Chúng ta đều sẽ đi xa và rồi sẽ có một lúc nào đó chúng ta nhận ra mình nhớ nơi từng trưởng thành vô cùng.

Thường thường, người ta đi xa bao nhiêu lâu thì mới cảm thấy nhớ nhà?

Tôi đã không ít lần tự hỏi mình điều đó, mặc dù cũng như bạn, tôi biết rằng câu trả lời đơn giản là "tùy cảnh tùy người".

Nhưng tôi vẫn luôn hỏi mình câu đó, khi này khi khác...khi tôi sắp đi đâu xa, hay khi có ai đó sắp đi đâu xa. Tôi biết một người vừa bước chân khỏi nhà đã nhận ra nỗi nhớ.

Tôi cũng biết một người khác, mê mải dặm đường hai mươi năm, đến một chiều kia nhìn thấy trái xoài rụng ở Hawaii mới thực sự nhận ra nỗi nhớ nhà. Mà phải là trái xoài rụng xanh, chứ hai mươi mấy năm ăn xoài ngon xứ lạ mà có thấy nhớ nhung gì đâu.

"Bao nhiêu lâu người ta mới cảm thấy nhớ nhà?". Thật ra, câu hỏi đó còn có một ý nghĩa khẳng định khác. Rằng, trước hay sau, bất cứ ai rồi cũng sẽ cảm thấy nhớ nhà.

Tôi biết nhiều bạn trẻ, rời làng quê ra thành phố học đại học rồi ở lại lập nghiệp. Cuộc sống nhộn nhịp, và đầy niềm vui, thậm chí tràn trề hạnh phúc. Nhưng điều đó không ngăn được họ nhớ nhà.

Chỉ có điều...khi về lại nơi mình hằng tưởng nhớ, họ nhận ra tất cả đã đổi thay. Những con đường cũ. Mái hiên xưa. Cả những người thân yêu. Và chính họ...Đôi khi sự thay đổi mạnh mẽ đến nỗi không thể nào chấp nhận, và họ nhận ra mình không thể sống ở nơi chốn xưa được nữa.

Điều kỳ lạ là khi trở lại với thành phố, họ vẫn nhớ nhà.

Chúng ta đó. Người trẻ, người già. Chúng ta đều vậy cả.

Đôi khi, chúng ta tưởng nhớ nỗi nhớ nhà liên quan đến con người. Nhưng không phải thế. Chúng ta tưởng nỗi nhớ nhà liên quan đến món ăn hay cảnh vật. Nhưng không phải thế. Không phải là những gì hiện hữu, không phải những gì có thể gọi tên. "Nhà" ở đây là một khái niệm khó định nghĩa. Đi càng xa thì khái niệm nhà càng rộng. Và nỗi nhớ sẽ càng thêm mênh mông.

Edgar Watson Howe cũng nói: "Cảm giác tệ nhất trên thế gian chính là nỗi nhớ nhà đến thường xuyên với một người, khi anh ta đang ở nhà". 

Cảm giác ấy, tôi cũng từng trải qua. Ở Sài Gòn, và tôi vẫn không nguôi thương nhớ Sài Gòn. Như một nỗi nhớ nhà. Nhớ nhà là một căn bệnh nan y. Giống như chứng đau nhức xương, nó dậy lên mỗi khi trời trở gió.

Điều đáng nói là, chúng ta nên giữ nỗi nhớ nhà như một ngụm nước mát trong chiếc bình ký ức, để dành khi khát trên chặng đường xa, thay vì đắm chìm vào nó như một kẻ nát rượu. Nỗi nhớ, ký ức, đôi khi giống như một cái bẫy, nó đánh đắm chúng ta trong quá khứ dù ngọt ngào hay đắng cây.

Tôi biết rằng một khi ta đã cảm thấy nhớ nhà, lòng ta sẽ khác. Khi chúng ta nhận ra mình nhớ là khi ta nhận ra mình đang yêu. Yêu thương một người, một gia đình, một làng quê, một thành phố hay một đất nước ..

Đó chính là lý do mỗi chúng ta đều cần trải qua cảm giác nhớ nhà. Và để có cảm giác đó, chúng ta phải ra đi. Bạn có thể dễ dàng trở về, cũng có thể khó quay trở lại.

