Cuốn sách Tâm hồn cao thượng chắc không
còn là cuốn sách lạ lẫm với các độc giả. Cuốn sách là những mẩu chuyện nhỏ và
qua đó là những bài học, những điều nhỏ bé nhưng vô cùng cảm động. Cảm động nhất
và đáng nhớ nhất trong cuốn sách chính là những lời người cha, người mẹ viết
cho người con của mình.
Mẹ tôi
Thứ năm, ngày mồng
10
Sáng nay cô giáo
Dencati lại chơi, cha tôi nhận thấy tôi đã nói một câu vô lễ với mẹ tôi. Vì thế
cha tôi răn tôi bằng lá thơ sau này, đọc rất cảm động. " Trước mặt cô giáo
của em con, con đã tỏ ra vô lễ với mẹ con. Enricô ơi ! Lần sau không được thế nữa
! Thái độ hỗn hào của con đã xuyên thấu trái tim cha như một mũi dao. Cha còn
nhớ mấy năm trước đây, mẹ con đã thức suốt đêm ở cạnh giường con, nghe hơi con
thở, mẹ con đã lo lắng võ người và mỗi khi nghĩ đến nỗi phải "bỏ" con
thì lại sụt sùi. Con ơi! Con nên nghĩ đến những lúc ấy và không nên tệ với mẹ
con, một người mẹ sẽ sẵn lòng đem một năm hạnh phúc của mình để chuộc một giờ
đau đớn cho con, một người mẹ sẽ vui lòng đi ăn xin để nuôi con và sẵn lòng hy
sinh tính mệnh để cứu con sống! Con ơi! Trong đời con, con sẽ có những ngày
buồn rầu, thảm đạm, nhưng cái ngày buồn thảm nhất, chính là ngày con mất mẹ
con.
Rồi đây, con sẽ trưởng thành, những cuộc phấn đấu sẽ rèn con nên người mạnh mẽ. Con sẽ không bao giờ quên được hình ảnh mẹ con và con sẽ ước gì lại được nghe thấy tiếng êm ái và trông thấy nét mặt hiền từ của mẹ con, ví dù lớn đến mực nào, khoẻ đến mực nào, con vẫn thấy là một đứa trẻ chơ vơ và yếu đuối. Con sẽ hồi tưởng lại những lúc đã làm cho mẹ con phải mếch lòng mà con buồn. Lòng hối hận sẽ cắn rứt con. Hình ảnh dịu dàng và từ ái của mẹ con sẽ làm cho con thêm rầu rĩ. Con nên nhớ rằng lòng hiếu thảo là một bổn phận thiêng liêng của con người. Kẻ nào giày xéo lên chữ hiếu là kẻ khốn nạn. Quân giết người nếu biết tôn kính cha mẹ, cũng còn một điểm thành thực trong tâm; con người dù sang trọng tuyệt vời, nếu làm rầu lòng mẹ, xúc phạm đến mẹ, cũng là kẻ không có nhân cách. Enricô ơi! Con van mẹ con đi, để mẹ con hôn con cho cái hôn ấy xoá sạch vết vô ơn ở trên trán con. Con ơi! Lòng cha vẫn yêu con, vì con là mối hy vọng quý báu nhất đời của cha, nhưng cha thà không con còn hơn là có đứa con ở bạc với mẹ!"
Cha con.
Cha tôi
Thứ bảy, ngày 17
Enricô ơi! Chắc hẳn những bạn con như Côrêtti và Garônê không bao giờ trả lời
cha mẹ một cách vô lễ như con đã đối với cha con chiều qua. Con phải thề cùng mẹ
rằng từ rấy con sẽ không thế nữa. Mỗi khi cha con mắng con là y như con nói trả
những câu rất vô lễ. Con nên tưởng tượng đến một ngày kia - mà ngày ấy không thể
tránh được - cha con hấp hối trên giường bệnh gọi con lại giường để trăn trối.
Khi đó, nghe những câu nói cuối cùng của cha, chắc lòng con sẽ phải thổn thức,
ân hận vì đã có điều ở tệ với cha. Lúc bấy giờ con mới hiểu rằng: trước kia
cha con thực là một người bạn tốt của con; mỗi khi bất đắc dĩ phải phạt con thì
lòng cha đau đớn hơn con và chỉ vì muốn cho con sửa lỗi nên cha mới phải làm
cho con khóc.
Trừ lòng yêu con,
thương con, còn ngoại giả cha con giấu hết. Nào con có biết: những khi phải
lao tâm lao lực quá, tưởng mình chằng còn sống được bao lâu nữa, cha con lại lo
buồn cho con sau này sẽ phải chơ vơ và không nơi nương tựa! Nào con có biết :
bao phen bị mối ưu phiền ấy ám ảnh, cha con đã vào giường con đang giấc ngủ
say, đứng đó nhìn con mà nghĩ ngợi! Nào con có biết: lắm khi cha con đang
chán nản về việc đời không được như ý, chợt nhìn thấy con là mọi nỗi sầu đều
tiêu tan cả vì người cha vất vả ấy cần đến tình yêu của con mới được yên lòng
và trở nên can đảm. Trong lúc cha con đang trông mong vào lòng hiếu thảo của
con; bỗng thấy con mang lòng lãnh đạm, tệ bạc thì cha con khổ thống biết là dường
nào? Con đừng lầm lạc vào con đường bội nghĩa vong ân ấy. Con nên nghĩ rằng ở
đời này không có cái gì là vững bền cả, con có thể mồ côi cha lúc còn bé... con
có thể mất cha trong một năm nữa, một tháng nữa hay ngày mai cũng không biết chừng! Ôi! đến lúc bấy giờ con sẽ thấy cảnh vật ở xung quanh con thay đổi cả, con sẽ
nhìn thấy nhà ta vắng vẻ quạnh hiu, con sẽ trông thấy mẹ con đầu tang tóc rối,
âm thầm chua xót ! Thôi! Con ơi. Mẹ nói đã nhiều. Con hãy lên nhà tìm cha
con, ôm gối cha mà xin lỗi.
