Triết học có mối liên kết chặt chẽ với đời sống con người hơn chúng ta tưởng. Đó là bởi triết học xuất phát từ chiêm nghiệm về các vấn đề của cuộc sống, từ niềm vui, từ đau khổ, từ lo lắng,... và rồi được các triết gia, cũng là những người đã đi qua những khó khăn ấy một cách mãnh liệt nhất, ghi chép lại những chân lý để vượt qua hay đơn giản chấp nhận chúng. Triết học giống như một nguồn an ủi vĩ đại vì ta không chỉ biết được cũng có những người trải qua những điều giống ta mà còn được lắng nghe những lời thông thái để làm dịu những cảm xúc tiêu cực. Bởi vậy, trong khó khăn, bạn có thể tìm đến những triết lý này hay tìm đến Sự an ủi của triết học viết bởi Alain de Botton - một cuốn sách đặc biệt gồm tư tưởng của các triết gia vĩ đại về những nỗi niềm trong cuộc sống. Cuốn sách chắc chắn sẽ đưa triết học trở lại với mục đích giản dị và quan trọng nhất của nó: giúp chúng ta sống cuộc đời của mình

Niềm an ủi cho khó khăn

1. Ít có nhà triết học nào từng đánh giá cao cảm giác khốn khổ. Một cuộc đời khôn ngoan thường gắn liền với nỗ lực giảm bớt sự đau khổ: cảm giác lo lắng, thất vọng, giận dữ, căm ghét bản thân và trái tim tan nát.

2. Chúng ta không nên hoảng sợ trước vẻ bề ngoài

Trong con mắt của những người nhìn thấy ta lần đầu tiên… thường thì ta không là gì khác ngoài một đặc điểm nổi bật duy nhất đập vào mặt họ và quyết định toàn bộ ấn tượng của họ về ta. Do đó, người đàn ông lịch thiệp nhất và biết điều nhất, nếu có một bộ ria mép rậm rạp… có thể bị coi là điểm phụ của bộ ria mép rậm rạp, không hơn, nghĩa là kiểu người trong quân đội, dễ tức giận và đôi khi bạo lực - và người ta sẽ đối xử với anh ta theo cách đó.

3. Không phải lúc nào Nietzsche cũng nghĩ tốt về khó khăn như vậy. Quan điểm ban đầu của ông chịu ảnh hưởng của nhà triết học mà ông phát hiện ra ở tuổi 21 khi đang là sinh viên trường đại học Leipzig. Mùa thu năm 1865, trong một hiệu sách cũ ở Blumengasse, Leipzig, ông tình cờ cầm lên cuốn Thế giới: Ý dục và biểu hiện, tác giả của nó đã qua đời trước đó năm năm trong một căn hộ ở Frankfurt, cách đó 300 cây số về phía Tây:

Tôi cầm [cuốn sách của Schopenhauer] trên tay như là một cái gì đó hoàn toàn xa lạ và mở các trang sách. Tôi không biết có con quỷ nào đó thì thầm vào tai tôi: “Hãy mang cuốn sách này về". [...] Về nhà, tôi chui vào một góc sofa với kho báu mới của mình và bắt đầu để tác phẩm sôi nổi, ảm đạm thiên tài đó chiếm lĩnh mình. Mỗi dòng đều như những tiếng kêu chứa đựng trong nó sự từ bỏ, phủ nhận và buông xuôi. 

Nhà triết học lớn tuổi đã làm thay đổi cuộc đời của nhà triết học trẻ tuổi. Theo Schopenhauer, tinh túy của minh triết triết học là phát biểu của Aristotle trong Đạo đức học Nicomachus:

Người khôn ngoan nỗ lực được tự do thoát khỏi nỗi đau, chứ không phải có được niềm vui.

Ưu tiên đối với mọi người tìm kiếm niềm vui là phải nhận ra sự bất khả của sự mãn nguyện để tránh những rắc rối và lo lắng thường gặp trong quá trình tìm kiếm sự mãn nguyện:

[Chúng ta nên] hướng mục tiêu của mình không phải vào những điều dễ chịu và vui vẻ trong cuộc sống, mà vào việc tránh càng xa càng tốt vô vàn điều xấu của nó... Những người hạnh phúc nhất là những người đi hết cuộc đời mà không gặp phải bất kỳ nỗi đau quá lớn nào, về thể chất cũng như về tinh thần.

