Chúng ta đều sẽ đi xa và rồi sẽ có một lúc nào đó chúng ta nhận ra mình nhớ nơi từng trưởng thành vô cùng.

Thường thường, người ta đi xa bao nhiêu lâu thì mới cảm thấy nhớ nhà?

Tôi đã không ít lần tự hỏi mình điều đó, mặc dù cũng như bạn, tôi biết rằng câu trả lời đơn giản là "tùy cảnh tùy người".

Nhưng tôi vẫn luôn hỏi mình câu đó, khi này khi khác...khi tôi sắp đi đâu xa, hay khi có ai đó sắp đi đâu xa. Tôi biết một người vừa bước chân khỏi nhà đã nhận ra nỗi nhớ.

Tôi cũng biết một người khác, mê mải dặm đường hai mươi năm, đến một chiều kia nhìn thấy trái xoài rụng ở Hawaii mới thực sự nhận ra nỗi nhớ nhà. Mà phải là trái xoài rụng xanh, chứ hai mươi mấy năm ăn xoài ngon xứ lạ mà có thấy nhớ nhung gì đâu.

"Bao nhiêu lâu người ta mới cảm thấy nhớ nhà?". Thật ra, câu hỏi đó còn có một ý nghĩa khẳng định khác. Rằng, trước hay sau, bất cứ ai rồi cũng sẽ cảm thấy nhớ nhà.

Tôi biết nhiều bạn trẻ, rời làng quê ra thành phố học đại học rồi ở lại lập nghiệp. Cuộc sống nhộn nhịp, và đầy niềm vui, thậm chí tràn trề hạnh phúc. Nhưng điều đó không ngăn được họ nhớ nhà.

Chỉ có điều...khi về lại nơi mình hằng tưởng nhớ, họ nhận ra tất cả đã đổi thay. Những con đường cũ. Mái hiên xưa. Cả những người thân yêu. Và chính họ...Đôi khi sự thay đổi mạnh mẽ đến nỗi không thể nào chấp nhận, và họ nhận ra mình không thể sống ở nơi chốn xưa được nữa.

Điều kỳ lạ là khi trở lại với thành phố, họ vẫn nhớ nhà.

Chúng ta đó. Người trẻ, người già. Chúng ta đều vậy cả.

Đôi khi, chúng ta tưởng nhớ nỗi nhớ nhà liên quan đến con người. Nhưng không phải thế. Chúng ta tưởng nỗi nhớ nhà liên quan đến món ăn hay cảnh vật. Nhưng không phải thế. Không phải là những gì hiện hữu, không phải những gì có thể gọi tên. "Nhà" ở đây là một khái niệm khó định nghĩa. Đi càng xa thì khái niệm nhà càng rộng. Và nỗi nhớ sẽ càng thêm mênh mông.

Edgar Watson Howe cũng nói: "Cảm giác tệ nhất trên thế gian chính là nỗi nhớ nhà đến thường xuyên với một người, khi anh ta đang ở nhà". 

Cảm giác ấy, tôi cũng từng trải qua. Ở Sài Gòn, và tôi vẫn không nguôi thương nhớ Sài Gòn. Như một nỗi nhớ nhà. Nhớ nhà là một căn bệnh nan y. Giống như chứng đau nhức xương, nó dậy lên mỗi khi trời trở gió.

Điều đáng nói là, chúng ta nên giữ nỗi nhớ nhà như một ngụm nước mát trong chiếc bình ký ức, để dành khi khát trên chặng đường xa, thay vì đắm chìm vào nó như một kẻ nát rượu. Nỗi nhớ, ký ức, đôi khi giống như một cái bẫy, nó đánh đắm chúng ta trong quá khứ dù ngọt ngào hay đắng cây.

Tôi biết rằng một khi ta đã cảm thấy nhớ nhà, lòng ta sẽ khác. Khi chúng ta nhận ra mình nhớ là khi ta nhận ra mình đang yêu. Yêu thương một người, một gia đình, một làng quê, một thành phố hay một đất nước ..

Đó chính là lý do mỗi chúng ta đều cần trải qua cảm giác nhớ nhà. Và để có cảm giác đó, chúng ta phải ra đi. Bạn có thể dễ dàng trở về, cũng có thể khó quay trở lại.

Bạn có thể tìm lại những cảm xúc xưa cũ sau rất nhiều năm tháng, cũng có thể không. Khả năng thứ hai thường xảy ra hơn. Nhưng hãy bình tâm, bởi Helen Keller nói đúng, rằng: "Những điều tốt nhất và đẹp nhất trong thế gian này thì không thể nhìn thấy hay chạm đến được - chúng phải được cảm nhận bằng trái tim".

Nếu như bạn nhớ nhà, hãy nhận ra rằng đó chính là yêu thương, và hãy để nó là yêu thương, chứ không phải luyến tiếc, tủi hờn hay oán giận. Bạn biết chăng, nỗi nhớ nhà sẽ khiến bạn nhận ra rằng chúng ta luôn có thể yêu thương từ một nơi rất xa. Và tình yêu thương, cho dù là yêu một ảo ảnh của hạnh phúc, thì vẫn luôn là một khởi đầu đẹp đẽ..

