Vào một buổi trưa thứ Ba, tháng 2-2008, Starbucks đóng cửa tất cả các cửa hàng tại Mỹ.

Một thông báo được dán trên 7.100 cánh cửa đóng im với đôi dòng giải thích:

“Chúng tôi đang tranh thủ thời gian để hoàn thiện thức uống [...].

Món [...] hoàn hảo đòi hỏi phải làm đi làm lại cho thuần thục.

Vì vậy chúng tôi đang dốc sức hoàn thiện kỹ thuật pha chế của mình”.

“Thức uống hoàn hảo” ấy là gì? Chính là espresso. Món espresso hoàn hảo đòi hỏi người thợ pha chế của Starbucks phải làm đi làm lại cho thuần thục trước khi được pha chế cho khách hàng. Và tình yêu của Starbucks dành cho những tách cà phê thượng hạng của mình chính là như vậy, đơn giản thôi nhưng lại vô cùng chân thành. Vậy Starbucks đóng cửa một ngày trên toàn nước Mỹ bởi vì họ đã chấp nhận thua cuộc hay vì họ sẵn sàng lùi một bước để tiến thêm nhiều bước? Hãy lắng nghe câu chuyện đầu tiên của cựu CEO Starbucks – Howard Schultz – trong cuốn sách Tiến bước (Onward) và tìm câu trả lời.

Mới cách đây vài tuần, tôi còn ngồi trong văn phòng Seattle chủ trì liên tiếp mấy cuộc họp, bàn tới bàn lui tìm giải pháp nhanh nhất để giải quyết vô số vấn đề đang manh nha xuất hiện trong nội bộ công ty. Chúng tôi tìm phương pháp làm sao trong thời gian ngắn nhất, có thể đào tạo lại cho toàn bộ 135.000 thợ pha chế cách pha một tách espresso hoàn hảo.

Pha espresso là một nghệ thuật tinh tế đòi hỏi thợ pha chế phải chú ý đến chất lượng của thức uống. Nếu thợ pha chế chỉ đơn thuần làm đủ các thao tác mà không để tâm vào đó, món espresso pha ra có thể sẽ không hoàn hảo, hoặc quá nhạt hoặc quá đắng. Và hệ quả là Starbucks đánh mất phương châm kinh doanh mà chúng tôi đã đặt ra trong suốt 40 năm nay: truyền cảm hứng cho mọi người. Tôi biết điều này nghe có vẻ là một sứ mệnh quá cao xa đối với một tách cà phê, nhưng đây chính là việc các nhà kinh doanh vẫn làm. Chúng tôi chọn những vật tầm thường – một chiếc giày, một con dao – và thổi vào đó một sức sống mới, với niềm tin mãnh liệt sản phẩm đó sẽ có thể lay động người khác, bởi vì nó đã lay động chúng tôi.

Câu chuyện Starbucks không chỉ gói gọn trong cà phê. Nhưng nếu không có cà phê thượng hạng, chúng tôi không còn lý do tồn tại.

“Chúng ta đã xem xét hết mọi phương án”, những người tham dự cuộc họp nói với tôi. “Cách duy nhất để đào tạo lại toàn thể nhân viên vào tháng Ba là phải đóng cửa các cửa hàng, tất cả cùng một lúc”.

Tôi ngả người ra ghế. Đó quả là một tuyên bố hùng hồn mà chưa có đơn vị bán lẻ nào dám làm. “Đây là một ý tưởng lớn”, tôi vừa đáp vừa cân nhắc mọi rủi ro. Starbucks sẽ thất thu vài triệu đô trong doanh số và chi phí tiền lương. Điều này chắc chắn không thể tránh khỏi. Các đối thủ cạnh tranh sẽ lợi dụng lúc chúng tôi vắng mặt mà lôi kéo khách hàng. Các nhà phê bình sẽ có dịp bình luận hả hê, những người hay chỉ trích sẽ thừa cơ nhạo báng và có lẽ chúng tôi sẽ bị bẽ mặt bởi sự săm soi khôn lường của giới truyền thông. Trên thị trường tài chính Phố Wall, cổ phiếu của chúng tôi thậm chí sẽ rớt giá thê thảm. Nguy hiểm hơn tất cả, sự kiện đào tạo quy mô như thế có thể bị xem như sự thừa nhận không lời rằng cà phê Starbucks không còn đủ chất lượng nữa. Nhưng nếu thành thật với chính mình, tôi biết đó là sự thật.

Tôi mím môi và nhìn hết thảy mọi người. “Hãy làm thế”.

***

Có một từ nảy ra trong đầu khi tôi nghĩ về công ty và nhân viên của mình. Đó là “tình yêu”. Tôi yêu Starbucks bởi mọi thứ chúng tôi nỗ lực thực hiện đều thấm đẫm tính nhân văn.

Tôn trọng và bình đẳng.

Đam mê và tiếng cười.

Lòng trắc ẩn, cộng đồng và trách nhiệm.

Giá trị đích thực.

Đó là những tiêu chuẩn của Starbucks, nguồn gốc niềm kiêu hãnh của chúng tôi.

Đề cao sự kết nối trong thời điểm có quá nhiều người ngồi đơn độc trước màn hình vi tính; khao khát xây dựng quan hệ giữa người với người trong thời đại có quá nhiều quan điểm đối lập nhau; và hành động theo đúng chuẩn mực đạo đức cho dù có phát sinh thêm chi phí, trong khi những người khác vẫn thường đi đường tắt – đây là những mục tiêu theo đuổi đáng trân trọng, theo đúng phương châm chúng tôi đã đặt ra.

