Cuộc đời là của bạn, lựa chọn sống ra sao cũng là cách bạn chọn. Hạnh phúc hay đau khổ bản thân cũng tự gánh lấy. Vậy tại sao bạn lại để ý quá nhiều ánh mắt, ý kiến xung quanh mà quên mất tự hỏi bản thân rằng có bao giờ thật sự hạnh phúc và sống cho bản thân mình chưa? Chìa khóa của một cuộc sống tốt đẹp không phải là hãy quan tâm nhiều lên, mà là quan tâm ít đi, chỉ quan tâm tới điều quan trọng, gần gũi và đáng để bản thân chú ý tới. Cuốn sách Nghệ thuật tinh tế của việc “đếch” quan tâm của Mark Manson sẽ hướng dẫn chúng ta “nhắm mắt lại” và tin tưởng vào con đường ta đã chọn để sống hạnh phúc hơn.
1/ Vòng lặp địa ngục
Nếu như theo đuổi sự tích cực là tiêu cực, thì theo đuổi sự tiêu cực sẽ tạo ra điều tích cực. Những đau đớn mà bạn cố gắng ở phòng tập gym sẽ mang lại một cơ thể cân đối và khỏe mạnh hơn. Thất bại trong kinh doanh sẽ mang lại sự hiểu biết hơn, giúp bạn biết điều gì là cần thiết để thành công.
Cởi mở và thoải mái với bản thân sẽ khiến bạn có được sự tự tin và hấp dẫn hơn trước mọi người. Những khó khăn của việc đối đầu với thực tại sẽ giúp bạn củng cố niềm tin và sự tôn trọng trong các mối quan hệ. Cũng như việc vượt qua nỗi sợ hãi và lo lắng sẽ giúp bạn xây dựng lòng dũng cảm và ý chí kiên cường.
2/ Nghệ thuật tinh tế của việc “đếch” quan tâm
“Đếch” quan tâm không có nghĩa là thờ ơ, mà nó có nghĩa là thoải mái với việc trở nên khác biệt.
Để “đếch” quan tâm tới những khó khăn, trước tiên bạn cần phải quan tâm đến thứ còn quan trọng hơn cả khó khăn.
Dù cho bạn có nhận ra được điều này hay không, thì bạn vẫn luôn lựa chọn quan tâm tới một điều gì đó.
3/ Hạnh phúc đến từ việc giải quyết các rắc rối
Nếu như bạn lảng tránh các vấn đề của mình hay cảm thấy như thể mình không có vấn đề nào hết, nghĩa là bạn đang tự làm cho mình đau khổ. Nếu như bạn cảm thấy mình đang gặp phải những vấn đề không thể giải quyết thì bạn cũng làm khổ mình thôi.
Chúng ta đều có những phương thức của riêng mình để làm tê liệt nỗi đau mà những vấn đề của ta mang lại, với một liều lượng trung bình thì không có vấn đề gì to tát cả. Nhưng ta lảng tránh càng lâu hay đóng băng càng lâu, thì chúng ta sẽ càng đau đớn hơn khi đến cuối cùng vẫn cứ phải đối mặt với những vấn đề của mình.
4/ Lựa chọn nỗi khổ của riêng bạn
Hầu hết mọi người đều muốn có một cuộc mây mưa mỹ mãn và một mối quan hệ tuyệt vời, nhưng chẳng mấy ai nguyện ý trải qua những cuộc đấu khẩu, những lũ yên lặng bối rối, những lúc tổn thương và biến động cảm xúc dữ dội để đạt được điều đó.
Bởi vì hạnh phúc đòi hỏi sự chịu đựng. Nó phát triển từ các vấn đề. Niềm vui có tự mọc ra từ mặt đất như là mấy bông cúc vàng và cầu vồng đâu chứ! Thực ra thì, nói một cách nghiêm túc, sự thỏa mãn và ý nghĩa của cuộc sống chỉ có được thông qua việc lựa chọn và kiểm soát những đau khổ của chúng ta. Dù bạn phải vật lộn với nỗi lo lắng hay sự cô đơn, hay chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hay là với một lão sếp khốn nạn làm tiêu tốn mất của bạn đến cả một nửa số thời gian bạn tỉnh táo trong ngày đi nữa, thì giải pháp nằm ở việc chấp nhận và tích cực gắn kết với trải nghiệm tiêu cực đó - không phải là sự lảng tránh, không phải là sự che chở từ nó.
Nỗi đau của ta quyết định thành công của ta. Vấn đề của chúng ta dẫn tới hạnh phúc của ta, đi cùng với việc cải thiện một chút, biến đổi một chút các vấn đề đó.
5/ Bạn cũng chẳng đặc biệt lắm đâu
Sự tự cho bản thân đặc quyền khiến người ta cần phải cảm thấy tốt đẹp về bản thân vào mọi lúc, ngay cả khi phải trả giá bằng những người bên cạnh họ. Và vì những người tự cho mình đặc quyền luôn cần phải cảm thấy tốt đẹp về bản thân, thành ra họ vào việc nghĩ về bản thân.
Sự tự cho bản thân đặc quyền tự nó đóng đinh vào một kiểu bong bóng tự yêu mình, bóp méo bất kỳ điều gì và mọi thứ theo cái cách nhằm củng cố cho nó. Những người tự cho mình đặc quyền nhìn nhận mọi sự kiện trong cuộc đời họ như một sự khẳng định, hoặc một kiểu đe dọa tới sự vĩ đại của bản thân. Nếu có chuyện tốt xảy đến với họ, đó là vì tài ba của họ. Nếu xảy ra chuyện xấu thì đó là bởi có kẻ ghen tị và hãm hại họ. Sự tự cho mình đặc quyền thuyết phục bản thân tin vào bất kỳ thứ gì nuôi dưỡng cái cảm giác ưu việt của họ. Họ giữ cho vẻ tinh thần vững vàng bằng mọi giá, dù cho đôi khi có gây nên bạo hành về thể xác hoặc tinh thần của những người xung quanh.
Những người tự cho mình đặc quyền do họ không có khả năng nhận biết các vấn đề của chính mình một cách cởi mở và thành thật, nên họ cũng không có khả năng cải thiện cuộc đời mình theo cách bền vững và có ý nghĩa. Họ chỉ biết đuổi theo hết sự hưng phấn này đến sự hưng phấn khác và tích tụ ngày càng nhiều sự chối bỏ.
