"Cái gọi là lẽ phải, cũng chỉ được quyết định bởi số đông thôi."
"Những người được sinh ra trong cơ thể trần truồng tại sao lại quá quan trọng chiếc áo khoác lông?"
Thế nào là "xấu"? Thế nào là "tốt "?
Những định kiến, những kỳ vọng, những mong chờ đặt nặng trên vai có giúp ta vững vàng trải nghiệm hiện tại và tương lai hay không?
Cuốn sách này dành cho những ai muốn thay đổi bản thân.
Cuốn sách này giúp bạn hiểu về cơ chế, khởi nguồn của vũ trụ.
Cuốn sách này chỉ ra phương pháp triệt tiêu đau khổ và giận dữ chỉ trong khoảnh khắc.
Xem thêm
Trong cuộc sống hiện tại, càng lớn, tôi càng luôn cảm thấy mình không thể hòa nhập được với thế giới. Dĩ nhiên, tôi vẫn luôn cố gắng để mình không quá khác biệt, nhưng trong sâu thẳm, tôi luôn thấy mình là một người khác - một người mà chỉ thân xác ở nơi này, còn tâm hồn luôn lơ lửng ở một chân trời khác.
Tôi luôn không thực sự hiểu được sự vận hành của sự sống. Ví dụ như tại sao quả đất nhất định là hình tròn? Tại sao những người cạo đầu, xăm hình thì là hình ảnh của bặm trợn? Tại sao một người khi lớn lên nhất định phải lập gia đình, sinh con, và tạo dựng sự nghiệp? Nếu tôi làm chệch đi quỹ đạo, làm trái đi những thứ mà mọi người đã quen thì phải chăng tôi sẽ bị gạt ra bên ngoài rìa xã hội?
Vì những suy nghĩ như vậy, tôi luôn thấy linh hồn mình bị vụn vỡ, đời sống khắc nghiệt bào mòn sức lực và nghị lực sống của mình. Tôi thường có cảm giác điều quanh mình không thực sự thuộc về mình, giống như Etaf Rum đã viết trong cuốn sách của mình rằng “Rất khó để thấy mình thuộc về một nơi nào đó, thật sự thuộc về ấy, nếu mình không cảm thấy thuộc về chính mình trước tiên”. Tôi thấy đó là mình, là một người không cảm thấy mình chẳng thuộc bất kỳ nơi nào.
Và tôi bắt gặp “Trò chuyện với ác quỷ” như một nhân duyên kỳ lạ nào đó. Là một cuốn sách không gọi là chữa lành mà nó “vụn vỡ” cùng tôi. Tôi tìm thấy những sự đánh mất, sự lạc lõng của mình ở đây, là phần linh hồn tường như đã bị đánh mất bởi phần người. Chúng ta luôn học cách để chế ngự phần con và phần người, nhưng chính tôi, một kẻ mà không khiêm tốn lắm nhận là “Gã trai mơ mộng và điên cuồng” tôi thấy mình muốn được cho phần con đôi lúc được sống dậy. Bởi dẫu sao tôi vẫn là một kẻ điên cuồng trong suy nghĩ và nhận thức. Mà sự điên cuồng lại chẳng khi nào là khuôn phép và đúng đắn.
Cuốn sách này không dễ đọc và dễ chấp nhận với nhiều người, tôi nghĩ vậy, nó không đem đến một sự vuốt ve nào, không mang lại những lời cổ vũ, lời khuyên về cố gắng và khí chất. Nó là một sự phũ phàng và gai góc đâm thẳng vào tâm trí người đọc “Rằng lẽ phải cũng chỉ là được quyết định bởi số đông” hay
Ác quỷ: Ngươi nghĩ một thế giới cần thiết phải có bao nhiêu cuộc chiến?
Khi một số lượng “anh hùng” tồn tại thì cũng cần một số lượng “cái ác” tương đương như thế.
“Cái ác” không có nghĩa làm cho thế giới tồi tệ đi.
Để có “anh hùng” thì thế giới ngày nay cần phải đang trong cảnh hỗn loạn.
Ác quỷ không đem đến niềm tin và giấc mơ, Ác Quỷ mang đến SỰ THẬT về các góc khuất mà con người thường cố tình trốn tránh, đó là ngoài Rồng phượng, trong chúng ta vẫn còn có cả rắn rết, chế ngự nó chứ không thể chối bỏ mới là việc chúng ta nên làm. Và anh hùng mà chúng ta luôn muốn được làm, đôi lúc lại chính là khát vọng muốn thế giới này hỗn loạn.
Tôi nghĩ rằng, sự vụn vỡ của mình luôn bắt tôi đi tìm một điều gì đó khác. Và tôi thích sự khác lạ ở cuốn sách này, nó khiến tôi cảm thấy mình được là mình, là một kẻ điên vẫn còn giữ được sự “điên cuồng”.
Bởi có lẽ nếu đánh mất sự mộng mơ và điên cuồng này, thì tôi có lẽ cũng đã chẳng còn là tôi nữa.