Trong hơn ba thập kỷ, cà phê đã chiếm lĩnh hoàn toàn tâm trí của tôi bởi vì nó là thức uống vừa mang tính cá nhân vừa mang tính cộng đồng. Một nông dân vùng Rwanda. 80 chuyên gia rang cà phê tại sáu nhà máy Starbucks trên hai châu lục. Hàng nghìn thợ pha chế tại khắp 54 quốc gia. Như một bản giao hưởng, tất cả phối nên sức mạnh quyến rũ của cà phê. Rất dễ mắc sai lầm ở một khâu nào đó trong suốt hành trình của một hạt cà phê từ khi gieo xuống đất đến khi pha ra tách, và khi mọi quy trình đều được thực hiện đúng thì điều đó trên cả tuyệt vời!

Xét cho cùng thì cà phê không bao giờ đánh lừa vị giác người thưởng thức, nó không thể. Từng ngụm cà phê là bằng chứng cho nghệ thuật pha chế – cả về yếu tố kỹ thuật lẫn con người – vốn đã in dấu trong quá trình sáng tạo ra nó.

Từ đầu năm 2008, tôi thật sự mong muốn mọi người quay lại yêu Starbucks. Đó là lý do tại sao, mặc dù vấp phải nhiều lời cảnh báo, tôi vẫn quyết định đóng cửa tất cả mọi cửa hàng trên khắp nước Mỹ. Tôi đã không hề thấy sợ hãi hay hoang mang như khi lật một lá bài. Lúc đó trong tôi tràn ngập một niềm tin rằng, hơn cả việc hoàn thiện một tách cà phê, chúng tôi cần phải khơi gợi lại niềm đam mê và sự cam kết của tất cả nhân viên Starbucks đối với khách hàng của mình. Để làm vậy, chúng tôi phải lùi lại một bước trước khi có thể tiến thêm nhiều bước về phía trước.

***

Khi đồng hồ điểm 5g30 chiều ở mọi thành phố trên khắp nước Mỹ, nhân viên lịch sự mời khách hàng ra về và đóng cửa tiệm. Trong tiệm, nhóm thợ pha chế đeo tạp dề xanh lá được xem một đoạn phim ngắn do các chuyên gia cà phê sản xuất cấp tốc trong vài ngày tại Seattle và chuyển đến toàn thể 7.100 cửa hàng, cùng với 7.100 đầu đĩa DVD. Những gì nhân viên chúng tôi nghe thấy vào buổi chiều hôm đó thật rõ ràng và đúng đắn:

Nếu rót quá nhanh từ máy pha cà phê vào cốc pha chế, giống như nước chảy từ vòi, vị espresso sẽ nhạt và kết cấu sẽ loãng. Nếu rót quá chậm, chứng tỏ hạt cà phê chưa được xay mịn, và vị sẽ đắng hơn. Cốc espresso hoàn hảo trông như mật ong rót từ muỗng. Nó sánh và có vị ngọt như ca-ra-men.

Nếu cốc espresso không đạt chuẩn, tôi nói với mọi người vào đoạn cuối phim, họ có toàn quyền đổ bỏ nó và pha lại từ đầu.

Và sau đó đến phần sữa.

Đối với món espresso của chúng tôi, việc chưng sữa thành một dung dịch đặc mịn như kem mà vẫn giữ độ ngọt mang tính quyết định. Đáng tiếc thay, dưới danh nghĩa nâng cao hiệu suất, công ty đã gieo một số thói quen xấu trong nhóm thợ pha chế. Nhiều người trong số họ đã không được đào tạo cách chưng sữa đúng – một quy trình khắt khe yêu cầu phải lên hơi và đun nóng sữa một cách thật chỉn chu. Bên cạnh đó, một số nhân viên đã quen với việc chưng từng bình sữa to từ trước khi khách hàng gọi thức uống, và cứ để đó cho đến khi cần dùng thì lại chưng tiếp. Nhưng sữa một khi đã chưng qua thì sẽ bắt đầu phân tách và giảm độ ngọt. Chúng tôi cần thay đổi những hành vi này và trở lại với những chuẩn mực cao hơn.

Khi nói chuyện với các nhân viên qua đoạn phim, tôi hoàn toàn không chuẩn bị trước kịch bản mà chỉ có một yêu cầu tha thiết. “Buổi đào tạo này không phải vì công ty hay vì thương hiệu”, tôi nói. “Cũng không phải cho ai khác mà là cho chính bạn. Bạn quyết định xem thức uống đó có đạt chuẩn hay không, và bạn có được sự ủng hộ hoàn toàn của tôi. Quan trọng nhất là niềm tin và sự tín nhiệm của tôi vào bạn. Hãy lấy cốc espresso hoàn hảo đó làm chuẩn đo lường cho mọi hoạt động của chúng ta”.

Trong khi đó, trên khắp các thành phố, các nhóm săn tin chĩa máy quay vào những cửa hiệu đóng kín của chúng tôi trong khi phóng viên phỏng vấn khách hàng. “Một Thế giới Không Còn Starbucks?” tờ The Baltimore Sun giật tít. Trên tờ New York City thì là: “Starbucks ngừng kinh doanh – một nỗi đau ‘vĩ đại’ với người dân New York”. Trên mạng cũng tràn ngập các ý kiến trái chiều, còn các kênh truyền hình từ CNN, ABC, NBC, CBS, Fox News đến những kênh khác cũng đăng tin chúng tôi đóng cửa với sự sửng sốt khác thường, như thể có tuyết rơi giữa mùa hè. Những diễn viên hài trong chương trình phát sóng đêm khuya cũng đem chuyện chúng tôi ra giễu. Ngồi giữa nhà mình tại Seattle, tôi xem màn nhạo báng của Stephen Colbert về ba giờ đồng hồ đầy khổ sở của anh ta khi thiếu thức uống chứa cafein, đỉnh điểm là khi anh ta phải hạ nhiệt bằng cách tắm bồn với cà phê, bọt xà phòng và quế. Tối đó, sau nhiều tháng trăn trở, lần đầu tiên tôi đi ngủ với nụ cười trên môi.