7/ Củ hành tự nhận thức
Chúng ta đều có những “điểm mù” trong cảm xúc. Thường là với những cảm xúc mà ta từng được dạy rằng việc bộc lộ chúng ra là không đúng. Lớp vỏ thứ hai của củ hành nhận thức là khả năng đặt ra câu hỏi tại sao chúng ta lại cảm thấy như vậy trong những cảm xúc cụ thể. Lớp vỏ thứ ba là những giá trị của bản thân ta: Tại sao tôi lại xem đây là thành công/thất bại? Làm thế nào để tôi lựa chọn được cách đánh giá bản thân mình? Tôi đánh giá chính mình và cả những người xung quanh dựa trên tiêu chí nào?
Điều thật sự đúng đắn một cách khách quan về tình thế của bạn không quan trọng bằng việc bạn nhận tình huống ấy như thế nào, bạn lựa chọn việc đánh giá và gán cho nó những giá trị nào. Các vấn đề có thể là không tránh được, nhưng ý nghĩa của những vấn đề ấy thì không. Ta cần phải kiểm soát việc các vấn đề của ta có ý nghĩa gì dựa trên việc ta lựa chọn cách suy nghĩ nào về chúng, về những chuẩn tắc mà ta lựa chọn để đánh giá chúng.
8/ Sự lựa chọn
Chúng ta thường không thể kiểm soát những gì xảy đến với mình. Nhưng mà ta luôn kiểm soát cách thức mà ta lý giải những gì xảy đến với ta, cũng như cách thức mà ta phản ứng lại trước chúng. Dù ta có ý thức về việc nhận biết nó hay không, chúng ta luôn chịu trách nhiệm đối với những trải nghiệm của mình. Thật khó để không làm điều này. Việc lựa chọn không diễn giải các sự kiện trong đời ta thì vẫn là một sự lý giải các sự kiện trong đời ta. Việc lựa chọn không phản ứng lại các sự kiện trong đời mình thì vẫn là một sự phản ứng đối với các sự kiện trong đời. Ngay cả khi bị một chiếc xe xấu xí chẹt phải hay bực bội với một chiếc xe buýt chở đầy học sinh, thì đó vẫn là trách nhiệm của bạn để lý giải ý nghĩa của sự việc ấy và lựa chọn cách phản ứng.
Dù ta có thích như thế hay không, chúng ta vẫn luôn đóng vai trò chủ động trước những gì diễn ra đối với chúng ta và bên trong chúng ta. Chúng ta luôn diễn giải ý nghĩa của mọi thời khắc và mọi sự kiện. Chúng ta luôn luôn lựa chọn các giá trị mà ta dựa vào để sống và các thước đo mà ta dùng để đánh giá mọi điều xảy đến với mình. Thường thì cùng một sự kiện có thể là tốt hoặc xấu, lệ thuộc vào cái thước đo mà chúng ta sử dụng.
Vấn đề là, chúng ta luôn luôn lựa chọn, dù ta có nhận ra điều đó hay không. Luôn luôn.Điều này lại quay trở lại với vấn đề là làm sao mà, trong thực tế, lại có chuyện không bận tâm tới bất cứ điều gì hết. Điều đó là không thể. Tất cả chúng ta đều phải bận tâm tới một thứ gì đó. Không quan tâm tới gì cả vẫn có nghĩa là quan tâm tới một thứ nào đấy.Câu hỏi thật sự ở đây là, Chúng ta lựa chọn quan tâm tới vấn đề gì? Bạn lựa chọn những giá trị nào để đưa ra hành động? Chúng ta lựa chọn thước đo nào để đánh giá cuộc đời mình? Và liệu đó có phải là những lựa chọn tốt— những giá trị đúng đắn và những thước đo đúng đắn?
9/Nghịch lý thất bại/thành công
Sự tiến bộ trong bất kỳ lĩnh vực gì là thứ được tạo ra dựa trên hàng ngàn sai lầm nhỏ, và sự vĩ đại của thành công mà bạn có được là dựa trên số lần bạn thất bại ở một điểm nào đó. Nếu như có ai đó vượt trội hơn so với bạn ở một điểm nào đó, thì đó là bởi vì cô ấy đã thất bại nhiều lần hơn so với bạn. Nếu ai đó kém cỏi hơn bạn, thì là bởi vì anh ta chưa trải qua đủ những bài học đau đớn mà bạn từng đón nhận.
Lảng tránh thất bại là điều mà chúng ta học được ở một thời điểm về sau này trong đời. Tôi cá là phần nhiều đến từ hệ thống giáo dục của chúng ta, thứ luôn đánh giá khắt khe chúng ta dựa trên thành tích học tập và trừng phạt những ai không có được thành tích tốt. Một phần không nhỏ khác đến từ các bậc phụ huynh độc đoán hoặc thích chỉ trích – những người không cho phép con cái họ tự mình làm rộn theo một mức độ bình thường, và thay vì vậy họ lại trừng phạt chúng vì việc thử nghiệm những cái mới hay vì không tuân theo con đường đã được định trước. Và rồi chúng ta còn có cả một hệ thống truyền thông lúc nào cũng ra rả vào tai chúng ta hết tấm gương thành công này đến vì tấm gương công khác, trong khi lại lờ tịt đi hàng ngàn giờ rèn luyện buồn tẻ và chán ngắt mà họ cần thực hiện trước khi đạt tới thành công.
Ở một thời điểm nào đó, hầu hết chúng ta đều đạt tới một vị trí mà ta thấy sợ hãi nếu thất bại, nơi mà ta lảng tránh thất bại một cách đầy bản năng và chỉ bám víu lấy thứ ở ngay trước mắt ta hay những gì mà ta có thể làm tốt.
Điều này giam hãm và kiềm chế chúng ta. Ta chỉ có thể thật sự thành công ở thứ mà ta sẵn lòng thất bại trước nó. Nếu như ta chưa sẵn lòng thất bại, thì ta cũng chưa sẵn sàng để thành công.
Rất nhiều sự sợ hãi trước thất bại xuất phát từ việc lựa chọn các giá trị tệ hại. Giả như, nếu tôi đánh giá bản thân mình dựa trên tiêu chí “Khiến mọi người mà tôi gặp gỡ đều yêu thích tôi,” thì tôi sẽ hoang mang lắm, bởi vì thất bại là chắc chắn 100 phần trăm luôn ấy vì nó lệ thuộc vào hành vi của những người khác, mà không nằm ở chính bản thân tôi. Tôi không nắm quyền kiểm soát trong tay; do đó giá trị bản thân tôi lại phó mặc cho sự phán xét của những người khác.
