những trí tuệ khác nhau. Và tôi nhận ra đó là sự thật. Ngay cả Seneca cũng nói rằng ông không ngần ngại tìm đến những tác giả tồi để có được những trích dẫn hay.

Tôi bắt đầu với Chúa và hạnh phúc. Có lẽ nó luôn bắt đầu từ đó. Mỗi chúng ta, dù tốt hơn hay (thường xuyên hơn) tồi tệ hơn, đều là sản phẩm của nền văn hóa và thời đại của chúng ta. Chúng ta thường chạy hết sức mình hướng tới một mục tiêu không phải của mình và đến cuối cùng thì hụt hơi, chỉ để phát hiện ra rằng chúng ta không muốn đạt được nó chút nào. Chúng ta trở thành vật tế thần trước bàn thờ của những giấc mơ phù du mà chúng ta nghĩ người khác sẽ cho là có ý nghĩa. Chúng ta tôn thờ quá nhiều thần tượng giả bởi vì ánh hào quang thô tục của chúng làm lu mờ ánh sáng mờ nhạt của sự hướng dẫn nội tâm của chúng ta. Khi chúng ta nhận ra mình lạc lối vì thế giới đã trở nên quá ồn ào, tươi sáng và ngạo mạn khiến chúng ta không thể tự do lang thang, tiếng cười của Mephistopheles đã vang vọng từ lâu trong tâm trí chúng ta.

Trở lại với Liz Gilbert. Tất nhiên, tôi không coi mọi thứ được viết trong Ăn, Cầu nguyện và Yêu theo giá trị bề ngoài. Một số điều quá siêu việt để có thể nói với bộ não thực tế hạn chế của tôi bằng ngôn ngữ duy nhất mà nó hiểu - ngôn ngữ có thể kiểm chứng được. Tuy nhiên, tôi luôn hào hứng với những người dường như có tất cả (theo cách hiểu của xã hội) và đi lang thang. Tôi nghĩ đó là một bệnh dịch đang hoành hành ngày nay hơn bao giờ hết. Đại dịch làm chứ không phải hiện hữu đang cướp đi vô số nạn nhân.

Liz Gilbert chia sẻ với sự hiểu biết sâu sắc về bản chất con người, điều gì sẽ xảy ra khi bạn mắc kẹt trong thế giới vội vã không mục đích này và nhìn chằm chằm vào bản thân với vẻ ngạc nhiên nhẹ nhàng. Khi bạn đam mê và đi theo con người sâu sắc hơn đó sau khi bảo mọi người hãy quan tâm đến việc riêng của họ trong một thời gian thì bạn là người quan trọng nhất. Bởi vì bạn sẽ ở bên chính mình trong suốt cuộc đời và bạn sẽ che chở cho những người khác trong thời gian ngắn hơn. Bởi vì hạnh phúc cũng chính là trách nhiệm với người khác. Những thành viên may mắn trong xã hội có thể làm được nhiều điều cho anh ấy hơn là nhìn chằm chằm vào nỗi bất hạnh của họ. Suy cho cùng, Rhea Elias, bạn thân của Gilbert, nói rằng hạnh phúc là thứ gì đó được đánh giá quá cao và ngây ngất. Ưu tiên sự hài lòng. Cân bằng là tốt nhất, Liz Gilbert sẽ chỉ cho bạn trong Ăn, Cầu nguyện và Yêu. Hãy lắng nghe chính mình và không để những lời bàn tán và đòi hỏi bất tận của thế giới nhấn chìm bạn. Không ai khác biết rõ hơn bạn.

P.s. Và hãy biết rằng quần lót màu cam không giúp ích gì cho bệnh trầm cảm!

0 điểm

Đây không phải là một cuốn tiểu thuyết thông thường mà giống một cuốn tự truyện hơn. Là hồi ký của nhà văn về những đấu tranh tâm lý và cuộc sống cũng như những cuộc phiêu lưu của cô trên khắp thế giới để tìm kiếm hòa bình. Những cuốn hồi ký này có sức hấp dẫn rất lớn nhờ tính trung thực và ngẫu hứng tột độ, đồng thời chúng rất vui nhộn và đồng thời nhàm chán. Sẽ rất thú vị nếu bạn chia nó thành nhiều phần và sau đó đọc những phần đó liên tục trong nhiều ngày, và thật nhàm chán nếu bạn đọc toàn bộ cùng một lúc, và điều này khiến nó trái ngược với tất cả những tác phẩm hư cấu tốt nhất nên đọc dưới dạng một đoạn.