Sau đó, khi viết thư cho người mẹ góa chồng và cô em gái 19 tuổi của mình ở Naumburg, thay vì kể về việc ăn uống và học hành như bình thường, Nietzsche tóm tắt triết lý mới của mình về sự từ bỏ và buông xuôi:

Chúng ta biết rằng cuộc sống toàn là khổ đau và ta càng cố hưởng thụ cuộc sống thì càng làm nô lệ cho nó, do đó, ta [nên] vứt bỏ những điều tốt trong cuộc sống và tập tiết chế.

4. Theo Nietzsche, đó là một số yếu tố mà con người, một cách tự nhiên, cần để có được một cuộc sống viên mãn. Ông bổ sung thêm một chi tiết quan trọng là ta không thể có được chúng nếu đôi khi không cảm thấy cực kỳ khốn khổ:

Sẽ ra sao nếu như niềm vui và nỗi buồn gắn bó với nhau chặt chẽ đến mức bất kỳ ai muốn có một trong hai thứ càng nhiều thì cũng phải có thứ kia càng nhiều, bạn được lựa chọn: hoặc càng ít nỗi buồn càng tốt, tóm lại là không đau khổ, hoặc càng nhiều nỗi buồn càng tốt, như là cái giá phải trả cho thật nhiều niềm vui và lạc thú tinh tế mà ta chưa từng được nếm trải? Nếu bạn chọn phương án đầu tiên và muốn thu nhỏ và hạ thấp mức độ đau khổ của con người thì bạn sẽ phải thu nhỏ và hạ thấp năng lực hưởng thụ niềm vui của họ.

Những công trình mãn nguyện nhất của con người dường như không tách rời sự đau khổ ở mức độ nào đó, nguồn gốc của những niềm vui lớn nhất của chúng ta nằm gần nguồn gốc của nỗi buồn một cách nguy hiểm:

Hãy xem cuộc đời của những con người, những dân tộc vĩ đại nhất và thành công nhất và hãy tự hỏi mình liệu một cái cây muốn phát triển cao lớn có thể lớn lên mà không gặp thời tiết xấu và bão tố hay không, liệu rủi ro và sự kháng cự bên ngoài, sự thù ghét, tị hiềm, ngoan cố, bất tín, khắc nghiệt, tham lam và bạo lực không là một phần của hoàn cảnh thuận lợi mà nếu không có chúng thì hiếm khi sinh ra bất kỳ sự phát triển vĩ đại nào, kể cả của nhân cách.

5. Tại sao? Bởi vì không ai có thể sáng tạo ra một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại mà không có trải nghiệm, hoặc ngay lập tức vươn tới vị trí cao, cũng không ai là người tình tuyệt vời ngay từ lần đầu tiên; và trong khoảng lặng giữa thất bại ban đầu và thành công về sau, ở khoảng trống giữa con người mà chúng ta muốn trở thành với con người hiện tại của chúng ta, phải có nỗi đau, sự lo lắng, lòng ghen tị và sự nhục nhã. Chúng ta phải chịu đựng đau khổ bởi vì chúng ta không thể tự nhiên làm chủ được những nguyên liệu cho sự viên mãn.

Nietzsche đang cố thay đổi niềm tin rằng sự mãn nguyện phải đến một cách dễ dàng, hoặc không hề xuất hiện, một niềm tin có hại bởi nó khiến chúng ta sớm đầu hàng trước những thử thách mà lẽ ra ta có thể vượt qua nếu đã chuẩn bị trước cho sự tàn bạo mà gần như mọi thứ có giá trị trong cuộc đời này đều đòi hỏi.

6. Nietzsche đưa ra một hình ảnh ẩn dụ khác về núi. Cách căn phòng của ông ở Sils-Maria vài bước chân là con đường mòn dẫn xuống thung lũng Fex, một trong những mảnh đất màu mỡ nhất của Engadine. Những sườn dốc thoai thoải được tận dụng để canh tác. Vào mùa hè, từng đàn bò nhẩn nha gặm những đám cỏ xanh màu mỡ đến mức chúng gần như là sáng bóng lên, những chiếc chuông trên cổ lũ bò kêu leng keng khi chúng di chuyển từ bãi cỏ này qua bãi cỏ khác. Những dòng suối nhỏ thong dong chảy qua cánh đồng với âm thanh róc rách như nước rót vào cốc thủy tinh. Bên cạnh nhiều trang trại nhỏ, sạch bóng (mỗi trang trại đều treo cờ quốc gia và cờ của tỉnh) là những mảnh vườn trồng rau, trên lớp đất mùn mọc lên nào súp lơ, củ cải đường, cà rốt và xà lách, tất cả đều xanh tươi mơn mởn khiến người ta chỉ muốn quỳ xuống và gặm mấy miếng giống như lũ thỏ.