10/Từ chối khiến cuộc đời bạn tốt đẹp hơn
Quan điểm ở đây là: tất cả chúng ta đều cần phải quan tâm tới một điều gì đó, mới có thể trân trọng một điều gì đó. Và để trân trọng một điều gì đó, chúng ta phải nói không với những thứ không phải là điều gì đó. Để trân trọng X, chúng ta cần phải nói không với những thứ không-phải-X.
Sự chối bỏ này là phần cố hữu và cần thiết cho việc duy trì hệ giá trị của chúng ta, và do đó là bản sắc cá nhân của ta. Chúng ta là những gì mà chúng ta lựa chọn để nói không. Và nếu như chúng ta không từ chối bất kỳ điều gì (có thể là bởi nỗi sợ hãi bản thân chúng ta sẽ bị từ chối bởi điều gì đó), thì chúng ta về cơ bản là hoàn toàn không có nổi bản sắc cá nhân của riêng mình.
Cái khao khát lảng tránh sự chối từ bằng mọi giá, lảng tránh sự đối đầu và mâu thuẫn, cái khao khát nỗ lực để chấp nhận mọi thứ như nhau và để khiến cho mọi thứ gắn kết và hài hoà với nhau, là một dạng thức sâu xa và tinh tế của sự tự cho mình đặc quyền. Những người tự cho mình đặc quyền, bởi vì họ cảm thấy như thể họ xứng đáng được cảm thấy tốt đẹp ở mọi thời điểm, lảng tránh việc từ chối bất cứ điều gì bởi vì làm như vậy có thể sẽ khiến họ hay ai đó cảm thấy thật tệ. Và bởi vì họ từ chối việc từ chối bất cứ điều gì, họ sống một cuộc đời vô giá trị, bị chi phối bởi niềm vui thú, và chỉ biết đến mình. Tất cả những gì mà họ bận tâm tới là duy trì cơn hưng phấn thêm một chút ít nữa, nhằm lảng tránh những sai lầm không thể tránh khỏi của cuộc đời họ, nhằm giả vờ rằng nỗi đau khổ đã biến mất.
Sự từ chối là một kỹ năng sống quan trọng và cốt yếu. Không một ai lại muốn bị mắc kẹt trong một mối quan hệ không mang lại hạnh phúc. Không ai muốn bị mắc kẹt với một công việc mà mình căm ghét và không tin vào nó. Không ai muốn cảm thấy rằng họ không thể nói ra điều mình thật sự muốn nói.
Nhưng mọi người vẫn lựa chọn những điều này. Mọi lúc.
Thành thực là niềm khao khát tự nhiên của con người. Nhưng một phần của việc sở hữu tính trung thực trong cuộc đời chúng ta là thoải mái với việc nói và nghe từ “không.” Theo đó, sự từ chối thực sự khiến cho các mối quan hệ của ta trở nên tốt đẹp hơn và đời sống tình cảm của ta lành mạnh hơn.
11/ Nghệ thuật của việc đếch quan tâm hay bài học về cách tìm ra mục đích phù hợp của cuộc sống
Cuối cùng thì một ngày đẹp giời nào đấy bạn sẽ tạm biệt cõi đời này. Tất cả những người bạn quen biết, sớm hay muộn rồi cũng đều sẽ sang thế giới bên kia. Trong quãng thời gian ngắn ngủi từ nay cho tới lúc bạn qua đời, nếu cứ tiếp tục chạy loanh quanh hết mối bận tâm này đến mối bận tâm khác, thì rốt cuộc tâm trí bạn sẽ rối như một mớ bòng bong và cuối cùng là mọi thứ sẽ chẳng đi đến đâu cả. Bạn cần hiểu được mình, hiểu được mối quan tâm của bản thân thực sự là gì. Muốn thế, cái cần nhất là mạnh mẽ đối diện với những điều về chính bản thân mình mà bạn vẫn luôn che dấu. Đối diện với nó, chấp nhận nó giống như bóc từng lớp củ hành.
Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm là cuốn sách không dạy bạn cách để đạt được điều này hay điều nọ, ngược lại là cách để buông tay. Cách bạn kiểm kê lại những mối quan tâm, chọn lại những gì để khi ngã xuống không còn hối tiếc. Nó dạy bạn không cần “cố” để có cuộc sống thoải mái. Hãy cứ bình thường thôi, và rồi hạnh phúc sẽ đến!
*Lời kết:
Cuộc sống giống như một chiếc áo dài vô cùng đẹp mắt. Bên trong chiếc áo đó có biết bao đường may và những miếng vải chắp vá với nhau không muốn để ai biết, thậm chí còn có cả những con rận bên trong. Thế nhưng dưới sự cố gắng không ngừng, chúng ta vẫn có khả năng chueyenr nó sang chiều hướng tốt đẹp hơn. Chúng ta đều đang đi trên con đường vượt qua chính mình. Cuối cùng không phải là sự đọ sức giữa gió đông và gió tây, mà là thu thập năng lượng trong cuộc sống đầy rẫy những nỗi lo toan vụn vặt, tích góp chúng lại rồi giữ cho riêng mình. Như vậy, bạn mới có thể đối phó với những ngày tháng chán nản, mất niềm tin vào bản thân và cuộc sống ngoài kia, nghĩ không thông mà đột nhiên muốn buông bỏ những cố gắng xưa kia. Phải không ngừng nỗ lực khích lệ bản thân thấy được ánh sáng ló dạng đông, ngày mới bắt đầu, mỉm cười đối diện với cuộc sống.
