VĂN MINH ĐÔNG PHƯƠNG VÀ TÂY PHƯƠNG
Xem thêm

Sách mỏng tinh hoa. Con người luôn mưu cầu tự do với mình có lẽ là như vậy. Nhưng tự do theo kiểu nào thì vẫn luôn là câu hỏi đáng để quan tâm. Người phương Tây theo đuổi tự do theo con đường vật chất. Thúc đẩy vất chất giúp họ tự do đạt được thứ mình mong muốn. Nhưng theo đuổi vật chất lại là con đường dồn loài người tới chiến tranh, thuộc địa, chủ nghĩa dân tộc, chủ nghĩa đế quốc khiến không biết bao nhiêu phần thiên nhiên bị tàn phá. Gần 200 năm nay có lẽ chủ nghĩa vật chất đã chiếm thế thượng phong khắp các quốc gia mà làm người ta quên mất đã từng có vài ngàn năm trước đó loài người phát triển tâm thức của mình. Người phương Đông thiên về "phẩm" mà coi nhẹ lượng. Chính vì vậy họ luôn xoay quanh những câu hỏi về bản thân về sự tu tập để giải thoát. Họ không coi trọng vất chất, họ sống chung với trời đất vì vậy họ ham hiểu về cái tiểu vũ trụ của mình bởi chính hiểu mình là hiểu trời. Nhưng cũng vì thế mà họ bị tụt lại so với phương Tây, họ đa số là thuộc địa vì họ không có nền kinh tế mạnh mẽ từ vật chất. Có một số nước đã từ bỏ mình theo chủ nghĩa vật chất ấy mà vươn lên thành con rồng nhưung sau đó họ lại trà đạt lên các nước khác. Nhật là một ví dụ điển hình ấy. Sách nhấn mạnh về sự hài hoà giữa "phẩm" và "lượng". Cái nào cũng có hai mặt, không quá về một vấn đề mà mất đi tính hài hoà của nó.