Vùng này có những cây xà lách ngon đến vậy bởi vì thung lũng Fex đóng băng vào mùa đông, khi lớp băng bề mặt tan đi để lại cho đất rất nhiều khoáng chất. Đi xa hơn nữa, cách những nông trại ngay ngắn vài giờ đi bộ không nghỉ là một dòng sông băng khổng lồ và đáng sợ. Trông nó giống như một tấm vải trải bàn với các nếp gấp chờ được kéo phẳng nhưng những nếp gấp đó lớn bằng cả ngôi nhà và là những tảng băng sắc như dao cạo, đôi khi chúng phát ra tiếng gầm đau đớn khi tự sắp xếp lại dưới ánh nắng mặt trời mùa

Khi đứng trên mép của dòng sông băng xù xì này, thật khó mà tưởng tượng được làm thế nào mà khối băng này lại có ảnh hưởng đến sự phát triển của các loài rau và những đám cỏ ở dưới thung lũng chỉ cách đó vài cây số, khó mà tưởng tượng được rằng một thứ có vẻ đối nghịch với cánh đồng xanh như là dòng sông băng lại có thể chịu trách nhiệm cho sự màu mỡ của cánh đồng.

Nietzsche, người thường xuyên đi dạo trên thung lũng Fex với cây bút chì và cuốn sổ bìa da trong tay (“Chỉ có những ý nghĩ xuất hiện khi đang đi dạo mới có giá trị”), liên tưởng đến sự phụ thuộc của những yếu tố tích cực trong cuộc sống con người vào các yếu tố tiêu cực, sự phụ thuộc của sự mãn nguyện vào khó khăn:

Khi chúng ta nhìn vào những chỗ trũng với những cái rãnh sâu hoắm mà dòng sông băng đã chảy qua, ta nghĩ thật khó mà tưởng tượng rằng đến một lúc nào đó, những thung lũng đầy cỏ xanh và cây cối, được tưới tắm bởi những dòng suối sẽ trải rộng trên cùng chỗ đó. Lịch sử loài người cũng vậy: những lực lượng tàn bạo nhất mở ra một con đường, và nó thường là sự hủy diệt; tuy nhiên, điều mà họ làm lại cần thiết để cho những thế hệ sau, hiền lành hơn, có thể xây nhà trên đó. Những nguồn năng lượng đáng sợ - bị gọi là ma quỷ - là những kiến trúc sư vĩ đại và là người mở đường của nhân loại.

6. Nhưng, điều đáng buồn là những khó khăn đáng sợ là chưa đủ. Mọi cuộc đời đều khó khăn; điều làm cho một số trở nên viên mãn là cách mà người ta ứng xử với nỗi đau. Mọi nỗi đau đều là dấu hiệu lờ mờ cho thấy có điều gì đó không ổn, nó có thể mang lại kết quả tốt hoặc xấu tùy thuộc vào sự khôn ngoan và mạnh mẽ của trí óc người phải gánh chịu nỗi đau. Sự lo lắng có thể dẫn đến hoảng loạn hoặc phân tích chính xác về những cái không ổn. Cảm giác bị đối xử bất công có thể dẫn đến việc giết người hoặc một tác phẩm đột phá về lý thuyết kinh tế. Nỗi ghen tị có thể dẫn đến sự cay đắng hoặc quyết định cạnh tranh với đối thủ và tạo ra một kiệt tác.

Như Montaigne yêu quý của Nietzsche từng giải thích trong chương cuối của Tiểu luận, nghệ thuật sống nằm ở chỗ tìm ra công dụng cho những nghịch cảnh của ta:

Chúng ta phải học cách chịu đựng những gì không tránh được. Cuộc đời của chúng ta, giống như sự hài hòa của thế giới, được tạo nên từ những nghịch âm cũng như từ những âm sắc khác nhau, ngọt ngào và chói tai, thăng và giáng, nhẹ nhàng và ầm ĩ. Nếu người nhạc sĩ chỉ thích vài âm thanh thì anh ta sẽ hát được gì? Anh ta phải biết cách sử dụng mọi âm thanh và hòa trộn chúng lại với nhau. Chúng ta cũng cần làm như thế với cái tốt và cái xấu mà đối với cuộc đời ta, chúng cùng là một nguyên liệu.