Review chi tiết bởi: Vi Vi - Bookademy
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
----------------------------
Hợp Tác Cùng YBOX.VN Truyền Thông Miễn Phí - Trả Phí Theo Yêu Cầu tại
Đôi nét về tác giả Mark Manson
Mark Manson là tác giả có sách bán chạy số 1 New York Times của Everything is F*cked: A Book About Hope và Nghệ thuật tinh tế của việc “đếch” quan tâm: A Counterintuitive Approach to Living a Good Life, cuốn sách siêu bán chạy đạt # 1 ở mười bốn quốc gia khác nhau. Sách của Mark đã được dịch ra hơn 50 ngôn ngữ và đã bán được hơn 12 triệu bản trên toàn thế giới. Mark điều hành một trong những trang web phát triển cá nhân lớn nhất trên thế giới, MarkManson.net, một blog với hơn hai triệu độc giả hàng tháng và nửa triệu người đăng ký. Bài viết của Ông ấy thường được mô tả là 'self-help cho những người ghét self-help' - một thương hiệu không có BS về lời khuyên cuộc sống và bình luận văn hóa đã gây được thiện cảm với mọi người trên toàn cầu. Bài viết của ông đã xuất hiện trên The New York Times, Wall Street Journal, TIME Magazine, Forbes, Vice, CNN, và Vox, cùng nhiều tạp chí khác. Ông ấy hiện đang sống ở thành phố New York.
Review cuốn sách Nghệ thuật tinh tế của việc “đếch” quan tâm:
Ngày nay, con người tận hưởng nhiều của cải vật chất và tiện nghi hơn, nhưng chúng ta có xu hướng cảm thấy nghèo nàn hơn về mặt cảm xúc và tâm lý. Xã hội của chúng ta quan niệm rằng nếu chúng ta không bao giờ bỏ cuộc và chúng ta kiên trì phấn đấu để đạt được ước mơ của mình thì cuối cùng chúng ta sẽ thành công. Một phần của hệ thống giá trị đó là nỗi ám ảnh về ranh giới với việc duy trì “những kỳ vọng tích cực phi thực tế”. Trên hết, chúng ta nên cố gắng trở nên tốt hơn, hạnh phúc hơn, nhanh hơn, giàu có hơn, quyến rũ hơn và thông minh hơn. Trong hướng dẫn tự lực giúp xác định thế hệ này, một blogger siêu sao đã cắt bỏ những thứ vớ vẩn để chỉ cho chúng ta cách ngừng cố gắng lúc nào cũng "tích cực" để chúng ta có thể thực sự trở thành những người tốt hơn, hạnh phúc hơn. Trong cuốn sách bán chạy quốc tế này, Mark Manson cho chúng ta thấy "không phải ai cũng có thể trở nên phi thường - xã hội có kẻ thắng người thua, và một số điều đó là không công bằng hoặc lỗi của bạn." Manson khuyên chúng ta nên biết những hạn chế của mình và chấp nhận chúng - theo ông, đây là nguồn trao quyền thực sự. Một khi chúng ta nắm lấy nỗi sợ hãi, lỗi lầm và sự không chắc chắn của mình - một khi chúng ta ngừng chạy trốn và tránh né, cũng như bắt đầu đối mặt với những sự thật đau lòng - thì chúng ta có thể bắt đầu tìm thấy lòng dũng cảm và sự tự tin mà chúng ta đang tìm kiếm một cách tuyệt vọng. "Trong cuộc sống, chúng ta có một số lượng f*cks hạn chế để cho đi. Vì vậy, bạn phải lựa chọn f*cks của mình một cách khôn ngoan." Manson mang đến khoảnh khắc trò chuyện chân thực rất cần thiết để nắm lấy vai bạn và nhìn vào mắt bạn, chứa đầy những câu chuyện giải trí và sự hài hước tục tĩu, tàn nhẫn. Bản tuyên ngôn mang tính đột phá này là một cái tát sảng khoái vào mặt tất cả chúng ta, để chúng ta có thể bắt đầu sống một cuộc sống có căn cứ và mãn nguyện hơn.
Trong nhiều thập kỷ, chúng ta đã được dạy rằng suy nghĩ tích cực là chìa khóa để có một cuộc sống hạnh phúc, giàu có. "F**k tích cực," Mark Manson nói. "Hãy thành thật mà nói, chết tiệt và chúng ta phải sống chung với nó." Trong blog Internet cực kỳ nổi tiếng của mình, Manson không tô vẽ hay lập lờ. Ông ấy kể đúng như vậy - một liều lượng sự thật thô sơ, mới mẻ, trung thực mà ngày nay đang vô cùng thiếu vắng. Nghệ thuật tinh tế của việc “đếch” quan tâm là liều thuốc giải độc của Ông ấy đối với tư duy nuông chiều, tất cả đều cảm thấy thoải mái đã lây nhiễm xã hội Mỹ và làm hư hỏng một thế hệ, thưởng cho họ những huy chương vàng chỉ vì đã xuất hiện. Manson đưa ra lập luận, được hỗ trợ bởi cả nghiên cứu học thuật và những trò đùa đúng lúc về phân, rằng việc cải thiện cuộc sống của chúng ta không phụ thuộc vào khả năng biến chanh thành nước chanh của chúng ta, mà là học cách tiêu hóa chanh tốt hơn. Con người có nhiều khiếm khuyết và hạn chế—"không phải ai cũng có thể trở nên phi thường, xã hội có kẻ thắng người thua, và một số điều đó là không công bằng hoặc do lỗi của bạn." Manson khuyên chúng ta nên biết những hạn chế của mình và chấp nhận chúng. Một khi chúng ta nắm lấy nỗi sợ hãi, lỗi lầm và sự không chắc chắn của mình, một khi chúng ta ngừng chạy trốn và trốn tránh và bắt đầu đối mặt với những sự thật đau lòng, chúng ta có thể bắt đầu tìm thấy lòng dũng cảm, sự kiên trì, sự trung thực, trách nhiệm, sự tò mò và sự tha thứ mà chúng ta tìm kiếm. Manson nói rõ rằng chỉ có rất nhiều thứ mà chúng ta có thể đưa ra, vì vậy chúng ta cần tìm ra những thứ thực sự quan trọng. Mặc dù tiền là tốt, nhưng quan tâm đến những gì bạn làm với cuộc sống của mình sẽ tốt hơn, bởi vì sự giàu có thực sự là về kinh nghiệm. Một khoảnh khắc rất cần thiết để nắm lấy vai bạn và nhìn vào mắt bạn trong cuộc trò chuyện thực tế, chứa đầy những câu chuyện giải trí và sự hài hước tục tĩu, tàn nhẫn, Nghệ thuật tinh tế của việc “đếch” quan tâm là một cái tát sảng khoái cho một thế hệ để giúp họ có cuộc sống hài lòng, có cơ sở. Tôi phải thừa nhận rằng, tôi không bị thuyết phục (bạn có thể nói là thiếu hiểu biết) về tất cả những cuốn sách self-help mà mọi người yêu thích, thành thật mà nói tôi nghĩ đó là một đống hippy tào lao như một phương tiện để kiếm tiền nhanh chóng... Mặc dù sau một đợt trầm cảm vào năm ngoái (vâng, ngày nay từ "D" được sử dụng rất nhiều), bản thân tôi đang tìm kiếm liệu pháp điều trị. Tôi đã được giới thiệu tác giả này và phát hiện ra cuốn sách này. Sau khi tự hỏi bản thân "Nếu cách này không hiệu quả, mình sẽ thử cách khác", tôi nhận ra mình không còn gì để mất. Và TUYỆT VỜI. Cuốn sách này thực sự đã thay đổi quan điểm của tôi về mọi thứ và cuối cùng tôi cảm thấy tốt hơn và tiến bộ hơn rất nhiều! Không phải 100%, nhưng tôi đang đến đó từ từ. Như bạn có thể thấy từ tiêu đề, tác giả không ngại sử dụng ngôn từ tục tĩu, và tôi thích điều này. Tôi đã đọc những cuốn sách self-help khác và mặc dù chúng rất hay nhưng Mark Manson thực sự thu hút bạn ở mức độ cá nhân. Hãy tưởng tượng bạn đi khám bác sĩ, và Ông ấy rất chuyên nghiệp... nhưng hơi nhàm chán và gần như khiến bạn buồn ngủ. Bây giờ, hãy tưởng tượng cùng một bác sĩ đưa bạn đến quán bar, uống một ly bia và cười, nhưng lại đưa ra lời khuyên tương tự cho bạn. Bạn sẽ kết nối với ai tốt hơn? Vâng, tôi đã nghĩ như vậy.