Bạn có thể tìm lại những cảm xúc xưa cũ sau rất nhiều năm tháng, cũng có thể không. Khả năng thứ hai thường xảy ra hơn. Nhưng hãy bình tâm, bởi Helen Keller nói đúng, rằng: "Những điều tốt nhất và đẹp nhất trong thế gian này thì không thể nhìn thấy hay chạm đến được - chúng phải được cảm nhận bằng trái tim".

Nếu như bạn nhớ nhà, hãy nhận ra rằng đó chính là yêu thương, và hãy để nó là yêu thương, chứ không phải luyến tiếc, tủi hờn hay oán giận. Bạn biết chăng, nỗi nhớ nhà sẽ khiến bạn nhận ra rằng chúng ta luôn có thể yêu thương từ một nơi rất xa. Và tình yêu thương, cho dù là yêu một ảo ảnh của hạnh phúc, thì vẫn luôn là một khởi đầu đẹp đẽ..

Một ngày nào đó khi bạn đi xa bạn sẽ biết đáp án chính xác cho câu hỏi "Mất bao lâu để bạn cảm thấy nhớ nhà".


Tác giả: Lê Trang - Bookademy

     ---------


Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

 

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt

 

 

 

Xem thêm

Cuộc sống không thiếu những điều khiến ta mệt mỏi, chán nản, nhưng cũng đầy rẫy những điều đẹp đẽ nếu ta chịu dừng lại để cảm nhận. Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn là một cuốn sách giúp ta làm điều đó – dừng lại, lặng nhìn, và biết ơn.

Trong văn phong giản dị nhưng đậm chất suy tưởng của Phạm Lữ Ân, mỗi bài viết giống như một tấm gương để soi lại chính mình. Người đọc bắt gặp những câu chuyện tưởng như quen thuộc nhưng lại đầy ám ảnh: những tiếc nuối chưa kịp nói, những điều nhỏ nhặt ta từng xem nhẹ, những cảm xúc lạc lõng khi ta tưởng như không ai hiểu mình.

Sách không đưa ra giải pháp, cũng không dạy ta cách “hạnh phúc”. Thay vào đó, nó thì thầm: “Hạnh phúc không nằm ở đâu xa, mà trong từng lựa chọn, từng hành động, từng thái độ sống của chính ta.” Khi ta biết trân trọng khoảnh khắc hiện tại, khi ta biết buông bỏ oán trách và tìm kiếm sự nhẹ nhõm từ bên trong, cũng là lúc ta thực sự sống.

Tác phẩm này rất phù hợp cho những ai đang mất phương hướng, những ai đang tự hỏi: “Mình đang sống để làm gì?” Và câu trả lời đến từ chính những trang sách – bằng cảm xúc chân thật, bằng trái tim của người viết và cả sự đồng cảm lặng lẽ của người đọc.

Trong cuộc đời mỗi người, có những thời khắc lặng lẽ nhưng lại mang tính bước ngoặt – đó có thể là một thất bại, một lần chia xa, hay một câu nói vô tình. “Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn” của Phạm Lữ Ân như một bản nhạc nhẹ nhàng dẫn ta đi qua những dấu chấm lặng ấy bằng một tâm thế thấu cảm và chấp nhận.

Tập tản văn là một bộ sưu tập những cảm xúc và quan sát về cuộc sống: từ tuổi thơ, tình bạn, đến tình yêu và những câu chuyện gia đình. Nhưng hơn hết, đó là lời thủ thỉ của một người đã từng trải với những ai đang loay hoay giữa ngã ba cuộc đời. Trong từng dòng chữ, ta thấy bóng mình – bối rối, tổn thương, nhưng cũng mong muốn được yêu thương và trưởng thành.

Đọc sách, người ta chợt hiểu rằng, trưởng thành không đồng nghĩa với cứng rắn, mà là học cách đối diện với cảm xúc của chính mình. Là khi ta không còn né tránh nỗi đau, mà can đảm bước vào nó, để rồi vượt qua và lớn lên từ đó.

Không màu mè, không sáo rỗng, “Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn” khiến người ta khóc vì nhận ra mình đã từng bỏ lỡ những điều quan trọng chỉ vì mải miết với những điều phù phiếm. Nhưng sách không buộc tội ai cả – chỉ nhẹ nhàng khơi gợi, để ta tự rút ra bài học riêng.

“Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…” – câu chữ ấy như lời nhắc nhẹ nhàng nhưng day dứt khiến mỗi người đọc phải dừng lại và tự hỏi: ta đang sống hay chỉ đang tồn tại? Cuốn sách của Phạm Lữ Ân là tập hợp những mảnh ghép suy tư, đầy chiêm nghiệm về cuộc sống, tuổi trẻ, tình yêu, và những điều bé nhỏ nhưng quý giá.

Tác giả không dạy ta sống sao cho đúng, mà chỉ mời gọi ta nhìn lại cách mình đang sống. Giọng văn nhẹ nhàng, lối viết mềm mại như thủ thỉ, nhưng chất chứa trong đó là sự từng trải, là nỗi đau đớn khi đánh mất điều quý giá, là sự tiếc nuối khi nhận ra điều đúng đắn quá muộn. Tác phẩm khiến người ta trân trọng từng phút giây hiện tại, bởi mỗi khoảnh khắc đều mang một vẻ đẹp riêng biệt không lặp lại.

Câu chuyện về những lựa chọn, những mất mát và trưởng thành trong “Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn” gợi nhắc ta rằng, sống sâu không phải là sống nhiều, mà là sống có ý nghĩa. Khi nhận ra thời gian là hữu hạn, ta sẽ thôi hoang phí những điều nhỏ bé tưởng như không quan trọng, như một ánh nhìn, một lời nói yêu thương, hay một khoảnh khắc bên người thân.

Phạm Lữ Ân không đặt ra những lý tưởng cao xa, mà dẫn ta về với đời thường – nơi con người học cách cảm nhận và yêu thương. Đó cũng là nơi ta tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc sống.