Cuốn tiểu thuyết kể về trải nghiệm của nữ chính sau khi ly hôn, đó là bước ngoặt trong cuộc đời cô, chứng trầm cảm và quyết định tạm thời tách khỏi thực tại để tìm lại chính mình. Vì vậy, đã đi du lịch vòng quanh thế giới tới ba quốc gia: Ý, Ấn Độ và Indonesia. Ba quốc gia chỉ ra ba giai đoạn mà tất cả những ai muốn phục hồi sau thử thách đều phải trải qua.

Giai đoạn đầu tiên: là nước Ý, nơi ở đây những thú vui vật chất được tượng trưng bằng nỗi ám ảnh về đồ ăn của nhà văn cho đến khi cô tăng được hai mươi kg. Đây là một giai đoạn cần thiết. Vết thương vẫn đang chảy máu; vì vậy, chủ nhân của nó cần phải bị phân tâm, và còn gì tốt hơn thức ăn nữa chứ?

Giai đoạn ăn uống hay thú vui vật chất phải đặt lên hàng đầu; bởi vì người viết vẫn chưa sẵn sàng cho chiều sâu tâm linh, và đây là điều mà Guru đã chỉ ra khi cô nói: “Bất cứ ai đến nhập thất phải chưa thoát khỏi một vấn đề hoặc cảm xúc đau khổ gần đây, để thử thách không lấn át cảm xúc của họ. và ngăn cản sự tiến bộ tâm linh của anh ta.” Vì vậy, sau khi nữ chính vượt qua những tháng đầu tiên bị sốc ở Ý bằng chủ nghĩa duy vật của mình, cô đã sang Ấn Độ để bắt đầu giai đoạn thứ hai, đó là trị liệu về mặt tinh thần. Tôi thấy phần này của cuốn tiểu thuyết thật nhàm chán và đầy những điều vô nghĩa, mặc dù một số hướng dẫn chứa đựng một số sự khôn ngoan trong mục đích chung của chúng. Nói chung, giai đoạn thứ hai liên quan đến sự thăng tiến tâm linh. Tôn giáo nói chung, vì vậy hãy thay thế yoga và thiền siêu nhiên bằng tôn giáo mà bạn tin tưởng :)

Sau đó đến giai đoạn thứ ba ở Indonesia, đây là một phần rất thú vị, và giai đoạn này là giai đoạn cuối cùng trong đó xảy ra sự cân bằng giữa chủ nghĩa vật chất và tâm linh, là hình thức gần gũi nhất để điều chỉnh cuộc sống; Con người không chỉ sống bằng vật chất trần thế hay chỉ bằng tâm linh thiêng liêng.

Ngoài cuốn tiểu thuyết, tôi ghen tị với người Mỹ và người phương Tây vì khả năng thoát khỏi thực tại, dù chỉ là tạm thời. Cho đến khi họ vượt qua được khủng hoảng hoặc nghịch cảnh; Chúng tôi không có sự sang trọng này. Hoặc bạn là con gái và không thể đi du lịch một mình, hoặc bạn là đàn ông không thể bỏ việc, và ngay cả khi bạn có thể đi du lịch; bạn sẽ thật ngu ngốc nếu dành tất cả những gì bạn có trong cuộc đời cho việc đi du lịch, điều mà bạn có thể không thể thay thế được ở Ai Cập, mẹ của thế giới, nơi bạn luôn cần tiền tiết kiệm của mình, trước sự thất bại và tham nhũng của khu vực công tác tổ chức, và sự tham lam và vu khống của các tổ chức khu vực tư nhân. 