Bỏ tiêu đề gây tranh cãi sang một bên, cuốn sách không chỉ nói về việc không quan tâm mà còn tập trung vào CÁI GÌ để không quan tâm. Ngừng căng thẳng về những gì phương tiện truyền thông (và những người khác) muốn chúng ta trở thành, đừng bị mạng xã hội làm phiền, những thứ như thế. Thay vào đó, hãy tập trung hết sức vào những thứ quan trọng: gia đình, bạn bè, sức khỏe của bạn. Cuốn sách mất một lúc để đọc, với các chương đầu tiên tập trung vào các ví dụ về những người mà bạn có thể hoặc không thể liên quan, hoặc thậm chí quan tâm. Nó có thể bắt đầu kéo dài, nhưng cuối cùng, ông Manson thực sự đi sâu vào nội dung của cuốn sách và yêu cầu bản thân thử thách niềm tin của mình. Biết rằng không phải lúc nào bạn cũng đúng. Không phủ nhận sai sót của mình bằng cách đổ lỗi cho người khác khi bị thách thức (nhiều người mắc lỗi này). Thừa nhận bạn không hoàn hảo và lăn lộn với nó. Nhận ra những cảm xúc và vấn đề của bạn không phải là độc quyền: gần như tất cả mọi người trên thế giới sẽ trải qua những gì bạn cảm thấy vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống của họ. Những thứ thực sự giúp bạn đối mặt với chính mình và không thổi phồng cái tôi của bạn, hoặc thực hiện một số bài tập yoga mật tông để mở khóa các vòng tròn chi bên trong của bạn. Là một người đã cho quá nhiều sai lầm về quá nhiều thứ trong suốt cuộc đời của họ, cuốn sách này chính xác là hồi chuông cảnh tỉnh mà tôi cần.Tôi coi cuốn sách này là kinh thánh của mình: Thỉnh thoảng tôi đọc một số phần nhất định để duy trì sự hoàn thiện bản thân, nó mang lại cho tôi niềm an ủi trong những lúc tôi cảm thấy thất vọng và tôi quấy rối những người theo dõi Instagram của mình bằng cách đăng các đoạn trích của các trang. Tôi thậm chí đã mang một số bản sao cho những người bạn đang trải qua thời kỳ khó khăn. Ngay cả khi còn là một đứa trẻ học tiểu học, tôi đã có một cuộc khủng hoảng nhỏ khi bị điểm kém hoặc nếu một người bạn ác với tôi vào ngày hôm đó. Khi trưởng thành, tôi giỏi hơn trong việc che giấu những chấn động cảm xúc và phản ứng dữ dội với thế giới xung quanh, nhưng chúng không bao giờ thực sự biến mất cùng với sự trưởng thành của tôi như tôi đã hy vọng. Tôi ghi nhớ mọi bài báo khiến tôi nản lòng mà tôi đọc và mọi điều tồi tệ xảy ra với tôi ở nơi làm việc hoặc ở trường học. Tôi sẽ để nó nuốt chửng mình, bởi vì tôi chưa bao giờ được bảo phải sống cuộc sống theo bất kỳ cách nào khác hoặc việc kiểm soát phản ứng của tôi thậm chí là có thể từ xa; Tôi nghĩ đó chỉ là một phần vĩnh viễn trong tính cách của tôi. Tôi luôn biết rằng đó là một tật xấu hơn là một đức tính tốt, nhưng tôi cảm thấy mình không thể'
Cuốn sách Nghệ thuật tinh tế của việc “đếch” quan tâm của Mark Manson sử dụng cách sử dụng ngôn từ tục tĩu một cách dí dỏm kết hợp với hài kịch châm biếm tràn ngập trí tuệ triết học. Phần lớn nguồn cảm hứng của Manson bắt nguồn từ những người theo chủ nghĩa hư vô, Phật tử, Albert Camus và Charles Bukowski, nhưng ông đã đưa những triết lý đó vào một quan điểm hiện đại và hợp lý hơn. Ông ấy nhắc nhở chúng ta rằng cuộc sống quá ngắn ngủi để phản ứng một cách say mê về mọi điều nhỏ nhặt. Năng lực cảm xúc của chúng ta có hạn, và chúng ta thường phung phí nó vào những phản ứng trước những người xấu tính hoặc những sự kiện không may, mà hoàn toàn quên mất rằng, mặc dù chúng ta không thể kiểm soát thế giới xung quanh mình, nhưng chúng ta có thể kiểm soát chính mình. Cuốn sách này đã trao quyền cho tôi kiểm soát các phản ứng của mình.