Ngày hôm đó không phải là mọi thứ đều suôn sẻ. Như đã dự đoán từ trước, Starbucks bị thất thu. Khoảng 6 triệu đô. Một đối thủ cạnh tranh cố gắng mua chuộc khách hàng chúng tôi bằng cách khuyến mãi 99 xu cho các thức uống biến tấu từ espresso. Một số nhà phê bình tỏ ra gay gắt, khăng khăng rằng khi chúng tôi thừa nhận mình đang suy yếu, chúng tôi đã mãi mãi làm sứt mẻ thương hiệu Starbucks. Nhưng tôi tự tin rằng chúng tôi đã làm đúng. Làm sao có thể sai được khi chúng ta đầu tư vào yếu tố con người?

Trong những tuần tiếp theo, điểm xếp hạng chất lượng cà phê của chúng tôi tăng dần và giữ vững như thế trong khi các câu chuyện cứ tới tấp bay về chỗ tôi, như chia sẻ dưới đây từ một thợ pha chế ở Philadelphia:

Một vị khách bước vào cửa hàng sáng nay và nói với tôi rằng ông ấy muốn thử qua món espresso nhưng lại ngại nó đắng quá. Thế là tôi cam đoan với ông ấy rằng tôi sẽ pha chế ra món espresso tuyệt hảo cho ông và khiến ông thành người Mỹ đích thực. Chúng tôi còn cùng nhau bàn về espresso, nguồn gốc và cách thưởng thức tách espresso hoàn hảo một cách đúng điệu nhất. Ông ấy rất thích tách espresso tôi pha và hứa sẽ còn quay lại nhiều lần nữa.... Tôi nghĩ giờ đây mình đã có một khách hàng trung thành suốt đời.

Với tôi, nhiêu đó cũng đủ để chứng minh rằng chúng tôi đã làm đúng.

***

______________

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

Xem thêm

Trong một số chương tiếp theo, Howard mô tả cách anh ta dàn xếp thỏa thuận của hội đồng quản trị về việc loại bỏ Jim và chiếm lại công ty của anh ta. Anh ta ngồi trong các cuộc họp, như một con ruồi trên tường, và chỉ trích nhóm vì sự thiếu quyết đoán và thiếu sáng tạo, bất ngờ hoặc ma thuật. Anh ta tìm kiếm sự tư vấn cho một người ngoài khác, Jim Fingeroth của công ty quản lý khủng hoảng Kekst và công ty. Anh ấy tham gia một đội KEKST để giúp anh ấy đưa công ty trở lại. Anh ấy qua đêm tất cả các sản phẩm làm việc của mình. Anh ta bắt đầu gặp từng thành viên hội đồng một người để có được họ về phía anh ta. Trong kỳ nghỉ hàng năm của gia đình ở Hawaii, anh dành ba giờ mỗi ngày để đi xe đạp với Michael Dell, tư vấn về cách tiếp cận của Dell, để đưa công ty của mình trở lại. Anh ta có những con số bán hàng cùng cửa hàng hàng ngày, bắt đầu bị suy thoái kinh tế chưa được đặt tên. Tôi đã nói chuyện điện thoại với người dân của chúng tôi ở Seattle yêu cầu đối thủ từ mọi khu vực của đất nước, anh ấy viết. . Đối với công việc chúng tôi đã làm trong những ngày dẫn đến thông báo công khai vào thứ Hai, ngày 7 tháng 1 năm 2008, ông viết. Và sau đó, vô cùng, anh ta nói về việc liên lạc với Jim Donald - được gọi đến nhà của Schultz để chặt đầu vào tối Chủ nhật - Hội đồng đã theo dõi chặt chẽ những gì đã xảy ra tại công ty và hội đồng quản trị cảm thấy đó là nghĩa vụ của tôi Hãy tiếp quản một lần nữa với tư cách là CEO. Đối với phần còn lại của cuốn sách, anh ta sẽ gán quyết định loại bỏ Donald như một người được thực hiện bởi hội đồng quản trị và không dàn xếp tất cả trở nên tẻ nhạt và không thể vượt qua và khó đọc. Thật khó có thể theo dõi dòng thời gian của các sự kiện. Nhiều lần, Schultz sẽ bắt đầu thiết lập một cảnh khi anh ta đưa ra thông báo hoặc lên sân khấu tại một hội nghị hoặc cuộc gọi phân tích hoặc cuộc họp đối tác, sau đó lại nhảy qua lại đúng lúc cho phần còn lại của chương, ngay cả với Kỳ nghỉ Hawaii định mệnh của tháng 12 năm 2007) trở lại một điểm quyết định hoặc ngày cụ thể sau đó trong cuốn sách.

