"Nghĩ ngợi
loay hoay, nhân đọc cuốn Vừa nhắm mắt vừa
mở cửa sổ. Ðọc xong ngẩn ngơ lâu lâu. Văn phong đẹp, trong vắt. Người đọc
soi vào đấy, thấy cả những ao ước tuổi thơ mình. Ðúng giọng đúng kiểu trẻ con,
không phải giả vờ ngọng nghịu như phần lớn người viết truyện thiếu nhi dễ mắc.
Nhưng cũng không tự nhiên chủ nghĩa ú ớ trẻ con mãi. Sau khi đã tạo dựng được một
thế giới trẻ con đáng tin cậy, tác giả khéo lồng vào đó chất lãng mạn tuyệt vời
khiến những ai từng là trẻ con đều phải bâng khuâng."
_ Nhà văn Hồ Anh Thái_
“Theo bố tôi, cái
tên quan trọng lắm. Bởi nó là cái tiếng đẹp đẽ nhất mà người ta sẽ gọi trong suốt
cuộc đời một đứa trẻ. Ðứa trẻ này khác với đứa trẻ kia trước tiên là một cái
tên. Khi nhớ một cái tên tức là ta nhớ về một con người có cái tên đó. Không gì
tuyệt diệu hơn khi mình gọi tên người thân của mình. Mẹ là cái tên chung cho tất
cả những ai làm mẹ. Khi ai đó gọi mẹ ơi, tức mình hiểu người phụ nữ đó đã làm
và yêu thương những công việc giống mẹ mình. Mẹ cũng là một cái tên đẹp nhất,
bao giờ cũng dịu dàng. Một người tên Dũng, mình sẽ nghĩ không phải là con gái.
Người tên Loan, sẽ không phải là con trai. Khi mình lớn, cái tên ấy vẫn đi
theo. Mình sẽ giữ nó như một kỷ niệm về người bố và người mẹ.”
…..
Tôi có một cái
răng khểnh. Khi đến trường, tụi bạn bảo đó là cái răng bừa cào.
Mỗi lần tôi cười
chúng cứ chỉ vào đó:
- Ha ha, bừa cào
kìa! Mày cho tao mượn về chải chí đi!
Từ đó tôi không
dám cười nữa. Tôi rất đau khổ. Tôi ghét những đứa có hàm răng đều.
Chúng còn chỉ vào
mặt tôi nói: “Ðó là vì mày không chịu đánh răng. Những người đánh răng, răng
mòn đều. Một hôm, bố tôi hỏi:
- Sao dạo này bố
không thấy con cười?
Tôi nói:
- Tại sao con phải cười hả bố?
- Ðơn giản thôi.
Khi cười, khuôn mặt con sẽ rạng rỡ. Khuôn mặt đẹp nhất là nụ cười.
- Nhưng khi con cười sẽ rất xấu xí.
- Tại sao vậy? Bố
ngạc nhiên. Ai nói với con?
- Bố thấy nó đẹp.
Bố nói nhỏ con nghe nhé! Nụ cười của con đẹp nhất.
- Nhưng làm sao đẹp
được khi nó có cái răng khểnh?
- Ái chà! Bố bật
cười. Thì ra là vậy. Bố thấy đẹp lắm! Nó làm nụ cười của con khác với những đứa
bạn. Mỗi đứa trẻ có một điều kỳ lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kỳ lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay. Con hãy quan sát đi rồi
con sẽ thấy. Con sẽ biết rất nhiều điều bí mật về những người xung quanh mình.
……
Không phải đâu, bố
không cưỡng lại được trước món quà. Một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận
hay cho một món quà, ta cũng đẹp lây vì món quà đó - Bố còn nói thêm - Một nụ
hôn cũng là một món quà sang trọng. Một giấc ngủ của tôi cũng chính là một món
quà, cả con người tôi đều là món quà cho bố.
…….
Ðó là điều bí mật.
Trong mỗi người bạn của con đều có một điều bí mật và một món quà, đúng chưa?
Khi biết món quà của ai, ta sẽ yêu người đó mà không yêu những người khác. Khi
nhận một món quà không biết ai gởi, con sẽ yêu tất cả những người con quen. Vì
biết đâu một trong số họ đã gởi món quà đó. Chúng ta không nên biết người lạ mặt
để làm gì cũng là một điều hay...