Ngay sau khi đọc cuốn sách này, chồng tôi đã nhận xét rằng tôi đã trở nên "thiền" như thế nào. Tôi không còn tức giận trút giận với Ông ấy về tất cả những cách khác nhau mà thế giới khiến tôi khó chịu. Tôi vẫn cho phép mình cảm nhận và nói về những điều khiến tôi phiền lòng (tôi không nhắm đến việc đạt được niết bàn với tư cách là một tu sĩ Phật giáo), nhưng những điều nhỏ nhặt không còn níu giữ tôi nữa. Bây giờ tôi để cho sự tiêu cực cuốn lấy mình mà không để nó thấm vào tâm hồn mình, và kết quả là cuộc sống của tôi thú vị hơn nhiều. Cuốn sách này và triết lý của nó đã truyền cảm hứng cho tôi đến mức tôi muốn có một lời nhắc nhở thường trực cho bản thân mình để đảm bảo hơn nữa rằng tôi sử dụng những thứ của mình một cách khôn ngoan từ bây giờ trở đi. Vào ngày sinh nhật của tôi, tôi đã có một hình xăm đơn giản nhưng đầy ý nghĩa này trên cổ tay phải của mình. Biểu tượng ∞ nhắc tôi nhớ về bản chất vô hạn của thời gian và không gian bên ngoài, và số 0 ở phía dưới biểu thị sự liên quan của loài người với toàn bộ thời gian và không gian. Nó cũng có thể được dịch là đừng tạo ra thứ gì đó (∞) từ con số không (0) hoặc một lời nhắc nhở rằng có vô số cơ hội để cống hiến, nhưng tôi sẽ kiên định đưa ra 0 f*** về những thứ không thực sự quan trọng. Nếu bạn là kiểu người đấu tranh để giữ bình tĩnh hoặc nếu bạn giống tôi và bạn thấy mình đang ở trên một chiếc tàu lượn siêu tốc đầy cảm xúc bởi vì bạn ghi nhớ mọi sự kiện trên thế giới và trong cuộc sống của chính mình, thì tôi khuyến khích mạnh mẽ bạn đọc cuốn sách này. Nếu ngôn từ tục tĩu là một vấn đề quá lớn đối với bạn, đến mức bạn không thể chịu đựng được khi đọc nửa đầu cuốn sách này (nửa sau ít tục tĩu hơn nhiều), thì có lẽ bạn đã quá hẹp hòi để loại bỏ bất kỳ triết lý nào trong số đó. lợi ích mà cuốn sách này mang lại. Nói về Nghệ thuật tinh tế của việc “đếch” quan tâm, Mark Manson tóm tắt cuốn sách dành cho người đọc tham khảo trước khi đọc: Tinh tế 1, Không quan tâm không có nghĩa là thờ ơ, nó đồng nghĩa với sự thoải mái với sự khác biệt. Khi hầu hết mọi người hình dung ra việc không quan tâm đến bất cứ điều gì, họ hình dung ra một kiểu thờ ơ hoàn hảo và thanh thản với mọi thứ, một sự bình tĩnh vượt qua mọi giông tố. Điều này là sai lầm. Hoàn toàn không có gì đáng ngưỡng mộ hay tự tin về sự thờ ơ. Những người thờ ơ thì khập khiễng và sợ hãi. Họ là khoai tây đi văng và những kẻ lừa đảo trên internet . Trên thực tế, những người thờ ơ thường cố gắng tỏ ra thờ ơ vì trên thực tế, họ thực sự quan tâm quá nhiều. Họ sợ thế giới và những hậu quả của những lựa chọn của chính họ. Vì vậy, họ làm cho không có. Họ ẩn mình trong cái hố xám xịt vô cảm do chính họ tạo ra, chỉ quan tâm đến bản thân và tự thương hại bản thân, luôn khiến bản thân bị phân tâm khỏi điều không may đang đòi hỏi thời gian và sức lực của họ được gọi là cuộc sống. Mẹ tôi gần đây đã bị một người bạn thân của bà lừa lấy một số tiền lớn. Nếu tôi thờ ơ, tôi sẽ nhún vai, nhấm nháp một ít mocha và tải xuống một phần khác của The Wire . Xin lỗi mẹ. Nhưng thay vào đó, tôi phẫn nộ. Tôi đã tức giận. Tôi nói, “Không, kệ mẹ nó đi. Chúng ta sẽ nhờ luật sư và truy lùng tên khốn này. Tại sao? Bởi vì tôi không quan tâm. Tôi sẽ hủy hoại cuộc sống của anh chàng này nếu tôi phải làm vậy. Điều này minh họa sự tế nhị đầu tiên về việc không quan tâm. Khi chúng tôi nói, “Chết tiệt, coi chừng, Mark Manson đừng quan tâm,” chúng tôi không có ý nói rằng Mark Manson không quan tâm đến bất cứ điều gì; ngược lại, điều chúng tôi muốn nói là Mark Manson không quan tâm đến nghịch cảnh khi đối mặt với mục tiêu của mình, anh ta không quan tâm đến việc chọc giận một số người để làm những gì anh ta cảm thấy là đúng, quan trọng hoặc cao quý. Ý của chúng tôi là Mark Manson là kiểu người sẽ viết về mình ở ngôi thứ ba và sử dụng từ 'chết tiệt' trong một bài báo 127 lần khác nhau chỉ vì anh ta nghĩ đó là điều đúng đắn. Anh ta không thèm quan tâm. Đây mới là điều thật đáng ngưỡng mộ—không, không phải tôi, đồ ngốc—vượt qua nghịch cảnh. Việc nhìn thẳng vào mặt thất bại và giơ ngón tay giữa của bạn đáp lại nó. Những người không thèm quan tâm đến nghịch cảnh, thất bại hay bản thân xấu hổ hay vài lần tè ra giường. Những người chỉ cười và sau đó làm điều đó. Bởi vì họ biết điều đó là đúng. Họ biết điều đó quan trọng hơn họ và cảm xúc của chính họ, niềm tự hào của họ và nhu cầu của chính họ. Họ nói “Mẹ kiếp,” không phải với mọi thứ trong cuộc sống, mà đúng hơn là họ nói “Mẹ kiếp” với mọi thứ không quan trọng trong cuộc sống . Họ dành thời gian của mình cho những gì thực sự quan trọng. Bạn. Gia đình. Mục đích. Burrito. Và thỉnh thoảng có một hoặc hai vụ kiện tụng. Và vì thế, bởi vì họ chỉ dành thời gian của mình cho những điều lớn lao, những điều quan trọng, nên đổi lại, mọi người cũng quan tâm