“Nếu biết rằng trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu sắc?”Nếu một ngày bạn chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều quý giá chỉ vì bận… sống vội, thì “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” có lẽ là cuốn sách bạn cần nhất lúc này. Không khoa trương, không tô hồng cuộc sống, cũng không giảng dạy như những lời răn, Phạm Lữ Ân chỉ nhẹ nhàng thủ thỉ, kể cho ta nghe về yêu thương, mất mát, trưởng thành và cả những lần chênh vênh tưởng như không đứng dậy nổi. Mỗi trang sách như một lát cắt tinh tế của cuộc đời, vừa đủ dịu dàng để xoa dịu tâm hồn, vừa đủ đau để khiến ta giật mình tỉnh thức. Bởi lẽ, ai cũng từng trẻ – nhưng không phải ai cũng biết trân quý tuổi trẻ. Ai cũng từng yêu – nhưng không phải ai cũng biết giữ gìn một trái tim yêu thương trong veo giữa bộn bề, để rồi ta nhận ra hóa ra sống thôi là chưa đủ, quan trọng là sống sao cho thật sự có ý nghĩa.Ẩn sau cái tên Phạm Lữ Ân là hai tâm hồn hoà quyện đồng điệu – Phạm Công Luận và Đặng Nguyễn Đông Vy – những người viết bằng trái tim và sống bằng sự rung cảm trước những mảnh đời nhỏ bé. Họ viết không để giảng dạy, mà để sẻ chia. Từ những điều rất đỗi quen thuộc – một ánh mắt, một kỷ niệm, một lời chưa kịp nói – lại thắp lên những suy tư đẹp đẽ, sâu thẳm về nhân sinh, khiến chúng ta phải ngẫm lại.Không ồn ào trong giới văn chương, nhưng từng câu chữ của Phạm Lữ Ân luôn mang sức nặng cảm xúc, như thể được chắt ra từ chính trái tim từng nếm đủ hạnh phúc lẫn nỗi buồn đời thường. Chính sự ẩn danh ấy đã khiến người đọc càng thêm tò mò, và rồi…càng thêm trân trọng.“Nếu biết trăm năm là hữu hạn” là tuyển tập hơn bốn mươi tản văn nói về chặng đường khám phá về những khía cạnh cuộc sống. Mỗi bài viết là một câu chuyện nhỏ, một lát cắt tinh tế từ cuộc sống thường ngày – tưởng chừng rời rạc nhưng lại hòa quyện trên cùng một trục cảm xúc: thời gian, ký ức, yêu thương và sự hữu hạn của kiếp người. Không có gì cao siêu hay xa vời – chỉ là nỗi niềm của một đứa con xa quê, thao thức của một người mẹ trong đêm, hay dư âm nhức nhối từ một trái tim đã từng yêu và từng tổn thương. Từng dòng tâm sự khẽ chạm vào trái tim, nhắc nhở ta sống sâu hơn, yêu trọn vẹn hơn, bởi mỗi giây phút là một viên ngọc quý. Và cuộc đời, dù ngắn ngủi, vẫn đáng để ta trân trọng và vẽ nên những sắc màu rực rỡ. Chính sự giản dị và gần gũi ấy đã khiến những câu chữ nhẹ nhàng len lỏi vào tâm hồn người đọc, để rồi ở lại rất lâu như một lời thủ thỉ thân quen về cuộc đời – mong manh mà đáng trân trọng.Nội dung cuốn sách không đi theo một cốt truyện tuyến tính, mà tựa như một hành trình lặng lẽ xuyên qua những ngóc ngách của tâm hồn. Mỗi tản văn là một câu chuyện nhỏ, một lát cắt mỏng manh của cuộc sống, nhưng lại để lại dư âm dài lâu như tiếng vọng trong lòng người đọc. “Cuộc sống giống như một quyển sách, có những trang bạn yêu thích, nhưng cũng có những trang bạn chỉ muốn lật qua.” Đứa con tinh thần của nhà văn có khi là lời nhắc nhở dịu dàng rằng hãy sống thật với cảm xúc của chính mình, đừng vì những khuôn mẫu mà chối bỏ điều trái tim mách bảo. Có khi lại là những suy tư lặng lẽ về hành trình trưởng thành – không chỉ là lớn lên theo năm tháng, mà là học cách chấp nhận những điều không thể thay đổi, học cách buông tay mà không oán giận. Tác phẩm nhắn nhủ rằng: tuổi trẻ không chờ đợi ai, tình yêu không phải lúc nào cũng mang màu hồng, và không phải mọi cuộc gặp gỡ đều có một cái kết trọn vẹn.Đôi khi, yêu thương không nằm ở việc nắm giữ, mà ở sự can đảm để buông tay đúnglúc. Và sau tất cả, điều sâu sắc nhất mà cuốn sách muốn gửi gắm là: đời người – dù dài hay ngắn – cũng chỉ là hữu hạn. Chính vì vậy, từng ngày được sống, được yêu, được khóc cười – đều là món quà vô giá mà ta không nên hoang phí.