Nếu bạn bị bệnh, bạn sẽ làm gì nếu tiêu hết tiền cho một chuyến du lịch, dù nó quan trọng đến đâu?! Bạn có đến bệnh viện công không? Điều đó có nghĩa là chắc chắn bạn sẽ tự tử ngay cả khi bạn chỉ bị cúm! Hay bạn sẽ vào bệnh viện tư để hút máu và giữ xác cho đến khi gia đình thanh toán các hóa đơn quá hạn? Vì vậy, hãy ngồi trong nhà như những con người lý trí, và bỏ đi những ảo tưởng về việc đi du lịch, tìm lại chính mình và những lời còn lại của những kẻ ngoại đạo :D

Hoặc đọc về tác giả trong tiểu thuyết, vì tiểu thuyết rất hay, nghĩa là ối giời ơi hay thật đó, không điêu :D

Một người phụ nữ bỏ lại mọi thứ và rời đi. Tại sao những cuốn sách và bộ phim kể về chuyến du hành của một “người phụ nữ vô danh” lại đạt được danh tiếng và sự nổi tiếng như vậy? Chẳng hạn như “Ngủ với kẻ thù" rồi "Dưới ánh mặt trời Tuscan”?

Và tất nhiên, trên hết là cuốn tự truyện/cuốn du lịch: "Ăn, Cầu Nguyện, Yêu"

Sách khởi hành của phụ nữ thành công đơn giản là vì cây cối không lay chuyển.

Chúng ta là những người bị lay chuyển. 

Người phụ nữ = một cái cây được Chúa tạo ra để cắm rễ sâu hoắm vào lòng đất, bất kể điều gì xảy ra, để sự sống có thể tiếp tục. Cô ấy có thể đi du lịch một mình trong thời gian rất ngắn: vài tuần để làm việc hoặc du lịch, nhưng cô ấy sẽ quay lại rất nhanh. Ở phía đông, phía tây, phía bắc và phía nam. Người phụ nữ sẽ luôn đến để trồng cây, dù cô ấy có đến muộn thế nào đi chăng nữa. Bạn đã bao giờ nhìn thấy một cái cây đổ và bỏ chạy ngoại trừ trong phim Chúa tể của những chiếc nhẫn chưa?

Mọi phụ nữ, tại một thời điểm nào đó, đều cảm thấy mệt mỏi khi phải đứng yên dựng một cái cây và ao ước và mơ ước được làm như Elizabeth/Frances/Sarah...

Cô ấy sẽ bắt đầu lại ở bất kỳ nơi nào xa xôi. Không, cô ấy sẽ không có nhiều tham vọng và tìm kiếm mọi thứ như Elizabeth. Đúng hơn, cô ấy sẽ chỉ... thoát khỏi những thất vọng, áp bức, thất vọng, những mối quan hệ đã chết và những giấc mơ bị hủy bỏ.

Elizabeth đã cởi mở về những gì được giữ bí mật... và cô ấy đã làm điều mà tất cả phụ nữ trên trái đất đều mơ ước, bất kể họ có phủ nhận điều đó đến mức nào: họ lên đường tìm kiếm sự bình yên và tự do về mặt tâm lý.

Khi bạn đọc được từ một người phụ nữ ở độ tuổi ba mươi rằng cô ấy “không muốn kết hôn nữa!! Và điều tệ hơn là cô ấy hoàn toàn từ chối làm mẹ... vì cô ấy biết rằng trẻ con chỉ đơn giản là bị “đấm vào mặt” và là rễ cây… thì ở đây chúng ta đang phải đối mặt với một ngoại lệ thực sự. Bởi vì đó là một cuốn tự truyện.

Ngay cả khi tôi không đồng ý với cô ấy chút nào về chủ nghĩa cá nhân và sự ích kỷ của cô ấy, tôi sẽ không đánh giá sự nghiệp và những lựa chọn của cô ấy... mà chỉ dựa trên cuốn sách của cô ấy.

Sự trung thực, trung thực và cuối cùng là một chút kỹ xảo là những gì tạo nên sự khác biệt cho cuốn sách phong phú này, được chia thành 3 phần:

1. Toàn bộ nó tự nuông chiều bản thân:

Tất nhiên, tôi thích phần Ý hơn, giống như phần lớn... Ý là nơi nghỉ ngơi cho những người có trái tim tan vỡ trên toàn thế giới... và khi tôi đến thăm nó, tôi đã hiểu...