300 năm sau đó, Nietzsche trở lại với tư tưởng đó:

Nếu chúng ta là những cánh đồng màu mỡ thì dưới lớp đất sâu, chúng ta sẽ không để điều đáng sợ nào trở nên vô dụng và tìm thấy phân bón cho cánh đồng ta trong mọi sự kiện, mọi thứ và mọi người.

Vậy phải làm thế nào để trở thành cánh đồng màu mỡ?

Hình ảnh: Diệp Anh

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv 

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ “Tên tác giả – Bookademy”. Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.


Xem thêm

Có thể coi nó là một cuốn sách self-help kém chất lượng hoặc là một tập biên soạn về triết học Cliffsnotes kém chất lượng. Với tôi thì tôi sẽ lựa chọn vế sau. Tựa đề của cuốn sách là một cách chơi chữ - Botton đã mượn nó từ cuốn sách Sự an ủi của Triết học của Boethius (có vẻ như được viết trong khi Boethius đang chờ được phê duyệt). Tuy nhiên, cuốn sách này không quá tệ. Trong cuốn sách này, Botton kêu gọi các triết gia Socrates, Epicurus, Seneca, Montaigne, Schopenhauer và Nietzsche đưa ra lời khuyên cho người đọc về nhiều vấn đề của cuộc sống. Khá buồn cười (hoặc mỉa mai, tùy theo cách bạn nhìn nhận) rằng Schopenhauer được mời gọi để an ủi một người tình bị hắt hủi và Nietzsche an ủi một tâm hồn mệt mỏi với thế giới và đang bị bao vây bởi những khó khăn từ mọi khía cạnh. Thoạt nhìn thì có vẻ như không nhận ra ngay được nhưng Botton đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và khiến cho các chương khác nhau trở nên mạch lạc một cách đáng ngạc nhiên. Bên cạnh đó, cuốn sách còn có những giai thoại hấp dẫn từ cuộc đời của các triết gia nói trên. Ngoài ra, cuốn sách này khá ngắn, dù tôi đã được báo trước về điều đó! Có rất nhiều điều cần làm để khiến nó trở nên cuốn hút hơn đối với những độc giả dễ bị phân tâm. Nói chung, đây là một cuốn sách hấp dẫn mà thậm chí có thể trở nên thú vị đối với một số người.

"Giúp chúng ta sống cuộc sống của chính mình" là mục đích của triết học, lời giới thiệu trên bìa cuốn sách, được cho là về sự tự lập. Tôi mơ hồ nhớ rằng Plato đã nói rằng mục đích của triết học là dạy chúng ta cách chết, nhưng hãy giả sử rằng tự lập đang nói về mục đích của triết học trong bối cảnh của cuốn sách này. Tác giả, cả về nội dung và phong cách viết đều nhằm mục đích làm cho các tác phẩm của các bậc thầy có thể tiếp cận được với chúng ta. Nội dung từ những gì anh ấy chọn để chia sẻ cho đến tác phẩm cũng như bao bì. Các trạng thái của con người được đề cập khá phổ biến và cũng là điều khiến chúng ta thao thức hàng đêm - không nổi tiếng, không có đủ tiền, thất vọng, thiếu thốn (điều đó có lẽ không phổ biến), thất tình và khó khăn. Trong mỗi bối cảnh, tác giả không chỉ rút ra từ các triết lý của Socrates, Epicurus, Seneca, Montaigne, Schopenhauer và Nietzsche mà còn từ chính cuộc sống của họ. Anh ấy cũng lấy một phần từ cuộc đời của mình để tạo cho nó một hơi hướng đương đại và sự dí dỏm để làm cho nó trở nên dễ hiểu. Điều không phù hợp đối với tôi là phần lời khuyên. Rõ ràng là tôi không mong đợi cuốn sách đột nhiên trả lời những câu hỏi hóc búa cho tôi, nhưng mức độ thông tin cung cấp thấp hơn đáng kể so với những gì tôi mong đợi. Nó giáp ranh với sự tự giác (tự cứu bản thân) - đó là một điều nghịch lý! Tôi nghĩ đó cũng là một điều tôi nhận ra đối với với tư cách là một độc giả - triết lý về điều này không phù hợp với tôi. Tôi rút ra từ câu chuyện "Câu chuyện về triết học" của Will Durant có yếu tố thiết thực hơn nhiều. Phải nói rằng, đây là một bài đọc nhẹ nhàng, hợp lý có thể mang lại cho người đọc một chút an ủi nếu hoàn cảnh (tình huống) phù hợp. Một chuyến bay bị trì hoãn là một ví dụ.