Tôi đi học và tôi
biết, mỗi buổi sáng luôn có một người bạn nào đó tặng tôi một món quà. Bạn có
thấy điều đó thú vị không? Bạn hãy tưởng tượng đi. Những người xung quanh chúng
ta đều có thể là người lạ mặt. Và tất nhiên, trước khi đi học về, bạn hãy nhớ
quên một cái gì đó. Và bạn sẽ thấy, người lạ mặt từ từ xuất hiện thật nhiều,
cho đến lúc tất cả chúng ta đều là người lạ mặt.
……..
Tôi vẫn còn nhớ mẹ
thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ.
Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không phải có một phương thuốc nào hết.
Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui
hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một người như vậy. Họ cần những khuôn mặt
hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái
để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần
chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp
rang không...
Bố tôi vẫn nói,
khi một người thương yêu của ta ra đi, cũng giống như chúng ta cắt lìa từng khoảng
trời trong trái tim mình. Ðó là một khoảng trời rất rộng mà ta hít thở từng
ngày. Ta được nuôi sống.
….
Hàng đêm, tôi vừa
nhắm mắt vừa mở cửa sổ vừa” nhìn” ra khu vườn vừa tưởng tượng. Tôi biết mình sẽ
không bao giờ quên được, vì tôi vẫn còn nhớ lắm.
Tôi nhớ tất cả những
gì đã bay qua bầu trời của tôi.
Tôi nhớ từng bông
hoa, từng mùa mưa nắng, từng rẻo đất...
Bố tôi nói cần phải gieo những hạt mầm vào khu
vườn; nhưng tôi cũng biết,mỗi một gương mặt là một hạt mầm gieo vào trí tưởng
tượng của tôi. Tôi có nhiều khuôn mặt không ngừng mọc lên, những khuôn mặt buồn
vui, những khuôn mặt đẹp nhất.
Nhiều lần tôi đã
hỏi bố, tại sao người ta không nhớ một bàn tay ai đó mà phải là khuôn mặt trước
tiên. Bố nói bởi vì trên đó có đôi mắt. Chúng ta không thể nhìn ai đó mà không
nhìn vào đôi mắt họ. Một đôi mắt sẽ cho ta biết họ yêu mến điều gì, và quan trọng
hơn nữa, họ đã hy sinh cho điều gì.
Hằng đêm, tôi vẫn
tưởng tượng triền miên khi nhìn những ngôi sao. Người ta nói khi một người mất
đi, ngôi sao của người ấy sẽ tắt. Tôi hú vía vì vẫn thấy ngôi sao của bạn tôi
trên bầu trời, càng lúc càng rực rỡ chạm dần đến ngôi sao của tôi. Và tôi vẫn
không ngừng tưởng tượng đến một lúc nào đó, bầu trời sẽ như một tấm thảm sáng kết
liền lại.
Vì đơn giản thôi,
trên trái đất này trẻ con vẫn không ngừng được sinh ra và lớn lên. Chúng là những
ngôi sao trên tấm thảm kia, điều bí mật mà tôi chẳng thể nào nói hết.
Sài gòn, những
ngày cuối năm
------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:
https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt
"Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" là những lời tâm sự của một cậu bé 10 tuổi về thế giới nhỏ bé xung quanh cậu với bố mẹ, những người hàng xóm và bạn bè thân thương. Câu chuyện chẳng có gì được gọi là biến cố hay những yếu tố giật gân hồi hộp nhưng vẫn đẹp đẽ và cuốn hút một cách kỳ lạ. Nguyễn Ngọc Thuần đã trổ một “cửa sổ” giúp độc giả nhìn thấy chất thơ đặc biệt trong những điều nhỏ bé, bình dị nhất của cuộc sống. Những câu văn trong thiên truyện ngắn gọn, giàu nhạc điệu như giọng thủ thỉ tâm tình. Triết lý của câu chuyện được gửi gắm nhẹ nhàng ngay từ trong nhan đề: có những thứ không thể thấy được bằng mắt thường mà phải huy động mọi giác quan, phải cảm nhận bằng cả trái tim mình mới thấy được. Những bài học, những suy ngẫm về cuộc đời được đan xen trong tác phẩm một cách tự nhiên, giản dị.