Hơi lạnh phà ra từ khắp cuốn sách kinh dị này… Phà ra từ hầm ngầm, nơi các nạn nhân bị chặt thành từng mảnh nhỏ để trôi vừa qua lưới chắn cống xối, Phà ra từ bộ ảnh chụp lần lượt từng bước phân hủy xác một cô gái: đổi màu, ứa nước, rữa nát đến khô quắt dòi bọ chán nản bỏ đi, Phà ra từ người đàn ông tỉnh dậy với máu me đầm đìa và lê lết chấm phẩy chạy mãi mà không hề hay biết chân mình đã gãy… Cũng như phà ra từ không thiếu một câu chuyện nào bởi sự miêu tả tỉ mỉ và gần như bàng quan của tác giả trước những cảnh chết khác nhau của con người. Dù thế, bằng cách dõi theo những góc khuất trong tâm lý thủ phạm, bằng cách khai thác những tình huống gặp nạn gần gũi với đời sống, bằng cách gia giảm tương đương giữa phạm tội và luận tội, ZOO đã kín đáo thả theo sau luồng hơi lạnh ấy một chút nhân tính, một chút nhân quả, một chút nhân văn. Bởi vậy cuốn sách này, tuy lạnh giá… Nhưng rất ít lạnh lùng.
Xem thêm

Tập truyện "Zoo" của Otsuichi không chỉ đơn thuần là những câu chuyện kỳ bí mà còn mang trong mình nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc. Trước hết, tác phẩm khắc họa rõ nét tâm lý con người, đặc biệt là những cảm xúc cô đơn, đau khổ và sự ám ảnh mà mỗi nhân vật phải đối mặt. Điều này khiến độc giả dễ dàng cảm nhận được sự đồng cảm và thấu hiểu đối với những nỗi đau và bí mật mà họ giấu kín.


Hơn nữa, các câu chuyện trong "Zoo" thường mời gọi người đọc suy ngẫm về mối quan hệ giữa con người với nhau, cũng như giữa con người với thiên nhiên và các loài động vật. Tác giả sử dụng hình ảnh của động vật như một cách để phản ánh những khía cạnh bản năng của con người, từ đó khám phá bản chất thực sự của lòng yêu thương, sự thù hận và sự tồn tại.


Cuối cùng, "Zoo" còn gửi gắm thông điệp về việc đối diện với cái chết và sự hữu hạn của cuộc sống. Qua những câu chuyện đầy bi kịch, Otsuichi khuyến khích người đọc tìm kiếm ý nghĩa và giá trị trong từng khoảnh khắc sống, đồng thời thể hiện rằng dù cuộc sống có tăm tối đến đâu, vẫn có ánh sáng của hy vọng và tình yêu. Tất cả những điều này tạo nên một tác phẩm đa chiều, khơi gợi nhiều suy ngẫm và cảm xúc trong lòng người đọc.

Sau khi đọc tác phẩm tiểu thuyết đầu tiên "Calling You" của Otsuichi, tôi biết chắc rằng mình sẽ quay lại mua tác phẩm tiếp theo của ông. Và rồi tôi quyết định mua "Zoo". Nhưng điều tôi không ngờ đến ở người đã viết nên kiệt tác tiểu thuyết truyền cảm hứng này là ông thực sự nổi tiếng vì một lý do hoàn toàn trái ngược.


Trong cuốn sách "Zoo" này tôi thấy kỹ năng viết văn đáng kinh ngạc của Otsuichi trở lại với sức mạnh hoàn toàn khi ông đan xen những câu chuyện của mình một cách dễ dàng từ câu chuyện này sang câu chuyện khác. Chắc chắn không thể tìm thấy sự thiếu hụt tài năng viết lách trong phần lớn cuốn sách này. Cùng với nhịp độ hoàn hảo và sự lựa chọn từ ngữ, tác giả có một đặc điểm dễ nhận thấy nhất: những nút thắt bất ngờ ở phần kết. Giống như trong tác phẩm trước của mình, nếu không muốn nói là hơi quá trong một số trường hợp, Otsuichi đã xoay sở để đưa một quả bóng cong vào một câu chuyện khiến nó hoàn toàn đảo lộn cùng với người đọc. Có một số câu chuyện cụ thể đáng được khen ngợi vì thực tế là chúng thực sự là thiên tài. Những độc giả hy vọng sẽ  tìm thấy nhiều hơn những gì họ từng hy vọng.