Cuốn sách The Consolations of Philosophy của Alain de Botton đã bị chỉ trích bởi một số người như là cố gắng giảm sức nặng của triết học để hấp dẫn đến với văn hóa đại chúng. Tuy nhiên, cuốn sách này lại mang đến cho độc giả cách để đối mặt với những thách thức của cuộc sống thông qua các nguyên tắc của các triết gia lớn. Là người mới bắt đầu học triết học, tôi không thể nói chắc liệu có sự thật trong những lời chỉ trích tiêu cực như vậy. Nhưng điều tôi có thể khẳng định một cách chắc chắn là cách mà tác giả đã hiệu quả tiếp cận với những người đứng trước cửa triết học, do dự liệu họ có nên bước vào hay không. Đó là lý do tại sao và cách thức làm điều đó. Tóm lại, đây là một cuốn sách giới thiệu tuyệt vời về triết học vì nó cung cấp cho người đọc một nền tảng nhanh nhưng đầy đủ về các triết gia lớn và nguyên tắc của họ, cũng như cách áp dụng chúng vào cuộc sống. Phần yêu thích của tôi là Phần An ủi cho Sự Bất Hòa Với Đám Đông vì nó có thể được áp dụng vào những khó khăn khác mà cuốn sách cũng đưa ra sự an ủi. Đó là về Socrates và cách sống của ông. Câu chuyện rất cảm động đến nỗi tôi đã nhỏ lệ khi đọc nó trong một quán cà phê. Trong phần này, de Botton nhấn mạnh thông qua các bài giảng của Socrates rằng sự phổ biến không nên được tôn vinh và tự động được liên kết với điều đúng đắn hoặc đúng sự thật. Điều này thật thú vị vì ông đã bị cáo buộc đơn giản hóa triết học để thu hút đại chúng. Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, ta sẽ thấy đó là cách tác giả tiếp cận triết học một cách đơn giản và dễ tiếp cận hơn để giúp độc giả tiếp cận và hiểu được triết lý của các triết gia lớn. Ý định của ông là tiếp cận độc giả theo cách mà Socrates tiếp cận với những người Athens trên đường phố bằng cách nói chuyện với họ một cách đơn giản. Mục tiêu là khiến mọi người suy nghĩ và việc đơn giản hóa các khái niệm có thể ngược lại không hiệu quả nhưng trong việc làm điều đó, de Botton chắc chắn đã tạo ra một cánh cửa mở và nỗ lực của ông đã để lại đủ không gian cho độc giả ở bất kỳ trình độ nào để suy nghĩ nhiều hơn và thậm chí đọc thêm về các nhà triết học được đề cập. De Botton cũng có một câu trả lời cho những lời bình luận đó trong cuốn sách này. "Việc không thể hiểu được cung cấp sự bảo vệ vô song chống lại việc không có gì để nói... nhưng viết đơn giản yêu cầu sự dũng cảm, vì có nguy cơ bạn sẽ bị bỏ qua, bị coi là ngu ngốc bởi những người có niềm tin kiên cố rằng văn phong khó hiểu là dấu hiệu của sự thông minh." Cuốn sách này là một nỗ lực dũng cảm mang lại ánh sáng cho một chủ đề mà những người bình thường thấy nhàm chán, đáng sợ, kiêu căng và vô dụng.