Điều đặc biệt của tác phẩm là ở cách nó chạm vào cảm xúc người đọc một cách tự nhiên và thầm lặng. Không hô hào đạo lý, không lên gân triết lý, Phạm Lữ Ân chỉ viết như đang kể chuyện với chính mình – mà qua đó, độc giả như nhìn thấy bóng dáng mình trong từng dòng chữ. Một đứa trẻ từng tổn thương. Một người lớn từng vụng dại. Một trái tim từng biết yêu, từng biết đau, từng sợ mất mát, và từng khao khát được sống thật trọn vẹn. Dưới lớp ngôn từ tưởng chừng rất nhẹ, rất đời thường ấy là những câu hỏi lớn về cuộc sống: Làm sao để sống mà không hối tiếc? Làm sao để giữ lại điều quý giá trước khi nó vụt qua? Làm sao để chấp nhận sự hữu hạn mà không đánh mất niềm tin vào cái đẹp, cái tử tế? Và chính trong những câu hỏi không lời đáp ấy, người đọc lặng lẽ tìm thấy chính mình. Nếu biết trăm năm là hữu hạn không đưa ra chân lý, cũng không dạy ai cách sống. Nó chỉ thì thầm một điều giản dị mà thấm thía: thời gian là hữu hạn – nên đừng chờ đợi, đừng lãng phí, đừng sống hời hợt. Bởi lẽ, những điều tưởng nhỏ bé hôm nay, có thể là điều ta tiếc nuối mãi mãi về sau. Khi đọc Nếu biết trăm năm là hữu hạn, mình không thấy nó xa vời hay triết lý quá tầm, mà thấy như ai đó đang nói hộ lòng mình – một người trẻ còn loay hoay giữa những điều dang dở. Có những đoạn khiến mình chững lại thật lâu, không phải vì khó hiểu, mà vì thấy mình trong đó: từng lần giấu cảm xúc thật, từng cuộc trò chuyện lỡ dở với ba mẹ, từng mối quan hệ không đủ can đảm giữ lại… Tự nhiên thấy thương mình, thương cả những điều mình đã để vuột mất chỉ vì nghĩ rằng “sẽ còn cơ hội khác”.Sách không hô hào phải sống thế nào, nhưng lại khiến mình tự hỏi: nếu đời này ngắn ngủi vậy, thì mình còn chờ gì nữa mà không sống tử tế hơn với chính mình, với người khác? Mình bắt đầu để ý hơn đến những điều nhỏ – một bữa cơm với gia đình, một cái ôm khi gặp lại bạn cũ, một buổi chiều ngồi yên không làm gì mà thấy lòng dễ chịu. Mình nhận ra: sống chậm không phải là lùi lại, mà là để thấy rõ mình đang đi đâu. Có lẽ mình vẫn chưa sống “trọn vẹn” như sách nói. Nhưng ít nhất, từ khi đọc nó, mình không còn để ngày trôi qua một cách vô nghĩa như trước. Và mình nghĩ, chỉ cần như vậy thôi, cũng là một khởi đầu đẹp rồi.Đời người tựa như một đóa phù dung – mong manh, rực rỡ rồi cũng lặng lẽ tàn phai theo bóng chiều. Nhưng chính sự hữu hạn ấy lại khiến từng khoảnh khắc trở nên quý giá biết bao. Ta được nhắc nhở phải sống chậm hơn một chút, để cảm nhận sâu hơn từng nhịp thở của hiện tại, để không bỏ lỡ những điều tưởng chừng rất nhỏ nhưng lại là cả một phần ký ức. Yêu thương – hãy đong đầy khi còn có thể. An yên – hãy trân quý khi còn trong tầm tay. Bởi lẽ, cuộc sống không dài rộng vô tận, mà chỉ là một chuyến đi ngắn ngủi giữa chốn nhân gian. Hữu hạn là để ta biết sống sâu hơn, sống tử tế hơn, và để lại một dấu lặng đẹp đẽ trong trái tim những người từng đi ngang cuộc đời mình.Vô số độc giả đã để trái tim mình hòa vào từng trang sách, như lạc vào một không gian yên ả, nơi từng câu chữ của Phạm Lữ Ân nhẹ nhàng thấm vào tâm hồn. Lối hành văn giản dị, mộc mạc của tác giả như hơi thở đồng nội, dễ chịu mà sâu sắc, khiến người đọc cảm thấy như có ai đó đang ngồi cạnh, dịu dàng chia sẻ những suy tư, những câu chuyện đời thường nhưng đầy cảm xúc. Những khoảnh khắc tưởng chừng giản đơn, những điều bình dị trong cuộc sống lại như ánh sáng dẫn dắt, chỉ lối cho những tâm hồn trẻ đang lạc lõng giữa dòng đời vội vã, đầy rẫy lo âu và áp lực. Và chính trong sự giản dị ấy, chúng ta tìm thấy một sự an yên, một cảm giác bình thản đến lạ thường giữanhững bão giông của cuộc sống hiện đại. Khi ta biết rằng trăm năm là hữu hạn, mỗi khoảnh khắc sống trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Phạm Lữ Ân không chỉ mang đến cho người đọc những câu chuyện nhẹ nhàng về tình yêu, gia đình, và sự trưởng thành, mà còn thầm thì vào lòng ta một lời nhắc nhở sâu sắc: sống không chỉ để tồn tại, mà để mỗi ngày đều trọn vẹn với những yêu thương, với những kỷ niệm không thể quay lại. Như tác giả đã viết: “Hạnh phúc không đến từ việc đạt được mọi thứ mình muốn, mà từ việc hài lòng với những gì mình đang có.” Cuốn sách không chỉ là những trang viết đơn giản, mà là một hành trình của cảm xúc, một lời nhắc về sự hữu hạn của đời người, để ta biết trân trọng những điều bình dị nhất. Những áng văn như một người bạn lặng lẽ, khẽ vỗ về, dặn dò ta rằng: đừng để những năm tháng vội vã trôi qua mà không để lại gì. Hãy sống thật, yêu thật và biết ơn những gì mình đang có, bởi vì thời gian – dù dài hay ngắn – sẽ mãi là điều không thể níu giữ.

6 điểm