Để nghe câu chuyện tình yêu trắc trở này, chúng ta phải nhảy về phía trước đến sự thất vọng của Howard, với Jim Donald, một người mà cả hai đều tôn trọng và được yêu thích. Donald là CEO thứ hai sau khi Howard trở lại với tư cách là chủ tịch, nhưng ông là người duy nhất đưa vào vị trí từ bên ngoài công ty. Các kế hoạch tăng trưởng mà Schultz không chỉ được chấp nhận, mà còn được bán làm của riêng mình cho các nhà phân tích và đối tác - sự hoài nghi nổi tiếng 40.000 cửa hàng - anh ta đột nhiên nhận ra trong buổi bình minh lạnh lẽo của một ngày tháng 2 năm 2007, đã dẫn đến việc suy giảm của trải nghiệm Starbucks, và những gì một số người có thể gọi là hàng hóa hóa thương hiệu của chúng tôi. Bản ghi nhớ, gần như ngay lập tức bị rò rỉ. Một tìm kiếm nhanh trên Google cho thấy rằng: Sự hóa hàng hóa của trải nghiệm Starbucks trên một trang web tin đồn, cho bất cứ ai xem. Nhà đầu tư. Nhà báo. Các đối tác của Starbucks. Nhìn chằm chằm vào màn hình, tôi không nói nên lời, điều làm tôi thất vọng, cảm giác như một cú đánh vào ruột của tôi, là rò rỉ, nó không gì khác hơn là sự phản bội. Mặc dù anh ấy có tình cảm to lớn đối với Jim, nhưng đây là khởi đầu của mùa hè bất mãn Howard. Trong vài giờ, anh ta đang kêu gọi tư vấn bên ngoài (Wanda Herndon, cựu quản lý Starbucks, người hiện đang dẫn đầu W Communications), một mô hình khi anh ta không thể tin tưởng vào ruột của mình hoặc của những người trong bảng lương. Trong vài tuần, anh ấy đã làm việc để làm suy yếu Jim (và đây là thứ anh ấy sẽ thừa nhận trong phần đầu tiên của một cuốn sách bán chạy nhất), đi xung quanh nói chuyện với cửa hàng, các nhà quản lý khu vực và khu vực, thậm chí cả baristas, về hướng đi mà công ty đang hướng tới, Và làm thế nào nó có thể sai. Đối với tôi, ví dụ nghiêm trọng nhất về điều này, đại diện biểu tượng nhất về cách Starbucks đi chệch khỏi di sản của nó và mất phép thuật, là bánh sandwich ăn sáng, anh viết. Anh ấy có thể đứng trên mùi thơm của nó, một vài điều đã từng khơi dậy nhiều như mùi đó. Anh ấy đi đến yêu thích của mình trong nhóm quản lý Starbucks Michelle Gass, sau đó là người đứng đầu các sản phẩm toàn cầu của chúng tôi, các đơn đặt hàng và các đơn đặt hàng, hãy lấy bánh sandwich ra ngoài! Jim nói với cô, đừng lấy bánh sandwich ra. Không chỉ khách hàng yêu thích họ, mà họ còn là những người bán hàng tuyệt vời. Cho dù tôi đúng hay sai về những chiếc bánh sandwich thì ít nói hơn nỗi ám ảnh của tôi trong việc loại bỏ chúng, đó là một biểu hiện của sự thất vọng gắn kết của tôi, anh ấy viết. Vào mùa thu năm 2007, tôi bắt đầu nghiêm túc xem xét nếu đó là thời điểm để tôi trở lại với tư cách là CEO.

Khi cố gắng vẽ một bức tranh chiến thắng về việc anh ta tiếp quản công ty và triết lý đam mê và liêm chính cơ bản của anh ta, thay vào đó, Howard Schultz đã tiết lộ phong cách quản lý hiếu động và phân tán của mình; Sự thất vọng của anh ấy vì đã không tin vào nhân viên của mình và đưa người ngoài (với chi phí lớn, tôi chắc chắn) để đưa ra quyết định quan trọng; Sự kết hợp giữa sự nghi ngờ bản thân và sự kiêu ngạo và sự nhạy cảm của anh ấy với những lời chỉ trích khiến anh ấy không bao giờ tìm thấy linh hồn mà anh ấy khẳng định anh ấy và công ty của anh ấy đã tuyên bố - Yêu sách quyết định mà anh ấy đã đưa ra; Đầu tiên, để đóng cửa tất cả các cửa hàng trong bốn giờ vào tháng 2 năm 2008, để kiềm chế baristas tại 7.100 cửa hàng, để thực hiện các bức ảnh espresso đẹp. Quyết định này đã bị chỉ trích mạnh mẽ là một hành động nguy hiểm công khai, và thậm chí vẫn còn cho đến bây giờ; Cuốn sách cho thấy nó lớn như thế nào. Vì không có cửa hàng nào có máy tính có khả năng Internet, 7.100 đầu DVD đã phải được vận chuyển với DVD để dạy baristas cách đổ sữa và lau đũa nước. Sau một chuyến đi qua nguồn gốc của Howard với Starbucks, và chuyến đi mở mắt sau đó đến Milan, nơi anh phát hiện ra, mọi người thích trải nghiệm của một cốc latte!, Chúng tôi tìm hiểu những gì Howard làm khi những người xung quanh không đồng ý với điều chắc chắn mới nhất của anh ấy: Anh ấy lấy quả bóng của mình và dậm chân ra. Trải nghiệm quán cà phê ở Seattle, [vài năm sau], tôi đã rời Starbucks, Schultz bắt đầu một công ty cà phê mà anh ấy đặt tên là Il Giornale vào năm 1986, sử dụng bộ phim đăng xuất trên bản ghi nhớ của công ty đầu tiên. Khác xa với việc xem nó như một người hợm hĩnh, tôi đã ra khỏi đây, anh ấy nghĩ về nó như một lời kêu gọi của người Viking, nghiêng về phía trước. "Tiến Bước". Đó là cách một câu khẩu hiệu có vỏn vẹn 2 chữ trở thành tiêu đề của một cuốn sách mà anh ta viết.