đến họ. Tinh tế 2, Để không quan tâm đến nghịch cảnh, trước tiên bạn phải quan tâm đến thứ quan trọng hơn nghịch cảnh. Eric Hoffer đã từng viết: “Một người đàn ông có thể quan tâm đến công việc kinh doanh của mình khi nó đáng để quan tâm. Khi không, anh ta sẽ quên đi những công việc vô nghĩa của mình bằng cách quan tâm đến công việc của người khác.” Vấn đề với những người phân phát những thứ như kem ở một trại hè chết tiệt là họ không có thứ gì xứng đáng hơn để cống hiến những thứ đó. Hãy suy nghĩ trong một giây. Bạn đang ở một cửa hàng tạp hóa. Và có một bà lớn tuổi la hét với người thu ngân, mắng nhiếc anh ta vì đã không nhận phiếu giảm giá 30 xu của bà. Tại sao người phụ nữ này cho một fuck? Nó chỉ là 30 xu. Vâng, tôi sẽ cho bạn biết tại sao. Bà già đó có lẽ không có việc gì để làm trong ngày hơn là ngồi ở nhà cắt phiếu giảm giá cả buổi sáng. Cô ấy già và cô đơn. Những đứa trẻ của cô ấy là những kẻ khốn nạn và không bao giờ đến thăm. Cô ấy đã không quan hệ tình dục trong hơn 30 năm. Lương hưu của cô ấy sắp hết và cô ấy có lẽ sẽ chết trong chiếc tã khi nghĩ rằng mình đang ở Candyland. Cô ấy không thể đánh rắm mà không bị đau lưng dưới. Cô ấy thậm chí không thể xem TV quá 15 phút mà không buồn ngủ hoặc quên cốt truyện chính. Vì vậy, cô ấy cắt phiếu giảm giá. Đó là tất cả những gì cô ấy có. Đó là cô ấy và những phiếu giảm giá chết tiệt của cô ấy. Tất cả các ngày. Đó là tất cả những gì cô ấy có thể quan tâm bởi vì không có gì khác để quan tâm. Và vì vậy, khi anh chàng thu ngân 17 tuổi mặt đầy mụn nhọt đó từ chối nhận một trong số họ, khi anh ta bảo vệ sự trong sạch của máy tính tiền của mình theo cách mà các hiệp sĩ đã sử dụng để bảo vệ trinh tiết của các thiếu nữ, bạn có thể cá là bà sẽ nổi cơn thịnh nộ và lớn tiếng. đập cái mặt chết tiệt của hắn vào. Tám mươi năm khốn nạn sẽ trút xuống cùng một lúc, giống như một trận mưa đá dữ dội của những câu chuyện “Ngày trước của tôi” và “Mọi người thường thể hiện sự tôn trọng hơn”, khiến thế giới xung quanh cô ấy phát chán đến phát khóc vì tiếng kêu cót két của cô ấy và giọng nói ngọng nghịu. Nếu bạn thấy mình liên tục quan tâm quá nhiều đến những thứ vớ vẩn khiến bạn khó chịu—hình ảnh mới trên Facebook của bạn gái cũ, điều khiển TV hết pin nhanh như thế nào, bỏ lỡ một đợt giảm giá 2 tặng 1 khác cho nước rửa tay—thì cơ hội có phải bạn không có nhiều thứ đang diễn ra trong cuộc sống của mình để quan tâm chính đáng không. Và đó là vấn đề thực sự của bạn. Không phải nước rửa tay. Trong cuộc sống, chúng ta phải dành tiền cho một cái gì đó. Thực sự không có gì gọi là không quan tâm. Câu hỏi chỉ đơn giản là mỗi chúng ta chọn cách phân bổ quan hệ tình dục của mình như thế nào. Bạn chỉ nhận được một số lần quan hệ hạn chế trong suốt cuộc đời của mình, vì vậy bạn phải sử dụng chúng một cách cẩn thận. Như cha tôi thường nói, "Những thằng khốn không mọc trên cây, Mark." OK, Ông ấy chưa bao giờ thực sự nói điều đó. Nhưng chết tiệt, giả vờ như Ông ấy đã làm. Vấn đề là phải kiếm được tiền và sau đó đầu tư một cách khôn ngoan. Những con cu được trồng giống như một khu vườn chết tiệt xinh đẹp, nơi nếu bạn đụ nó và những con khốn đó được đụ, thì bạn đã chơi hết mình với những con khốn đó.
Tinh tế 3, Tất cả chúng ta đều có sự cho đi có giới hạn; hãy chú ý đến địa điểm và người mà chúng ta cho. Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta có rất nhiều năng lượng. Mọi thứ đều mới mẻ và thú vị. Và mọi thứ dường như rất quan trọng. Vì vậy, chúng tôi cung cấp cho tấn fucks. Chúng tôi quan tâm đến mọi thứ và mọi người—về những gì mọi người đang nói về chúng tôi, về việc cậu bé/cô bé dễ thương đó có gọi lại cho chúng tôi hay không, về việc tất của chúng tôi có hợp nhau hay không hay quả bóng bay sinh nhật của chúng tôi có màu gì. Khi già đi, chúng ta có kinh nghiệm và bắt đầu nhận thấy rằng hầu hết những điều này ít có tác động lâu dài đến cuộc sống của chúng ta. Những ý kiến của mọi người mà chúng ta quan tâm rất nhiều trước đây đã bị loại bỏ khỏi cuộc sống của chúng ta từ lâu. Chúng tôi đã tìm thấy tình yêu mà mình cần và vì vậy những lời từ chối lãng mạn đáng xấu hổ đó không còn nhiều ý nghĩa nữa. Chúng tôi nhận ra rằng mọi người ít chú ý đến những chi tiết bề ngoài về chúng tôi như thế nào và chúng tôi tập trung vào việc làm nhiều việc cho bản thân hơn là cho người khác. Về cơ bản, chúng ta trở nên chọn lọc hơn về những thứ mà chúng ta sẵn sàng cho đi. Đây được gọi là 'sự trưởng thành'. Đẹp đấy, bạn nên thử một lần. Trưởng thành là điều xảy ra khi một người học cách chỉ quan tâm đến những gì thực sự đáng để quan tâm. Như Bunk Moreland đã nói trong The Wire (mà, chết tiệt, tôi vẫn tải xuống) với cộng sự của anh ta, Thám tử McNulty: “Đó là những gì bạn nhận được khi quan tâm khi không đến lượt bạn quan tâm.” Sau