Truyền đạt ngắn gọn bắt trọn người nghe
Xem thêm

Khi tranh cãi, họ phản ứng lại những lời than phiền bằng cách mỉa mai một cách khinh bỉ và coi thường, và thay vì sửa chữa vấn đề, họ làm cho nó trở nên tệ hơn (Gottman & Levenson, 1992). Những cuộc tranh cãi kiểu này thường bắt đầu bằng sự chỉ trích nhằm vào nhân phẩm hay tính cách của đối phương thay vì chỉ ra hành vi nào đã gây nên vấn đề. Ví như, thay vì nói "Anh không bằng lòng việc em để khăn ướt xuống sàn," thì người chỉ trích sẽ nói rằng "Em thật là một đứa ăn ở nhếch nhác!" Sự coi thường được biểu hiện bằng lăng mạ, nhạo báng, hoặc chế giễu cũng xuất hiện trong những tranh cãi này. Để phản ứng lại với những tấn công kiểu này, đối phương thường trở nên phòng thủ; thay vì nhận lấy sự than phiền và tìm cách sửa chữa, người bị tấn công sẽ tìm cách bào chữa, hoặc lại trách ngược lại (công kích chéo), hoặc tấn công ngược lại để tự bảo vệ mình. Tự xây tường bao bọc mình cũng là một điều thường thấy, nhất là ở phái nam, họ phản ứng lại bằng cách im lặng như cục đá (Christensen et al., 2006). Nhiều người cho rằng đây là cách hay để chấm dứt một cuộc cãi nhau, nhưng thực chất không hẳn là như thế. Sự phớt lờ có thể khiến người còn lại trở nên bực mình (Williams, 2007). 

Nhiều người thường tự suy diễn ý của đối phương (mà khi suy diễn thì lại hay đi theo hướng xấu nhất) chứ không hỏi lại xem đối phương thực ra đang muốn nói đến cái gì. Một khía cạnh của việc này là đọc suy nghĩ, đó là khi họ cho rằng họ hiểu suy nghĩ, cảm xúc, và ý kiến của đối phương mà không cần phải hỏi. Trong mối quan hệ thông thường, quả thật có nhiều người rất hiểu ý đối phương, nhưng đối với các cuộc cãi nhau, người ta thường hiểu theo cách tiêu cực, mặc dù có thể ý đối phương là tích cực, hoặc chẳng có ý gì cả. Ví dụ như, "Anh nói vậy để chọc tức em đó à, tại hôm qua em lỡ làm anh giận chứ gì?" Và đôi khi họ lại chặn ngang khi người khác nói chỉ để bày tỏ sự không đồng tình, mà không cho họ cơ hội nói hết ý của họ. Trong khi cự cãi, thay vì lắng nghe ý kiến của đối phương, họ lại đi tìm những phần sai sót để tấn công vào. Đây gọi là ừ - nhưng mà, "Ừ, mình có thể thử cái này, nhưng mà không được việc gì đâu, tại vì…" Thêm nữa là khi tranh cãi, họ hay công kích chéo, mà bỏ qua vấn đề người kia đang nói đến, tức là khi bị than phiền, thay vì nhìn nhận vấn đề, họ bật lại bằng một câu than phiền khác. "Anh không thích em chất chén dĩa dơ đầy bồn rửa chén như kia", "Vậy à, còn em thì không chịu nổi việc anh vứt quần áo đầy sàn như kia!"