Danh sách này cuối cùng sẽ đưa Schultz trở lại vai trò của CEO. Câu chuyện về Starbucks và cách họ lấy lại nhịp trong thời gian khó khăn không chỉ là một lịch sử tốt của công ty - những thất bại của sorbetto, công việc khó khăn và nỗ lực đã đi vào các sản phẩm giống như VIA, sự phát triển của Pike Place Roast, tầm quan trọng của Hội nghị Lãnh đạo New Orleans và việc đại tu quản lý chuỗi cung ứng - nhưng cũng là một bài học tốt cho các doanh nhân rằng không có một viên đạn nào sẽ giúp bạn biến đổi doanh nghiệp của bạn. chúng chỉ được thực hiện thông qua công việc khó khăn, quản lý tập trung, nhân viên tận tâm và mọi người mua theo hướng mà công ty đã bắt đầu. Phần lớn cuốn sách tập trung vào "Chương trình chuyển đổi", về cơ bản là một tầm nhìn dài hạn về những gì cần phải làm để thay đổi hướng tiêu cực của công ty. Tại sao cần phải chuyển đổi? Starbucks đã "bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn tôn vinh vận tốc bán hàng thay vì những gì chúng tôi đang bán. Công ty vượt quá hiệu suất trong quá khứ bằng cách hiển thị tăng doanh số cửa hàng so sánh, hoặc đối thủ, đó là sự khác biệt hàng năm về doanh thu được tạo ra bởi các nhà bán lẻ các cửa hàng hiện có. Vào cuối tháng 4 năm 2008, chúng tôi đã phải đối mặt với thu nhập trong quý hai của Starbucks. Những con số đã kể một câu chuyện phân tán. 28 phần trăm, xuống còn 109 triệu đô la, khi tỷ suất lợi nhuận hoạt động của chúng tôi đã giảm từ 10,7 phần trăm xuống 7,1 phần trăm doanh thu ròng. Đáng sợ nhất trong tất cả, tổng số comps của công ty là âm lần đầu tiên trong lịch sử của Starbucks. Chỉ riêng ở Hoa Kỳ, các giao dịch của khách hàng đã giảm 5 phần trăm và bán vé, mỗi khách hàng chi tiêu cho mỗi chuyến thăm đã tăng chỉ 1 phần trăm! Sau gần 16 năm từ 5% hoặc cao hơn, hiệu suất kém như vậy là không quen thuộc, thậm chí không thể tưởng tượng được,. Cuốn sách cũng đã giúp tôi suy nghĩ về các nguyên tắc hướng dẫn của doanh nghiệp. Tôi cũng thấy rằng tôi nhìn vào Starbucks - vị trí vật lý và nhân viên, hoặc các đối tác khi họ gọi họ - khác nhau, có thể nghiêm trọng hơn. Tôi nhìn vào các sản phẩm mà họ tạo ra, giống như Starbucks K-Cup mới và tóc vàng và nghĩ về công việc phải phát triển chúng và chúng phù hợp với những gì tôi đọc. Điều đó thu hút sự chú ý của chúng ta (như Apple), chúng ta có xu hướng đưa ra những đánh giá sâu rộng về họ dựa trên người dùng của họ hoặc những người tán thành các sản phẩm. Starbucks, và cái gọi là cà phê 4 đô la, hoặc những cái tên hài hước cho nhỏ, vừa và lớn, thường là một mục tiêu dễ dàng. Sau khi đọc tiếp, tôi cảm thấy như mình hiểu rõ hơn về những gì làm cho Starbucks trở thành Starbucks.

Tôi đang ngồi trong Starbucks. Hãy để tôi đính chính một chút. Tôi đang ngồi ở Starbucks trong một cửa hàng Target. Starbucks trong Target không phải là một "cửa hàng của công ty" chính thức. Do đó, các chương trình khuyến mãi nhất định có thể không được áp dụng hoặc có sẵn tại Starbucks và nhân viên của Starbucks của Target không phải nhân viên của Target hay Starbucks. Bất kể, tôi thường uống cà phê đen, vì vậy đối với tôi, sự gần gũi vượt qua trải nghiệm đi đến một cửa hàng công ty, trong đó gần nhất là Hagerstown hoặc Winchester. Tại sao điều này lại quan trọng? Trong "Tiến Bước", cách Starbucks phát triển mà không mất bản sắc, Howard Schultz (Giám đốc điều hành Starbucks) kể câu chuyện về di sản của Starbucks và cách đi chệch khỏi di sản đó đã khiến Starbucks mất phép thuật. Nếu nói rằng một Starbucks trong Target có bất kỳ phép thuật nào có thể sẽ không rõ ràng. Thành thật mà nói, nó không có. Nó không thực sự có cùng sự rung cảm. Không có internet không dây nên có ít người làm việc trên máy tính hơn bạn sẽ thấy trong một Starbucks điển hình và mùi cà phê bị choáng ngợp bởi mùi của Marinara từ Pizza Hut. Nhưng, cà phê là tốt và thiếu người làm cho nó trở thành một không gian làm việc tốt. Làm thế nào quan trọng nhất lại là là mùi hương? Ngay từ đầu, Howard Schultz xác định chính xác bánh sandwich ăn sáng, hay chính xác hơn là mùi phô mai bị cháy được giải phóng từ bánh sandwich như một ví dụ cấp tính về trải nghiệm ở Starbucks đang tệ đi. Các bánh sandwich ăn sáng, phổ biến và tạo ra lợi nhuận chỉ là một trong một danh sách ngày càng tăng các vấn đề đang nhấn chìm bản chất của Starbucks.

Nhật Bản và Mỹ có quan điểm khác nhau về giáo dục. Trẻ em Mỹ đi học nhưng được phép tự do quyết định những gì chúng muốn trở thành. Tuy nhiên, người Nhật chủ yếu cảm thấy rằng tất cả các thành viên trong xã hội của họ nên tuân thủ một lý tưởng nhất định và hướng đến cùng một mục tiêu, và bất kỳ ai không tuân thủ hoặc tuân thủ các quan điểm hoặc giá trị của xã hội đều bị coi là bị ruồng bỏ hoặc bị coi là trở ngại, gánh nặng hoặc nhược điểm đối với danh tiếng truyền thống của họ. Bài học chính của Totto-chan là bất kể bạn đến từ đâu, giáo dục nên cho phép trẻ em phát triển, cho phép chúng tự do trở thành cá nhân của chính mình, vì bóp nghẹt chúng bằng các quy tắc và quan điểm tuân thủ sẽ khiến chúng cảm thấy xấu hổ khi là chính mình sẽ không giúp chúng trở thành thành viên hiệu quả của xã hội. Đặc biệt là vì nhờ Kobayashi mà Tetsuko Kuroyanagi trở thành nhà văn nổi tiếng, nhân vật truyền hình và đại sứ thiện chí của UNICEF. Cấp, Nhật Bản vẫn còn khá bắt nguồn từ những quan điểm truyền thống và thậm chí lạc hậu về các vấn đề như giáo dục và thậm chí quấy rối tình dục, nhưng thực tế là Totto-chan đã bán được 5 triệu bản trước năm 1982, vào thời điểm trở thành cuốn sách bán chạy nhất trong lịch sử Nhật Bản, nói rất nhiều về tác động tổng thể của cuốn sách và thông điệp đúng như thế nào đối với không chỉ người Nhật, mà còn cho cả thế giới. Cuối cùng, nó không phải là một cuốn sách hoàn hảo, nhưng nó vẫn là một cuốn sách rất hay với một thông điệp rất quan trọng và một cái nhìn tốt về ý nghĩa của việc giáo dục và ý nghĩa của việc trở thành một đứa trẻ và cho phép ai đó trở thành một cá nhân.

