Tập truyện ngắn với 12 câu chuyện là 12 niềm vui, 12 kỉ niệm dễ thương, 12 bài học giản dị mà sâu sắc… Gặp trong tập truyện này những hình ảnh rất dễ thương, những lời thoại rất học trò…
Đã bao giờ bạn ghen tị với đứa em út chưa? Trong khi mình phải nấu cơm, quét nhà, giặt quần áo, …..bận tối mắt tối mũi vì việc gì cũng đến tay còn đứa em thì lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho nằm cuộn tròn trong lòng mẹ. Thỉnh thoảng nó cũng ngồi gác chân lên cái kệ tivi để coi bạn lau nhà, lắm khi đi học về vứt cặp và sách vở bừa bãi nhào ngay vào mâm ăn cơm. Phòng ốc thì thôi rồi lượm ơi, không những bẩn thỉu mà còn bốc mùi kinh khủng. Lắm lúc nó cũng nghịch ngợm giật tóc bạn rồi linh ra một góc nào đó…. Có em thật thật thú vi nhưng cũng thật chán ngắt phải không? Hơi một tý là lại cãi nhau, hơi một tí là lại lao vào đánh đấm nhau túi bụi.
Câu chuyện hấp dẫn “Út Quyên và tôi” này có thể làm bạn xua tan mỏi mệt sau một tuần học tập căng thẳng đấy!
Xem thêm
Tôi thường đọc truyện dài của bác Ánh nhưng cũng có một vài tập truyện ngắn rất xuất sắc, trong đó "Út Quyên và tôi" là một tập truyện ngắn để lại cho tôi rất nhiều dư vị.
Nếu truyện dài của bác Ánh lồng ghép câu chuyện tình yêu vào trong câu chuyện tình bạn và gia đình thì tập truyện ngắn này lại là những câu chuyện nhỏ về tình anh em, tình bạn, tình cảm gia đình, có cả câu chuyện giữa út Quyên và nhân vật tôi.
Vẫn là cuốn sách viết về tuổi thơ dành cho thiếu nhi nhưng thật sự Út Quyên và tôi mang lại cho những người lớn như tôi không chỉ cái cảm giác thân thuộc khi nhớ về tuổi thơ mà còn cả cái cảm giác trong sáng mà có lẽ từ lâu đã không để ý khiến nó đi mất lúc nào không hay biết.
Mặc dù không phải là con út nhưng đọc Út Quyên và tôi bạn vẫn sẽ tưởng tượng mình là nhân vật chính, có những suy nghĩ và tình cảm giống như cô bé Quyên, thứ tình cảm trong sáng rất đáng yêu.
Trong tập truyện ngắn này, tôi thích nhất là truyện người anh. Có lẽ vì không có ảnh trai nên đôi lúc cảm thấy rất ghen tỵ với mấy cô bạn có anh trai luôn sẵn sàng bảo vệ, tuy có đôi lúc bắt nạt em nhưng vẫn rất thương em. Đọc truyện này mà thấy dễ thương kinh khủng, vừa nhẹ nhàng, vừa thân quen nhưng cũng đầy ắp tiếng cười gia đình. Đọc từng truyện ngắn mà cứ mong có thể được một lần trở về tuổi thơ để có thể sống cùng cái cảm giác đang dần lớn lên qua từng trang sách trong lồng ngực.
Văn bác Ánh rất tinh tế, mặc dù không mỹ lệ nhưng cái giản đơn, quen thuộc ấy chính là cái ấn tượng sâu sắc mà không ai có thể nhầm lẫn với văn bác Ánh.