Một ngày nào đó khi bạn đi xa bạn sẽ biết đáp án chính xác cho câu hỏi "Mất bao lâu để bạn cảm thấy nhớ nhà".


Tác giả: Lê Trang - Bookademy

     ---------


Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

 

Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/2Hxkazt

 

 

 

Xem thêm

 “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” không phải là một cuốn sách dành cho những người nông nổi. Để hiểu hết ý nghĩa cuốn sách phải là người có một tâm hồn lắng đọng và sâu sắc, kiên nhẫn nghiền ngẫm mới có thể lĩnh hội được hết những bài học quý giá trong cuốn sách này, ý nghĩa của được Phạm Lữ Ân gửi gắm ngay từ nhan đề, bởi cuộc sống chẳng vô cùng, nếu ta biết cái hữu hạn của tháng năm, ta sẽ không hoài phí sống một cuộc đời vô định. Hành trình qua 40 bài viết, là chặng đường khám phá các khía cạnh cuộc sống, gia đình, bạn bè, tình yêu, những vấn đề hết sức gần gũi. Bởi thế, khi đọc cuốn sách này có thể bạn sẽ bắt gặp hình ảnh chính mình trong những câu chuyện ấy, điều này khiến bạn phải dừng lại suy ngẫm, chiêm nghiệm lại những gì bản thân mình đã làm. Đây là một cuốn sách vô cùng thích hợp, là món quà vô giá cho những người đang tìm kiếm phương hướng của cuộc sống, những người đang đứng giữa những giây phút khó khăn, muốn tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, là món quà cho bất kỳ ai muốn sống những ngày có ý nghĩa hơn, vị tha hơn, một cuộc sống thật sự đáng sống. Đặc biệt, cuốn sách được coi là kim chỉ nam cho cho lứa tuổi thanh thiếu niên bởi tuổi trẻ là tuổi biết buồn, tức là lứa tuổi bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của khoảng trống trong tâm hồn, là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Vì thế “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” như một người bạn thấu hiểu thầm lặng đối với những người bạn trẻ, giúp họ xác định hướng đi đúng đắn cho cuộc đời.

Bên cạnh đó, cuốn sách còn gợi mở về giá trị của sự lựa chọn. Tuổi trẻ là thời điểm mà chúng ta đứng trước nhiều ngã rẽ, phải quyết định con đường của mình. Những lựa chọn trong cuộc sống có thể ảnh hưởng đến tương lai, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng. Tác giả nhấn mạnh rằng sự trưởng thành không nằm ở việc chọn đúng hay sai, bởi cuộc sống vốn là những sai số, ta không thể nào tìm ra đáp án chính xác như khi còn là một cô/ cậu học sinh làm bài kiểm tra trên trường, lớp mà là nằm ở cách chúng ta đối diện với các lựa chọn của mình, mỗi cá nhân có thể biến quyết định của mình từ sai thành đúng nhưng cũng chuyển được thành ngược lại. Cuốn sách khuyến khích độc giả không sợ hãi trước những sai lầm, mà hãy trân trọng hành trình học hỏi từ những quyết định đó. Bởi tuổi thanh xuân rất dài nhưng lại trôi qua nhanh, đặc biệt hơn hết ở độ tuổi này ta được trao quyền được thử và được sai, cớ sao lại không chớp lấy cơ hội này để tìm ra những lựa chọn phù hợp nhất với bản thân, để rồi sau này khi nhìn lại, mình không phải hối tiếc vì từng có một tuổi trẻ rực rỡ đến như thế!

Có bao giờ bạn tự hỏi “Tình yêu thực sự là gì?”, “Tình bạn thực sự là gì?”, “Hạnh phúc là chi?” “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” sẽ giúp bạn giải đáp những câu hỏi ấy.

Hẳn con người ai cũng sợ mình sẽ mãi cô độc, chẳng kiếm được ai bên cạnh đồng hành trên hành trình sau này, thế nên họ cứ chạy đi tìm kiếm những người bạn đời, tri kỷ,.. một cách vội vã và cũng chính vì điều này mà biết bao cuộc chia ly, rời xa cứ xảy ra. Khi ấy, ta cứ than trách vì sao không thể nào tìm được mảnh ghép phù hợp cho chính mình, nhưng tôi nghe đâu đó một câu nói rằng: “Hạnh phúc thường đến muộn”, vũ trụ không phải bỏ quên cảm xúc của ta mà nó chỉ gửi đến người thực sự hiểu và yêu thương con người ta vào thời điểm thật sự phù hợp. Vì vậy  “Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tắm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động”, cứ bình tâm chờ đợi, dành một khoảng lặng cho riêng mình, học cách yêu thương bản thân nhiều hơn rồi đến một ngày vô tình nào đó, sẽ có người nhẹ nhàng bước vào cuộc đời ta, che chở và bước theo nhịp đi của ta suốt quãng đời còn lại này.