Totto-chan lấy bối cảnh trong Thế chiến II, và kết thúc chắc chắn củng cố điều này, nhưng đó không phải là ý nghĩa của Totto-chan. Vì vậy,... vâng, nếu bạn đang tìm kiếm các tài khoản chi tiết về một người nào đó đang trải qua một khoảng thời gian khủng khiếp trong cuộc đời của họ, đây không phải là cuốn tự truyện dành cho bạn. Bây giờ tôi nghĩ rằng đã đến lúc tôi giải quyết con voi trong phòng, điều khiến tôi không thực sự YÊU cuốn sách lên thiên đường cao cả. Có một chương mà Totto-chan và những đứa trẻ đi bơi trong hồ bơi ở Tomoe, nhưng không ai trong số chúng có đồ bơi, vì vậy giáo viên cho phép chúng...bơi khỏa thân. Một hồ bơi, đầy những đứa trẻ khỏa thân từ 6-8 tuổi, cả bé trai và bé gái, khỏa thân trong một hồ bơi lớn với một giáo viên nam. Yeaaaaahhhhh... công bằng mà nói, cuốn sách đưa ra một lời giải thích hợp lý: giáo viên cảm thấy rằng trẻ em không nên xấu hổ hoặc quá tò mò về sự khác biệt giữa cơ thể của chúng và cảm thấy rằng mọi người đau đớn để che giấu cơ thể của họ không cảm thấy tự nhiên. Ông muốn dạy những đứa trẻ rằng tất cả các cơ thể đều đẹp, loại bỏ những đứa trẻ cảm giác xấu hổ và ngăn chúng phát triển mặc cảm tự ti. Có thể hiểu được, chương này đề cập đến việc phụ huynh không thoải mái với điều này, và trong khi tôi hoan nghênh ý định của giáo viên, và hiểu rằng Nhật Bản luôn có quan điểm văn hóa khác nhau đối với trẻ em và ảnh khoả thân dưới tuổi, nếu ai đó cố gắng làm điều gì đó như thế này ở Mỹ, họ sẽ bị buộc tội là một kẻ ấu dâm vừa chớm nở bất kể ý định của họ. Có thể có những cách tốt hơn để dạy trẻ em thay vì để các bé trai và bé gái bơi trong một hồ bơi lớn trong bộ đồ sinh nhật của chúng được giám sát bởi một giáo viên nam. Nhưng điều tốt là, chương chỉ dài hai hoặc ba trang và không ảnh hưởng đến câu chuyện theo bất kỳ cách nào, vì vậy bạn có thể dễ dàng bỏ qua nó và không bỏ lỡ bất cứ điều gì. Nhưng nếu bạn dễ dàng bị xúc phạm bởi những thứ này đến mức bạn sẽ bỏ một cái gì đó như thế này hoàn toàn...Tôi không biết phải nói gì với bạn. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng cuốn sách nên bị bỏ chỉ vì điều đó. Ngoài một vài lựa chọn viết lách khó hiểu, Totto-chan thực sự là một nhà phê bình rất tinh tế về hệ thống giáo dục bảo thủ và bảo thủ ngoan cố của Nhật Bản, và nó vẫn tồn tại cho đến ngày nay.