Bầu không khí của nó là tốt nhất. Người dân ở đây “trung thành với mọi vấn đề” theo cách mà bạn không thể tưởng tượng được trừ khi bạn nhìn thấy họ. Họ thực hiện công việc của mình với sự cởi mở lạ lùng. Họ giải quyết những vấn đề tồi tệ nhất bằng sự đơn giản đáng ngờ. Đó là lý do tại sao họ là người giỏi nhất trong việc đối xử với khách du lịch, những kẻ chạy trốn và những người không hài lòng.

2. Phần còn lại phía trên:

Đối với tôi, phần Ấn Độ nói chung rất nhàm chán...thiền được thực hành chứ không được viết ra. Chúng ta có thể cầu nguyện hàng tháng, hàng năm cho đến khi đạt được lời cầu nguyện mà mình hài lòng. Chúng tôi là những người cần giao tiếp với Chúa toàn năng, và điều này có thể xảy ra trong phòng của bạn, bên bờ biển. Trong nhà thờ Hồi giáo...bất cứ nơi nào, và không nhất thiết phải ở Ấn Độ.

3. Bạn là giáo viên:

Vị bác sĩ thông thái và dễ thương “Katut” đã làm điều không thể để mang lại cho Elizabeth trí tuệ của người phương Đông và giải thích cho cô rằng có bốn bí mật dẫn đến hạnh phúc và an toàn:

Trí tuệ, tình bạn, sức mạnh và thơ ca! Để được an toàn và hạnh phúc trong cuộc sống: trí tuệ, tình bạn, sức mạnh và thơ ca. Bởi vì tôi không thích thơ nên tôi sẽ không có được hạnh phúc, cả ở đây lẫn trong tâm trí tôi. Elizabeth đã chia sẻ niềm vui nỗi buồn, thức ăn và một số nỗi đau của họ với người dân ở ba quốc gia mà cô đến thăm... tất cả trong khi tìm kiếm đức tin của mình... vì sự bình yên mà cô mong muốn... một chút của mọi thứ.

Vì vậy, cuốn sách của cô ấy đã xuất hiện ở phần thứ ba đầu tiên; giống như một cuốn sách mơ ước cho tất cả các hạn chế.

Cuốn sách du lịch điển hình mà tất cả chúng ta đều mơ ước. Nhưng tất cả chúng ta đều có thể làm được điều này trong những chuyến du lịch trong và ngoài nước: chúng ta giải quyết một cách đơn giản; với một nụ cười; đôi khi chúng tôi đi du lịch một mình để tạo cơ hội cho mối quan hệ giữa con người với nhau. Không cần thiết phải ở lại hàng tháng, hàng năm, cũng không cần phải chi 200.000 đô la, cũng không cần đốt thuyền trước khi lên đường.

Đôi khi một ngày nào đó đưa bạn đến gần một người mà bạn không quen biết hơn là một số người trong gia đình bạn. Điều quan trọng là hãy mở rộng trái tim của bạn.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi phải nói rằng tôi yêu sách hơn phim rất nhiều và tôi thích thưởng thức các chi tiết về hình dạng, cảm giác, mùi vị và thậm chí cả mùi vị qua việc đọc hơn là xem. 

Một khi đã có niềm tin, sự chắc chắn mà đức tin này mang lại cho chúng ta đủ để tạo ra hạnh phúc và sự bình yên nội tâm có thể đương đầu với cuộc sống và những chi tiết của nó, ngay cả những chi tiết méo mó đó, hành trình vắng bóng khỏi cuộc sống và quay trở lại với nó, mà Elizabeth đã thuật lại “sự trung thực” mà chúng ta không thể bỏ qua, chạm đến mọi phụ nữ có thể đã vắng mặt một chút hoặc một thời gian dài, và sau đó thường theo cách của cô ấy, khác nhau về cách tiếp cận, nhưng đều có cùng một mục đích, ngay cả đối với những người vẫn vắng mặt. 