Đây là cuốn thứ ba trong số ba cuốn sách của tác giả mà người viết đã mượn trong năm nay. Cuốn sách này có phong cách viết tương tự như "The Art Of Travel" hơn là "Status Anxiety", và đây cũng là cuốn sách sớm nhất trong ba cuốn mà người viết đã mượn. Người viết cảm thấy rằng việc sử dụng ảnh đen trắng thường khiến hình ảnh trở nên không rõ ràng trên các trang sách bìa mềm và những hình ảnh này cũng không cần thiết. Khi De Botton đề cập đến trẻ sơ sinh trong văn bản, chúng ta được trình bày một bức ảnh về trẻ sơ sinh. Một đề cập đến người gặp nhau trong một quán cà phê được minh họa bằng một bức ảnh về một quán cà phê. Một số hình ảnh thú vị, ví dụ như hai bản phác thảo miêu tả sự tiến bộ đáng kể trong phong cách vẽ của một nghệ sĩ, nhưng nhiều hình ảnh khác chỉ đơn thuần là những hình ảnh điền vào. De Botton thảo luận về một lý thuyết Nietzsche về mức độ công việc liên tục cần thiết trong nhiều năm để cải thiện đáng kể sản phẩm sáng tạo của một người, và người viết cảm thấy vui khi nhận ra điều này chính xác trong phong cách của De Botton từ "The Consolations of Philosophy" năm 2000 đến "Status Anxiety" năm 2004! De Botton trích dẫn từ sáu nhà triết học nổi tiếng, mỗi người được lựa chọn để giải quyết một vấn đề cụ thể, bắt đầu bằng những lời động viên của Socrates cho chúng ta khi cảm thấy bị ghét bỏ. Ông xen kẽ các chi tiết về cuộc đời của các nhà triết học, điều này đã giúp tôi hiểu được cách thức lý thuyết của họ có thể đã được truyền cảm hứng. Có rất nhiều điều mà tôi không biết - ví dụ như Epicurus thực sự đã khuyến khích một chế độ ăn uống tiết kiệm trong các bài giảng của mình, chứ không phải là những bữa ăn tinh túy mà tên ông đã trở nên nổi tiếng với những người đời sau này. Tuy nhiên, đôi khi tôi cảm thấy rằng các trích dẫn được chọn không thực sự liên quan đến nhau và được lựa chọn cẩn thận để phù hợp với sáu chủ đề của De Botton. Tôi nghĩ rằng "The Consolations Of Philosophy" là một cuốn sách tốt để bắt đầu và tôi sẽ rất vui nếu có thể nhớ được một phần tư tưởng trong thời gian dài! Cách viết của De Botton nói chung là dễ tiếp cận - ít nhất với tôi - và tôi khích lệ để khám phá sâu hơn về những ý tưởng và suy nghĩ triết học.

Tôi không biết gì nhiều, nhưng có một điều tôi biết đó là cuộc sống luôn thật khó khăn. Triết học đã giúp xoa dịu những nỗi đau và khó khăn mà cuộc sống mang lại. Cuốn sách Sự an ủi của triết học nói về sáu nhà triết học nổi tiếng. Alain de Botton đã xem xét từng người một cách cẩn thận và chú ý đến phong cách của mỗi người. Mỗi triết gia đưa ra một điều an ủi cho một khía cạnh của cuộc sống. Nếu bạn cảm thấy lạc lõng, hãy đọc triết lý của Socrates. Nói một cách chính xác, tức là các tác phẩm của Plato, nhưng bạn hiểu ý tôi mà. Alain de Botton điểm qua những gì chúng ta biết về Socrates và cách ông ấy đặt ra những triết lý trong suốt cuộc đời của mình. Socrates đặt câu hỏi về mọi thứ, ngay cả những điều dường như là lẽ thường đối với dân chúng. Chúng ta bắt buộc phải tranh cãi về các giá trị mà chúng ta yêu quý vì chúng ta chỉ có thể đáp ứng các giá trị đó vì những lý do ngớ ngẩn. Có một câu nói nổi tiếng rằng: một cuộc sống không có những thử thách thì không đáng sống. Nếu bạn thiếu tiền, hãy xem các tác phẩm của Epicurus. Số tiền bạn có không thể hiện được mức độ hài lòng của bạn. Nếu bạn thất vọng, hãy tìm đến Seneca the Younger. Nếu bạn cảm thấy chưa đủ, hãy tìm đến Michel de Montaigne. Nếu trái tim bạn tan vỡ, hãy tìm đến Schopenhauer. Nếu bạn gặp khó khăn chung trong cuộc sống cuộc sống, hãy đọc về Nietzsche. Vì những điều đó, tôi đồng ý với Alain de Botton trong việc lựa chọn các nhà triết học. Như đã nói, tất cả họ đều là những nhà tư tưởng tuyệt vời.