đó, khi chúng ta già đi và bước vào tuổi trung niên, một số thứ khác bắt đầu thay đổi. Mức năng lượng của chúng tôi giảm xuống. Danh tính của chúng tôi củng cố. Chúng tôi biết mình là ai và chúng tôi không còn mong muốn thay đổi những gì dường như không thể tránh khỏi trong cuộc sống của chúng tôi. Và theo một cách kỳ lạ, điều này thật tự do. Chúng ta không còn cần phải quan tâm đến mọi thứ nữa. Cuộc sống chỉ là những gì nó là. Chúng tôi chấp nhận nó, mụn cóc và tất cả. Chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi sẽ không bao giờ chữa khỏi bệnh ung thư hay lên mặt trăng hay sờ ngực của Jennifer Aniston. Và đó là OK. Cuộc sống chết tiệt vẫn tiếp diễn. Giờ đây, chúng ta chỉ dành thời gian làm tình ngày càng cạn kiệt của mình cho những phần thực sự đáng làm tình nhất trong cuộc đời mình: gia đình, bạn thân, cú đánh gôn của chúng ta. Và trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, thế là đủ . Sự đơn giản hóa này thực sự khiến chúng tôi thực sự hạnh phúc . Rồi bằng cách nào đó, một ngày nào đó, rất lâu sau đó, chúng ta thức dậy và thấy mình đã già. Và cùng với nếp nhăn ở nướu và ham muốn tình dục của chúng ta, khả năng làm tình của chúng ta đã giảm dần đến mức không còn tồn tại. Vào buổi hoàng hôn của những ngày của chúng ta, chúng ta thực hiện một sự tồn tại nghịch lý, nơi chúng ta không còn năng lượng để quan tâm đến những điều lớn lao trong cuộc sống, và thay vào đó, chúng ta phải cống hiến một ít thời gian còn lại cho những điều đơn giản và trần tục nhưng ngày càng khó khăn hơn. các khía cạnh trong cuộc sống của chúng ta: ăn trưa ở đâu, các cuộc hẹn với bác sĩ cho các khớp kêu răng rắc của chúng ta, giảm giá 30 xu ở siêu thị, và lái xe mà không ngủ và giết chết một bãi đậu xe đầy trẻ mồ côi. Bạn biết đấy, mối quan tâm thực tế. Rồi một ngày nào đó, trên giường bệnh của chúng ta, (hy vọng) được bao quanh bởi những người mà chúng ta đã dành phần lớn thời gian quan hệ trong suốt cuộc đời mình, và một số ít người vẫn quan tâm đến chúng ta, với một tiếng thở hổn hển trong im lặng, chúng ta sẽ nhẹ nhàng buông bỏ mối quan hệ cuối cùng của mình . Qua những giọt nước mắt và tiếng bíp nhỏ dần của máy theo dõi nhịp tim và ánh huỳnh quang mờ ảo bao bọc chúng tôi trong ánh hào quang bệnh viện thần thánh của nó, chúng tôi trôi vào một khoảng trống không thể biết được và không thể sai lầm được.
Lời kết:
Nghệ thuật tinh tế của việc “đếch” quan tâm loại bỏ cơn sốt tâm lý tích cực mà thay vào đó mang đến cho bạn một cách tiếp cận Khắc kỷ, không nhảm nhí để sống một cuộc đời có thể không phải lúc nào cũng hạnh phúc, nhưng có ý nghĩa và chỉ xoay quanh những điều quan trọng đối với bạn. Việc theo đuổi không ngừng về một cuộc sống hoàn hảo, được thúc đẩy bởi các tiêu chuẩn truyền thông xã hội hoàn hảo như hình ảnh ngày nay, là nguyên nhân gây ra nhiều căn bệnh tâm lý đã trở nên tràn lan. Chúng ta cần phải nhìn xa hơn bản thân mình, bỏ đi những điều có quyền, và đón nhận những điều xấu xa và những điều không chắc chắn trước khi chúng ta có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tác giả sống một cuộc sống hoang dã và Ông ấy đã thẳng thắn viết về nhiều hành vi của mình thể hiện khả năng phán đoán thực sự kém. Anh ta tiếp tục con đường dài không quan tâm đến những người phụ nữ mà anh ta đã ngủ cùng và thậm chí quên tên họ trên chuyến bay về nhà. Như tiêu đề chỉ ra, chuẩn bị tinh thần cho ngôn ngữ xấu. Rất nhiều tình tiết hài hước giúp người đọc khám phá những trò hề của anh ta khi còn là một chàng trai trẻ sống một cuộc đời tập trung vào bản thân và những ham muốn của anh ta. Trên đường đi, cuối cùng anh cũng tìm được một người vợ mà mình yêu. Ông ấy đã phát triển câu thần chú như được minh họa trên trang bìa. Về cơ bản, Ông ấy khuyến khích người đọc thu hẹp sự tập trung của mình vào những gì thực sự quan trọng và bỏ qua những nỗ lực vô tận để làm hài lòng mọi người. Tôi yêu cuốn sách và hoàn thành nó trong 3 ngày. Bất chấp lối sống của tác giả, tôi khuyên bạn nên đọc cuốn sách. Những hành vi gần đây của Ông ấy có vẻ chuyên nghiệp. Những nỗ lực gần đây của Ông ấy để giúp đỡ người khác rất đáng khích lệ. Thu hẹp trọng tâm của bạn và xây dựng các mối quan hệ lâu dài. Ông ấy đã mất một thời gian dài để tìm ra thứ mà nhiều người đã tìm thấy từ rất sớm trong đời. Cuốn sách này đã giúp tôi, kết nối với bạn ở một mức độ khác thường , và cuối cùng đưa ra lời khuyên tuyệt vời giúp cải thiện bản thân và hy vọng là những người xung quanh bạn. Thật đáng tiếc khi một số cá nhân nhất định từ chối đọc hết cuốn sách do việc sử dụng từ F một cách phóng túng. Tôi muốn nói rằng đó là toàn bộ vấn đề: hãy từ bỏ niềm tin "Tôi có quyền nên tôi cảm thấy bị xúc phạm" và thử thách bản thân vượt qua sự kỳ thị cá nhân này để cải thiện cách nhìn của bạn về cuộc sống.