Cô ấy biết cách khám phá con đường của mình. Có lẽ thật nực cười khi nói với cô ấy rằng cuốn sách này là một danh mục “Làm cách nào để tôi trở lại là chính mình?” Nó không trình bày các bước hoặc một phương pháp cụ thể. Nó giải thích rằng việc đạt đến những điểm ẩn đằng sau ý thức sau khi khám phá những con đường phía sau của chính chúng ta, nơi ẩn giấu những gì chúng ta không muốn nhìn thấy. Chúng ta nghĩ về nó hoặc nghe thấy nó, nhưng thật đáng tiếc, ngay cả khi không muốn, vẫn có những điều chúng ta cần phải đối đầu để biết mình là ai và thực lực của mình đến mức nào. Không có gì đáng xấu hổ khi rơi rụng hoặc tan rã thành từng mảnh lớn ở mọi nơi, ngay cả khi nó chia cắt từng nơi với nơi cuối cùng. Không có gì đáng xấu hổ khi đứng trước mặt mình trong một trạng thái. 

Sự yếu đuối là lỗi của việc để sự yếu đuối dẫn dắt chúng ta. Khi đó chúng ta sẽ ngạc nhiên rằng chúng ta đã đạt tới mức độ đau khổ thấp. Chúng tôi sẽ chỉ nói rằng đọc cuốn sách (Ăn, Cầu nguyện, Yêu) là một nguồn cảm hứng tuyệt vời, đặc biệt khi nó nói về bản thân và lễ lạy, độc thoại.

Điều tồi tệ nhất mà một người có thể trải qua là cảm giác mình đang rơi vào những hướng không xác định và vết nứt trên mặt đất dưới chân mình ngày càng rộng ra. Lạc trong mê cung tinh thần và sự mất mát sau đó chúng ta bối rối. Chúng ta tìm kiếm - một chút - một bức tường để tựa vào để suy nghĩ. Khi bắt đầu trưởng thành, chúng ta có thể đi theo những con đường mà mình không muốn. Vì sợ sau này chúng ta sẽ không có được tấm vé vào cuộc sống với tâm trạng hoang mang mang tên “Nếu đó là cơ hội của đời mình thì sao?” Sau khi tầm nhìn của chúng ta về cuộc sống trở nên rõ ràng, chúng ta biết rằng đó là một sai lầm. 

Một số người có thể sống với con người mới của mình, nhưng một số bắt đầu rơi vào một vòng xoáy khiến họ không thể khám phá ra cách để cân bằng bản thân và đứng vững trong đó. Elizabeth, khi đang bối rối về “tinh thần”, cần rất nhiều can đảm để vượt qua điểm yếu bên trong để tìm kiếm… Viên gạch đầu tiên xây nên bức tường gắn kết các giá trị tinh thần, tổ chức nhiều cách cô ứng xử với cuộc sống. Tôi đang cố gắng so sánh phương pháp của Elizabeth Gilbert với phụ nữ nói chung ở đó và trong xã hội của tôi, xem liệu cô ấy có trải qua trạng thái mất mát mà tác phẩm đã trải qua hay không, bằng một so sánh đơn giản giữa hai mô hình. Elizabeth chỉ quan tâm đến bản thân mình. 

Vì nhiều lý do, trong đó quan trọng nhất là chúng ta xứng đáng được hạnh phúc. Chúng ta có những người đang tìm kiếm hạnh phúc cho mình và cần có sự can đảm phi thường để nghĩ về điều đó. Làm sao chúng ta có thể thực hiện nó nếu hạnh phúc đòi hỏi những thay đổi căn bản trong cuộc sống? Cô nghĩ về môi trường xung quanh của xã hội. Một số yếu tố cản trở các quyết định của cô ấy vì những yếu tố này ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy theo cách này hay cách khác, và kết quả mà một người phụ nữ tìm kiếm như những giải pháp thoải mái cho cô ấy không nên bị cô lập khỏi môi trường xung quanh, cho dù đó là cuộc sống của cô ấy và bất kỳ hậu quả nào của bất kỳ quyết định mà cô ấy đưa ra là người phải đối mặt với dữ liệu và kết quả của nó ở mức độ nào đó. 

Đầu tiên, trong khi xã hội đang bận rộn với cuộc sống ở nơi khác, tôi không nghĩ việc ai đó yêu bản thân mình hơn một chút hay nghĩ đến bản thân mình hơn tất cả là điều đáng xấu hổ. Đó không phải là bằng chứng của sự ích kỷ nếu cô ấy có ý định sửa đổi cuộc sống của mình theo cách của mình. Đây là bằng chứng cho thấy cô ấy yêu một người xứng đáng được hạnh phúc vì mình.