Mình mua cuốn này ở hội sách năm mình 18 tuổi, trong gian hàng của IPM (nhà xuất bản) luôn. Chẳng biết khoảng thời gian đó mình sao ấy nên cực kỳ thích các thể loại trinh thám rồi kinh dị này nọ, nên thấy bìa ấn tượng quá mua luôn! Hơn nữa, mình dù đọc sách văn học Nhật kha khá rồi nhưng vẫn chưa thử bất kỳ cuốn tuyển tập truyện ngắn nào, nên cũng muốn xem sao. Kết quả: ngoài sức tưởng tượng!

Nhìn cái bìa cũng đủ biết đây sẽ là một cuốn truyện kinh dị. Không dùng dạng tiểu thuyết, thiên tài Otsuichi chọn thể loại truyện ngắn để diễn tả cái “rùng mình đến tận xương tuỷ” trong các tác phẩm của ông. 11 truyện ngắn với dung lượng khác nhau, có truyện vài chục trang giấy, có truyện vỏn vẹn vài trang, nhưng tất cả các cốt truyện đều kỳ lạ đến lạnh người. Bạn thực sự sẽ phải tự vấn bản thân mình là trên đời có thể có một thiên tài nghĩ ra được tất cả những điều vặn vẹo này sao, thật đấy hả? Câu chuyện đầu tiên là về 2 chị em song sinh Kazari và Yoko có tính cách trái ngược nhau, và người mẹ chỉ yêu Kazari thân thiện đáng yêu, còn lại ghét cay ghét đắng Yoko và đối xử với Yoko tàn tệ đến mức không tưởng tượng nổi. Truyện thứ hai “Seven rooms” là về hai chị em bị bắt cóc đến một nơi có bảy căn phòng và tên sát nhân sẽ giết từng người một theo thứ tự. Truyện thứ ba, “SO-far”, kể về một gia đình vì hai vợ chồng cãi nhau và coi đối phương như đã chết, đã gây ra một di chứng tâm lý trong lòng đứa con. “Thơ của ánh dương” là về một người máy được chế tạo ra để chôn cất người sáng tạo ra mình. “Đi tìm máu đi” là một trò chơi trinh thám trong đó người cha sắp chết đang truy tìm bịch máu để cứu sống mình. “Ngôi nhà trắng trong rừng sâu giá lạnh” là về một chàng trai bị ngược đãi lúc còn bé, sau khi rời bỏ chuồng ngựa nhà chú thím đã trốn biệt vào trong rừng và rồi quyết định xây một căn nhà bằng xác người. “Closet” lại là một cuộc truy lùng sự thật của một người đã bị giết và bị giấu xác vào trong tủ. “Lời nguyền của chúa tể” kể về một chàng trai có khả năng nguyền rủa bằng giọng nói của mình, và một ngày nọ đã giết chết cả thế giới. “Trên máy bay sắp rơi” lại là một câu chuyện vừa giật gân vừa hài hước khi nhân vật nữ chính mua thuốc tự tử vì máy bay sắp rơi do bị không tặc. “Trong công viên buổi chiều tà hôm ấy” chiếu lại ký ức của một cậu bé tay chạm phải xác chết trong bãi cát ở công viên. Cốt truyện nào cũng cực kỳ sáng tạo và giật gân, nếu không muốn nói thiên tài, đặc biệt là “ZOO” - truyện chủ đề của cả cuốn sách, kể về một tên sát nhân mất trí nhớ đang truy tìm người đã giết bạn gái mà không mảy may nghi ngờ chính mình. Văn phong lạnh lùng, sắc bén và có phần tàn nhẫn đã đẩy tất cả các cung bậc cảm xúc lên một tầm cao mới, khiến cho các cốt truyện phát huy được hết sức mạnh của nó, và khắc sâu hoàn toàn trong tâm trí người đọc.