Chúng trông khá bừa bãi, giống như ai đó đã cố gắng vẽ những đứa trẻ nhưng thay vào đó làm cho chúng trông giống như người ngoài hành tinh bước ra từ một dòng sông, nhưng chúng không tệ. Chúng đủ đơn giản để trẻ em thưởng thức và chúng hầu như không thể vượt qua ranh giới giữa hoạt hình và thực tế. Thêm vào đó, nó thêm vào bản chất trẻ con của câu chuyện, vì chúng ta đang đọc câu chuyện qua con mắt của một đứa trẻ, và đó là một cược khá an toàn rằng nếu trẻ em vẽ màu nước, các hình minh họa ở đây sẽ gợi nhớ đến những gì hầu hết trẻ em sẽ cố gắng vẽ. Vì cuốn sách rất nhiều tập, không có nhiều chỗ cho sự phát triển nhân vật thực tế, vì những người duy nhất nhận được nhiều sự tập trung là Totto-chan, cha mẹ cô, một số bạn cùng lớp như Yasuaki và hiệu trưởng. Nhưng tất cả họ đều là những nhân vật tương đối tốt theo cách riêng của họ và vì đây là một câu chuyện về cuộc sống, và một cuốn tự truyện không kém phần quan trọng, họ không thực sự cần phải phát triển, vì tất cả họ đều được miêu tả một cách thực tế, được thể hiện như những người chỉ đi về cuộc sống của họ mặc dù Thế chiến II đang lén lút theo dõi họ. Tôi đã thấy Totto-chan khá hài hước, vì cô ấy là một cô gái tomboy khổng lồ, và một cô gái giàu trí tưởng tượng khám phá khu phố của mình bất chấp hậu quả, thà chơi bên ngoài và xem các nhạc sĩ đường phố hơn là ngồi ở bàn làm việc cả ngày, nổi cơn thịnh nộ nếu cô ấy không có được những gì cô ấy muốn, gây rắc rối và không phải lúc nào cũng nhận ra hành động của mình có thể khiến bản thân gặp rắc rối, nhưng cô ấy vẫn thể hiện là một đứa trẻ thực sự tốt, muốn làm cho bạn bè của mình hạnh phúc và làm điều đúng đắn, chẳng hạn như giúp bạn của cô ấy leo lên cây và cầu xin cha mẹ cô ấy không giết chết con chó Rocky của cô ấy cắn cô ấy. Cô ấy là kiểu con gái mà tôi chắc chắn rằng bạn đã gặp ít nhất một lần trong đời và tôi chắc chắn có thể liên quan đến một số trải nghiệm của cô ấy, chẳng hạn như khi gà con của cô ấy chết mặc dù cố gắng nuôi chúng, và khi Rocky chết trong khi cô ấy đi du lịch, và khi cha mẹ cô ấy cố gắng che giấu mọi thứ với cô ấy nhưng cô ấy biết có điều gì đó và sẽ không được giữ trong bóng tối. Nó gắn liền với các chủ đề về giáo dục và cách trẻ em thông minh hơn những gì mọi người tin tưởng. Thật không may, cuốn sách này không hoàn hảo, mặc dù tôi rất thích đọc nó. Bản chất tình tiết chắc chắn có thể khiến mọi người thất vọng, đặc biệt nếu bạn đang mong đợi một điều gì đó lớn lao xảy ra như ai đó bị bắt cóc và làm nô lệ cho một kẻ tâm thần trong mười năm, hoặc bom rơi xuống và phá hủy mọi thứ. Mặc dù đúng là hầu hết các cuốn tự truyện đều mô tả chi tiết các sự kiện xảy ra trong cuộc đời của tác giả, chẳng hạn như chiến tranh, Holocaust, một trải nghiệm tồi tệ như bị bắt cóc hoặc nô lệ hoặc bị lạm dụng tình dục bởi một kẻ tâm thần, thật phi thực tế khi nghĩ rằng đó là trải nghiệm duy nhất mà mọi người trải qua trong cuộc sống của họ.

Hiệu trưởng, Sosaku Kobayashi, tránh xa các chuẩn mực truyền thống của Nhật Bản liên quan đến giáo dục và khá nhiều cho phép trẻ em tự làm việc của mình, chẳng hạn như tạo ra lịch trình học tập của riêng mình, cho phép chúng chơi bên ngoài và không lo lắng về việc chúng bị bẩn, cố gắng hiểu và thích nghi với mọi đứa trẻ, cho phép chúng khám phá những điều kỳ diệu của thiên nhiên, cho phép chúng là chính mình và không tin vào việc tránh xa ngay cả những người khuyết tật hoặc người nước ngoài, mặc dù một số tôn giáo và khuyết tật nhất định không được xã hội Nhật Bản chấp nhận trở lại trong Thế chiến II, đặc biệt là nếu hoàng đế thời đó, Hirohito, không chấp nhận nó. Thật kỳ lạ, cuốn tiểu thuyết có bản chất cực kỳ nhiều tập, và tất cả các chương, rất ngắn chỉ dài 2-3 trang, là về cuộc sống của Totto-chan cả trong và ngoài trường học và trải nghiệm của cô. Có một chương về việc cô ấy dạy một đứa trẻ mắc bệnh bại liệt cách trèo cây, một chương khác về một sự cố về con chó của cô ấy cắn cô ấy một cách tình cờ, một chương khác về việc nuôi gà con của cô ấy, một chương khác về những đứa trẻ bơi trong hồ bơi của trường, v.v. Điều này rất hiếm đối với một cuốn tiểu thuyết, đặc biệt là một cuốn tự truyện, vì thông thường một định dạng tập được dành riêng cho các chương trình truyền hình dành cho trẻ em hoặc phim truyền hình Nhật Bản, và tiểu thuyết thường có cốt truyện bao quát và các sự kiện lớn khiến mọi người quan tâm. Nhưng đối với hầu hết các phần, các chương rất ngắn, đủ ngắn để lướt qua mà không bỏ lỡ bất cứ điều gì, và văn xuôi cực kỳ dễ tiếp cận, không quá màu be nhưng cũng không màu tím, vì vậy nó khá dễ đọc. Tôi chắc chắn rằng trẻ em trong độ tuổi từ 8-14 có thể đọc nó một cách dễ dàng. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ có nếu tôi đọc lại điều này khi tôi còn trẻ. Thêm vào đó, không có nhiều điều xảy ra trong suốt cuốn tiểu thuyết, vì nó chủ yếu chỉ là một loạt các chương ngẫu nhiên mô tả chi tiết cuộc sống của Totto-chan và một số điều cô ấy trải qua trong những ngày còn trẻ, vì vậy không có sự khởi đầu, giữa hoặc kết thúc thực sự, và cảm giác giống như bạn đang ở đó xem một đám trẻ chơi trong công viên, điều này phù hợp vì đó là những gì cuốn sách nói về. Tôi thực sự thích cách nó không thực sự tuân theo cấu trúc ba hành động điển hình. Các hình minh họa thực sự đơn giản, vì về cơ bản chúng chỉ là những bức tranh màu nước của Totto-chan và những người khác rải rác trong suốt cuốn sách.