Đó không chỉ là lời kể của một người phụ nữ đau khổ và cuộc đời cô ấy bị thay đổi. Đó là một cuộc trò chuyện nội tâm mà bất kỳ phụ nữ nào khác cũng trải qua vì những lý do khác nhau. Đó là một cuộc tìm kiếm mà chúng ta cần đào sâu xem kho báu quý giá nằm ở đâu. Đó là những điều mới mẻ giống như những cuộc sinh thành, một cuộc lao động kéo chúng ta đến bờ vực của cái chết để rồi sau đó chúng ta quay trở lại để trân trọng cuộc sống hơn. Đó là về tình yêu xứng đáng với tình yêu đang bận tâm đến chúng ta và hạnh phúc của chúng ta hơn là việc thay đổi chúng ta. Đó là tình yêu chấp nhận chúng ta với tất cả những gì có trong chúng ta. 

Tình yêu mà chúng ta đạt đến sự hòa hợp, ở giữa nó, chúng ta có thể đứng giữa niềm hạnh phúc tột độ để nói: “Điều này có thật không?” Chính tình yêu có thể cắt đôi thế giới. Nửa còn lại của cuộc sống là những mối tình lãng mạn với các thành phố, về những chi tiết từng góc phố, về những lá thư từ một số thành phố gửi cho du khách, về những người bạn giúp đỡ chúng ta trên những chặng đường đẹp và xấu của cuộc đời, về một cuộc trò chuyện rất sôi nổi, giữa chúng ta và những món ăn và hương vị, là lời độc thoại và phàn nàn với Chúa. 

0 điểm

Khi tỉnh lại, tôi đang đi lang thang trên phố và hình ảnh những con hẻm, hàng quán cứ lẫn lộn trong đầu tôi. Túi của tôi đang ở trên vai và tôi đang nghe cuốn sách của mình. Đây không phải là Tehran và đây là những ngày cuối cùng của năm 1999. Tại bữa tiệc sinh nhật của tác giả ở Bali, tôi đang đứng nhìn mọi người và những bộ quần áo sặc sỡ của họ. Tôi cảm thấy như mình đã ở bên anh ấy trong suốt hành trình một năm này. Tôi ngồi cạnh anh ấy trong tất cả các quán cà phê ở Rome và cùng anh ấy trải nghiệm tình yêu bằng ngôn ngữ khác. Ở các đạo tràng Ấn Độ, tôi lau sàn cạnh anh ấy và ngồi bất động với anh ấy hàng giờ. Bây giờ đây là những giây phút cuối cùng của chuyến đi tới Indonesia.

Cuộc sống và cách suy nghĩ của Liz Gilbert và tôi dường như không có điểm chung. Anh ấy là một nhà văn, đã ly hôn, giàu có, người Mỹ và theo đạo, còn tôi... là tôi. Nhưng có một điều đã giữ chúng tôi ở bên nhau giữa tất cả những khác biệt và khoảng cách thời gian này: cố gắng thay đổi và hiểu cuộc sống này. Tôi, 2021, và Elizabeth, 2006, cả hai chúng tôi đều chạy điên cuồng suốt cuộc đời, muốn, muốn, muốn nhiều hơn nữa và càng trở nên buồn bã hơn, nặng nề hơn. Cả hai chúng tôi đều sống ngày đêm với nỗi sợ mất mát và ngừng cố gắng kiểm soát trái đất và thời gian.

Đó là lý do tại sao khi anh quyết định sống khác chỉ trong một năm và thấy mình giữa sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới này, tôi đã xách ba lô và đi cùng anh. Thay vì chuyến đi kéo dài một năm này, tôi quyết định chỉ sống một ngày rưỡi mỗi tuần theo cách tôi muốn chứ không phải theo cách tôi nên làm.

Đó là lý do tại sao ngày hôm đó tôi thấy mình ở giữa Bamland. Trước mặt trời đang dần chìm xuống mặt hồ. Như mọi khi, tôi lại đấu tranh với chính mình. Đối với tôi, ở một mình với người khác chưa bao giờ là điều dễ dàng. Mua sắm một mình giống như trải nghiệm cuối cùng của việc chạy trốn khỏi thây ma, việc một mình tham gia các bữa tiệc và những địa điểm mới đối với tôi không khác gì việc ngồi trên một tấm ván giữa đại dương đầy giông bão và tôi chưa bao giờ ngồi một mình trong bất kỳ quán cà phê nào. Tôi đi loanh quanh nhiều đến nỗi cuối cùng tôi quyết định ngồi xuống một trong những chiếc ghế.

Nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản này nếu nhìn bằng con mắt lo lắng sẽ giống như một đường hầm kinh hoàng. Mắt mọi người dường như nhìn chằm chằm và oxy đột ngột rời khỏi không khí. Tôi đã nghe những phút cuối của cuốn sách. Lần này Elizabeth đến và ngồi im lặng trước mặt tôi. Tôi uống cốc của mình, đọc và nhìn xung quanh. Việc thở lại trở nên đơn giản và tự nhiên hơn bao giờ hết. Mùi hương như mùa xuân, cái cây nhỏ giữa quán đã nở hoa hồng và bầu trời đang chuyển màu. Tôi đang đi du lịch. Không đến Ý, Ấn Độ và Ấn Độ. Không phải để khám phá vui thú, Thượng đế và tình yêu. Ngay tại đây, chỉ vài giờ một tuần, để học cách sống với chính mình.

99.12.16

--------------------

Tôi muốn viết một bài đánh giá dài về cuốn sách này. Với tất cả những luận điểm lớn nhỏ, tích cực và tiêu cực. Tôi muốn dò xét hết tất cả các khía cạnh. Nhưng cuối cùng, những gì tôi đã viết là thế này. Nhưng tôi muốn viết thêm một chút. 

Cuốn sách này có muốn dạy bạn cách sống và khám phá bản thân không?

Nói chung là anh ấy đang tìm đường, làm sao anh ấy có thể chỉ đường cho chúng ta được?

Elizabeth Gilbert có phải là người tuyệt vời không?

Không hề, bởi vì anh ấy không hoàn hảo, giống như tất cả chúng ta. Chắc chắn là đặc biệt. Nhưng giống như tất cả con người, họ có rất nhiều vấn đề.

Mọi người có thích Elizabeth Gilbert không?

Không! Giống như bạn mong đợi tất cả mọi người đều là bạn bè. Một người hiểu biết và thường xuyên đáng yêu đối với tôi có thể gây khó chịu cho bạn.

Các vấn đề có nghiêm trọng không?

Nó phụ thuộc vào người bạn hỏi! Hỏi tôi, tôi sẽ nói rằng vấn đề của mọi người đều quan trọng và lớn lao đối với anh ấy. Không được hạnh phúc và bình yên là mối quan tâm của tất cả chúng ta, đôi khi vấn đề này là do nghèo đói và chiến tranh, và đôi khi là do cuộc sống đời thường.

Cuốn sách không có vấn đề gì phải không?

Ở tất cả! Nhân tiện, đôi khi anh ấy nói về những định kiến ​​về con người ở các quốc gia khác nhau, điều này không đúng sự thật.

Tại sao có nhiều đánh giá tiêu cực?

Dễ hiểu. Trong cuốn sách này, chúng ta đang đối mặt với một nhân vật có thật, người có thể không hiểu bản thân, cách suy nghĩ và con đường của anh ta đối với nhiều người.

Tôi có nên đọc nó không?

Không thể khuyên bạn đọc nó trừ khi bạn biết nó. Thậm chí sau đó nó nên được đọc vào đúng thời điểm. Nếu cuốn sách này là của bạn, nó sẽ đến tay bạn đúng lúc và khiến bạn phải suy nghĩ về ý nghĩa của sự thay đổi trong cuộc sống và những gì bạn nên tìm kiếm.

Tôi muốn nói rằng "Ăn, Cầu Nguyện, Yêu" là bộ ba bình yên của Elizabeth và cô ấy không muốn thay đổi phiên bản này cho người khác. Mọi người đều phải tìm ra sự kết hợp kỳ diệu của mình.

Tôi đã nghe cuốn sách bằng giọng nói của anh ấy, điều mà tôi nghĩ đó là một nửa lý do khiến tôi kết nối với anh ấy. Bản sách nói cũng hay lắm.