Mẹ con.
Trang cuối cùng của mẹ tôi
Thứ bảy, ngày mồng 1
Enricô ơi! Thế là năm học hết rồi! Con sắp phải từ giã thầy con, bạn con. Nhân tiện mẹ cho con biết một tin buồn: cuộc từ biệt ấy không phải chỉ trong hai tháng rưỡi đâu, mà là suốt đời! Cha con vì nghề nghiệp bó buộc phải rời Tôrinô, lẽ tất nhiên, gia đình ta phải theo cha con. Sang thu, ta sẽ dọn nhà. Con sẽ theo học trường mới. Điều đó có phần làm cho con buồn, phải không? Mẹ chắc con quyến luyến trường cũ, ở đấy ròng rã bốn năm, con đã vui vẻ làm việc mỗi ngày hai buổi, ở đây ngày nào con cũng trông thấy thầy ấy, bạn ấy cũng trông thấy cha mẹ con đứng chỗ ấy đón con, con sẽ nhớ trường cũ, ở đấy trí tuệ con đã được mở mang, ở đấy con đã kết giao được nhiều bạn tốt và ở đấy mỗi một lời nói là một điều ích lợi cho con. Hãy đem cái kỷ niệm ấy đi với con và để lời từ biệt chúng bạn với một mối nhiệt tình phát tự đáy lòng. Rồi ra, bạn con bất hạnh cũng có người gặp sự không may, bị cha hay mẹ mất sớm; cũng có người mệnh yểu cũng có người đem bầu máu anh dũng tưới trên bãi chiến trường, nhưng hầu hết bạn con sẽ là những người thợ chính trực trung hậu, những người cha gia đình cần mẫn đảm đang đáng trọng, và biết đâu trong đám bạn con sau này lại không có người ra gánh vác việc nước và lừng lẫy tiếng tăm?
Hãy từ biệt bạn con một cách yêu dấu thiết tha, hãy để lại một chút tâm hồn vào chốn đại gia đình ấy là nơi lúc con vào hãy còn thơ ấu, lúc con ra thì đã lớn khôn, là nơi mẹ con vẫn có tình cảm vì nơi ấy con được lòng thương mến của mọi người. Enricô ơi! Trường học ví như người mẹ, người mẹ đã dứt con ở tay ta khi con nói chưa sõi để trả lại ta một đứa con khỏe mạnh tử tế và siêng năng. Lạy Thượng đế giáng phúc cho người mẹ khoan từ ấy! Này con! Con đừng quên vị ân nhân ấy, con ơi! Mai sau con nên người, con sẽ du lịch trong thế giới con sẽ trông thấy những thị thành hoa lệ, những lâu đài nguy nga, nhưng con phải nhớ luôn luôn đến nếp nhà trắng tầm thường kia với cửa chớp khép, với vườn cây xanh, vì đấy là nơi bông hoa trí tuệ đầu tiên của con đã nảy nở. Mẹ tin rằng hình ảnh trường cũ của con sẽ in vào ký ức cho đến lúc cần hơi thở cũng như không bao giờ mẹ quên được dáng cái nhà cũ kỹ ở đấy mẹ đã nghe tiếng nói ban đầu của con.
Mẹ con.
------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:
https://www.facebook.com/bookademy.vn
Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt
"Tâm Hồn Cao Thượng", so với việc yêu nhiều điều khác, thực sự không chỉ là những điều đó. Tôi nghĩ rằng "tình yêu sẽ là bất cứ điều gì" sẽ không có câu trả lời rõ ràng, nhưng tôi biết rằng "tình yêu" sẽ không có giới hạn, từ một cuộc trò chuyện thân thiện giữa bạn học, sự khích lệ của giáo viên đến học sinh, sự quan tâm chu đáo của phụ huynh đối với con cái, một nụ cười của người mà chúng ta tình cờ gặp... Đủ lớn để đóng góp tủy, hiến máu, giúp đỡ Dự án Hy vọng... Mặc dù đôi khi tình yêu có thể giống như không khí, bị "ô nhiễm", "pha loãng", thậm chí là "tan biến", nhưng hy vọng rằng nhiều người sẽ cảm nhận được tình yêu sâu sắc trong ngôn ngữ đơn giản hơn, tôi nghĩ rằng cuốn sách "Tâm Hồn Cao Thượng" tốt đẹp này sẽ mang lại niềm vui cho nhiều người hơn.