Là văn học, nó sẽ là một thách thức có lẽ là phần thưởng; như một cuốn sách kinh doanh, nó chỉ phục vụ để củng cố ấn tượng của tôi về phong cách lãnh đạo điên cuồng của Schultz.Ông liên tục than khóc rằng không có "viên đạn bạc" nào trong công việc kinh doanh của mình, không có gì giống như Frappuccino sẽ tạo nên tên tuổi và một doanh nghiệp tỷ đô la.Không có gì giống như... QuaSchultz mô tả chi tiết các sự kiện dẫn đến sự hoàn hảo và ra mắt sản phẩm cà phê hòa tan của công ty, mà ông từ chối gọi là cà phê hòa tan trong các bình luận báo chí khi ra mắt nhưng ở đây, trong cuốn sách, ông thừa nhận chính xác là như vậy. Như đã mô tả trước đây, mặc dù không phải trong chi tiết này, Via đã được bắt đầu như một sự mày mò của một nhà khoa học điên rồ, vào năm 1989. Don Valencia là một nhà sinh học tế bào, người đã đi bộ đường dài và không thích cà phê, và vì ông đã làm việc trên công nghệ làm khô đông đặc biệt cho các tế bào, ông đã áp dụng suy nghĩ của mình vào cà phê. Một ngày nọ, ông mang nó vào Pike Place Starbucks (cửa hàng đầu tiên được ca ngợi) và cuối cùng, được Starbucks thuê. Cà phê hòa tan đã được đốt lại; Valencia và nhóm chuyên gia dược phẩm của ông đã đưa ra cơ sở Frappuccino sẽ thay đổi vận may của công ty vào cuối những năm 1990. Đến tháng 1 năm 2007, Valencia đã chết vì ung thư biểu mô tế bào vảy, và Howard đã mất kiên nhẫn. Với anh thì phải mất bao lâu? anh ấy hỏi. "32 tháng," là câu trả lời. "Nếu Apple có thể phát triển iPod trong vòng chưa đầy một năm, chúng tôi có thể làm điều này!" là câu trả lời của Schultz. Bất chấp sự thiếu kiên nhẫn của anh ta, sẽ mất nhiều thời gian như vậy, và mặc dù anh ta sẽ làm hài lòng khách mời và nhân viên trong bữa tiệc tối của mình với việc khó có thể biết được loại Starbucks nào được pha thường xuyên và loại nào là ngay lập tức, cuối cùng, anh ta "vô cùng thất vọng". Tại sao Howard Schultz lại thất vọng như vậy? Mặc dù đội ngũ tiếp thị nội bộ của ông, đội ngũ rất "sáng tạo" và chăm chỉ đã nghĩ ra cái tên gợi liên tưởng đến cả đường phố Ý và tên của Valencia, đã đưa ra một thiết kế "chung chung" và "màu cầu vồng". Vì vậy, ông đã đi ra ngoài, một lần nữa, mang theo một công ty sáng tạo bên ngoài để thiết kế lại bao bì trong khoảng hai tuần. Theo phong cách Howard, ông đã mời công ty bên ngoài, và sau đó là đội ngũ sáng tạo nội bộ, đến nhà mình vào một buổi chiều Chủ nhật. "Tin tức rằng tôi đã đưa vào một công ty bên ngoài dưới radar đã gặp phải một số thất vọng không thể tránh khỏi," ông viết. Và đây là phần mà tôi nghĩ là "thô" nhất trong toàn bộ cuốn sách: anh ấy thừa nhận anh ấy là một con lừa."Tôi không bao giờ có ý định làm suy yếu bất cứ ai," ông viết về điều này, một trong vô số những sự phá hoại, "nhưng có những khoảnh khắc trong suốt quá trình chuyển đổi — và trong suốt lịch sử của Starbucks — khi tôi phải đưa ra những lựa chọn khó khăn, đôi khi quyết định rằng lợi ích tốt nhất của tổ chức trái ngược với lợi ích của một cá nhân hoặc một nhóm. Hy sinh cảm xúc của mọi người, và hơn một lần thậm chí là một mối quan hệ cá nhân, vì lợi ích của hàng ngàn đối tác là một trong những yếu tố đau đớn nhất trong công việc của tôi với tư cách là giám đốc điều hành của Starbucks. ”Cuốn sách này, sau đó, là một lời xin lỗi. Như vậy, nó có hoành tráng và đầy đủ các chi tiết và giải thích không cần thiết. Có lẽ còn hơn cả kịch tính khi viết về những nhận xét mở đầu của ông trước một hội nghị thượng đỉnh toàn cầu đầy ngẫu hứng và bí mật vào tháng 3 năm 2008, "Một chiếc micro nhỏ được kẹp vào áo sơ mi trắng của tôi đã khuếch đại giọng nói của tôi trong suốt phòng khiêu vũ im lặng." Đây là một cuốn sách kinh doanh, không phải là một bộ phim kinh dị. Nếu đó là một cuốn sách về tình yêu — như Schultz đã nói hết lần này đến lần khác trong các cuộc phỏng vấn được đưa ra vào khoảng ngày phát hành — thì đó là loại tình yêu tê liệt, đam mê, vô nghĩa mà một thiếu niên dành cho một người yêu lớn tuổi hơn nhiều: mù quáng trước cả lỗi lầm của chính mình và của người mà anh ta mong muốn, ngay cả khi anh ta kể lại chúng một cách chi tiết. Bất chấp những cảm xúc phải bị tổn thương khi anh ta theo đuổi đối tượng tình cảm của mình. Phân tích mọi chi tiết về những gì người khác nghĩ về người yêu của mình, nhưng chỉ khi nó áp dụng cho anh ta; chắc chắn rằng anh ta là người duy nhất có thể khiến cô ấy thực sự tỏa sáng; có thể thay đổi và dự đoán được như mặt trăng. Về độ phân giải, Howard Schultz khẳng định rằng anh ta đã cứu được linh hồn của công ty mình và đưa nó vững chắc vào một tương lai tăng trưởng không ngừng và lợi nhuận tích cực. Nhưng liệu hoàng tử đẹp trai có thể hết yêu dễ dàng như khi anh ta rơi vào? Đánh giá này là phiên bản viết tắt của đánh giá mà tôi đã viết cho The Story Stock.