40 câu chuyện nhỏ, 40 mảnh ghép để người đọc có thể tìm thấy mình, thấy như câu chuyện của chính những người xung quanh mình. Một cậu bạn băn khoăn trong việc nỗ lực để trở nên “trưởng thành” hơn. Một cô bé đứng trước ngưỡng cửa lựa chọn nghề nghiệp của cuộc đời. Một khoảnh khắc của hoài niệm ấu thơ yên ả, một cái nắm tay của yêu thương, một mối tình dang dở không rõ hồi đáp,…Phạm Lữ Ân đã gom nhặt những cảm xúc, bắt lấy những khung hình của cuộc sống để viết nên dòng thật thơ mà cũng chân thật đến cảm động. Bởi khi chia xa điều gì đó, một ai đó, thậm chí cả rời xa chính bản thân của quá khứ, con người ta luôn mang trong mình cảm giác tiếc nuối, day dứt khôn nguôi. Thế nhưng có một đoạn tôi khá tâm đắc trong tác phẩm rằng: “Mary Tyler Moore đã nói rằng: “Đôi khi, bạn phải quen biết một người thật sự sâu sắc mới có thể nhận ra đó là một người hoàn toàn xa lạ”. Cuộc sống đang chảy về phía trước. Ta đổi thay và bạn cũng đổi thay. Sự chia xa âu cũng là lẽ thường tình của đời sống, có rồi lại mất, đến rồi lại đi. Vì thế sẽ có những tình bạn keo sơn kéo dài đến tận khi ta lìa cuộc đời với mái đầu trắng, nhưng cũng có những người chỉ gắn kết với nhau trong một đoạn đời nào đó, rồi thôi.” Tôi thì cũng không thích chia xa đâu bởi tôi luôn trân trọng những điều xung quanh và muốn gắn bó đến cuối cuộc đời mình, nhưng nhiều khi việc đó xảy ra cũng đều có lí do của nó, giúp ta mở ra hướng đi mới trong hành trình của bản thân, phù hợp hơn và đúng đắn hơn.

Cuộc sống không thiếu những điều khiến ta mệt mỏi, chán nản, nhưng cũng đầy rẫy những điều đẹp đẽ nếu ta chịu dừng lại để cảm nhận. Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn là một cuốn sách giúp ta làm điều đó – dừng lại, lặng nhìn, và biết ơn.

Trong văn phong giản dị nhưng đậm chất suy tưởng của Phạm Lữ Ân, mỗi bài viết giống như một tấm gương để soi lại chính mình. Người đọc bắt gặp những câu chuyện tưởng như quen thuộc nhưng lại đầy ám ảnh: những tiếc nuối chưa kịp nói, những điều nhỏ nhặt ta từng xem nhẹ, những cảm xúc lạc lõng khi ta tưởng như không ai hiểu mình.

Sách không đưa ra giải pháp, cũng không dạy ta cách “hạnh phúc”. Thay vào đó, nó thì thầm: “Hạnh phúc không nằm ở đâu xa, mà trong từng lựa chọn, từng hành động, từng thái độ sống của chính ta.” Khi ta biết trân trọng khoảnh khắc hiện tại, khi ta biết buông bỏ oán trách và tìm kiếm sự nhẹ nhõm từ bên trong, cũng là lúc ta thực sự sống.

Tác phẩm này rất phù hợp cho những ai đang mất phương hướng, những ai đang tự hỏi: “Mình đang sống để làm gì?” Và câu trả lời đến từ chính những trang sách – bằng cảm xúc chân thật, bằng trái tim của người viết và cả sự đồng cảm lặng lẽ của người đọc.

Trong cuộc đời mỗi người, có những thời khắc lặng lẽ nhưng lại mang tính bước ngoặt – đó có thể là một thất bại, một lần chia xa, hay một câu nói vô tình. “Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn” của Phạm Lữ Ân như một bản nhạc nhẹ nhàng dẫn ta đi qua những dấu chấm lặng ấy bằng một tâm thế thấu cảm và chấp nhận.

Tập tản văn là một bộ sưu tập những cảm xúc và quan sát về cuộc sống: từ tuổi thơ, tình bạn, đến tình yêu và những câu chuyện gia đình. Nhưng hơn hết, đó là lời thủ thỉ của một người đã từng trải với những ai đang loay hoay giữa ngã ba cuộc đời. Trong từng dòng chữ, ta thấy bóng mình – bối rối, tổn thương, nhưng cũng mong muốn được yêu thương và trưởng thành.

Đọc sách, người ta chợt hiểu rằng, trưởng thành không đồng nghĩa với cứng rắn, mà là học cách đối diện với cảm xúc của chính mình. Là khi ta không còn né tránh nỗi đau, mà can đảm bước vào nó, để rồi vượt qua và lớn lên từ đó.

Không màu mè, không sáo rỗng, “Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn” khiến người ta khóc vì nhận ra mình đã từng bỏ lỡ những điều quan trọng chỉ vì mải miết với những điều phù phiếm. Nhưng sách không buộc tội ai cả – chỉ nhẹ nhàng khơi gợi, để ta tự rút ra bài học riêng.